Đang ngồi ăn kem với Khoa trong căn tin trường, đột nhiên Quân làm rơi cái ly đổ hết kem ra đất. Một linh cảm xấu chợt xuất hiện trong đầu làm Quân rất lo âu. Nó định lấy điện thoại ra để gọi cho anh thì bất ngờ tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên khiến nó run bắn. Trên màn hình điện thoại là tên của mẹ nó. Bên kia đầu giây, giọng bà Huyền khá căng thẳng.
- Quân ơi mau về nhà liền đi con, ba mẹ có chuyện quan trọng muốn nói. Con lo thu xếp việc học đàng hoàng rồi mới về nghe chưa!
- Chuyện gì vậy hả mẹ? Còn anh Trung có làm sao không? Tự nhiên con thấy lo quá.
- Thôi con cứ về nhà đi. Chuyện có liên quan đến thằng Trung đó.
Nghe vậy Quân vội cất điện thoại vào túi quần rồi tất tả đứng dậy nói với Khoa.
- Xin lỗi Khoa nha. Nhà mình có việc gấp nên mình về trước đây. Có gì gặp lại Khoa sau!
- Ơ, khoan đã…mình cũng có chuyện quan trọng muốn nói với Quân nè.
- Thôi để sau được không. Giờ mình vội lắm, tạm biệt Khoa nhé!
Nói rồi nó bước nhanh ra nhà xe để lại Khoa ngồi đó với vẻ mặt hụt hẫng. Cậu ngồi đó thêm một lúc rồi mới thất thểu đứng dậy ra về. Về tới phòng trọ, Quân phóng nhanh lên lầu xếp đại mấy bộ quần áo bỏ vào ba lô. Trước khi về nhà, nó nói ngắn gọn với thằng Quang mấy câu rồi phóng xe như bay trên đường.
Về đến nhà thì cũng đã xế chiều. Quân vừa mới dừng xe trước sân thì thấy mẹ nó đang loay hoay khóa cửa. Nó vội bước vừa hỏi vừa thở dốc.
- Mẹ kêu con về có chuyện gì không? Còn ba ngày nữa con mới được ba cho về nhà gặp anh Trung mà. Chẳng lẽ anh Trung…
- Con bình tĩnh nghe mẹ nói đây. Sáng nay thằng Trung đang làm thì bỗng dưng ngất xỉu rồi ngã xuống ao… Nhưng mà ba con đã kịp thời đến cứu nó và chở đi bác sĩ rồi.
- Trời ơi!
Quân nghe mẹ mình kể lại mà tưởng như có tiếng sét đánh ngang tai. Nó loạng choạng chống cánh tay vào thân cây bàng, mặt mếu như muốn khóc. Rồi nó hỏi mẹ ngay lập tức.
- Thế giờ anh Trung đang ở đâu. Con muốn đến gặp anh ấy…
- Ờ, hiện giờ nó đang được điều trị trên trạm y tế xã ấy. Con vào nhà nghỉ một chút rồi hãy đi.
- Không, con muốn đi liền bây giờ cơ…
Thấy vẻ mặt khổ sở của con trai, bà Huyền không nỡ mắng con mà cẩn thận khóa cổng rồi hai mẹ con cùng chạy xe lên trạm xá. Chuyện không may xảy ra quá bất ngờ khiến mọi cảm xúc trong bà bỗng chốc trở nên đảo lộn.
Vừa mới tới nơi, Quân vội vã lao đến bên cạnh anh, nước mắt nó tuôn rơi lả chả. Trung nằm im lìm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền. Gương mặt anh trở nên nhợt nhạt và tím tái sau khi vừa mới trở về từ bàn tay thần chết. Ông Huy đang ngồi trên chiếc ghế trong phòng thấy Quân đến, ông đằng hắng nhắc nhở con trai.
- Con giữ yên lặng nào Quân. Để không gian yên tĩnh cho thằng Trung nằm nghĩ chứ. Giờ mọi người ra ngoài hết cả đi.
Sau khi ra khỏi phòng, Quân mới nghẹn ngào hỏi ba nó.
- Anh Trung hiện giờ thế nào hả ba? Liệu anh ấy có bị làm sao không?
Ông Huy khẽ chép miệng rồi ôn tồn nói.
- Hồi sáng ba định ra trang trại tìm thằng Trung nói chuyện nhưng không thấy nó đâu hết. Ba đi tìm khắp nơi thì mới thấy nó đang chìm dần dưới mé bờ ao. Hoảng quá, ba vội chạy đến kéo nó lên bờ hô hấp nhân tạo rồi chở nó đi trạm xá. Bác sĩ Khánh bảo rằng thằng Trung nó bị suy nhược cơ thể do làm việc quá sức nên mới ngất xỉu giữa chừng như vậy…
Nghe ba mình kể lại sự tình mà Quân cứ mãi khóc tức tưởi. Chỉ vì nó mà anh phải chịu đựng biết bao nhiêu cực nhọc và không màng đến tính mạng của mình. Còn ông Huy chỉ biết trầm ngâm thở dài và tự trách mình vô tình đẩy Trung vào chỗ nguy hiểm. Cả bà Huyền cũng có suy nghĩ tương tự và thầm trách ông trời sao nỡ để gia đình bà phải rơi vào hoàn cảnh oái ăm như thế này. Quân đưa tay gạt nước mắt rồi ngập ngừng hỏi ba nó.
- Ba ơi, thế còn chuyện tình cảm của chúng con thì sao hả ba…
- Chuyện này…
Ông Huy và bà Huyền cùng một lúc nói câu giống nhau nên hơi ngạc nhiên. Rồi ông Huy quay sang nhìn Quân và thay lời vợ mình trả lời.
- Sau sự việc này, ba mẹ đã suy nghĩ thật kĩ và có quyết định cuối cùng rồi. Đợi khi nào thằng Trung tỉnh lại, ba sẽ nói cho hai đứa biết kết quả.
Quân cúi đầu im lặng nghĩ suy. Dù kết quả có như thế nào thì nó vẫn cầu nguyện cho anh mau chóng tỉnh lại và mỉm cười nhìn nó. Hiện giờ nó chỉ quan tâm đến sức khỏe của anh mà thôi. Trước khi về nhà, Quân vào nhìn anh lần nữa và nắm chặt tay anh. Xa anh gần một tháng trời giờ gặp lại nó thấy xúc động vô cùng. Hy vọng là mọi điều tốt lành sẽ đến với anh.
Sáng hôm sau, cả nhà Quân mua trái cây và nấu tô cháo nóng hổi mang vào cho Trung. Được bác sĩ Khánh thông báo anh đã tỉnh lại, cả nhà nó mừng lắm. Thấy Quân vừa xuất hiện ở ngưỡng cửa, anh hơi bất ngờ rồi khẽ nở nụ cười yếu ớt. Quân liền chạy đến bên giường và đưa tay vuốt nhẹ lên má anh.
- May quá anh đã tỉnh lại rồi. Em lo cho anh lắm.
- Khụ, khụ…Cuối cùng thì anh cũng được gặp lại em. Anh nhớ em lắm Quân à. Khụ khụ
- Anh mới tỉnh lại mà, đừng nói nhiều quá…
- Nhưng mà… anh đã không thể hoàn thành thử thách đúng thời gian. Anh xin lỗi em, anh vô dụng quá…khụ khụ
- Đừng nói nữa mà anh…Hic hic
Trung lặng nhìn người yêu bằng đôi mắt đỏ hoe, buồn bã. Chỉ còn một chút nữa thôi là anh có thể hoàn thành được thử thách rồi. Thế mà ông trời lại bắt anh dừng lại và chịu đựng sự tiếc nuối cay đắng. Tại sao chỉ một chút hy vọng nhỏ nhoi thôi mà ông trời cũng nỡ tước đoạt đi mất. Lúc này ông Huy mới tiến đến bên cạnh cả hai rồi ân cần bảo.
- Con tỉnh lại là mừng rồi. Đừng suy nghĩ nhiều quá lại thêm mệt mỏi. Lúc này quan trọng nhất là con cần tâm bổ để cải thiện sức khỏe. Còn chuyện đó để sau này hãy bàn.
- Dạ…
Trung giấu đôi mắt u buồn rồi lén nhìn Quân trong xót xa. Giá mà ông trời có thể cho anh thêm một cơ hội nữa thì hay biết mấy. Tất cả còn tùy thuộc vào ba mẹ của người anh yêu.
**********************
Ngày hôm sau, tình trạng sức khỏe của Trung đã ổn định hơn một chút và anh được đưa về nhà để gia đình Quân chăm sóc. Từ sáng đến chiều, Quân lúc nào cũng túc trực bên cạnh và bắt anh ăn cháo, uống sửa thật nhiều. Nó tranh thủ những giây phút cuối cùng để được gần anh và tận hưởng chút niềm vui nho nhỏ. Anh không muốn làm nó buồn nên mặt cố tỏ ra vui vẻ và ăn hết những món ăn nó nấu. Bởi vậy chỉ một ngày sau, anh cảm thấy cơ thể đã dần hồi phục, tay chân không còn bủn rủn nữa.
Thấy Trung đã tươi tỉnh trở lại, ông Huy mới cùng với vợ mình sang phòng Quân nói chuyện với tụi nhỏ. Cả anh và nó đều cúi đầu buồn bã, chuẩn bị đón nhận kết quả không mong đợi. Ông Huy khẽ khàng ngồi xuống ghế và bắt đầu đi thẳng luôn vào vấn đề.
- Chuyện thực hiện yêu cầu của ba, tuy rằng thằng Trung đã không thể hoàn thành đúng thời hạn nhưng mà ba mẹ vẫn chấp nhận cho tụi con yêu nhau.
Cả Quân và anh chợt ngẩng đầu lên ngơ ngác. Như không dám tin vào lời nói đó, Quân ấp úng hỏi lại.
- Ba mẹ nói sao? Ba mẹ vẫn chấp nhận…cho tụi con yêu nhau ư???
Bà Huyền thay lời chồng nói thêm.
- Ừ. Mẹ thấy thằng Trung trông coi trang trại rất khéo, không đến nỗi sa sút hay có thiệt hại nào đáng kể. Hơn nữa nó còn làm tốt hơn mẹ nhiều lắm...
- Mẹ…mẹ nói thật hả mẹ? Con không phải đang nằm mơ chứ??
Quân vẫn chưa hết ngạc nhiên còn Trung thì hồi hộp chờ đợi những câu nói tiếp theo của bà Huyền.
- Thật ra thì không phải vì thằng Trung làm tốt thử thách mà mẹ cho phép hai đứa yêu nhau đâu. Mẹ vẫn thấy rất kì cục khi hai thằng con trai lại có tình cảm với nhau…Nhưng mà biết làm sao được. Con đã lựa chọn như vậy thì mẹ phải tôn trọng quyết định của con thôi. Chỉ cần con hạnh phúc là mẹ vui rồi. Hơn nữa khi biết thằng Trung nó yêu con sâu đậm và không màng đến bản thân như thế thì mẹ cũng không đành lòng cấm cản tụi con nữa. Mẹ chỉ mong tụi con sau này ráng sống sao cho hạnh phúc và có trách nhiệm với nhau là được rồi.
- Mẹ ơi…
Quân xúc động đến nỗi không thể nói hết câu. Bà Huyền xoa đầu đứa con trai bé bỏng rồi nhẹ nhàng bảo.
- Mà mẹ có điều này cũng muốn nhắc nhở hai đứa. Tụi mày cứ âm thầm yêu nhau thôi chứ đừng để cho bà con hàng xóm biết nghe chưa. Nếu mà biết được, họ sẽ đàm tếu, nói ra nói vào thì phiền phức lắm. Đợi đến lúc thích hợp rồi mới công khai biết không!
- Dạ. Con biết rồi. Cám ơn mẹ nhiều lắm lắm!
- Và sau này, có chuyện gì không hay xảy ra thì hai đứa tự mà lo liệu lấy nhé. Thằng Quân đã lớn rồi thì học hành cho đàng hoàng và cư xử cho ra dáng thanh niên một chút. Đừng làm ba mẹ thất vọng đó!
- Dạ, con biết rồi mà mẹ. Con thương mẹ quá đi mất! Mẹ của con là nhất! Yeahhh
- Đó đó, lại nịnh nọt nữa rồi. Không biết khi nào mày mới thực sự trưởng thành đây??
Ông Huy bật cười rồi nhéo tai thằng con giả bộ trách hờn.
- Thế còn ba, con không thương sao? Vậy ba đổi ý không cho hai đứa yêu nhau nữa ha!
- Ý quên, ba của con là số 1. Con cũng thương ba nhiều lắm luôn á! Hi hi
Rồi Quân quay sang nhìn anh bằng ánh mắt rạng rỡ. Nó nhào đến ôm lấy anh, hét thật to trong niềm vui khôn xiết.
- Anh Trung ơi! Chúng ta đã được ba mẹ chấp nhận rồi! Vui quá anh ơi!!
Trung lúc này như mới sực tỉnh cơn mê. Niềm vui đến quá đỗi bất ngờ khiến anh vẫn còn đang lơ lửng trên mây. Anh không thể tin được khoảnh khắc kì diệu vừa mới xảy ra trước mắt mình. Chợt anh vùng người dậy ôm lấy Quân quay vòng vòng quanh phòng. Trung cười hân hoan hô vang.
- Quân muôn năm! Chú Huy muôn năm! Cô Huyền muôn năm! Con yêu tất cả mọi người!!!
Trước hành động trẻ con đó của Trung, bà Huyền và ông Huy lắc đầu cười khúc khích. Họ nháy mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ bước ra ngoài để không gian riêng cho tụi nhỏ. Bữa cơm chiều hôm đó đầy ắp những tiếng cười và niềm vui rạng rỡ. Sau khi ăn cơm xong, ông Huy kêu Trung ra khu vườn yên tĩnh để dặn dò một vài điều.
- Trung à, mẹ thằng Quân tuy là đồng ý nhưng chú biết bà ấy rất buồn khi phải để cho thằng con trai duy nhất yêu con. Vậy nên con hãy cố gắng giữ cho tình cảm lâu dài và êm ấm nhé.
- Dạ…
- Tụi con yêu nhau chưa được bao lâu và sẽ còn gặp rất nhiều thử thách khác trên đường đời đấy. Thằng Quân chỉ mới mười tám tuổi đầu và vốn sống còn hạn hẹp lắm. Chú hy vọng con sẽ giúp nó trưởng thành hơn và chỉ bảo cho nó những điều hay lẽ phải trong cuộc sống. Có như vậy thì hạnh phúc của tụi con mới bền vững và tồn tại lâu dài được!
- Dạ. Chú nói phải. Con sẽ làm hết sức mình để bảo vệ Quân, chú cứ yên tâm!
- Uhm thôi ta vào nhà đi. Con cũng tranh thủ đi nghỉ sớm để mau hồi phục.
Ông Huy vỗ vai Trung mỉm cười đôn hậu khiến anh thật ấm lòng. Anh mong ước sẽ có một ngày anh được gọi họ bằng hai tiếng ba mẹ thân thương.
*****************
Sáng chủ nhật, Quân và anh tranh thủ dậy sớm thu dọn quần áo để trở lại thành phố. Mặc dù Trung chưa khỏe hoàn toàn nhưng anh vẫn nhất định trở về nhà sớm để còn tiếp tục công việc dang dở. Từ giã ba mẹ cùng với những lời dặn dò ân cần của họ, Quân háo hức trở lại phòng trọ và sẵn sàng đón chờ những điều thú vị đang đợi anh và nó phía trước.
Sau hai tiếng chạy xe đường dài, cuối cùng thì Quân cùng đến nơi ở quen thuộc. Nhưng mới dừng xe trước cổng thì nó tròn mắt ngạc nhiên bởi sự xuất hiện bất ngờ của vị khách không hề xa lạ. Thấy bóng dáng Quân, Khoa từ trên xe máy phóng xuống, hớn hở chạy lại nắm lấy tay nó liến thoắng.
- Quân về nhà sao lâu vậy? Ngày nào Khoa cũng đến đây ngóng Quân hết đó!
Trước hành động quá tự nhiên đó, Quân vội vàng gỡ tay Khoa ra rồi đưa ánh mắt lấm lét nhìn anh. Lúc này Trung mới cau mày hỏi nó với vẻ mặt khó đoán.