Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 114



Tầm 1h45, cô Hiền tập trung cả lớp lại trong lều, rồi căn cứ theo bản danh sách các trò chơi hội trại của em Vy cầm về mà phân công, đảm bảo sao cho ít nhất mỗi thành viên 10A1 đều phải tham gia 1 trò chơi với các bạn, ai không chơi thì cũng phải theo cổ vũ, chỉ giữ lại trại lớp tầm 3 người để giữ đồ.

Theo kế hoạch, ai muốn chơi trò nào thì đến khu vực tổ chức trò đó báo danh với giáo viên chịu trách nhiệm quản trò, chơi xong nếu còn thời gian thì có thể về lại trại lớp mình để báo cáo kết quả với giáo viên chủ nhiệm, và nếu muốn tham gia tiếp thì lại đến khu vực của trò chơi khác, ai không muốn tham gia thì đi theo cổ động.

Khỏi phải nói, tôi tót đi theo thằng L ngay, vì coi mòi con diều tự chế của nó rất thu hút sự chú ý của anh em.

- Hế hế, để tao xem mày làm ăn thế nào! – Tôi háo hức.

- Diều tao vô đối, trình thả diều cũng vô địch! – L đội trưởng phổng mũi.

- Tao đi xem với! – Thằng T hóng hớt theo.

- Mày đăng kí trò chơi rồi mà, đi chỗ khác! – Tôi xua tay.

- Ớ…10 phút nữa mới bắt đầu mà! – Nó đần mặt ra.

- Thế mày tưởng thả diều trong 10 phút hả? Tí về tao kể cho! – Tôi sừng sộ.

- Thằng đểu, hoá ra nãy mày để tao đăng kí trước là thế này đấy! – Thằng T hậm hực nói rồi bỏ đi sang hướng khác.

- Ủa N? Đi đâu vậy? – Vy thắc mắc gọi với theo.

- Đi thả diều, đăng kí rồi, chơi vui vẻ ha! – Tôi cười cười vẫy tay.

Tôi có hơi tiếc vì không được chơi cùng trò Đoán ngôn ngữ mà em ấy đã đăng kí, nhưng kệ không sao, còn nhiều trò mà, với lại màn thả diều của thằng L coi bộ vui hơn nhiều.

Ra đến bãi đất trống cực kỳ rộng rãi phía sau khu cắm trại, các học sinh đại diện cho các lớp của 3 khối đã tập trung đông đủ, trên tay ai cũng cầm diều đủ màu sắc và kích thước các loại, tôi háo hức chờ xem cuộc thi tài này sẽ như thế nào, vì gì chứ hồi nhỏ ngày nào tôi cũng chạy chơi thả diều ngoài biển.

- Chết, nắng quá, tao quên đem nón rồi, chói mắt sao mà thả! – Thằng L giật thót.

- Tao cũng quên mất, đợi đi, tao chạy về lấy! – Tôi vội đáp rồi chạy biến.

Vuốt hết tốc lực, chưa đầy 3 phút là tôi có mặt ở trại lớp, cầm đại 2 cái nón kết trên ba lô rồi chạy ra, nhưng bắt gặp Tiểu Mai đang ngồi lại trong lều, vẻ như nàng không muốn tham gia các trò chơi.

- Đi không Tiểu Mai? – Tôi thở dốc nói.

- Đâu cơ? – Nàng ngạc nhiên.

- Đi thả diều, vui lắm! – Tôi háo hức.

- Nhưng….! – Nàng phân vân.

- Đi nhanh, không kịp đấy! – Chẳng đợi Tiểu Mai đồng ý, tôi kéo tay nàng đi luôn.

Ngang qua khu trại gần 11A1, tôi thấy K mập và thằng D đang căng thẳng nhìn vô cái vòng tròn trước mặt, vẻ như trò bọn nó tham gia là Ném bóng vào vòng tròn, nhỏ H và thằng C đang đứng hô hào bên ngoài.

- Nón đây chú! – Tôi hổn hển nói, chìa cái nón ra cho thằng L.

- Ừ…đội lên dùm tao, đang kéo diều lên nè! – Nó đáp, mắt vẫn hướng lên trời, tay đang kéo cuộn cước giữ thăng bằng cho diều.

- Mày ngúc ngắc cái đầu thế này thì bố thằng nào đội dùm được! – Tôi đâm quạu.

- Để tao! – Nó ngừng tay, cầm cái mũ đội lên. - Ủa, Mai cũng ra đây xem à?

- Ừ, hì! – Tiểu Mai gật đầu đáp.

Đúng 2h trưa, thầy quản trò khu vực thả diều huýt còi ra hiệu bắt đầu, tất cả học sinh đồng loạt thả đều cuộn cước giữ diều ra, hơn trăm con diều đủ màu sắc đã theo gió lộng tung cánh bay lên trời.

- Kéo lại, nhanh!

- Gió đổi chiều kìa, nương qua phải đi!

- Im coi, để tao tập trung!

- Từ từ, đây, thả dây này!

- Hị hị, diều lớp mình bay cao phết!

Tiếng cười nói và trầm trồ của người chơi lẫn người xem xen lẫn vào nhau, tôi khoái chí nhìn bầu trời xanh ngắt của buổi trưa hôm nay đầy những diều là diều, cứ như được trở lại những lúc còn nhỏ chạy rong thả diều ngoài biển. Diều của lớp tôi do thằng L làm, đúng y như dự đoán, nhờ cái mô tơ hoạt động mà 2 cánh quạt quay hết công suất, diều nó chẳng mấy chốc đã bay cao chót vót, và lại cực dễ điều khiển.

- Ê, thằng kia bên 10A2 kìa, thấy diều nó không? – Tôi liếm môi.

- Sao? Tả coi, diều nó ra sao? – Thằng L hỏi, mắt vẫn không rời con diều phía trên cao.

- Đấy, 2 cái cánh màu đen ấy, đầu diều có 4 cái nan tre túa ra kìa! – Tôi tả tỉ mỉ.

- Ừ, rồi sao? – Nó thắc mắc.

- Câu diều nó chứ chi, cho rụng đài luôn! – Tôi cười nham hiểm.

- Được à? – Thằng L ngạc nhiên.

- Luật đâu có cấm! – Tôi mạnh miệng kích động.

- Ok, anh cũng ghét diều màu đen lắm! – L đội trưởng tán thành.

- Đừng N ơi, thầy biết la chết! – Tiểu Mai kéo áo tôi nói.

- Không sao đâu, vầy mới vui! – Tôi lắc đầu đáp.

- Ừ, có gì bọn này chịu cho! – Thằng L hùa theo.

- Nhưng…..! – Nàng vẫn chưa đồng ý hẳn.

- Kìa, qua trái, nó qua trái kìa, câu lại, nhanh! – Tôi cắt lời Tiểu Mai.

- Ừ, từ từ, nhử nó bay gần tí đã! – Thằng L hăm hở.

- Nó kéo cước lại rồi, định bay thấp xuống đó! – Tôi chỉ trỏ liên hồi.

- Đây, tao hạ theo nó đây! – Thằng L gật gù, thu tay lại.

Gì chứ thả diều thi đua thì phải có màn câu diều của nhau nó mới vui, tôi thích mê tơi bình luận loạn xạ, dù trong bụng cũng thầm run không biết luật có cấm câu diều nhau không nữa!

- Nó hạ kìa, hạ theo đi!

- Rồi, rồi!

- Sang trái, ngoặt đuôi lại!

- Ok!

- Yes, thế chứ!

- Hề hề!

Tôi với thằng L cười tít mắt, đập tay nhau cái chách, khoái trá nhìn thằng bên A2 đang hậm hực thả cước ra để diều nó bay lên lại.

- Kìa, diều A5 kìa!

- Đâu, đâu?

- Con màu đỏ, cái đuôi toàn hoa lá cành không ấy!

- À, nó tưởng nó là khổng tước đây mà!

- Cho nó rụng luôn đi!

- Hề hề, thong thả, nó qua phải rồi!

- Hạ xuống, rồi bay lên lại, móc dây nó!

- Đây, chú cứ bình tĩnh!

- Chúng mày chơi mà câu diều nhau à? – Thằng khán giả vẻ như là của A3 bước tới sầm mặt nói.

- Mày nói cái gì thế? – Tôi giả ngơ.

- Tao nói tụi mày rảnh quá, đi câu diều bọn tao! – Lần này là A2 cự lại.

- Ơ…giữa rừng già tôi biết gì đâu, hề hề! – Tôi làm mặt đần,vẻ như chẳng liên quan.

- Nhớ nhé, đừng có hối! – Thằng A2 bỏ đi sau khi buông lời đe doạ.

- Thôi, đừng phá người ta nữa L ơi! – Tiểu Mai ái ngại nói.

- Chẳng sao đâu, tụi nó hù ấy mà! – Thằng L nhún vai.

- Ừ, mình không câu diều tụi nó thì cũng có đứa khác câu! – Tôi cãi cùn.

Ông bà ta nói câu “ Gieo nhân nào gặt quả nấy “ đố có sai, không ngờ chỉ ít phút sau diều bọn tôi đã bị thanh toán hội đồng.

- Ê, diều A3 nó câu mày kìa!

- Dễ ợt, tao câu lại luôn, he he!

- Từ từ, thằng A2 với A4 nó cũng bay theo nữa kìa!

- Ớ…chúng nó làm cái quái gì thế?

- Lấy thịt đè diều rồi, né đi, nhanh!

- Né…thế…quái…ớ…nào..!

- Nó câu mày kìa!

- Tao câu lại rồi, kẹt dính luôn!

- Thằng điên, sao không né, 2 con khác câu nữa kìa!

- Tông vào luôn, sợ đếch gì, coi đây!

- Qua trái, thả dây ra!

- Thả rồi mà!

- Thả rồi sao nó còn bay thấp tè thế!

- Ai biết, tao không điều khiển được hướng bay!

Quả thật thằng L đã bị mất điều khiển với con diều của nó, dù đã cố hết sức kéo lại dây nhưng con diều với 2 cánh quạt vẫn bay loạn xạ, rồi tà tà hạ cánh, bay phất phơ như máy bay vừa bị trúng bom, rồi tiếp đất cái độp, mũi diều đâm thẳng xuống đất, trông tệ hại hết chỗ nói.

- Trời đất, bốc khói luôn kìa! – Tôi trố mắt chạy tới.

- Để tao xem…sặc, cái mô tơ bị tuột ra rồi! – Thằng L cũng ngạc nhiên không kém.

- Chắc do lúc nãy L tông trúng diều 2 lớp kia đó! – Tiểu Mai cắn môi đáp.

Con diều cực kỳ công phu của thằng L giờ đã rách bươm 1 bên cánh, cái mô tơ thì tuột ra khỏi thân chỉ còn treo lại lủng lẳng mấy cái mạch điện, và cánh quạt thì xụi lơ nằm chỏng chơ trên đất.

- Diều 10A1 rơi, bị truất tư cách thi đấu! – Giọng thầy phụ trách vang lên qua loa.

- Hế hế, này thì câu diều tao!

- Hợp đồng tác chiến thế nào mấy chú?

- Đừng tưởng có người đẹp kế bên là bọn tao nể mặt, nhá!

Hai thằng tôi xụ mặt cầm con diều lẳng lặng bỏ đi, sau lưng là bọn A2 và A3 vẫn còn đang cười sằng sặc vì vừa liên kết triệt hạ được diều của A1, vui sướng như vừa chiến thắng được kẻ thù không đội trời chung.

- Tại mày đấy, câu câu cái con khỉ! – Thằng L sầm mặt.

- Ơ cái thằng này, mày cũng hùa theo còn gì! – Tôi cự lại ngay tắp lự.

- Mày không nói lấy gì tao câu diều tụi nó, cứ tà tà mà thả có khi giờ được giải rồi! – Nó quắc mắt.

- Tao nói ai bảo mày nghe làm chi, hờ! – Tôi cãi bướng.

- Nghe cái đầu mày ấy! – Thằng L sẵng giọng.

- Thôi mà, đừng cãi nữa, còn nhiều trò chơi mà! – Tiểu Mai ngăn hai thằng lại.

- Ừ, còn nhiều trò mà, mày cứ làm quá, thả diều mà cứ hóng lên xem nó bay cao thế nào thì chán bỏ xừ, thà như vầy mà vui, mày thấy đúng không? – Tôi được thể hùa theo.

- Vui mà mất giải, cũng như không! – L đội trưởng có vẻ xuôi xị.

- Chơi vui là chính, giải thưởng là phụ, người anh em nói xem có phải hay là không? Hề hề! – Tôi khoác vai nó cười cầu tài.

- Ừm…thôi về trại đăng kí trò khác đi! – Thằng L gật đầu đồng ý.

Tôi ngoài mặt cười tươi rói nhưng trong bụng thì thở phào nhẹ nhõm, may mà lúc nãy về trại lấy nón tôi có kéo Tiểu Mai theo, nhờ nàng can gián kịp thời, chứ không thì có khi giờ này hai thằng tôi đã bem nhau toạc đầu chảy máu chỉ vì con diều chứ chẳng chơi!

# Special chap #

Tóc đuôi gà buộc cao, sơ mi rộng, quần jean và giày búp bê, tôi mỉm cười nhìn mình trong gương rồi ngước lên nhìn đồng hồ. Đúng 18h30! Bíp bíp bíp bíp…Chuông tin nhắn reo lên, tôi có thể đoán được người gửi là ai. Chuyện! đã hẹn rồi mà:”>

Quơ lấy cái túi xách với nón bảo hiểm tôi bước ra cửa, N đang đợi ở đấy.

- Còn sớm, đi đâu đây tiểu thư?

- Xem nào, chưa ăn tối, kiếm gì ăn rồi tính tiếp! - Tôi hí hửng leo lên xe.

N vừa nổ máy vừa hỏi câu quen thuộc:

- Thế tiểu thư thích ăn gì?

Tôi suy nghĩ một hồi, trả lời bằng một câu cũng quen thuộc nốt

- Tùy, đi rồi tính! – Rồi nhe răng cười trừ.

Kết quả lần nào cũng giống như lần nào, hai đứa quỡn đi vòng vòng cả buổi vẫn không chọn được cái gì bỏ bụng. N nhăn nhó vì đói, tôi ngồi sau vẫn cứ tía lia huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời.

Tốn chừng nửa bình xăng, cuối cùng hai đứa chọn beef steak, tôi khoái món này, lại biết một quán giá khá ổn ở Bình Thạnh.

Tối thứ 7 quán đông, chờ một hồi phục vụ mới mang thức ăn ra. N thích ăn tái, tôi cứ thích chín thật kĩ, opla cũng phải chín nốt, sống sống là tôi nhợn, ăn không được.hix. Tôi vừa ăn vừa kể chuyện lúc chiều tập đàn guitar, giờ mấy ngón tay cứ tê rần ko có cảm giác còn N cắm mặt ăn như chưa từng đc ăn. Ông già! chắc đói lắm rồi, tội nghiệp hehehe.

Như đã thỏa thuận từ trước hai đứa tôi ghé quán. Quán nhỏ, ấm cúng, nằm trong một con hẻm ở quận 3. Vì là cuối tuần nên phải đặt bàn từ trước. Bọn tôi đến vừa kịp lúc chú nhạc công tên H bắt đầu giới thiệu bài hát đầu tiên.

N ngồi bên cạnh bắt đầu lầm bầm nhại theo cách nói của chú nhạc công “ Hôm nọ đơn vị tôi bị đánh bom…” Tôi khẽ véo vào hông hắn. N la “ui da” một cái thật to khiến mọi con mắt đổ dồn về khu vực phát thanh, hắn đỏ mặt vờ cầm ly nước lên uống vừa nhăn nhó nói:

- Cô em thật là hung dữ quá mà!

Tôi cười khoái trá. Ai bảo, cứ thích nhại người khác, không lịch sự tí nào.

N gọi đen đá, còn tôi..hẳn rồi, lipton sữa, quen đến độ người phục vụ chẳng cần hỏi.

Không gian lắng đọng trong tiếng guitar lúc trầm lúc bổng hòa với giọng hát của chú H. Chú chơi dòng nhạc tôi thích nên chú hát bài nào tôi cũng biết rồi lẩm nhẩm hát theo. Còn N cứ vò đầu bứt tóc, hết thở dài rồi lại lấy điện thoại ra chơi game vì “Bài này mới nghe lần đầu, sao mà..buồn ngủ quá zậy…T_T”

Lâu lâu có một bài hát quen thuộc vang lên, N lại quay sang tôi, nói bằng giọng tự hào “A..bài này biết nè, bài này của Trịnh Công Sơn đúng không? Há há, gì ấy nhỉ…Đúng rồi Diễm Xưa! Há há, tui tài quá, gì cũng giỏi ” vẻ mặt N lộ rõ vẻ hả hê khoái chí.

Tôi gác tay lên vai N, nói nhỏ “Ầy, đừng la to thế, người ta cười cho, bài này là “Bài không tên cuối cùng”, nhạc Vũ Thành An mà ” nói xong tôi bụm miệng cố nén cười nhưng hình như vẫn phát ra tiếng khúc khích đủ để ông thánh kia đưa tay bưng ly trà đá lên uống lần nữa. Khổ quá, ly có còn miếng nước nào đâu mà cứ bày đặt.

- Ái khanh hát một bài cho Trẫm nghe coi! – Mặt N ủ dột nhìn sang tôi, nài nỉ

- Nghe hoài không chán à…Trẫm? -Tôi nháy mắt cười nghịch ngợm.

- Toàn ngồi sau lưng hát nhỏ xíu, có ma nó nghe. Cơ mà chưa nghe ái khanh hát live với guitar bao giờ, hôm nay hát đi, nhé? Hề hề!

Nhìn cái mặt gian xảo của hắn lúc ấy buồn cười kinh khủng. Chẳng cần năn nỉ, thể nào chút nữa tôi cũng giựt mic làm vài bài, lâu quá mới ghé, ghiền hát lắm rồi:”>

Ấy là nói thế chứ tôi cũng nhát gan, nghe người khác hát hay quá tôi lại chột dạ. Cứ hết lần này đến lần khác N huých tay tôi bảo lên. Tôi rụt cổ:

- Chút nữa…!

- Chút nữa chờ người ta về hết mới hát à? - N đóng mặt ngầu. Vừa lúc mới có người hát xong. N quýnh quíu:

- Hát nhé? hát nhé? Lên giành mic cho!

Tôi chưa kịp phản ứng đã thấy hắn cười tình đưa mic trước mặt..Ôi thôi thì…phóng lao theo lao vậy. Tôi bước ra đi về phía chú nhạc công đang mỉm cười nhìn tôi chờ đợi.

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói khẽ: -“ Chú chơi cho con bài Biển Cạn nhé chú ”

Chú H gật đầu cười hiền rồi bắt đầu dạo đàn…Tôi mơ màng nhớ về PT, nhớ về biển…lâu lắm không về thăm biển…Nhớ đến nôn nao trong lòng…

“Có người…từ lâu nhớ thương biển…Ngày xưa biển xanh không như bây giờ biển là hoang vắng…”

Tôi hoàn toàn không còn ý thức được mình đang ngồi trong quán và mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Trước mắt tôi lúc đó là bờ biển xanh ngát, rì rào gió thổi qua hàng dương, cái cảnh vật quen thuộc ấy dường như đã khắc thật sâu trong tim tôi, cảm xúc cứ thế dâng trào…Tôi có cảm giác như mình đang kể một câu chuyện - câu chuyện tình tôi

“Tình anh quá lớn sóng cũng vỡ tan đời tôi đánh mất…Sóng ru não nề, hải âu không về…Vắng anh trên đời biển thầm than khóc ngàn lời với tôi…..Cùng anh biển chết..cùng tôi biển tan..ngàn năm nỗi đau..hóa kiếp mây ngàn…cô đơn biển cạn”

Dứt nhạc, tiếng vỗ tay vang lên, tôi chẳng biết mình hát thế nào..người ta còn vỗ tay thì chắc cũng không đến nỗi. Trở về bàn, thấy N ngồi im re, khác hẳn vẻ láu táu lúc nãy. Tôi chả dại hỏi. Lỡ bị phán ột câu “Hát dở ế” thì chắc tôi đào lỗ mà chui xuống mất…

Lúc về N vẫn có vẻ trầm ngâm khác lạ. Tôi chọc:

- Lúc nãy ở quán bị cô nào bỏ bùa à?

- Ừ, cô ngồi sau đấy! – N nói ngụ ý.

Dĩ nhiên là tôi biết N đang muốn ám chỉ ai nhưng vẫn cố tình đùa dai.

- Cái cô lớn lớn tuổi hát trước tui ấy à? Cô đấy cũng đẹp, có điều hơi già một tẹo, nhưng mà không sao, yên tâm, trông vẫn “Đôi lứa xứng đôi” chán! - Tôi vừa nói vừa đưa tay sờ cằm giống như kiểu của cánh mày râu lúc suy nghĩ về nước Mỹ.

N hít sâu rồi thở hắt ra thật mạnh, thiếu điều quay lại cốc cho tôi một cái trong khi con bé ngồi sau là tôi đây đang cười sặc sụa.

Trên suốt đoạn đường về tôi vẫn nghêu ngao hát những bài không đầu không cuối, mặc ai ngó ai nhìn. Phía trước tôi hình như có một cậu trai đang khẽ cười…nhẹ tênh!

P/S: Đoạn truyện ngắn này viết tặng cho N và cho những người bạn đã thật sự quan tâm và yêu thương Vy Vy trong suốt 1 tháng vừa rồi như một món quà nhỏ.

Cảm ơn các bạn đã cho Vy biết cảm giác khi trở thành một người đặc biệt, nhưng có lẽ đã đến lúc Vy trở về với cuộc sống bình thường, nghĩa là trở về là một Vy Vy trước khi biết đến VOZ.

Cô nàng Vy Nguyễn trong truyện KNCHDNEG của Leo và Vy ở hiện tại tuy 1 mà 2. Vì hẳn nhiên giữa truyện và đời, giữa hiện tại và quá khứ ít nhiều khác nhau. Cho nên ngay từ đầu Vy chỉ chủ trương giao lưu kết bạn là chính chứ không phải để được tôn thần phong thánh.

Hiện tại do việc học bận rộn và nhiều lý do khác nên Vy không thể đi cùng N và các Vozer đến cuối truyện được. Chúc mọi người luôn vui, nhiều sức khỏe và thành công!

From Vy with love ^_^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.