Tôi sung sướng với những suy nghĩ trong đầu, gì chứ được Tiểu Mai dạy guitar cộng vời tài năng kinh thế của thánh N 10A1 thì chuyện tôi sớm thành tài là hoàn toàn nằm trong tầm tay thôi, và em Vy sẽ có lúc phải nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ngưỡng một và tình cảm, không chừng vì bị không khí lãng mạn xung quanh mà em ấy….ôm hôn tôi rối rít luôn không chừng, hề hề! Bây giờ chỉ cần tôi chăm chỉ tập thường xuyên, tuần 3 buổi chạy xe lên nhà Tiểu Mai học chừng vài tiếng….ớ……ớ…..!
Chết mồ, bỏ xừ rồi, nãy giờ quên mất cái vụ này, hễ lần nào đi với Tiểu Mai là y như rằng lần đó có chuyện chẳng lành với em Vy. Đã vậy lần này lại còn là tuần 3 buổi, nhỡ có đứa nào trong lớp nó biết được tôi cứ lò dò vác xác sang nhà Tiểu Mai rồi nó dại mồm ton hót với Vy thì tôi chỉ có nước banh xác với cơn giận của em ấy. Nhưng bây giờ đã lỡ hẹn với Tiểu Mai vậy rồi, biết nói sao đây, không lẽ thú thật ra hết cho nàng biết, không được, vậy thì nhục để đâu cho hết!
Đang lấn cấn suy nghĩ chưa biết làm sao thì thằng D ở đâu hớt hải chạy xộc vào:
- Thánh….giải…giải giúp em tấm này coi! – Nó thở hổn hển nói.
- Cái…quái gì thế? – Tôi sửng sốt.
- Giải giúp cái mật thư, iếng nước…ồ trà à…! – Thằng D quệt mồ hôi, tay cầm bình trà lên.
- Uống Lavie nè D, trà này không uống được! – Dè đâu Tiểu Mai đưa tay ngăn lại.
- À..à…Lavie cũng được! – Thằng này ngửa cổ tu ừng ực.
Tôi phần vẫn đang lấn cấn chuyện học guitar trong đầu, phần thì chưa hiểu mô tê cái tờ giấy trắng toát của thằng D đưa ra, rồi lại thêm ngạc nhiên khi Tiểu Mai không cho thằng này uống tách trà, dù rằng tôi thấy nàng chẳng ích kỷ gì với bạn bè cả.
- Giải đi thánh, lẹ lên, thằng L đang canh chừng đó! – D xoắn rối rít.
- Là sao? Tụi mày chạy ngang qua đây à? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Không, hướng chạy sượt lên trên một chút, mà hai thằng tao lại thấy gần ngay trại mình nên lẻn vào, thằng L ở ngoài cảnh giới! – Thằng D nói gấp.
- Èo….rồi cái gì đây? – Tôi chìa tờ giấy ra.
- Mật thư, bọn tao tìm mãi mới được đấy, mà bó tay rồi, chả biết phải làm gì! – Nó đáp.
Trước mắt 3 đứa tôi là một mảnh giấy nhỏ vuông vức, trắng toát mà chẳng có gì trong đó.
- Cái gì đây? – Tôi đần mặt ra.
- Mật thư! – Thằng D đáp.
- Ai chẳng biết mật thư, nhưng có ghi gì đâu! – Tôi sầm mặt.
- Thì vậy mới nhờ mày giải, câu gợi ý ở trạm trước là “ Thần nước sẽ bảo hộ nhà ngươi “, mục tiêu là tìm được địa điểm trạm kế tiêp! – Thằng này giải thích.
- Là sao nhỉ? – Tôi nhăn hí trán.
- Lúc sáng nghe mày kể giải đố ghê lắm mà, giải giúp bọn tao đi! – Thằng D nói.
- Từ từ, tao nghĩ đã! – Tôi xua tay.
- Thần nước? – Tiểu Mai thắc mắc.
- Hay là tên vị thần nào đó? Thuỷ tinh à? – Tôi phân vân.
- Thuỷ tinh thì đâu có nghĩa gì để tìm vị trí trạm tiếp theo mậy! – Thằng D lắc đầu nguầy nguậy.
- Có tên vị thần nước nào mà có ý nghĩa chỉ phương hướng hay vị trí không nhỉ? – Tôi thắc mắc.
- Không đâu, chắc không liên quan đến tên! – Tiểu Mai lắc đầu.
- Long Vương…..Poseidon…..! – Tôi lẩm bẩm những cái tên nghĩ ra trong đầu.
- Bảo hộ là sao nhỉ? – Tiểu Mai cũng suy tư cạnh bên.
- Nhanh đi, không là lớp khác nó tìm ra trước mất! – Thằng D hối thúc.
- Thì mày cứ để yên coi! – Tôi nhăn nhó – Hay là cái trạm ném nước gì đó, tao nghe Vy nói thế!
- Ai chả biết có vụ ném nước vào người, nhưng cái chính là trạm đó ở đâu kìa! – Thằng này xuôi xị.
- Hề hề, đến đó tụi mày thể nào cũng dính vài bọc nước mà ướt…..à đúng rồi, nước, là nước! – Tôi cười cười rồi ngưng bặt, mắt sáng rỡ.
- Sao cơ? – Thằng D ngạc nhiên.
- Đưa tao chai Lavie đây! – Tôi khoát tay.
Tôi chầm chậm rót ít nước trong chai ra tờ giấy trên tay, và trước ánh mắt sửng sốt của 3 đứa, nước lan ra đến đâu thì trên mặt giấy chữ hiện ra đến đấy, chốc sau đã hiện rõ địa điểm, phương hướng và cả gợi ý cho trạm kế tiếp.
- Hề hề, chú chỉ được cái nói đúng, chạy nhanh đi! – Tôi khoái chí tử.
- Ờ, bye hai người nhé! – Nói rồi nó hối hả chạy biến đi, cái bộ láo liên như thằng trộm gà vì sợ bị phát hiện.
- Hay ghê, vậy N cũng nghĩ ra được! – Tiểu Mai nhìn tôi đầy thán phục.
- Hề hề, hên ấy mà, hồi đó nhớ xem ở đâu có cái dĩa gốm mà lúc đổ nước vào thì hiện hình ra ấy, thử phát ai dè lại trúng! – Tôi phổng mũi vờ khiêm tốn.
- À, hình như dĩa đó của Samizu Kichiemon nhỉ? Mình cũng không rõ nữa! – Nàng suy nghĩ.
- Vậy nên mới nói hay hổng bằng hên mà! – Tôi cười cười.
- Thế nếu…nãy gọi ý là thần Lửa thì sao? – Tiểu Mai nheo mắt.
- Dễ ợt, cứ vậy thôi, đốt nó lên! – Tôi nhún vai đáp tỉnh bơ.
- Đốt lên cháy mất mật thư rồi sao? – Nàng hỏi xong rồi ngả người cười rũ rượi.
Tôi đần mặt ra sượng trân, vừa rồi đúng là hố thật sự mà, nhìn Tiểu Mai cười rung cả người mà tôi ngượng chín mặt.
- Không…không phải là đốt! – Tôi nhanh trí chữa thẹn.
- Chứ là gì? – Nàng tủm tỉm cười.
- Để trên ngọn lửa, hơ nó lên vừa đủ nóng thôi! – Tôi đáp.
- Ừ, vậy nghe còn được, hì hì! – Tiểu Mai gật đầu.
Lạy hồn, may mà giờ phút này tôi thông minh đột xuất, chứ không thì cũng ngậm mồm chịu nhục như mọi khi rồi.
- Uống trà nữa đi N, nguội mất rồi! – Tiểu Mai rót thêm vào 2 tách.
- À…ừ…! – Tôi vẫn còn ngạc nhiên vì hành động của nàng lúc nãy, cứ như vừa rồi lúc nàng nói ấm trà này chỉ pha ình tôi là sự thật vậy.
Tôi ngồi nhấm nháp tách trà, lại nhẩn nha nghĩ đến chuyện tập guitar, giờ tập hay là không, thật lòng tôi rất muốn tập để được đàn cho em Vy nghe. Nhưng khốn nỗi cứ qua nhà Tiểu Mai hoài cũng ngại, chưa kể bị Vy biết được thì tôi tiêu tùng ngay tắp lự, gì chứ chẳng thể giấu mãi được chuyện gì, cây kim để trong bọc cũng có ngày lộ ra.
Đang chưa biết phải tính làm sao với chuyện này thì lại có thằng phá đám cắt ngang dòng suy nghĩ đang trộn lẫn giữa mộng đẹp khi được đàn cho Vy nghe và thê lương khi bị em ấy chia tay không thương tiếc này của tôi.
- Đói bụng quá, nước gì thơm thế? – K mập thình lình bước lại từ đằng sau, ngồi xuống cạnh tôi.
- Trà đấy! – Tôi khó chịu đáp.
- Ờm, cho hớp cái coi! – Nói rồi nó cầm tách trà lên làm cái ực một phát hết trơn.
Rồi ngay sau đó tôi tự dưng cảm thấy sát khí lành lạnh từ Tiểu Mai cạnh bên đang toả ra, và nàng nhìn thằng mập như dỗi, rồi thở dài đánh thượt lắc đầu.
- Uống nữa đi nè K, còn cả ấm nè! – Nàng đưa ấm trà sang phía bên kia.
Gì chứ nét mặt Tiểu Mai lúc lạnh lùng thì tôi thấy kinh hãi quá xá, cứ như mặt biển đang bình yên mà lại ẩn bên dưới là cả một đợt sóng ngầm mạnh mẽ, chẳng biết lúc nào sẽ trào dâng lên mà cuốn lấy đất liền. Bây giờ thì tôi cứ lo thằng mập đang hí hửng nốc trà kế bên mà bị Tiểu Mai hất tay ụp nguyên cái tách vô mặt thì chỉ có nước vêu mồm.
- Đói quá, kiếm gì ăn mậy! – K mập liếm môi.
- Giờ này có gì mà ăn? – Tôi lắc đầu – Không ngủ nữa à?
- Cái bụng réo ầm ầm ngủ gì nổi! – Nó rầu rĩ nói.
- Èo, ăn cho lắm vào! – Tôi rụt cổ.
- Có gì ăn được không Mai ơi? Hay nấu ăn đi? – K mập chồm sang hỏi.
- Không biết! – Tiểu Mai đáp gọn lỏn.
- Ơ…..! – Và thằng K há hốc mồm ngậm tăm luôn.
Tôi cũng ngạc nhiên không kém K mập, vì trước giờ Tiểu Mai rất mực hoà nhã với mọi người mà bây giờ sao lại như vầy kìa.
- Tao nhớ lúc sáng có ôm thùng mì tôm từ xe vào đây mà, mày vào lấy đi, nấu ăn! – Tôi lên tiếng xua đi không khí ngột ngạtxung quanh.
- Tô đâu mà nấu? – K mập trố mắt.
- Ớ…mớ tô giấy đâu? – Tôi hỏi.
- Lúc chiều lấy đổ canh ra ăn hết rồi! – Nó đáp.
- Éc…hay ăn sống? – Tôi lắc đầu.
- Giỡn mậy, tối đói ăn mì tôm sống đau bụng chịu gì nổi! – K mập nhăn mặt.
Hai đứa tôi dòm nhau trân trối chẳng biết nên làm gì cho qua cơn đói của thằng mập, và Tiểu Mai ở cạnh bên lại chẳng buồn nói gì để giúp đỡ tụi tôi. May phước sao cái khó ló cái khôn, ít phút sau món mì tôm trứ danh mang độc quyền thương hiệu 10A1 ra đời do tôi với bọn thằng T sáng kiến, và tôi dám chắc sau này cơ hội để thưởng thức lại món mì này hầu như là gần bằng không!