Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 131



Xong bữa tiệc mì tôm, đám con trai bọn tôi được đặc cách miễn dọn dẹp bãi chiến trường trước mặt vì đã có các chị em lo phần hậu trường, tụi tôi rút vào cánh gà trong lều, riêng thằng T thì bị nhỏ H ép phải quay trở lại chỗ cũ để cái thau nhôm nó “ mượn tạm “ sau khi đã được rửa sạch sẽ.

- Oài, vui thiệt ta ơi! – K mập xoa bụng.

- Vui thì vui, mà tao ăn ít quá! – Thằng C nhăn nhó.

Thằng Q vung tay cười khoái chí:

- Mày dở, ai bảo tới tận nồi mà gắp, đợi mấy nhỏ con gái gắp xong thì nhờ tụi nó lấy dùm, thể nào chả có mà ăn!

- Miếng ăn của đàn ông là đàn ông phải tự quyết định! – Thằng C vênh mặt.

Tôi nằm kế bên, nghe thằng này nói tự dưng nhột quá xá, vì từ đầu tới cuối toàn là Tiểu Mai gắp mì cho tôi, nghĩ đến chuyện này tôi lại đâm chột dạ vì có vài lúc tôi thấy nhỏ H nhìn tôi kiểu như ánh nhìn cảnh cáo, léng phéng là sẽ méc với em Vy không chừng. Nhắc Vy mới nhớ, tôi liếc nhìn đồng hồ, trời tuy hãy còn tối nhưng giờ đã hơn 4h30 sáng rồi mà em ấy vẫn chưa về.

Nằm tán dóc tí với bọn K mập, chốc sau tôi đã thấy mắt híp lại không mở lên nổi, thế là theo gót anh em, tôi lăn đùng ra ngủ.

Chốc sau tôi bị đánh thức vì có vài người cười nói xung quanh, cố he hé mắt ra thì tôi thấy em Vy đang ngồi cạnh bên, và đang nói chuyện gì đó với cô Hiền.

- Vậy là lớp mình về thứ mấy vậy em? – Giọng cô Hiền khẽ nói.

- Em cũng không biết, lúc ở trạm của em là L với D đang dẫn vị trí thứ 3, còn trạm cuối cùng nữa thì em chưa biết sao! – Vy trả lời.

Tôi nhìn Vy rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp, thoáng cười vì cuối cùng em ấy cũng về lại trại, tự hào vì cứ như có….bạn gái là nhân vật VIP, toàn phải đi công tác xa lúc mọi người vui chơi, và trở về khi ai nấy đã tan cuộc, nằm nghỉ ngơi hết ráo.

Đến gần sáng, tôi đang say giấc nồng thì bị cái tay trời đánh của thằng C nó vung ra mà đập vào mặt, tôi đau nổ đom đóm mắt mà giật mình bật dậy, nhìn sang thì thằng này đang chóp chép miệng, tôi thật là muốn tọng một đấm vào mặt nó quá. Nhưng thôi, để cho nó ngủ, tí tỉnh dậy xử sau, vì giờ tôi mà xử nó là toàn lều sẽ bay vô mà xử tôi mất, vì có khá đông các bạn hãy còn đang ngủ trong này. Tôi nhìn đồng hồ, đã 5h45 sáng, nhìn ra ngoài thì trời hãy còn tờ mờ, tôi với tay lấy từ trong ba-lô ra cái bàn chải đánh răng với khăn mặt, rồi rón rén đứng dậy bước ra ngoài.

Bên ngoài đã có vài đứa lớp tôi tỉnh dậy trước, đang đi lòng vòng hoặc ngồi ngay trước cổng, và các khu trại bên cũng đã có người đi lại cười nói xung quanh. Tôi vòng ra trại sau, đến chỗ bình nước khoáng lấy cái ly úp sẵn trên đó rồi làm vệ sinh cá nhân. Nước buổi sáng mát lạnh, chắc do cái bình này cũng bị nhiễm hơi lạnh của sương đêm đây mà.

Lau mặt xong tỉnh cả người, tôi toan đi lại vào lều thì nhìn vào trại sau, vốn là gian lều được chia ra giành cho nhóm nữ, tôi thấy Vy đang nằm ngủ mà hãy còn co ro do sương lạnh vì nằm ngay sát mé ngoài lều. Tôi nhè nhẹ bước tới, vén màn lên rồi khẽ lấy cái áo khoác của nhỏ nào đó để trên balô đắp lên người Vy.

- Ơ…ông N làm gì bên này đấy? – Giọng nhỏ P kế bên vang lên.

- Không…..tui….! – Tôi giật bắn người, đứng yên như trời trồng, bỏ xừ rồi, tình ngay lí gian, mới sáng sớm đã bị bắt gặp đang đột nhập vô khu nữ.

- Chỗ con gái mà ông vào làm gì đấy? – Nhỏ P nhổm người dậy nói, giọng ngái ngủ nhưng cũng có phần gay gắt.

- À…lấy…lấy cái áo khoác! – Tôi lắp bắp đáp, trời hỡi, cứ đứng đây đôi co thêm tí nữa là cả gian lều này tỉnh dậy hết à xem.

Nhưng tôi chợt thấy tay mình bị níu lại, và nhìn xuống thì thấy Vy đang khẽ he hé mắt, dòm tôi cười cười:

- Ấm lắm rồi!

- Ừ….ngủ i! – Tôi gật đầu nhẹ nói.

Rồi Vy co người vào chiếc áo khoác, tay để hờ tựa cằm, nhắm mắt lại ngủ tiếp, môi cười chúm chím, tôi trông em ấy ngủ y chang mèo con đang rúc mình trong chăn ấm, nhìn dễ thương gì đâu!

Bên kia nhỏ P cũng hiểu ý không làm khó dễ tôi nữa, lại quay sang bên ra hiệu cho tôi an toàn qua cửa. Tôi lùi ra rồi kéo màn lại xuống, phòng tí nữa nắng lên chiếu thẳng vào chói mắt cả đám thì tôi có mà bị thanh trừng tập thể.

Tôi quay trở lại ra cổng trước, thủng thẳng bước đi, vươn vai hít một hơi dài sảng khoái, không khí buổi sớm mai trong lành và mát lạnh. Cứ thức dậy mỗi buổi sớm là tôi lại cảm thấy mình lớn hơn một chút, cảm giác mình là một trong những người dậy sớm hơn cơ số những người hãy còn đang ngủ làm cho ta nhận ra mình là người đầu tiên đón ngày mới, một chút tự hào và thích thú thoáng qua.

Tôi tựa người ngồi xuống gốc cây đêm qua, nhớ lại bộ tịch đang ngủ của Vy khi nãy mà tự cười một mình, nghĩ thầm phải chi ngày nào cũng được thấy em ấy như vậy thì vui biết mấy. Đến đây tôi lại phân vân chuyện tối qua, có nên lên nhà Tiểu Mai học guitar hay không? Vì nếu học guitar thì một tuần 3 buổi tôi phải có mặt ở nhà nàng, lỡ như Vy biết được hay ai đó biết rồi nói với Vy thì sao? Lúc đó tôi sẽ bị kết án là một thằng phản bội ngay, mà tôi thì không muốn phản bội lại với khuôn mặt dễ thương đang nằm ngủ phía bên kia. Nhưng nếu không học guitar, thì tôi sẽ chẳng thể nào đàn cho Vy nghe, đệm cho em ấy hát được, sẽ chẳng có khung cảnh lãng mạn hai đứa ôm đàn ngoài bờ biển như đêm qua tôi đã tưởng tượng nữa.

Đang phân vân chưa biết nên làm thế nào cho phải, tôi thấy trước lối đi vụt qua hai người tay ôm quốc kì chạy nhanh về hướng trại chỉ huy, rồi tiếp sau đó là một nhóm hai người nữa với quốc kì trên tay, và rồi sau đó đến L đội trưởng cùng thằng D đang hụt hơi chạy ngay theo sau. Tôi thấy học sinh các trại chung quanh lác đác vài tiếng cổ vũ cho cuộc đua đã về đoạn kết thúc này, và lại có những nhóm hai người khác chạy theo ngay sau đó. Tôi ngồi đợi một chút, hơi tò mò về kết quả của Trò chơi lớn xem hai thằng kia làm ăn ra sao, thì chốc lát đã thấy thằng L và thằng D xoắn lò dò mò về.

- Sao hai chú? Về mấy? – Tôi háo hức hỏi.

- Èo, về thứ 3, chán! – Thằng L quệt mồ hôi ngồi phịch xuống đất.

- Chạy không lại mấy cha bên 12A4, mệt chết được! – D xoắn thở hổn hển.

- Thế à? – Tôi tò mò.

- Ờ, mà cũng tại thằng D, không là ít nhất cũng về 2 rồi! – Thằng L cáu sườn.

- Sao tại nó? – Tôi ngạc nhiên.

- Đến trạm cuối là bọn tao ở vị trí 2, theo qui định là chạy đến trại chỉ huy thì phải cầm cờ tổ quốc tới mới được xem là về đích, tao giao mật thư rồi chạy, tưởng thằng quỷ này ôm cờ đằng sau. Tụi tao chạy được một đoạn rồi nhìn lại mới thấy nó ko cầm cờ, thế là phải quay lại, về ba là may phước ông bà ông vải rồi! – L đội trưởng ấm ức nói.

- Èo…chạy cả đêm thế kia ai mà tỉnh táo nổi, tao buồn ngủ bỏ xừ! – Thằng D quệt mũi.

- Thôi, về 3 cũng được rồi, có gì đâu! – Tôi cười cười vỗ vai hai thằng an ủi.

- Tao vào ngủ đây, mệt quá! – Rồi thằng D đứng dậy.

Tôi với thằng L ngồi lại nghe nó kể chuyện giải mật thư với mấy vụ thoát trạm, nghe nó kể mà cười đau cả ruột, nào là có lớp chơi ác đổi hướng chỉ đường của tấm bảng khiến tụi nó chạy xộc ra chỗ nào có cả nghĩa địa, rồi thằng D lãnh cả đống bọc nước từ trạm của em Vy, rồi mấy cái mật thư hóc búa mà tôi căng óc ra giải cũng được có vài cái. Mới sáng sớm chưa có gì vào bụng mà đã cười lăn bò càng, tôi nghe ruột quặn lại nhăn nhó khoát tay nói thằng này đừng kể nữa.

Ngồi chém gió một hồi đến tận hơn 6h30 thì lớp tôi mới dậy đầy đủ, lục tục đi vệ sinh cá nhân các thứ rồi ngồi cả vào trong lều đợi người mang bánh mì thịt lên ăn sáng.

- Hôm qua về đây lúc mấy giờ thế? – Tôi ngồi cạnh Vy hỏi.

- Hình như là 5h mấy á, không nhớ nữa! – Vy nhún vai đáp, bẻ nửa ổ bánh mì cho tôi.

- Ừ, mệt không? – Tôi cười khoái chí vì được ăn thêm.

- Cũng không, nhưng buồn ngủ quá chừng! – Em ấy đáp.

- Ờ, ở đây lúc khuya nấu mì tôm cả đám bu ra ăn, cười bể bụng!

Rồi tôi kể lúc Vy đi tôi làm những gì theo yêu cầu của em ấy, rồi bị đấm lưng thùm thụp vì em ấy dỗi khi mà mình thì gác trạm mệt mỏi trong khi tôi ở lại đây ăn chơi thả giàn. Tôi cười toe rồi bỏ chạy ra ngoài nhập bọn với tụi thằng K đang giật mấy bọc sữa đậu nành.

Đến tầm 9h sáng thì có một nhóm các học sinh 11A1 sang trại chúng tôi gọi là giao lưu, vì cô Hiền hồi năm trước cũng là giáo viên chủ nhiệm 10A1. Cả hai lớp ngồi quây lại thành một vòng tròn, sau màn chào hỏi giới thiệu xã giao sơ bộ, và phần hỏi thăm cô Hiền của các học trò cũ thì vài anh chị 11A1 tổ chức vài trò chơi đối đáp nhỏ, tôi ngồi nghe mà thỉnh thoảng ngáp dài vì đang tán dóc ngon lành thì bị kéo vô đây ngồi chơi mấy trò như con nít, rồi hoảng hồn ngậm miệng lại khi bị em Vy khẽ nhéo.

Nhưng trong cái rủi có cái may, vào đây ngồi giao lưu hoá ra lại hay, đến gần cuối, có một ông anh cận thị vác đàn guitar ra và bắt đầu một bản đệm hát nhạc ngoại.

- Ưm…thưa cô Hiền, và các em ở 10A1, sau đây thì anh sẽ hát bản “ Forever “ nhé! – Anh này húng hắng giới thiệu.

- Chà, cô dạy tiếng Anh đó nha, hát bậy bạ là chết nghe mậy! – Một ông bạn châm chọc.

- Chấp luôn, cô kiểm tra nha cô! – Anh này cười cười với cô Hiền.

- Ừm, em cứ hát đi! – Cô gật đầu đáp.

Nếu là tôi của ngày hôm nay, thì tôi sẽ đánh giá rằng anh này về cả đệm đàn guitar và cả hát đều không đạt, vì tiếng đàn hãy còn ngượng và chưa tròn âm, cách phát âm Anh ngữ sai khá nhiều, tóm lại không lấy gì làm thu hút. Nhưng đó là tôi bây giờ, còn quay về 7 năm trước, thì lúc này đây không chỉ riêng tôi mà toàn bộ hết thảy trai gái đều ngẩn mặt ra mà đắm say mê mẩn trước phần trình diễn tự đàn tự hát của anh này, có lẽ trong chúng tôi lúc ấy thì guitar là một phạm trù gì đó cao xa lắm, và ai đàn được thì đều giỏi giang lắm. Tôi nhìn sang em Vy, em ấy đang tựa cằm nghe một cách say mê, thế là tôi rút ra một điều, muốn gây ấn tượng với con gái, hãy tập guitar, dù bạn có hát dở cách nào đi chăng nữa, chỉ cần hát không lạc điệu và có cây guitar đệm vào kế bên, bạn sẽ trở nên hát hay hơn bình thường.

Kết thúc bài hát, cả đám vỗ tay um sùm và có vài nhỏ con gái lớp tôi yêu cầu anh này hát thêm bản nữa, và trình ga lăng của anh này đã được bộc lộ, anh này mời một vài nhỏ lên hát để mình thì đệm đàn làm nền. Và dù là chỉ đệm không hát, nhưng bọn tôi vẫn thấy ổng “ cool “ gì đâu, hết thảy bọn con gái đều mê mẩn, đến con trai tụi tôi như bọn thằng K còn phải tặc lưỡi xuýt xoa liên tục nữa mà!

- Nhìn đàn guitar thích ghê N ha? – Vy quay sang nhìn tôi.

- Ừm….! – Tôi ậm ờ đáp, có hơi ghen tị trong đó.

Thế là ngay sau buổi giao lưu, khi đã tan hàng ai về trại nấy ngồi đợi cơm trưa thì tôi đã hạ quyết tâm ra một quyết định, sống chết gì cũng phải học cho được guitar để đàn cho Vy nghe. Dù rằng cảm thấy cũng hơi có lỗi với em ấy thật vì thế này thì tôi sẽ phải gặp Tiểu Mai hơi nhiều, nhưng dẫu sao cũng là vì mục đích đàn cho Vy nghe mà thôi.

Lựa lúc Vy không có ở gần bên, tôi tranh thủ rón rén lò dò đến chỗ Tiểu Mai đang ngồi xếp lại đồ đạc vào ba lô, khẽ nói:

- Tiểu Mai nè, thứ 3 tuần sau N qua học guitar nha!

- Ừm, thích rồi phải không? – Nàng nhìn tôi nheo mắt lém lỉnh.

- Ừ, nãy… nhìn ông kia chơi hay quá! – Tôi gật đầu ngượng ngập.

- Ráng tập đi, rồi N sẽ còn giỏi hơn anh kia nữa! – Nàng mỉm cười.

- Vậy à? Sao biết vậy? – Tôi thắc mắc.

- Mình đích thân dạy mà! – Tiểu Mai khẽ vuốt tóc mai bên tai.

- Sư…sư phụ, xin nhận của đệ tử một lạy! – Tôi trố mắt rồi thốt lên, vờ thụp người xuống.

- Thôi đừng, tổn thọ mình, hì hì! – Nàng cười khúc khích.

Và đó là ngày mà Tiểu Mai chính thức trở thành sư phụ, tôi mãn nguyện vào thân đệ tử với lòng quyết tâm cao độ dù có khó khăn cách mấy cũng phải học cho được Guitar để mong có một ngày sẽ được chơi những bản nhạc mình thích cho Vy nghe. Gì chứ được chơi nhạc cho người mình thích nghe ở một nơi đầy lãng mạn như đồi cỏ xanh mướt ở biển Đồi Dương thì còn gì bằng nữa, hề hề!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.