Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 137



Sau khi nhấn chuông cửa, tầm vài giây sau có tiếng dép loạt soạt đi ra, sáng sớm đầu óc còn mụ mẫm, tôi cứ tưởng như mình đang đứng trước nhà Tiểu Mai.

- À, vào nhà đi N! – Cô Nguyệt bước ra mở cổng, đon đả mời tôi vào.

- Dạ! – Tôi gật đầu chào cô.

Tôi dắt xe vào trong sân, rồi theo chân cô Nguyệt bước vào phòng khách.

- Con ngồi chơi chút nhé, để cô gọi con bé Trân xuống!

- Dạ!

“ Hoá ra học trò sắp tới của mình tên là Trân “ – Tôi nghĩ thầm – “ Chả biết có xinh không nhể? Nhỡ thuộc hàng…ma chê quỷ hờn thì dạy thế quái nào được? Chậc, không được, bậy quá, Vy là số 1 rồi, vô địch thiên hạ rồi! “ – Tôi tự cốc đầu mình.

“ Nhưng nếu xét theo khách quan, em Vy là vô địch thiên hạ thì Tiểu Mai còn ra làm sao nữa đây? Chắc thiên giới chí tôn mất thôi! Chậc, lại so sánh vớ vẩn nữa, không được, tĩnh tâm lại nào, chuẩn bị lên chức thầy thêm lần nữa rồi đấy! “ – Tôi nghĩ bụng.

Tại sao lại nói là thêm lần nữa làm thầy? Số là hai anh em tôi trong dòng họ cả hai bên nội ngoại, tính về học hành cũng thuộc dạng nhất đẳng, nên thỉnh thoảng cũng có cô dì chú bác nhờ dạy kèm mấy đứa em họ. Và hai thằng tôi đã làm nên lịch sử, học trò cố gắng cách mấy cũng chỉ học xong chừng nửa tháng là khóc rống lên rồi chạy dài. Bởi vì sao, như đã nói ở chương trước, lúc dạy học, hai anh em nhà tôi có cái máu…cực kỳ hổ báo cáo chồn, một khi tinh thần sư phạm đã nhập vào thì thiên địa chẳng màng, tru tiên diệt thánh luôn.

Mở đầu cho lịch sử, đó là màn đi dạy toán dịp nghỉ hè

- P ơi, cu Bin nó có bài toán trên trường không hiểu, mày giảng bài cho nó giúp chú nghen! – Chú Bảy tôi nói.

- Dà…dạ..! – Ông anh tôi gật đầu, mắt nhìn tôi toé lửa vì tôi vừa nghe có biến đã lỉnh lên lầu nằm đọc truyện.

Trước giờ, nói về chuyện đi chơi thì hai thằng tôi, cu Bin, cu Tũn, thêm vài thằng nhóc nữa mới đến cu Bột là chuyên gia đầu têu mọi chuyện quậy phá khắp hang cùng ngõ xóm, từ chuyện hái trộm lựu đến chọc chó rượt, rồi màn ném chuối vào khỉ hay vặt lá me đem thả từ trên lầu xuống đều cho ông anh tôi bày mưu, tôi giơ tay năm ngón chỉ đạo, phân công mấy thằng đệ tử này đi làm hết.

Thế nên, bữa học hôm đó, hai thằng tôi đều đinh ninh phó tướng cu Bin đã theo chân anh nó cuộc quậy nào cũng không thiếu, nên chắc là trí thông minh ít nhất cũng… chạm nhẹ vào trình độ của bọn tôi. Vậy là tôi nằm trên giường đọc truyện, yên trí đợi ông anh giảng bài cho nó xong thì 3 thằng đi tắm biển luôn.

Vừa ngồi vào bàn, thằng cu Bin đã láu táu:

- Đại ca giảng bài lẹ nha, xong đi chơi tiếp, chút chiều bọn thằng Tũn qua đó!

- Ờ, mà còn coi mày có học lẹ không đã! – Ông anh tôi gật đầu.

- Lẹ lắm, bài này dễ ẹc hà! – Cu Bin vung tay.

- Dễ sao mày không biết làm? – Ông anh lừ mắt nhìn.

- À….dễ mà…em không hiểu! – Thằng nhóc lí nhí.

- Thế đưa đề bài đây! - Ổng hất hàm.

Và bài toán dễ thật, và thằng Bin cũng không hiểu thật, đề bài là tìm các số a, b, c biết rằng a: b: c = 2: 4: 5 và a+ b+ c = 22, tôi vừa nghe nó đọc đề đã hừ nhạt nằm lăn sang bên đọc tiếp cuốn truyện, chắc mẩm ông anh tôi giải phát cho nó hiểu là xong.

Nhưng cái sự thật nó lại trái ngược với những gì tôi dự.

- Đề bài này, có một tính chất mà trong trường dạy rồi, là tính chất gì? – Ông anh tôi nhỏ nhẹ hỏi.

- Dạ…tính chất gì? – Cu Bin ngơ ngác.

- Ơ, thì trong sách giáo khoa nói gặp dạng bài mà vừa có tổng vừa có….cái gì nhỉ, nói chung là dạng tỉ lệ như a: b: c = 2: 4: 5 thì phải làm sao? - Ổng đổi nét mặt.

- Nếu em biết phải…làm sao thì em giải được rồi, đâu phải nhờ đến đại ca…..! – Cu cậu lí nhí nói.

- Cái thằng này….mày…..! – Ông anh tôi gằn giọng rồi thở dài, bắt đầu dịu giọng, tôi thì cười thầm bên cạnh vì hổng dè thằng Bin nói cũng đúng đó chứ - Bây giờ vầy nhé, cu Bin đang có a: b: c = 2: 4: 5, vậy là viết dưới dạng phân số, ta được gì?

- Được…được…phân số mới hở đại ca? – Cu cậu mắt sáng rỡ.

- Mới cái đầu mày, mày viết ra phân số đó thì không lẽ còn nói là mới hay cũ? – Lão anh sẵng giọng, cốc đầu cu Bin.

- Chứ…chứ sao nữa? – Cu cậu nhăn nhó ôm đầu.

- Trời, cái này là dạng toán tỉ lệ, thì mày phải áp dụng tính chất dãy tỉ số bằng nhau, rồi phân tích ra bằng dạng phân số, mày học dãy tỉ số bằng nhau chưa? – Ông anh tôi bưng đầu la oai oái.

- Thì…thì em học rồi! – Thằng Bin lắp bắp nói.

- Học rồi thì giải đi, mày chơi thì giỏi mà sao học ngu thế hở con? - Ổng bắt đầu giở giọng bá đạo, dí cây bút ấn ấn đầu cậu nhóc xuống sát cuốn vở.

- Nhưng giải….giải làm sao? – Cu Bin mếu máo.

- Trời đất, tao nói cái dãy tỉ số bằng nhau rồi đó, mày áp dụng vào thôi, có công thức sẵn rồi! – Ông anh tôi sửng sốt.

- Công thức chỉ có a với b, đâu có c đâu đại ca? - Cu cậu thật thà hỏi.

- Mày biết c nằm ở đâu không? – Ông anh tôi sầm mặt.

- Ở đâu đại ca? – Thằng Bin ngơ ngác.

- Đợi tao lấy búa bổ đầu mày là lòi ra c chứ đâu, cái thằng ngu này mày lại còn hỏi thế à..aaaaaa? – Nói rồi lão anh tôi ấn hai nắm tay vô đầu cu cậu.

- Á…ahhh….aaa…oa…oa…! – Cu Bin ôm đầu lăn lộn rồi chạy bổ sang chỗ tôi nằm hi vọng nhờ bóng quan lớn.

- Mày giảng cho nó đi N, tao đuối quá! – Ông anh tôi xua tay rồi bỏ sang ghế ngồi.

- Để đệ, đại huynh dữ dằn thế thì sao nó hiểu bài! – Tôi nói ngon ơ – Bin ra đây, anh chỉ vài phút là hiểu ngay thôi!

- Dạ….! – Cu cậu nửa cười nửa mếu lò dò bước tới, nhưng coi bộ đã tin tưởng tôi hơn, vì trong mắt tụi nhỏ, tôi lúc nào cũng cưng tụi nó nhất.

Và sự thật lại chứng minh, tôi chỉ kiên nhẫn hơn ông anh một tí chút.

- Này nhé, bài toán này có dạng tỉ lệ thức, phải áp dụng tính chất dãy tỉ số bằng nhau, Bin hiểu không? – Tôi nói dịu dàng như rót mật.

- Dạ, hiểu! – Cu Bin gật đầu ngay tắp lự.

- Giỏi, nói cái hiểu liền! – Tôi chủ trương khen phủ đầu để tạo hứng khởi cho học trò.

- Hì hì! – Thằng nhóc khoái chí tử.

- Vậy, đem áp dụng vào bài này, theo đề bài là a: b: c = 2: 4: 5, viết theo dạng tỉ lệ thức, ta được gì Bin nhỉ? – Tôi nhẹ nhàng hỏi.

- Được….a: 2 = b: 4 phải hông sư huynh? – Cu cậu ngần ngừ đáp.

- Đúng rồi, nhưng mà thiếu! – Tôi nhận xét.

- Thiếu gì huynh? – Bin ngơ ngác.

- Còn c với số 5 đâu? – Tôi nói.

- Nhưng…công thức chỉ có a với b, đâu có c? – Cu cậu lí nhí.

- Ớ…thì mình ráp vô thêm, cũng giống vậy thôi chứ đâu? – Tôi đần mặt ra.

- Huynh nói bậy rồi, công thức là không được đổi! – Thằng Bin lớn gan nói.

- Bậy cái con khỉ, ai nói mày vậy? – Tôi sầm mặt.

- Cô em nói, công thức thì phải viết đúng, không được đổi mà! – Nó tiếp lời.

- Ơ cái thằng ranh này, công thức là công thức, mày học Toán thì phải linh động chứ, học máy móc vậy lỡ đề ra dạng khác thì ngồi ngó à? – Tôi quắc mắt.

- Sao em biết đề ra như thế nào được? Đâu có ai biết trước đề bài đâu! – Cu cậu nói xàm.

- Thôi bỏ qua, làm toán đi, bây giờ tao bật mí ày, a: b: c = 2: 4: 5 thì sẽ viết ra được là a: 2 = b: 4 = c: 5, mà mày lại có a+ b+ c = 22, vậy thì được gì? – Tôi thở hắt ra.

- Được…. ( a+ b): ( 2 + 4) = 22 phải hông đại ca? – Cu Bin nói như máy.

- Ca cái đầu mày chứ ca, mày ăn cái gì mà ngu thế? Còn c nữa mày bỏ ở đâu? – “ Rầm “ Tôi đập bàn quát to.

- Công thức đâu…đâu…có c đâu? – Thằng nhỏ dự là có biến, đã ngồi lùi ra.

- Không có c sao mày đem cái tổng a+ b+ c = 22 vào? – Tôi mặt mày đã đỏ gay.

- Thì…thì…..! – Đến đây cu cậu tắc tị.

- Thì cái con khỉ! – Tôi nói rồi xách tai cu Bin lên mà nhéo – Này thì ăn lo đi chơi, cái bài dễ thế mà mày không biết làm à con?

Chốc sau, thằng cu Bin khóc rống lên, chạy làng từ trên lầu xuống dưới mà la bài hãi, để rồi chút chiều, ông nội tôi gọi hai ông lớn ra ngoài sân, và tát cho vêu mồm mỗi thằng 2 nháy đúng chất Vịnh Xuân, hai quả rờ- ve từ trái qua phải chỉ bằng một cú phất tay của ông nội làm hai thằng tôi méo cả mồm, đau nổ đom đóm mắt vì cái tội ăn hiếp em nhỏ. Và sau vụ đó thì cu Bin hết dám vác mặt sang thọ giáo hai anh em tôi nữa.

Đó là mở đầu cho lịch sử, và diễn biến của vài năm tiếp theo vẫn y như cũ, khi thì ông anh tôi táng cho thằng Tũn sợ đến vãi cả mật, khi thì tôi nạt con bé Út khiến nó sì sà sì sụt nước mắt nước mũi tèm lem cả buổi. Rồi chuyện lan sang đến cả bên họ ngoại, khi thì ông anh dộng đầu thằng Tèo xuống vở do thằng này đã dốt lại còn cãi bướng, khi thì tôi cầm thước khẽ đến bầm cả tay méo cả mặt cu Nhí chỉ vì thằng này vừa lờ mặt đi đã vẽ bậy trong tập.

Sau mấy vụ động trời đó, hai thằng tôi bị giáng chức vĩnh viển không cho làm thầy thiên hạ nữa mà đày xuống làm thứ dân, và bị mẹ tôi nạt ột trận nên thân, ba tôi thiếu điều còn xách roi mây rượt hai thằng tội đồ vừa chạy vừa la khắp nhà. Và tôi thì cũng hãi thầm biết thêm một điều nữa, đó là tôi cũng đang ở gần một ông anh lớn, chết cũng không nhờ ổng chỉ bài, không thì tôi cũng nối gót theo mấy thằng nhỏ em họ là cái chắc.

Vậy nên tối hôm qua, khi nghe mẹ nói tôi sẽ sang nhà cô Nguyệt dạy cho con bé Trân thì ông anh tôi phá lăn ra cười, tôi thì nhăn nhó suốt buổi:

- Mẹ biết tính con vậy rồi còn bảo đi dạy cho người ta! – Tôi làu bàu nói.

- Con đảm bảo, qua đó thế nào nó cũng bị cô Nguyệt xách chổi đuổi về! – Ông anh tôi nói chắc như đinh đóng cột.

- Mày đi dạy cho nhà bạn thân của mẹ, mà lại là dạy cho con gái, thì coi liệu hồn làm sao cho phải, mày cũng lớn rồi con à! – Mẹ tôi nghiêm nghị nói.

Nghe vậy thì ông anh tôi hết ham cà khịa nữa, mà tôi cũng chỉ biết vâng dạ nhận lời, trằn trọc mãi cả đêm chỉ để nghĩ cách dạy làm sao cho thật nhẹ nhàng và từ tốn với con gái, chứ làm mẹ tôi mất mặt thì dám bị nhịn cơm cả tuần chứ chẳng chơi.

Thế nên sáng hôm nay, trên đường đến nhà cô Nguyệt, tôi vừa đạp xe mà cứ vừa mường tượng cảnh ông thầy là tôi đây đang tức tối đập bàn quát mắng sa sả, để rồi sau đó co Nguyệt sẽ đá tôi văng ra ngoài cửa sổ rơi cái phịch xuống đất té bán thân bất toại. Chỉ mới nghĩ thôi tôi đã toát mồ hôi hột, đến nỗi lúc nhìn cái chuông cửa, tôi cứ ngần ngừ mãi chả dám bấm, vì y như là bấm lên…hồi chuông báo tử vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.