Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 149



Mưa vẫn không có vẻ gì là ngơi đi chút nào, gió ngược từng hồi thành dòng kỉ niệm tuôn ào trở về, trong cái giá lạnh ướt đẫm, đôi tay đang nắm lấy nhau đã ấm dần. Tôi lúc này, không phải là đầu óc suy nghĩ hay lí trí dẫn đường, chỉ biết rằng tận sâu thẳm con tim, tôi rất muốn…ôm chầm lấy Tiểu Mai, tôi muốn được che chở cho nàng, dù là chỉ trong cơn mưa. Tôi cảm nhận được sức nặng và niềm hạnh phúc khi ở vị thế một người con trai có thể làm bờ vai vững chắc hay bàn tay ấm áp ột người con gái.

Nhưng, bây giờ đâu phải là như lúc tôi không có phải chịu trách nhiệm với một ai đó, như cái lúc suốt ngày chỉ biết ngắm nhìn con gái rồi bình phẩm này nọ. Đã có người vì tôi mà lo lắng, vì tôi mà phải khóc tức tưởi khi chứng kiến cảnh tượng bạn trai mình đi với một người con gái khác. Tôi chưa làm gì để chuộc được lỗi lầm đó với người ấy cả, tôi chỉ là một thằng con trai bình thường, nhưng lại trở thành một người hoàn toàn khác, đã biết thế nào là rung động và lo lắng, áy náy không nói thành lời mỗi khi làm sai điều gì đó.

- “ Lớp mình ở bên đây nè N, ôm ghế đi đâu vậy? “

- “ Em với N có ra sao, chẳng phải việc của mấy anh! “

- “ Lần này thôi nhé, lần sau chết với tôi! “

Tôi nhớ nụ cười toả nắng ấy, nụ cười làm tôi cảm thấy cuộc đời đẹp hơn, rạng ngời hơn mỗi khi thấy người đó, hơn ai hết, tôi cảm nhận được mình là người nếm trải được cảm giác hạnh phúc tình cảm lứa đôi sớm hơn những bạn đồng trang lứa khác.

Tôi không quên được nét bĩu môi phụng phịu, khuôn mặt dỗi hờn mỗi khi hai đứa giận nhau, dù là chẳng được bao lâu là lại làm lành như cũ.

- “ Ừ, mà nãy thấy vậy, Vy hơi buồn đó, sau này có đi đâu, hai đứa đi chung nha! “

- “ Là tha rồi đó, hì hì, nãy giờ chỉ đùa chọc N thôi, chứ hôm qua nhỏ H tới nhà Vy kể hết oy, hết giận từ hôm qua rồi kia! “

Tôi thích dáng vẻ dễ thương, đáng mến của người đó, lúc nào cũng nhiệt thành như tình cảm luôn bộc lộ ra ngoài.

- “ Ộ ôi, nhìn rùa con yêu ghê là! “

- “ Nhà người ta bên này nè ông ơi, nãy giờ chạy sai 3 lần rồi nha! “

Tôi cũng cảm mến những nét giận hờn, dù có đôi lúc thấy quá đáng nhưng âu cũng chỉ là vị đắng trong mật ngọt, hoàn hảo hơn mà thôi.

- “ Vừa nãy cũng không hẳn là giỡn đâu! “

- “ Đã là gì của nhau mà giận, hứ! “

Tôi cũng nhớ như in cái lần mà bị chuyển lớp, Vy tất tả nhờ thầy Phương xin giùm tôi, và đôi mắt đã đỏ hoe khi biết rằng tôi vẫn phải sang 10A2. Cả nét chữ nắn nót trong tập vở viết bài hộ tôi những ngày bệnh phải nằm viện, hay những lần tôi học dốt tiếng Anh, Vy kiên nhẫn dạy kèm tôi, dẫu biết rằng không giúp gì nhiều nhưng tôi vẫn cảm động, tính em ấy ham chơi là thế mà vẫn chịu ngồi yên giảng bài cho thằng con trai dốt Anh ngữ này.

Cơn mưa đầu mùa đã nhỏ dần lại, gió đã thôi còn mạnh mẽ như lúc đầu, tôi…cảm nhận rõ mình đang lơi dần nắm tay của Tiểu Mai.

Đối với tôi, những kỉ niệm với Vy không sâu đậm như của Tiểu Mai, nhiều nhưng không có thể nói ra bằng lời. Chỉ có duy nhất bản thân là cảm nhận rõ rệt được tình cảm em ấy dành ình, cảm nhận được cái nhói đau khi em ấy gượng đứng vững trong cái đêm ngoài bờ biển, hay buồn rầu vì tại tôi mà Vy phải tức tưởi nấc không thành tiếng. Mỗi lần nhớ tới điều này, tôi đều tự dằn lòng mình tuyệt đối không được làm gì có lỗi với Vy.

Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc Vy quay xuống từ bàn trên, ngoắc tay bảo tôi nhìn lên, và em ấy tay cầm bút xoá, viết 2 từ “ đầu đá “ lên mặt hông bàn học, rồi cười thật tươi. Cảm xúc đó hãy còn tươi mới lắm, chỉ như vừa xảy ra hôm qua mà thôi.

- “ Nè, xa mặt…đừng cách lòng nha! “

- “ Tự hiểu đi, ngốc quá mà! “

Tôi lúc này chợt hiểu ra, mình không còn có tư cách lựa chọn lại nữa, chọn Tiểu Mai thì Vy sẽ buồn khổ, nhưng nếu tôi ở cạnh Vy mà trong lòng cứ canh cánh về Tiểu Mai thì quả thật là quá nhẫn tâm với Vy rồi.

Tôi, phải có một quyết định rõ ràng, dứt khoát, không được phân vân nữa!

Vy ư? Phải rồi, người ta tốt với mình thế kia mà, còn phải nghĩ gì nữa.

Nhưng Tiểu Mai thì sao? Những cảm xúc vừa nãy là sao? Cái nắm tay này là sao?

Tôi biết phải làm sao cho đúng đây chứ? Đánh đổi hạnh phúc lâu dài ột tình cảm bất chợt, hay là nhân lúc tình cảm đó còn chưa sâu đậm, chấm dứt để đỡ đau khổ về sau?

- “ Tuỳ N, Vy không quản được, chỉ cần…..! “

Cơn mưa đầu mùa giờ đã nhỏ lại, chỉ còn lắc rắc thành những hạt sương tan vào không khí, gió cũng ngừng thổi đi những giá lạnh, bên mái hiên tuôn nước thành dòng, và tôi….đã rời tay Tiểu Mai tự lúc nào rồi.

Rất lâu, rất lâu sau đó, hay chỉ là do tôi tưởng tượng lệch lạc thời gian về vài phút vừa trôi qua, tôi khó khăn nói lên thành lời:

- Tạnh mưa rồi, về thôi!

Tiểu Mai yên lặng ngồi sau xe, tôi chầm chậm đạp, và đâm ra lạnh lùng hẳn đi chẳng buồn nói gì, vì tôi biết, nếu nói ra, tôi sẽ không thể nào ngăn lại tình cảm đang mãnh liệt trỗi dậy sau ánh mắt ngơ ngác của nàng vừa nãy.

Áy náy, tội lỗi, hối hận?

Hay chỉ đơn giản như một cơn mưa chợt đến rồi chợt đi, sau khi đã làm ướt đẫm cả một thành phố biển, và chỉ sáng hôm sau là trời quang mây tạnh, rồi mọi chuyện lại đâu vào đó? Như chưa từng có gì xảy ra?

Con đường về nhà Tiểu Mai hôm nay dài lê thê, và tôi chỉ mong cho nó cứ dài bất tận mãi như thế, để tôi không phải đối mặt với giây phút phải nói ra một điều gì đó, thật dứt khoát, thật tàn nhẫn.

Nhưng cái gì cũng phải có điểm dừng, cảm xúc, tình cảm dù có mạnh mẽ bộc phát đến đâu thì cũng phải dừng lại. Tôi chầm chậm dựng xe trước căn nhà có cánh cổng màu đen quen thuộc, lá cây trong vườn đã ướt đẫm rủ xuống từng cành.

Tiểu Mai vẻ như biết rằng, tôi sắp nói ra điều gì đó, nàng đan hai tay vào nhau, nhìn tôi, và mong đợi…

- Này, nói nè!

- Ừ?

- Từ mai…..N sẽ không qua học guitar nữa đâu nhé!

- Sao….sao vậy?

- Ừm…cũng gần phải thi học kỳ rồi, ôn bài nữa….lúc nào thi xong, coi rảnh được thì N lại qua tập!

- ……………..!

- Nhé?

Và chỉ trong thoáng chốc, tôi nhận rõ ánh mắt của nàng như….ghét tôi lắm, cái nhìn đầy bất nhẫn và không cam chịu, rồi nàng quay bước vào nhà.

- Đợi mình chút!

Tôi không biết sao nàng lại bảo tôi đợi, và rồi mãi đến một hồi lâu sau, Tiểu Mai mới chầm chậm bước ra, tay cầm mớ tập vở của tôi…..mắt nàng hoe đỏ, nhưng đầy kiên nghị.

- Có thật vậy không? – Tiểu Mai môi run run hỏi.

- Ừm….! – Tôi chậm rãi gật đầu.

- ……………! – Nàng nhìn tôi đầy thất vọng.

- Xin lỗi….giá mà có thể quay trở lại….từ đầu năm…!

- ……………! – Nàng lặng im không nói.

- Thôi, khuya rồi, vào nhà đi! – Tôi khó khăn nói.

Tiểu Mai vẫn đứng yên bất động, nhìn tôi nhưng ánh mắt đã vô hồn, bất lực.

- …………!

- ……………………!

Và một khoảng yên lặng chầm chậm trôi, hai đứa tôi đứng nhìn nhau, trân trối.

Tôi buồn bã thở hắt ra, cố lắm mới thốt lên thành tiếng:

- Sau này….tự giữ gìn sức khoẻ…..!

Rồi tàn nhẫn quay xe đạp về, vạn lần không dám ngoái nhìn lại hình ảnh một người con gái vẫn đứng lặng yên trong đêm, vì tôi biết chỉ cần quay đầu lại nhìn một khoảnh khắc thôi, tôi sẽ vứt bỏ tất cả mà ôm chầm lấy nàng.

Nhưng không, tôi đã chọn không làm như vậy, tôi tin rằng mình đã chọn lựa đúng đắn, tôi tự huyễn hoặc, trấn an bản thân bằng mớ suy nghĩ biện minh trong đầu, và tự nặn óc suy nghĩ không ngừng về Vy.

Phố biển về khuya sau cơn mưa thật buồn, vắng lặng, lạnh lẽo, trống rỗng….và nhẹ tênh.

Đừng khóc vì một thằng con trai như tôi, Tiểu Mai, đừng khóc…….!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.