Tôi thở gấp gáp, đưa tay quệt làn nước mưa trên mặt:
- “ Không lẽ….có ma sao trời….??? “ – Tôi hãi hùng nghĩ thầm, tay quờ quạng trước mặt như các pháp sư đuổi tà trong phim.
- “ Bình tĩnh nào, không thể nào có ma quỷ được, bình tĩnh! “ – Tôi tự trấn an mình.
Rồi phốc hẳn xuống xe, thử dùng chân đá ra xung quanh thì đúng là đằng đuôi xe có cái gì đó như bậc thềm xi măng được xây cao lên, đá vô nghe bịch bịch. Và ở phía trước cũng vậy, tôi một tay vịn xe, rướn thân người đưa chân đá liên hồi vào hai bên trái phải, may phước làm sao hai bên này không có chướng ngại gì cả. Tôi nháo nhào ôm xe chạy về bên tay trái, đến chừng ước lượng đã chạy được rồi, tôi quýnh quáng nhảy tọt lên xe mà đạp hết tốc lực về hướng ngược lại lúc nãy, một hồi sau đã ra lại con đường mòn đất đỏ quen thuộc. Tôi mừng hết lớn, chả quan tâm bùn lầy gì nữa, trực chỉ hướng cũ mà đạp pê-đan hết ga hết số.
Ra đến cổng chùa, tôi mặt mũi xanh lè xanh lét, mồ hôi hột hoà lẫn với nước mưa làm ướt đẫm cả lưng áo, tôi quệt nước rồi nhìn xung quanh, chạy thêm vài bước nữa thì đã thấy Khả Vy đang dựng xe đứng dưới mái hiên phía cổng đợi tôi.
- N làm gì mà giờ này mới ra vậy? – Vy lo lắng hỏi.
- Ừ…lạc đường! – Tôi thở phào nhẹ nhõm, tự dưng giờ này thấy lại sự hiện diện của con người, mừng gì đâu, chả bù cho cái không gian tịch mịch âm u khi nãy.
- Sao mà lạc được? N chạy theo cả lớp là xong mà? – Em ấy ngạc nhiên.
- Tại nãy muốn đi tắt nên chạy qua hướng khác, không dè lạc luôn, may mà ra kịp! – Tôi thở hổn hển.
- Ơ, nhà thầy làm gì có đường tắt? Chỉ có một lối ra lại sân chùa thôi mà! – Vy sửng sốt.
- Sao không nói sớm? Trời! – Tôi thở hắt ra.
- Có biết N tự dưng đi tìm đường tắt đâu mà nói! – Em ấy lắc đầu.
- Ừ, thôi về, trễ rồi! – Tôi khoát tay.
Ra khỏi chùa rồi, tôi nhìn lại về hướng nhà thầy, ánh đèn vẫn còn sáng lấp ló giữa hàng cây, thầm hãi hùng tự hỏi rốt cuộc khi nãy mình đã lạc vào cái bát quái trận đồ nào mà mãi mới mò ra được, rõ ràng là lúc ban ngày thấy xung quanh nhà thầy Ân chỉ là bãi đất trống mà thôi. Tối hôm đó tôi về nhà nằm trằn trọc mãi mà chẳng ngủ được, lại thêm bên ngoài trời mưa gió bão bùng, cứ thổi tấm màn cửa sổ bay phất phơ, hãi….vô cùng tận.
Buổi học chiều hôm sau, tôi rủ Vy lên sớm hơn bình thường, hai đứa đạp chầm chậm trên con đường mòn dẫn vào nhà thầy Ân. Đến chỗ lối đi tối hôm trước tôi đã tự cắt đường thì hai đứa dừng lại, tôi xuống xe dắt bộ, cố lần mò trong trí óc hướng đi của ngày hôm bữa.
- Hôm bữa, chỗ này là N quẹo phải nè!
- Ừ, rồi sao?
- Đến đây thì chạy thẳng hoài luôn!
Tôi dắt xe đi theo hướng phía trước, nhưng lạ kỳ là nếu theo hướng trước mặt đi thẳng thì tôi sẽ đúng y như dự tính ban đầu, đó là lối đi này đúng là lối tắt dẫn ra cổng chùa. Thế nhưng ngày hôm bữa làm sao tôi lại không thể nào nhúc nhích chiếc xe được chứ?
- Kì vậy kìa, bữa đó nhớ rõ ràng là N đến đây là bị kẹt cứng mà! – Tôi nhíu mày suy nghĩ.
- Hay N quẹo cua ở đâu đó? – Vy nói.
- Không, chỉ chạy thẳng thôi! – Tôi lắc đầu đáp.
- Tối thui thì sao N biết là chạy thẳng? – Em ấy hỏi một câu làm tôi ngớ người.
- Ừ….nhỉ…! – Tôi bối rối.
Đang tần ngần nghĩ xem tối hôm bữa tôi lạc mất ở đâu thì Vy giật giật tay áo tôi, líu ríu nói:
- Nhìn kìa…phải…phải tối hôm bữa N…ở đó…không???
Tôi ngạc nhiên vì sao em ấy tự dưng nói năng lắp bắp như thế, rồi nhìn theo hướng tay Vy chỉ, và ngay sau đó, tôi gần như không tin vào mắt mình, chợt thấy bủn rủn cả người.
Trước mắt tôi, hơi xéo về phía bên trái, sát ngay những rặng cây phi lao, trên bãi cỏ trống là hai ngôi mộ nằm cạnh nhau được xây bằng xi măng có vẻ đã lâu năm, vì cỏ trên mộ đã xanh rì.
Tôi toát mồ hôi hột, những tình tiết hôm bữa được xâu chuỗi lại và vụt nhanh qua đầu.
- “ Trời tối, mình rẽ trái…thay vì chạy thẳng thì lại đảo vòng luôn sang bên trái….! “
Một loạt những hình ảnh được tái hiện, và ghép lại thành một đoạn phim hoàn chỉnh trong đầu, tôi chợt nhớ đến một lí thuyết mà nhớ rằng đã từng đọc ở đâu đó. Khi bạn bị bịt mắt lại và không thấy gì, nếu cứ bước đi về phía trước, thì thay vì đi thẳng, bạn sẽ vòng sang bên trái và một hồi sau sẽ đi về lại chỗ cũ, tất nhiên nếu bạn vẽ thành một vòng tròn đủ rộng cho những bước đi ấy. Có cả bằng chứng thực nghiệm rằng vào năm bao nhiêu đó tôi không nhớ rõ, một nhóm tù nhân Anh quốc vượt ngục trốn ra khỏi trại giam, nhưng trong làn sương mù dày đặc của mùa đông năm đó, sau mấy ngày mệt mỏi chạy trốn và đói khát, những tưởng đã thoát khỏi ngục tù, thì nhóm tù nhân này vẫn bị bắt lại tại ngọn đồi gần sát bên trại giam. Rất đơn giản, khi bị mất phương hướng, thì bạn sẽ đi thành một vòng tròn, vì khi thị giác không còn phát huy tác dụng nữa, con người sẽ điều chỉnh hướng đi trong vô thức dựa vào phản ứng của các cơ bắp trong cơ thể. Và thế là bước chân sẽ có bước ngắn bước dài, đi quanh quẩn một hồi sẽ về lại chỗ cũ.
Tối hôm trước tôi gần như cũng y hệt vậy, cứ cắm đầu chạy trong ánh sáng lờ nhờ, đạp lúc nhanh lúc chậm, và…ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại lủi vào giữa hai ngôi một, kết quả là tông thẳng vào ngôi mộ phía trước, quay đầu xe lại thế nào nữa mà lúc lùi lại cũng tông luôn vào ngôi mộ phía sau, thế nên mới lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Mà ngôi một thì thấp phía dưới chân, hèn gì tôi cứ nhìn thẳng nên đâu thấy gì trước mặt, còn nhìn xuống thì chỉ thấy làn cỏ xanh mướt, đâu thể nào ngờ được dưới chân mình là hai nấm mộ chứ!
Tôi tay chân lạnh toát, nhìn sang Vy thì thấy em ấy môi run run, muốn nói mà nói không được.
- Gì…gì thế? – Tôi cố nói.
- Bữa đó….N….tông vào…mộ phải không…vậy? – Em ấy lắp bắp.
- Ừ…ừ,…chắc vậy…! – Tôi thở hắt ra thừa nhận sự thật.
- Vào lớp thôi, từ giờ…N đừng đi 1 mình nữa! – Nói rồi em ấy kéo tay tôi.
- Sợ quái gì, chẳng qua lạc thôi, ma cỏ gì ở đây! – Tôi mạnh mồm nói cứng.
- Chứ sao….lối đi giữa hai cái mồ chật ních…sao…mà N kẹt vào được chứ...! – Em ấy vừa nói vừa run run chỉ về lối giữa 2 ngôi mộ.
Ngay sau câu nói của Vy, tôi điếng cả hồn và tay chân bủn rủn, nhìn lại thì quả thật là khoảng cách giữa 2 nấm mộ xanh cỏ này tuy không đến nỗi hẹp lắm, nhưng cũng ước chừng vừa đủ để chen vào bề dài của một chiếc xe đạp. Thế nhưng nếu để đúng thật sự là kẹt vào giữa 2 nấm mồ này, thì tối ngày hôm qua tôi phải….làm một cú drift sang trái cực kì hoàn hảo thì mới lọt vào giữa được.
Nhưng trong bóng tối quờ quạng thì thế quái nào tôi lại bo cua lách vô khoảng giữa chỉ vừa bằng một chiếc xe này chứ??
- Không…không phải đâu! – Tôi cố kháng cự yếu ớt trước cái ý nghĩ mình bị ma dẫn đang ngày càng lớn dần lên.
- Thôi…vào trong lớp thôi…ghê quá! – Vy nói như mếu.
Hai đứa tôi không hẹn mà cùng quýnh quáng dắt xe đi nhanh vào lớp, chẳng ai dám nói một câu nào, cứ như chỉ cần một lời nói phát ra từ miệng là sẽ đáp lại lời kêu gọi từ cõi âm vọng đến vậy.
Nhưng chưa hết, vào lớp học tôi lại thất kinh hồn vía thêm một phen nữa. Khi vừa ngồi xuống chưa kịp nóng chỗ đã nghe thầy Ân ở trên bục giảng la ầm trời:
- Mồ tổ cái đứa nào hôm qua đá bể mấy chén nước trên mộ của mẹ tao? Hả?
Cả lớp không dám hó hé nửa câu, riêng tôi với Khả Vy thì nhìn nhau mà run cầm cập, tôi đọc được trong mắt Vy vẻ kinh hoàng tột độ. Khó khăn lắm tôi mới dùng được ngón tay của mình mà để lên môi ra dấu im lặng, lắc đầu bảo em ấy đừng nói chi cả, và sau đó hai đứa ngồi yên cùng cả lớp chịu trận thiên khiển lôi đình của….Bạch Mi Ưng Vương đang nộ khí xung thiên, lôi đình oanh kích.
- Giờ làm sao đây N? Vậy là bất kính với….người chết rồi…đó..! – Vy thì thào lúc hai đứa đã ngồi ở quán nước gần nhà em ấy.
- Từ từ….để tính đã..! – Tay tôi cầm ly nước mía mà run lên từng hồi.
Nhưng ngồi tính mãi cũng chẳng nghĩ ra được ý nào cho ổn thoả, thú nhận với thầy thì không dám, mà cứ giấu nhẹm vậy để yên thì cũng không xong, cứ thấy tội lỗi trong lòng lắm. Tối đó tôi lăn qua lăn lại mãi trên giường mà không dám ngủ, nhớ lại…mấy cái phim cương thi bên Tàu mà hết dám nhắm mắt. Cuối cùng phải lò dò leo lên sân thượng ngồi dòm đất dòm trời, trầm tư ngẫm nghĩ đến khi mí mắt mở không lên nổi mới dám mò vô phòng nằm phịch ra ngủ yên ổn.
Sáng hôm sau, đang nằm nướng cho đủ giấc vì tối qua thức khuya thì tôi nghe chuông điện thoại réo inh ỏi. Lấy cái gối ôm chặn hai bên tai lại, tự nhủ tôi không ra nghe máy thì cũng có ông anh đang luyện thi dưới nhà nhấc máy dùm. Thế nhưng điện thoại vẫn kêu đều đều mà chẳng thấy dứt, tôi đâm quạu phóng ra khỏi giường la bài hãi:
- Đại caaaa….., sao không nghe máy?
- Tao đá dính vách giờ, đang học bài không thấy sao? – Giọng ông anh ở dưới nhà vọng lên.
- Ớ, đệ đang ngủ mà! – Tôi nhăn nhó.
- Mày gần cái điện thoại hơn tao! - Ổng trả lời.
Tôi bực bội hết sức, vì cái tật tôi hễ cứ sáng ngủ dậy là mặt tôi đâm quạu ngay lập tức, phải ngồi thừ người ra một đống gần nửa tiếng thì mới tỉnh táo trở lại, chứ lúc tôi vừa ngủ dậy ai chọc là tôi mắng ngay. Thế nhưng mắng ai thì dám, chứ đụng ông anh bá đạo này chỉ có nước ăn mấy cái cốc đau điếng vào đầu.
Tôi làu bàu nhấc ống nghe lên:
- A lô, ai đó? – Tôi nói rõ to, rồi lẩm bẩm tiếp – Sáng sớm đã phá buôn phá làng….!
- ………! – Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời.
- A lô!!!! – Đợi vài giây mà bên kia vẫn im thin thít, tôi gắt gỏng.
- ………! – Vẫn yên lặng.
- Không nói cúp máy à nha, đồ điên! – Tôi sửng cồ toan dập máy.
- Khoan….mình nè….! – Một giọng con gái vang lên.
- Ai? – Tôi nhíu mày ngờ ngợ đoán ra.
Và một giọng nói quen thuộc từ lâu rồi tôi mới được nghe lại, ngập ngùng mà êm dịu như rót mật vào tai….