Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 361



Lúc tôi còn nhỏ, nhỏ thật nhỏ, từ cái hồi đâu tầm được hai hay ba tuổi ấy, thật tình là từ khi đó gia đình tôi đã cảm thấy thằng con trai út nhà này có đôi chỗ khác thường. Đầu tiên là đến ba tuổi vẫn chẳng bập bẹ nói được tiếng nào, sau đó là đến cái tật ngủ mà… mở mắt. Sự lạ này được phát hiện khi mà một bữa tôi ngủ với bà ngoại, đến nửa đêm ngoại trở mình đưa tay phẩy quạt nan để tôi mát thì chợt bắt gặp thằng cháu cưng đang mở mắt thao láo. Lúc đầu ngoại tôi cứ tưởng tôi đã thức nên lấy làm ngạc nhiên, cố sức dỗ tôi ngủ lại. Nhưng thật sự là lúc đó tôi ngủ say như chết, cuộn tròn chăn quanh người như mèo.

- Thằng nhỏ này ngủ mà vẫn mở mắt là thông minh lắm con à! – Sáng ra, ngoại nói với mẹ tôi như thế.

Thành thử cứ hễ sau này đêm nào mà gia đình đi ngang qua phòng tôi lúc đêm khuya, lỡ có vô tình thấy tôi đang mở mắt thì mọi người trong gia đình đều yên chí rằng tôi đang ngủ. Lâu dần thành lệ, ba mẹ tôi nghĩ luôn rằng tầm quá nửa đêm mà tôi nằm bất động và mắt mở thao láo thì vẫn được xem là ngủ. Nhưng sự thật phũ phàng là việc ngủ mở mắt đã chấm dứt từ sau khi tôi tốt nghiệp cấp I mất rồi, thế cho nên dạo sau đó ông anh vẫn thường hay vin vào chuyện cũ mà mắng tôi đại loại kiểu như:

- Một ngày mà não mày biến mất đâu đến mấy lần vậy, ngủ mở mắt cho tao nhờ coi!

Đêm của một thời gian dài sau đó, chính là đêm nay, khi tôi vẫn mở mắt thao láo đến hết đêm dù rằng chẳng hề ngủ được chút nào. Không phải vì tôi lại ngủ mà mở mắt, tôi thức trắng đêm đấy chứ. Cả người rệu rã sau một ngày dài, lại còn phải ngồi yên bất động trên xe suốt gần tám giờ đồng hồ khiến đầu óc tôi quay cuồng, thần trí dần mất đi sự tỉnh táo.

Nhưng tôi chẳng dám động đậy hay chợp mắt dù chỉ là một phút vì tựa vai tôi ngủ ngon lành lúc này là người con gái tôi yêu thương nhất trên đời. Tôi sợ làm hỏng giấc ngủ của nàng, tôi ngại chỉ cần mình khẽ nhích vai thôi là nàng sẽ tỉnh dậy mất, mà tôi thì vừa muốn nàng được ngủ ngon, vừa muốn ngắm vẻ đẹp kiều mị của nàng trong khi ngủ.

Gần hai tháng hè trôi qua, gần trọn sáu mươi ngày xa cách, Tiểu Mai của tôi giờ đây đã có ít nhiều sự thay đổi, dễ thấy nhất là ở vẻ bề ngoài và trong cả lối phục sức từ nàng. Có lẽ lúc nãy ở sân bay Tân Sơn Nhất vì quá mừng vui khi được gặp lại nhau mà tôi không kịp nhìn kỹ, hay vả chăng tự trước giờ Tiểu Mai trong tôi luôn mặc định là rất xinh đẹp, nếu có thay đổi gì thì chắc tôi cũng chỉ biết là nàng vẫn mãi đẹp mà thôi. Chính vì lẽ đó mà thời gian vừa qua, trừ đêm Valentine trắng là tôi bị choáng ngợp trước nét yêu kiều của Tiểu Mai thì còn lại tôi cứ luôn nghĩ “mình đang là bạn trai của một người con gái xinh đẹp như mẫu người trong mơ của mình”.

Chỉ là như vậy! Thời gian luôn là liều thuốc khiến con người có thể quên đi những khổ đau, cũng lại là độc dược làm cho ta quen dần với những điều trân quý mà lẽ ra ta nên nâng niu hết mực ở từng phút từng giờ.

Nhưng lúc này đây, khi ngắm nhìn Tiểu Mai ở cự li gần thế này thì tôi lại nghe tim mình đập lên từng hồi, đập lên nhịp đập của những ngày còn thổn thức khi hai đứa vừa mới quen nhau. Vẫn mái tóc đen xõa dài, vẫn đôi gò má cao tôn tạo nét kiêu kỳ, vẫn làn da trắng hồng tựa cánh anh đào thanh mảnh, vẫn là vẻ đẹp kiều mị đến lạnh băng cố hữu. Và tôi cảm thấy hồi hộp chính là vậy, thật như được quay lại khoảnh khắc tôi bị nàng ném banh vào mặt, như được thêm một lần nữa chạm vào thời điểm không thể nào quên ấy. Chỉ duy nhất một điều khiến tôi khá lo âu, chính là trông Tiểu Mai giờ lại hơi gầy, nếu không muốn nói là tiều tụy đi trông thấy. Đến nỗi chiếc áo khoác dài kiểu măng-tô nàng vận khi nãy ở sân bay làm tôi đã rất ngưỡng mộ vì sự chững chạc bất ngờ thì giờ đây khi đã về lại Phan Thiết, tôi lại trông nàng như phải nhờ vào chiếc áo khoác ấy để chống lại thời tiết không đến nỗi nào gọi là giá lạnh ở phố biển mùa hè. Mà tôi thì đồ rằng nếu mặc chiếc áo này ngồi trong xe, tôi cũng phải đổ ra cả lít mồ hôi là ít.

Sao thế nhỉ? Lí ra Tiểu Mai về nước nghỉ hè cùng gia đình, vui vẻ hạnh phúc là thế thì nàng phải khỏe khoắn hơn ra chứ? Theo lời nàng kể thì gia đình nàng sống chung với ông bà ngoại, mà tôi thì trước giờ lờ mờ đoán đến tám chín phần rằng Tiểu Mai là tiểu thư hình mẫu con nhà kim phấn thế gia chứ chẳng đùa, dù nàng chẳng bao giờ tự nhận là mình như thế. Nhưng với ông bà ngoại là người thừa kế nghề gia truyền tinh chế và kinh doanh nước hoa từ nhiều đời, mẹ là nghệ sĩ vĩ cầm toàn sắc toàn tài, ba là bác sĩ học cao vọng trọng, lại còn nhiều tập tục nghi lễ dòng họ gia đình các kiểu thì việc tôi ngồi ở Việt Nam lại có thể tưởng tượng ra Tiểu Mai là cô tiểu thư danh giá nhung lụa như thế nào thì hoàn toàn cực kì xác đáng.

Mà sống trong một gia đình sung túc như vậy thì sao có chuyện… đói ăn dẫn đến bị ốm, lại càng không có chuyện bị bệnh hay gì đó mà thiếu sự quan tâm chăm sóc được. Mà đã là vậy thì không mập ra thì thôi, nếu không ít nhất cũng là chẳng có gì thay đổi mới hợp lẽ. Còn đằng này tôi lại nhận thấy rõ nàng có đôi phần gầy đi, tuy không đến mức người ngoài như bọn nhỏ Huyền nhìn vào biết liền nhưng điều bất thường này lại khiến người trong cuộc như tôi rất lưu tâm và lo lắng.

Cứ thế, tôi chìm trong dòng suy nghĩ miên man về Tiểu Mai để rồi dần dà trở nên gà gật, đầu cứ gục lên gục xuống vì hai mắt đang muốn díp lại. Mãi đến khi những tia nắng đầu tiên của buổi bình minh ló dạng bên ngoài đang xuyên qua ô kính xe, đậu lại trên má tôi thành một cảm giác ấm nóng thì tôi mới giật mình tỉnh giấc.

Và lần này thì tôi thấy Tiểu Mai đang nhìn mình, nàng đã thôi tựa đầu vào vai tôi và mỉm cười đưa mắt hiền:

- Canh cho em ngủ mà anh lại ngủ luôn là sao vậy, anh?

Nắng bay qua kính rồi bị cản lại bởi Tiểu Mai khiến tôi trông nàng lúc này như một nữ thần với hào quang chói lóa phát ra xung quanh.

- Sáng rồi à? Anh ngủ gật lâu chưa? – Tôi dụi dụi mắt.

- Không lâu lắm! – Tiểu Mai phì cười.

- Sao tự nhiên đang thức mà lại ngủ luôn vậy ta…? – Tôi ngượng ngập nhăn nhó.

- Cả ngày hôm qua đến giờ anh có ngủ được đâu, giờ chợp mắt một chút là lẽ tất nhiên! – Nàng nhẹ nói, lại sà vào lòng tôi và điềm nhiên tựa lấy.

- Sáng rồi, về thôi anh!

- Ừ? Em muốn về đâu?

Bỏ qua lời chọc nhây của tôi, Tiểu Mai đáp khẽ:

- Về nhà mình ấy!

- Ủa, vậy là anh cũng có cổ phần ở nhà em hả? – Tôi bật cười.

- Không hoàn toàn thế! – Nàng hấp háy mắt.

- Chứ sao lại không hoàn toàn? – Tôi thắc mắc.

- Vì niệm tình anh đã quét sân nhà em cả hè qua nên cổ phần của anh hiện giờ chỉ lòng vòng trong sân nhà em thôi, bên trong nhà vẫn thuộc quản lí của em!

- Á à… thế thì cô em đừng hòng bước qua sân của anh để vào nhà nhé!

- Vô duyên, ở đâu ra lí lẽ đó vậy? Trong nhà rộng hơn ngoài sân, nên nếu đem chia cổ phần thì em thuộc chủ tịch hội đồng quản trị nhen, muốn mua lại khúc sân của anh mấy hồi!

- Anh không bán, xem em mua kiểu gì!

Thế là cô nàng trừng mắt mà giả vờ trách cứ, chứ tôi thừa biết mười phần là trách yêu:

- Hay quá ha, cả mấy tháng hè anh hết đi chơi với Trình tiểu thư của anh, rồi đến dạy học cho Dạ Minh Châu cũng là của anh, đến giờ lại đòi giành nhà của em. Hay anh muốn cho em ra rìa để rước hai cô kia về ở chung chứ gì?

- Bậy nào, anh sao làm vậy chứ, nhà của em vẫn là nhà của… hai đứa mình, blè! – Tôi cười nham hiểm.

- Vậy thì chở em về nhà điiii!!!!!!!!

Lời năn nỉ pha lẫn một chút… rít nhẹ của Tiểu Mai đã mở màn cho ngày bình minh tuyệt đẹp, cũng đồng thời mở luôn cửa chiếc xe mà hai đứa đã ngồi bên trong suốt trọn đêm qua tới sáng hôm nay.

Hai đứa vào trong nhà A Lý, rửa mặt qua loa rồi chào cả nhà một tiếng, sau đó tôi theo chân A Lý ra sau hè để lấy xe đạp mình gửi trưa hôm qua.

- Tao thấy mày nên chặt bớt một tay đi! – Thằng A Lý chép miệng nói khi tháo cái khóa xe ra.

- Gì mậy? Xúi bậy gì đó? – Tôi chưng hửng.

- Cho giống Dương Quá, tao thấy mày cũng si tình gần bằng cụt-tay-đại-hiệp rồi đó! – Nó toét miệng cười.

- Hê, chừng nào mày có người yêu rồi sẽ biết, chứ giờ thì… chậc, anh hiểu mà, chú còn non và xanh lắm, đã biết đến con gái là gì đâu! – Tôi nhếch mép cà khịa.

Biết về khoản miệng lưỡi không đọ lại được với tôi nên A Lý lẳng lặng dắt xe ra ngoài để gọi là “giúp bạn” cho đỡ ngượng. Thế nhưng khi hai thằng bước ra ngoài thì Tiểu Mai đã tròn xoe mắt:

- Dắt xe ra làm gì vậy…?

- Thì chạy về nhà chứ chi! – Tôi sửng sốt.

- Kìa…! – Tiểu Mai thở hắt ra, nàng ngần ngại chỉ tay vào một túi một vali kéo đang dựa vào chiếc xe chú Ché.

Với một chiếc xe đạp của tôi mà đèo hai đứa lại còn cộng thêm cả đống hành lí thế kia là chuyện không tưởng, và tức thì tôi hiểu ra liền nhưng chưa kịp nói gì là thằng A Lý đã chớp cơ hội nhảy chen vào:

- Nãy mình nói rồi mà nó đâu có nghe, chứ hành lí nhiều vầy thì phải gọi taxi mới được!

Quả nhiên sau cú bị tôi bơm đểu vụ “chặt tay”, A Lý đã hốt tôi ngay cú “vận chuyển hành lí bằng xe đạp” này. Đòn phản công sắc bén đó đã khiến Tiểu Mai cười với nó một nụ cười làm mê đắm luôn ông chú Ché đứng kế bên:

- Ừa, mình cũng nghĩ như bạn, hì!

Ít phút sau, khi tôi cùng Tiểu Mai đã yên vị trên taxi hướng thẳng về nhà nàng rồi thì tôi mới bùi ngùi nói khẽ:

- Lúc nãy anh nhất thời không để ý thôi, chứ xe đạp thì chiều về lấy cũng được!

- Thì em có nói gì đâu! – Nàng nhún vai đáp.

- Lỡ nghĩ anh ngốc thì lại dở cho anh lắm, oan lắm cơ…! – Tôi hạ giọng ghé sát vào tai nàng, tránh để bác tài lái xe nghe thấy.

Thế là Tiểu Mai nửa cười nửa tỏ vẻ xót xa, đưa mắt ái ngại nhìn tôi:

- Anh thì ngốc đó giờ rồi, đâu đợi đến hôm nay!

- …..! – Bị kê tủ đứng vào miệng, tôi nín luôn, mặt đơ ra như phỗng.

- Nhưng chỉ mình em biết thôi, đâu có ai biết nữa đâu mà anh sợ! – Nàng thì thầm.

- ……..!

Không chắc lời này của Tiểu Mai đang hàm ý thông cảm hay châm chọc, nhưng dù gì thì tôi cũng cảm thấy được an ủi đi phần nào. Thây kệ, tôi có thể ngốc trước mặt Tiểu Mai, chứ để người ngoài biết được thì chắc bách nhục xuyên tâm.

Theo dự định thì tính từ lúc nãy sau khi để lại xe đạp mình ở nhà A Lý, tôi sẽ cùng Tiểu Mai đi taxi về nhà nàng rồi tôi tranh thủ ngủ một giấc vì đã thức trắng cả đê hôm qua. Sau đó hai đứa cùng ăn trưa rồi đến chiều, Tiểu Mai và tôi sẽ cùng đến nhà A Lý lấy xe, tiện thể tôi mời nàng về nhà ăn tối luôn cho vui. Ban đầu nàng có định từ chối vì tỏ ý muốn qua nhà anh Triết chào mọi người trước nhưng thấy tôi nằn nì dữ quá nên nàng đành thay đổi ý định mà chiều lòng tôi.

- Em về nhà anh thì được, nhưng anh định giải thích ra sao với hai bác? – Tiểu Mai nói khi hai đứa đã bước xuống taxi và đứng trước cửa nhà.

- Giải thích gì? Mời em về nhà thôi mà? – Tôi thắc mắc hỏi, mím môi nhấc bổng chiếc vali lên lề đường.

- Tối qua anh nói là… anh vờ đi chơi bên nhà Xung, và sáng nay là đến lúc phải về lại nhà rồi đó! – Nàng nhắc.

- Ôi dào, cùng lắm thì bảo anh ở chơi nhà nó thêm nửa ngày nữa là được chứ gì, ba mẹ anh ở nhà sao mà biết được! – Tôi lắc đầu thản nhiên đáp, tiện tay móc luôn từ trong túi ra chiếc chìa khóa.

- Đây, vật quy nguyên chủ!

- Gì, em cũng có một chiếc mà, anh cứ giữ chiếc này! – Tiểu Mai nhẹ cười từ chối khi thấy tôi trả lại nàng chìa khóa nhà.

- Ồ ồ… xem ra đây là nhà hai đứa mình thật rồi ta ơi! – Tôi trầm trồ ồ lên. – Thôi, mừng em trở về!

Bỗng dưng sau câu nói tưởng chừng như bình thường mà lại không tầm thường chút nào, tôi chợt cảm thấy lòng mình dậy lên một cảm xúc lâng lâng khó tả. Lúc này đây, hai đứa đang đứng trước cánh cổng sắt màu đen quen thuộc của căn nhà gần cạnh bãi đất trống thuộc khu đường Tuyên Quang, cạnh bên là những túi hành lí khiến tôi tưởng như hai đứa là đôi vợ chồng mới cưới và vừa trở về nhà cùng nhau sau tuần trăng mật dài ngày.

Tiểu Mai dường như cũng cảm thấy vậy, nàng quay sang thẹn thùng cười với tôi rồi mới tra chìa khóa vào cổng. Tiếng “cách” vang lên, và cửa nhà bật mở, dĩ nhiên tôi sẽ tay xách tay kéo hành lí vào nhà chứ không để Tiểu Mai làm việc đó. Và còn nữa, trước tiên nhất tôi đưa mắt quan sát khắp sân để tìm kiếm “nó”.

- Ủa đâu rồi ta? – Tôi nhìn quanh quất, bước thẳng vào trong sân, tựa hẳn chiếc vali vào các bậc tam cấp.

- Anh tìm gì thế? – Tiểu Mai đóng cổng nhà lại, ngạc nhiên nhìn tôi.

- Kì ta, mới hôm qua còn thấy mà! – Tôi đưa mắt dòm khắp phía, cố không cho Tiểu Mai biết rằng tôi đang tìm con mèo đần Leo vì muốn dành tặng nàng một bất ngờ nho nhỏ gọi là quà mừng trở về.

Vậy mà cái con mèo mập ấy có vẻ gan lì chơi trò chạy trốn hoặc giả là nó đã… vì đam mê nữ sắc mà bỏ chạy luôn theo nhỏ mèo cái nào mất tiêu rồi. Và giờ thì tôi đâm ra toát mồ hôi hột vì chết mồ, con Leo mà đi lạc là dám Tiểu Mai cũng treo cổ tôi luôn không biết chừng.

- Gì vậy? Chìa khóa phòng khách cũng nằm trong chùm khóa nhà mà, anh? – Tiểu Mai vẫn chưa hiểu, nàng mở khóa nhà chính trong khi tôi vẫn đang mắt láo liên nhìn tứ phía.

Nào ngờ hai cánh cửa phòng khách to đùng bật mở thì một bóng trắng lăn vụt ra sát sườn bên chân rồi rất nhanh, “nó” chạy hết tốc lực thành vòng tròn dưới chân Tiểu Mai.

- Ôi Leo…!!!! – Tiểu Mai bất ngờ thốt lên, nàng ngồi thụp xuống mừng rỡ đưa tay đón lấy mèo cưng của mình.

Gần như là thở phào nhẹ nhõm hệt vừa mới nhấc được tảng đá trong lòng, tôi quệt mồ hôi trán vì hên hồn là con Leo không có bỏ nhà đi hoang.

- Anh dẫn Leo lên đây hồi nào vậy? – Tiểu Mai ôm Leo lên cười hỏi, nàng không giấu được niềm vui rạng ngời đang lấp lánh dưới nắng thế này.

- Mới hôm qua thôi, may mà đống cá khô kia giữ được “ổng” ở nhà! – Tôi đáp. – Với lại tuần nào anh cũng dẫn nó lên nhà em hết, cho khỏi quên chủ!

- Làm gì có chuyện cưng quên chị được, hén? – Nàng nựng nựng vào má mèo đần.

Và con mèo đần này hình như biểu hiện niềm vui có hơi thái quá, được gặp lại cô chủ, được cô chủ nựng nịu xong vẫn chưa đủ. Nó nhảy phốc ra khỏi tay Tiểu Mai rồi cứ thế mà chạy đi chạy lại xung quanh chân nào với tốc độ nhanh dần đều.

- Hi hi, quậy quá nhen! – Tiểu Mai bước tiếp vào trong nhà.

Vòng tròn Lê-Ô vẫn là vòng tròn, đồng thời cũng di chuyển theo từng bước chân của cô chủ, cho đến khi nó…

- Rầm..!!!!!

Con Leo quá vui đến nỗi chạy đâm đầu luôn vô chân ghế rồi té bật ngửa ra đất, nó lăn đùng khóc ré lên thống thiết như một cục bông gòn màu trắng biết la hét:

- Miaooooo!!!!!!!

Tiểu Mai buông cả túi xách, nàng chạy lại gần ôm mèo cưng lên vỗ về ra sức:

- Ui… sao cưng quậy quá vậy, u đầu rồi nè thấy hôn? Không đau, hết đau rồi!

- Mi…aooo!!!!! – Mèo đần nín bặt, hóa ra chỉ là chiêu trò làm nũng của nó.

- Nhưng anh… vỗ béo cho Leo hay sao mà… nó mập quá thể? – Tiểu Mai nhìn tôi phì cười khi ôm Leo ú na ú nần trên tay.

- Thì theo đúng khẩu phần của em đưa ra mà, thỉnh thoảng nó thèm ăn thì anh chiều thôi chứ biết sao giờ! – Tôi gãi đầu đáp, quả thực là thời gian qua không rõ có phải do nhớ Tiểu Mai quá không mà tôi đâm ra cưng chiều con mèo đần này hết mực, chỉ trong thời gian vài tháng đã biến nó thành một tên mèo mập ú đúng nghĩa đen.

Nhưng ít ra con Leo này cũng còn được, coi bộ nó cũng nhớ cô chủ thực thụ dữ lắm nên mới quậy quọ điên cuồng như nãy giờ. Làm tôi vừa qua cứ lo nó quên luôn Tiểu Mai mà nhớ Dạ Minh Châu hơn chứ, vì Minh Châu cho con Leo ăn nhiều khô cá lắm.

- Không sao, nhìn dễ thương hơn trước nhiều, anh có tài nuôi mèo ghê nghen! – Tiểu Mai hấp háy mắt.

- Thôi cho xin đi, anh trả nó cho em đấy, nuôi nữa chắc có ngày anh phá sản vì miếng ăn lở núi! – Tôi chắp tay bái lạy.

- Cậu chủ đòi bỏ mầy kìa, buồn chưa, buồn chưa!!!! – Tiểu Mai lại nựng con Leo, vừa thì thầm vô tai nó vừa nhìn tôi châm chọc. – Vậy thôi, để chị cho cưng ăn mấy món chị nấu nghen, khô cá hoài thì chán lắm!

Nói rồi Tiểu Mai ôm con Leo đi thẳng ra sau bếp trong khi tôi xách mớ hành lí lên lầu theo lời nàng. Và vậy là đã xong, tôi biết mình đến lúc này là cũng chạm ngưỡng giới hạn bản thân rồi.

- Thôi… anh ngủ chút nghen, tí trưa gọi anh dậy! – Tôi phủi phủi tay áo, đứng từ trên lầu nói vọng xuống cầu thang.

- Em biết rồi, anh ngủ ngon!!! – Tiểu Mai đáp lời tôi từ dưới bếp.

Vậy là đủ, tôi mở cửa căn phòng mình ngủ hồi trước rồi bật điều hòa, nằm phịch xuống giường mà thoáng nhẩm lại hai mươi bốn giờ đồng hồ vừa qua thật đáng nhớ biết chừng nào. Rồi lại mỉm cười thầm nghĩ đến hình ảnh Tiểu Mai dưới bếp, cạnh bên là mèo đần Leo chạy quẩn quanh, cứ thế theo tiếng cười khúc khích trong trẻo của nàng, tôi dần chìm vào giấc ngủ ngon nhất kể từ đầu hè đến nay mới được biết đến.

Tiểu Mai trở về mang lại mùa hè ngọt ngào, mang lại thêm những sắc màu vui tươi, và thật vậy, nàng đã mang gia đình nhỏ của tôi trở lại thật rồi…!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.