Sáng thứ 7, đang nằm nướng vì tối qua thức cả đêm luyện Anh ngữ thì có chuông điện thoại réo, cả nhà tôi buổi sáng giờ này đã đi hết, tôi lồm cồm bò ra khỏi giường.
- A nô…! – Tôi ngái ngủ nhấc máy.
- N hả? Tao S nà, chiều nay rảnh ko mày? – Thằng S bạn lớp 9 của tôi, hồi trước chung nhóm đá banh buổi chiều.
- Có gì hông nói đi! – Tôi hỏi trước xem nó rủ đi đâu.
- Chiều nay bọn xóm dưới khu tao rủ đá banh mà thằng bên đội tao bị bong gân, mầy rảnh thì qua phụ tao 1 chân đi, 1 quả 10k ăn thì chia 6 người.! – Nó chiêu dụ tôi.
- Èo…chủ nhật lớp tao đá giao hữu, chiều nay nghỉ dưỡng chân mày ơi! – Tôi từ chối khéo.
- Kệ, cứ đá đi, tránh va chạm là được, đá với bọn tao lên chân, duyệt phong độ trước trận cho khỏi túng chân.! – Thằng S nài nỉ.
- Èo…để tao coi sao đã, rảnh thì đi! – Tôi ngần ngừ đáp.
- Dẹp mày, bạn bè lâu lâu mới gặp á, chiều 5h15 bọn tao đợi mày trước cổng nhà hát lớn.! – Nó đem tình huynh đệ ra hù tôi.
- Ờ, thì đá! – Tôi xuôi xị ngay.
Giờ ra chơi buổi học chiều nay, thằng L kéo cả bọn ra can-tin bàn lại kế hoạch đội hình chiến đấu cho ngày mai.
- K mập thủ gôn, thằng P với Q hậu vệ trụ thủ cho chắc nha, có banh cứ lao vô áp sát mà kèm người, tao trung vệ phía trên cần thiết sẽ lùi về hỗ trợ. Thằng C với D vẫn đá tiền vệ, chú ý lại chuyền bóng đó C, lần này đông người xem mày mà chuyền vào đội kia là bán độ nghe ku! – Thằng L rất ra dáng đội trưởng, vừa chỉ đạo vừa hăm doạ.
- Biết rồi, nói mãi! – Thằng C nhăn mặt
- N mày có bóng thì lựa thế mà phối hợp với thằng T, chứ vẽ bóng hoài tí lòi ra mày ko biết dứt điểm thì tèo đấy! – Thằng L chuyển sang đâm chọt tôi.
- Ờ, có bóng tao chuyền cho thằng T hoặc D! – Tôi đáp.
- Thằng T mày chỉ có nhiệm vụ cắm trên đó mà dứt điểm thôi, khỏi lo phòng thủ, coi sao mà làm ăn cho tốt.! – L đội trưởng lại giáo huấn.
- Biết rồi cha, nói mãi! – Thằng T lặp y chang câu thằng C vừa nói khi nãy.
- Ok, tối nay anh em nghỉ ngơi dưỡng chân, ăn chơi thả giàn rồi mai xung trận, giải tán!
- Trả tiền nước đã rồi giải tán! – K mập chơi đòn kinh tế.
- Ơ…thì hùn vô mà trả chứ nói gì! – Thằng L ngơ ngác.
- Bọn tao bảo ngồi bàn trong lớp thì mày một hai đòi ra can-tin cho có không khí, mày trả là đúng rồi! – Thằng D cự lại.
- Ờ…ờ để anh trả, lạy hồn mấy chú! – Thằng L cười khổ móc tiền ra.
Trống đánh ra về, thằng L thì đang huy động chị em ngày mai nhớ đến cổ vũ àu cờ sắc áo, tôi đang xếp sách vở chuẩn bị dông thì K mập hú:
- Ê ku, làm vài trận Gunbound không?
- Thôi về ngủ khoẻ, mày rủ thằng khác đi! – Tôi từ chối vì còn cái hẹn với thằng S.
- Èo, lại đi với em Vy à? – Nó rầu rầu hỏi.
- Ờ, thì vậy.! – Tôi ừ đại cho qua chuyện để nó khỏi níu kéo nữa – Đi trước đây, mai gặp!
- Uhm, mai sáng qua nhà tao đấy! – Nó gọi với theo.
Tôi đạp hết tốc lực, đến trường cũ cấp 2 thì đã 5strong0, bọn thằng S ôm banh đứng đợi sẵn.
- Lâu thế mày? Trễ 5 phút! – Nó nhăn nhó.
- Ờ, ra về 5h15, chạy qua đây 5 phút là nhanh rồi mày, bọn lớp tao còn chưa dắt xe ra nữa là! – Tôi thở hổn hển đáp.
- Biển chiều thứ 7 đông lắm, 36 hecta thì giờ lên đó xa lắc, ra chỗ sân hồi hè đá ấy! – Thằng S đáp.
- Là chỗ nào? – Tôi ngờ ngợ, cái chỗ nó bảo sắp đá hình như quen quá.
- Chỗ mà mày sút banh vô nhà người ta 2 ấy, hôm bữa bọn tao vẫn đá ở đó! – Nó nói mặt tỉnh khô.
- Ờ…đi! – Bỏ mịa, thế quái nào bọn nó lại chọn sân đá ngay sát nhà Tiểu Mai, đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ mà.
Đến sân, tôi cởi sơ-mi ra rồi khoác vội cái áo thun nhét vô cặp hồi trưa, tới chỗ thằng S đứng nhắc chừng:
- Tao đá ko hết sức đâu đấy, giữ chân trận ngày mai trên lớp nữa!
- Ờ, kêu mày lên cho đủ team mà, chạy chơi thôi cũng được! – Nó đáp tỉnh bơ.
Cái thằng, rủ người ta lên thì ít ra cũng làm bộ níu kéo tôi đá cho nó một chút, chứ nói kiểu này dễ xa nhau quá. Bên kia giao bóng trước, banh hết lên rồi lại xuống mà lưới vẫn chưa tung lên, đúng là trình dân đá thường xuyên có khác, ngang ngửa nhau. Tôi thấy bóng thì đá cầm chừng chứ ko xông xáo dắt banh nữa, chuyền được thằng nào thì chuyền, ko được thì trả về cho thủ môn.
- Ê N, nhìn bên kia kìa! – Thằng S vỗ vai tôi.
- Gì thế? À…! – Bên kia đường, Tiểu Mai đang đạp xe đi học về.
- Nhỏ ném bóng vô mặt mày đó? Nhớ ko? Chậc, càng lớn càng xinh ra! – Thằng S vẫn còn nhớ Tiểu Mai, vì lúc em nó ném banh vô mặt tôi thì thằng S cũng chổng vó theo chứ đâu.
- Ờ, giờ em nó học chung lớp với tao! – Tôi nhìn Tiểu Mai đang dắt xe vào nhà, đáp.
- Sặc, phải ko mậy? Chém gió à?! – Thằng S ngạc nhiên.
- Tao thèm vào, có sao nói vậy! – Tôi sầm mặt.
- Tin được mới lạ, ngon thì mày bắt chuyện em nó đi, rồi tao tin! – Nó thách.
- Haizz, ko tin thôi, kệ mày! – Tôi thở dài quay đi.
- N ơi, chưa về nhà à? – Tôi ko bắt chuyện cho thằng S tin thì Tiểu Mai đã chủ động mở lời chứng minh cho thằng S thấy sự thật…rất ư là đáng ghen tị.
- Ừ, N đá chút với bạn rồi về! – Tôi cười cười đáp.
- Hì, vậy chút Mai ra xem ha! – Nàng hấp háy mắt.
- Ờ, được mà! – Tôi vừa nói vừa nhìn sang thằng S, ý chừng bảo mày thấy chưa, mở to mắt ra mà nhìn.
- Giới thiệu cho tao đi mậy! – Thằng S khều khều tôi.
- Miễn, thích thì tự làm quen, đá tiếp đi, gần tối rồi! – Tôi cắt ngay màn năn nỉ ỉ ôi của nó mà chẳng hiểu sao tôi ko thích nó quen Tiểu Mai chút nào.
Tiểu Mai ngồi băng ghế trước nhà xem bọn tôi đá, thỉnh thoảng vỗ tay cười tươi rói nhìn tôi đầy….ngưỡng mộ, làm thằng S mặt mày xụi lơ, nhìn tôi bằng ánh mắt nửa ghen tị nửa bái phục.
- Uầy…mệt thật! – Tôi ngồi xuống cạnh Tiểu Mai quệt mồ hôi trán, bọn thằng S đã về hết sau khi ăn được 40k, tôi từ chối ko nhận, 40k chia 6 thì còn nhiều nhặn gì nữa.
- Hì, vô nhà chơi, Mai lấy nước cho! – Nói đoạn nàng kéo tay tôi vào trong.