Yêu Nhầm Gã Tội Phạm

Chương 11: Gỡ rối



• BRENNA'S POV

Tôi không khỏi bực bội kể từ cái ngày tôi và anh có nụ hôn đầu, lí do tôi luôn bực tức là bởi vì tôi đã ngủ quên trong lúc không nên ngủ và do anh ta chẳng thèm xxx tôi. Sáng hôm đấy thức dậy cạnh anh ta nhưng chúng tôi vẫn mặc nguyên bộ đồ hôm đó, đủ chứng tỏ gã này đã không đụng một chút gì vảo tôi rồi. Tôi vừa giận tôi và cũng vừa giận anh, một con người tồi tệ như anh ta mà lại chẳng thèm làm gì tôi cả, tôi thực sự không biết nên mừng hay nên vui. Anh ta thì vẫn cứ ngồi cắm mặt vào game, kéo từng điếu thuốc như mọi ngày.

"Cô dẹp ngay cái bộ mặt cau có đó cho tôi, qua hai ngày rồi và vẫn cứ chường cái bộ mặt cau có đó ra hoài không mỏi à?" - Anh ta vừa cau có vừa mắng tôi như thể tôi làm gì có lỗi với anh vậy. Tôi bực bội cắm mặt vào quyển sách đang cầm trên tay.

"Cô đã im lặng suốt hai ngày rồi đó, có thôi đi không? Tôi chẳng biết đã làm cái gì mà cô lại như vậy!" - Hắn quay mặt lại phía sau và quát vào mặt tôi.

"Không thể hiểu được tại sao anh lại ngu như vậy! Bộ anh bị bất lực hả?!" - Tôi bực bội mắng lại anh ta.

"WTF?! Cô đang gáy cái gì vậy?" - Anh ta ngạc nhiên hỏi, không hiểu được tôi đang nói tới cái gì.

Tôi đứng dậy tiến lại gần anh, đè anh xuống rồi, chống hai tay trên đôi vai anh, nhìn thẳng vào vẻ mặt đang cau có nhưng vẫn không giấu được sự bối rối.

"Anh thực sự bị bất lực sao?"

"Cô làm clg vậy? Bộ bị điên rồi à? Hỏi cái gì mà tào lao vậy?" - Anh ta vẫn chưng cái bộ mặt óc chó đó ra và hỏi tôi.

"Bộ anh thực sự bị ngu sao? Tôi đang nói đến đêm đó! Sao anh lại không làm gì tôi?!" - Tôi bực bội quát lên.

"Cái con điên này! Đừng có quát vào mặt tôi chứ!" - Hắn quát ngược lại tôi.

"TỤI MÀY CÓ IM HẾT ĐI KHÔNG?!" - Thằng bên cạnh phóng quát.

"ĐẾCH PHẢI CHUYỆN CỦA MÀY!" - Chúng tôi đồng thanh quát.

"Bây giờ buông tôi ra được chưa?" - Hắn lại cau có nói.

Tôi ngồi dậy và chưng vẻ mặt buồn bã ra.

"Tôi thực sự chẳng hiểu cô đang muốn làm cái gì, nói thẳng ra hộ cái được không?" - Hắn ngồi dậy và nói.

Mỗi lần hắn vẫn chưa chịu hiểu càng làm tôi bực bội hơn, tôi chẳng biết anh ta ngu thật hay giả ngu nữa. Tôi dùng hai bàn tay kéo mặt hắn vào và hôn hắn, hắn bất ngờ chống cự lại, tôi càng siết chặt hơn, nhưng do hắn quá khỏe và đã đẩy được tôi ra: "Cô làm cái đéo gì vậy?!"

"Anh thực sự bị bất lực sao?!!!!"

"Đéo! Cái con điên này!" - Hắn bắt đầu tức giận.

"Thế sao anh chẳng thèm làm gì tôi vậy? Nếu không phải do bất lực, vậy chẳng lẽ anh chê tôi? Tôi không đủ hấp dẫn đối với anh sao? Tôi không đủ khiến anh cương à?!" - Tôi không thể nhịn được nữa và nói thẳng hết vào mặt anh ta. Anh ngồi khựng lại một lúc và táng vào đầu tôi một cái đau như trời giáng.

"ĐM tưởng chuyện gì, chã phải hôm đó cô là người lăn ra ngủ trước sao? Trách gì tôi?" - Hắn vừa nói vừa châm điếu thuốc.

"Anh vẫn có thể làm tiếp mà!" - Tôi xấu hổ nói.

"Vậy thì chả khác gì tôi hiếp dâm cô cả, cảm giác đang xxx với một cái xác khiếp bỏ mẹ." - Anh ta không ngừng châm chọc tôi.

"Anh phũ phàng quá đấy! Dù sao tôi cũng là con gái, anh nói vậy tôi sẽ bị tổn thương đó!"

"Thì sao? Ngay từ ban đầu tôi đã không phải người tốt rồi." - Hắn tiếp tục chơi game với điếu thuốc trên mồm và không ngừng xem tôi như một đứa con nít.

Tôi bực bội chả biết nói gì hơn liền quay lại chỗ cũ ngồi đọc sách tiếp.

Tôi mặc kệ và không nói chuyện với anh ta suốt cả buổi sáng.

"Cô tính chơi trò này tới bao giờ? Có thôi ngay đi không?" - Giọng hắn khó chịu.

Tôi vẫn tiếp tục chiến tranh lạnh với anh ta. Bất ngờ anh ta mặc áo vào, khoác tôi lên vai như bao gạo và ra khỏi chung cư.

"Này anh làm gì vậy? Thả tôi xuống!" - Tôi cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi anh ta.

Anh ta vác tôi tới sân trượt patin và quăng tôi xuống một cách thô bạo. Mông tôi bị dập mạnh xuống đất đau điếng như vừa bị thông vậy.

"Cô dắt tôi đi chơi rồi, bây giờ tôi trả lại là vui chứ?"

"Anh an ủi tôi kiểu gì vậy?" - Tôi đứng dậy, không ngừng xuýt xoa cặp mông.

"Kiểu của tội phạm. Mang giày trượt vào đi!" - Nói ròi anh ta thẩy cho tôi đôi giày.

"Anh lấy đâu ra vậy?"

"Trộm" - Anh vừa nói vừa ngồi xỏ giày.

Lần này tôi thực sự chịu thua với anh ta, tôi mang ngay đôi giày vào và đứng lên. Tôi chưa bao giờ chơi trò này cả nên vừa đứng dậy tôi đã té bổ nhào ra phía trước.

"Không biết đi thì ngồi đấy mà nói từ từ tôi chỉ, sao cô ngu vậy?" - Anh ta vẫn tiếp tục dùng những lời nói thô lỗ kiếm chuyện với tôi.

"Anh không mau đỡ tôi dậy đi?!" - Cả ngày hôm nay anh ta không ngừng khiến tôi bực bội.

Anh ta tiến lại và đỡ tôi đứng dậy, anh ấy nắm chặt tay và cẩn thận dìu dắt tôi.

"Anh từng đến đây rồi à?"

"Một lần."

"Người như anh lại chịu khó đi chơi sao? Đi với ai thế?"

Anh ta không thèm trả lời, không ngừng kéo tôi lướt thật nhanh, anh lướt nhanh đến nỗi tôi sợ quá mà ngồi khuỵ luôn xuống, anh không buông tay, tiếp tục dùng nụ cười nham hiểm và kéo tôi khắp cả sân. Tôi không ngừng la hét vì sợ hãi, bất ngờ anh buông tay tôi ra, đôi giày cứ thế mà theo đà lướt liên tục không ngừng.

"Nat! Tôi không biết dừng!" - Tôi hét lên trong vô vọng.

Anh ta cười phá lên và chạy đến bên tôi và ngăn lại.

"Anh bị điên hả! lỡ ở ngay đó có cái hố hay gì rồi tôi bị lọt xuống chết rồi sao?!

"Có tôi ở cạnh thì dễ gì cô chết được" - Anh ta nhéo má tôi một cách thô bạo và dùng một nụ cười gây chết người với tôi. Tôi như bị bốc hơi khi thấy nụ cười đó vậy, người khô khan như anh ta vẫn có thể thốt ra câu này sao. Anh ta cũng biết dỗ dành đấy, lúc nãy chơi vui đến nỗi tôi chẳng còn có thể giận anh ta được nữa.

"Lúc nảy đứng dậy bị té nên bây giờ đầu gối tôi nhức quá, không bị trầy nhưng chắc mai sẽ hiện vết bầm tím rồi." - Tôi vừa xoa đầu gối vừa nói.

"Chỉ là một vết bầm thôi có gì phải lo" - Gã này đích thực sự sẽ đoạt giải nhất nếu có cuộc thi 'ai là người khốn nạn nhất'.

"Đáng lẽ khi tôi nói như vậy thì anh phải nói lại là "để anh cõng em" chứ! Tại sao anh lại có thể khô khan đến như vậy!!"

"Mắc gì tôi phải làm như thế, cô chỉ bị bầm, đếch phải bị què, cô vẫn có thể tự đi thì việc gì tôi phải làm cái trò tởm lợm đó!"

Tôi điên tiết lên và phóng ngay lên lưng anh ta, hai tay ôm chặt cổ, hai chân siết chặt bụng anh không buông.

"Cô làm trò đéo gì vậy?! Leo xuốnh mau! Dù tôi có khỏe cũng đếch thể cõng nỗi một con heo!" - Anh ta bắt đầu khiêu khích tôi.

"Tôi không xuống! Anh không về thì tôi cũng sẽ không xuống! Để coi anh lì hay con heo này lì!" - Tôi quyết chí đôi co với anh ta.

"Cô học đâu ra cái thói nhây nhớt đó vậy?!" - Anh ta vừa nói vừa cố gắng lôi tôi xuống.

"Từ khi ở với anh tôi đã luôn tự tích lũy kinh nghiệm để đối phó với anh rồi." - Tôi ôm chặt người anh ta không buông.

"Nhanh nào tôi đói bụng rồi."

Anh ta thở dài một hơi rồi đưa hai tay ra sau đỡ lấy mông tôi, tôi hạnh phúc ôm chặt anh không muốn rời.

"Thế cô muốn ăn gì? Ăn ngoài hay về nấu?"

"Chắc là ăn ngoài đi, tôi làm biếng nấu rồi. Tự dưng tôi thèm beefsteak quá!"

Anh ta cõng tôi vào luôn một tiệm beefsteak, mọi người nhìn chúng tôi chằm chằm nhưng dường như anh ta chẳng thèm để ý, tiến lại bàn và đặt tôi xuống. Chúng tôi gọi hai phần tổng hợp và ăn đến khi bụng căng tròn ra. Chưa muốn về, tôi dắt anh ta vào pub để uống. Lần này chỉ là ngồi uống và trò chuyện.

"Này anh cứ thế mà bỏ qua xem như không có gì à?" - Tôi quay qua hỏi anh ta, anh ta thì ngoài cắm mặt uống thì chẳng thèm nói gì cả.

"Cô nói cái chó gì vậy? Nói rõ ràng ra xem nào?" - Anh ta lại cau có.

"Rõ ràng tối hôm đó anh đè tôi ra mà lại chẳng làm gì cả! Anh để tôi phải nói huỵch toẹt ra như vậy anh mới hiểu sao?! Đây là lần thứ hai tối bói rồi đấy!" - Rõ ràng đã nói thẳng một lần rồi mà bây giờ anh ta lại giả ngủ nữa.

"Vì nhìn cô tôi không có hứng." - Cái bản mặt anh ta vẫn có thể tỉnh bơ khi nói câu này.

"Bộ anh thực sự bị bất lực hả?! Hay anh yếu sinh lý nên ngại? Chứ tôi không tin tôi không đủ hấp dẫn anh."

"Chỉ mới có hai ly mà cô đã say rồi à?"

"Tôi không có, tôi đang rất tỉnh táo đấy."

"Nếu không say sao cô lại tự tin dữ vậy?"

Anh ta cứ luôn tránh né câu hỏi của tôi, tôi nhất định cần phải làm rõ nó.

"Anh nhanh trả lời tôi đi chứ!"

"Do cô đếch thể khến tôi cương!" - Anh ta bắt đầu bực bội.

"Tôi đếch tin! Do anh thực sự bị bất lực thì có!" - Tôi không chịu thua, tiếp tục tìm kiếm câu trả lời.

"Cô có thôi ngay việc nói tôi bất lực không!" - Hắn bắt đầu bực tức và đập mạnh ly xuống bàn.

Tôi bực bội đứng dậy và bỏ ra ngoài, tôi đi bộ về nhà và không quên ngoảnh mặt lại, cái gã đó thực sự không thèm đi theo tôi luôn. Tồi tệ, xấu xa, khốn nạn, vô lương tâm,... Những từ ngữ xấu xa đều gói gọn trong con người hắn. Tôi buồn bã mở cửa phòng ra thì bất ngờ hắn đã ở ngay sau và choàng một tay qua vai tôi.

"Nhỏ con mà sao chạy nhanh vậy, tôi đã bị thằng cha ở đó kéo lại bắt trả tiền, chạy ra ngoài thì chả thấy cô đâu nữa, cô biết cái khu này toàn bọn tào lao không mà, đi một mình có ngày chết luôn đấy chứ không phải gặp tai nạn không đâu" - Hắn vừa nói vừa thở hổn hểnh.

Tôi có thể biết được anh ta đã vội vàng chạy theo tôi như thế nào, tôi có thể nghe được anh ta đang thở dốc bên cạnh tai tôi, tôi nghe được tiếng tim anh đập nhanh, cảm nhận được hơi ấm của anh trong cái mùa đông giá lạnh này. Tôi thực sự đã quá yêu anh rồi, tôi quay mặt lại và ôm lấy anh, nhanh chóng đặt lên môi anh một nụ hôn, mọi việc đều xuôi theo tự nhiên mà tiến tới lúc gần cao trào thì anh bất ngờ dừng lại, anh ôm chầm lấy tôi và thì thầm vào tai tôi: "Không phải tôi bị bất lực, cũng không phải do em không đủ hấp dẫn, chỉ là lúc này chưa được..."

"Có chuyện gì sao? Anh có thể nói với em mà..."

"Chỉ là anh cần thêm thời gian để chắc chắn mọi chuyện của anh êm xuôi và để chắc chắn lại tình cảm của anh..." - Anh càng siết lấy tôi chặt hơn nữa.

Tôi thật hạnh phúc, mặc dù không nói hết mọi thứ, nhưng đây là lần đầu tiên anh chia sẻ cảm xúc của mình cho tôi nghe.

"Em sẽ không hỏi nữa, khi nào đến lúc hãy nói cho em biết. Nhưng nếu bị bệnh liên quan đến xxx nhớ phải nói cho em đấy!"

"Bố cái con điên, không thấy đang có không khí lãng mạn à?!" - Anh ta bắt đầu mắng tôi và không ngừng vò đầu tôi.

"Khô khan như anh mà cũng biết tới từ lãng mạn á! Thôi cho xin!" - Tôi vui vẻ và ôm lấy anh.

Kết thúc buổi đối thoại, chúng tôi dìu nhau vào phòng và cùng đi ngủ, có lẽ đây chính là đêm đầu tiên anh nằm quay mặt về phía tôi. Ngủ cùng anh biết bao nhiêu đêm nhưng anh chỉ toàn nằm ngửa hoặc quay lưng về phía tôi. Tôi chui vào lòng anh, ôm lấy anh và dần chìm vào giấc ngủ. Từ khi mẹ mất tôi chẳng nhớ được cảm giác của hạnh phúc là gì cả...

TO BE CONTINUED

_ Có gì sai sót thì mọi người comment cho mình xin ý kiến để rút kinh nghiệm nhé! Nếu hay thì comment động viên và tặng một nút đề cử để mình có thêm động lực nhé 🙌🙌🙌 Cảm ơn mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.