Yêu Nhầm Gã Tội Phạm

Chương 39: Mười năm gặp lại



• BRENNA'S POV

Mười năm sau.

Kể từ khi phát hiện mình có thai, bên phía gã Paul cũng coi như là thông cảm và chu cấp mọi thứ cho mẹ con tôi. Finn, đứa con trai bé bỏng tôi vất vả sinh ra, nhìn y xì cái gã Nat, từ cặp mắt, khuôn mặt, đôi môi... Cứ như một mini Nathan vậy. Thằng bé chẳng biết được thế giới thực sự mà mẹ nó đang vướng phải là gì. Tất cả mọi người trong dinh thự này kể cả tôi, đều không để thằng bé biết được. Nó chỉ thản nhiên sống qua ngày, vẫn vô tư đi học bình thường như bao đứa trẻ khác...

Tôi cũng đã hoàn toàn trở thành người của gã Paul, người ở đây không phải là tình nhân của ổng đâu nha, mà giống như thành viên trong băng nhóm của ổng vậy đó.

Sau khi sinh con xong thì gã giao cho tôi một công việc ở một club sang trọng, helper. Cũng vì thế mà tôi từ từ đã học được cách chưng diện. Suốt ngày phải cười cười nói nói với mấy gã đàn ông ở đấy, nhưng tôi chỉ tiếp rượu thôi chứ cũng không phải làm gì ghê gớm đụng tới thân thể. Trong khoảng thời gian làm việc tôi cũng đã nhận được khá nhiều danh thiếp của thành viên ban giám đốc. Toàn là người từ các công ty có tiếng, kĩ năng tiếp khách của tôi thực sự đã đào ra được một đống tiền nhưng tôi từ chối tất cả. Sau khi tôi mang lại cho lão Paul khá là nhiều tiền, ông ta bắt đầu chuyển tôi qua học nhảy để quyến rũ mấy tên nhà giàu. Vũ nữ thoát y, ai nghe đến nó chắc đều sẽ nghĩ đấy là một cái nghề khá là dơ bẩn. Ban đầu thì tôi cũng ngại lắm, nhưng sống và làm việc đã lâu trong club thì tôi cũng đã bắt đầu dần chai sạn đi. Nhưng tôi có thể đảm bảo, nhũ hoa và vùng tuyệt mật tôi luôn cố gắng không để cho bất cứ ai thấy, cũng chưa gã nào có thể chạm được một ngón tay vào tôi, cũng chưa gã khách nào có thể nhìn thấy được toàn bộ khuôn mặt tôi. Tôi luôn giấu khuôn mặt mình dưới một lớp mặt nạ và dùng tên giả để làm việc. Thường thì vũ nữ sẽblàm việc trong club nhưng riêng tôi thì được điều đến những sân khấu nhq2 hát lớn, trở thành vũ công khêu gợi trong các bản nhạc cổ điển truyền thống và thường những người tới xem đa số là những lão già nua giàu có chứ không như ở trong club. Dĩ nhiên biểu diễn ở trên sân khấu lớn tôi sẽ kiếm được nhiều tiền hơn rồi vì đa số khách hàng không là đồng minh của lão Paul thì cũng là người quyền cao chức trọng, có vị trí trong thế giới ngầm...

Theo gã Paul lâu năm thì tôi cũng biết khá nhiều thông tin về cái gã Nat đê tiện đó. Anh ta đã bước tiếp, nhanh chóng vực dậy trở thành một ông trùm mafia. Bây giờ có thể nói trong thế giới ngầm anh ta khá là nổi tiếng, đáng sợ, kẻ thù cũng nhiều nhưng đến người như gã Paul đây mà bây giờ cũng phải kiêng dè anh ta.

Tại phòng của lão Paul.

"Ngài cho gọi tôi?"

"Chuẩn bị như thường lệ, tối nay đến nhà hát ở xyz." - Lão Paul nói.

Tôi đã quen với công việc này rồi nên chẳng cần hỏi gì nữa tôi cũng đã biết phải nên sắp xếp chuẩn bị như thế nào và cũng đang định quay đầu đi thì lão bỗng kêu tôi.

"Tối nay khác với mọi lần, toàn là những người đặc biệt đấy. Cô hãy ráng chuẩn bị thật đẹp, tôi không muốn mọi việ chỉ đạt tiêu chuẩn, tôi muốn tất cả mọi thứ phải thật hoàn hảo. Cô hiểu chứ?"

"Vâng."

Suốt mười măm nay không đi diễn thì tôi cũng chỉ toàn ở nhà cùng với thằng bé con tôi. Nhiều khi tôi nghĩ tôi muốn kiếm thật nhiều tiền để rời khỏi cái thế giới ngầm này, mang con tôi ra ngoài ánh sáng... nhưng không được. Tất cả tiền tôi kiếm được, kể cả tiền tip cũng phải giao lại tất cả cho phía lão Paul. Thằng Jame thì bị lão Paul sai canh chừng tôi nên suốt ngày cứ dính kè kè lấy tôi. Bé con nhà tôi cũng có riêng người theo canh chừng. Xung quanh nơi chúng tôi ở thì người canh gqc1 khắp nơi, rất nghiêm ngặt. Thật sự muốn trốn khỏi đây đối vối tôi cứ như là việc không thể nào vậy.

Tối hôm đó, tôi chuẩn bị tất cả mọi thứ để buổi biểu diễn được hoàn hảo hết mức có thể. Tôi đứng phía sau cánh gà, cầm hai tay hai cây quạt lông trắng che phía trước và đằng sau. Thực ra cây quạt rất to, nó che được từ phần đầu gối đến qua đầu tôi luôn. Vì cây quạt to nên mỗi lần khi múa, tôi vung quạt cũng rất là khó khăn, nhưng trải qua nhiều lần thì bây giờ đó là nghề của tôi rồi.

Sau khi đèn trong khán đài bắt đầu tắt hết, tối mù mịt, bản nhạc jazz từ từ nổi lên. Tôi bước từ trong cánh gà, nhẹ nhàng từng bước từng bước đi ra. Tôi khẽ di chuyển cây quạt xuống, để lộ khuôn mặt mình ra. Tôi không hiểu vì sao lần này khán phòng tối đến nỗi tôi chẳng thể nào nhìn thấy ở phía dưới có những ai, nhưng như vậy nhiều khi càng tốt. Không thấy ánh mắt của bọn họ tôi có thể tự tin hơn và thoải mái biểu diễn. Đầu óc tôi trống rỗng, dùng hai cây quạt ấy múa như thể nó chính là đôi cánh của mình. Giống như một chú chim trắng vậy và tôi cứ múa mãi cho đến khi hết bài thì mới thôi.

Sau một tiếng giải lao, màn thứ hai táo bạo hơn một chút, thoát y. Như tôi đã nói, tôi luôn cố gắng che dấu hai chỗ cần che là nhũ hoa và vùng tuyệt mật. Ngoài việc nửa kín nửa hở sẽ làm cánh đàn ông nóng hừng hực thì lý do chính chính là tôi đếch muốn cho thấy, thế thôi.

Suốt hai buổi biểu diễn tôi chẳng thể nào nhìn thấy được phía dưới có ai, họ đang làm gì,... Tôi cứ nghĩ đó cũng giống như nọi buổi biểu diễn trước của tôi cho đến... Khi tôi múa màn thoát y xong thì tôi chạy vội vào nhà vệ sinh để xả, vì thế nên còn chẳng kịp mặc đồ vào. Hơn nữa cứ nghĩ lúc đấy trời đã khuya lắm rồi sẽ chẳng còn ai ngoài mấy người lao công hay bảo vệ. Tôi cứ vậy chỉ mặc mỗi cái quần con đi từ nhà vệ sinh trở về phòng thay đồ. Khốn nạn thay khi đang đi thì chợt đụng mặt gã Nat. Anh ta nhìn chằm chằm lấy tôi, tôi cũng giật mình vội lấy tay che cặp ngực lại.

Vest đen, cái tên Nat siêu quê mùa đang mặc vest đấy. Đã trưởng thành quá rồi, cũng đúng, anh ta gần bốn mươi rồi mà, nếu gần bốn mươi mà còn trẩu thì thà chết quách cho rồi.

Tôi đang không biết phải phản ứng thế nào, không biết nói gì thì anh ta tặc lưỡi một cái rồi bỏ đi. Tôi cũng quên béng đi mất tôi còn chưa tháo mặt nạ, có lẽ anh ta không nhận ra tôi. Tôi không biết may mắn hay lả xui xẻo nữa. Nhưng nếu anh ta ở đây tức là khách đặc biệt mà lão Paul nói chã lẽ là anh ta? Nếu như vậy thì ảnh đã ngồi xem hết tất cả màn trình diễn xấu hổ đó của tôi rồi?! Tôi không muốn ảnh thấy hay biết bất cứ điều gì về những thứ đáng xấu hổ đó cả.

Tôi trở lại vào phòng thay đồ và vội vàng trở về dinh thự kiếm lão Paul hỏi cho ra lẽ.

"Rõ ràng ông biết giữa tôi và hắn ta có gì rồi tại sao ông còn cố tình bảo tôi tới? Nếu lỡ anh ta nhận ra tôi thì sao? Chả phải việc đấy sẽ gây rắc rối cho ông à?" - Tôi bực tức nói.

"Cô đang nói ai?" - Ông ta giả vờ như chẳng biết gì cả.

"À là tên Nathan hả?! Cô nghĩ anh ta vẫn còn có ý với cô hay sao mà làm sẽ khó dễ tôi?" - Ông ta cười.

Quê thật chứ, tôi đã quá tự tin tin rằng anh ta còn tình cảm với tôi. Có lẽ nếu lần mày gặp lại anh ta cũng sẽ chỉ coi tôi như người dưng thôi, việc gì tôi lại phải lo lắng cuống cuồng lên như thế. Tôi tự tin rằng anh ta còn yêu tôi, nhưng sự thật thì chính bản thân tôi mới còn yêu anh ta. Cái sự tự tin lúc nảy đã bị lão Paul dập tắt mất rồi.

"Cô sống ở chỗ tôi, xài đồ chỗ tôi thì cô phải làm việc cho tôi. Tôi đã quá ưu ái khi cố gắng không bán thân cô nũa rồi. Cô yên tâm, tôi đã có kế hoạch tiếp theo cho cô rồi. Nếu không còn việc gì thì mời cô rời khỏi phòng tôi."

Tôi chỉ biết câm nín, tôi muốn hỏi rõ kế hoạch mà lão đã dắp xếp cho tôi, nhưng tôi biết chắc chắn rằng dù tôi có hỏi ông ta cũng chẳng bao giờ hó hé bất cứ một lời nào.

Tôi trở về phòng của mình, thằng bé nhà tôi đã ngủ từ lúc nào rồi. Khuôn mặt hồn nhiên vô tư như thế này nếu biết được cuộc sống xung quanh nó thực sự tồi tệ như thế nào chẳng biết liệu cái nét hồn nhiên này có chết đi không.

Cả đêm tôi chẳng thể ngủ nổi. Sau bao nhiêu năm rốt cuộc tôi cũng gặp lại anh ta, cũng vừa lo lắng cái kế hoạch chết tiệt mà lão Paul chuẩn bị cho tôi. Đảm bảo sẽ chẳng có gì tiếp theo sẽ tốt đẹp cả.

TO BE CONTINUED

Từ chương 40 mình xin đổi cách viết để có thể viết thêm những tình tiết khác mà hai nhân vật chính không thấy, không biết để kể lại. Và khai thác thêm một chút suy nghĩ, cảnh của nhiều người khác. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.