Yêu Nhầm Gã Tội Phạm

Chương 47



"Một đám chó chết. Địa bàn của chúng ta sao có thể để người ngoài đến làm chủ. Tên khốn Redmond hống hách còn chưa đủ hay sao mà dám chạy đến đây tranh cướp địa bàn với chúng ta. Lần này cho hắn một đi không trở về." Bên ngoài vang lên giọng nói trầm thấp, chứa đựng sự phẫn nộ và căm giận tột cùng.

"Đại ca, nói nhỏ thôi. Nơi này tuy không có ai, nhưng cũng không thể coi thường bọn người của Camorra. Thế lực của mấy lão già kia cũng không thể xem nhẹ. Lần này chúng ta động đến nhiều người nên phải hết sức thận trọng".

"Tao biết rồi, chú mày thông báo cho anh em, mười phút sau tao sẽ tiễn bọn nó qua thế giới bên kia. Đóng hết cửa sổ và cửa ra vào ở đây chưa? Tao không muốn để một tên nào thoát chết".

"Đại ca, khách sạn này là địa bàn của chúng ta. Hai lớp cửa ngoài cùng sử dụng khóa chết. Chúng không ra được đâu. Đi thôi, em đã bố trí xong khối thuốc nổ cuối cùng rồi. Chúng ta mau rời khỏi nơi này đi kẻo lại banh xác oan nữa"

Nghe đến đây, sắc mặt Alex trắng bệch. Thấy tiếng bước chân mỗi lúc một xa, anh trèo lên cửa sổ nhìn ra ngoài. Cửa sổ này dùng khóa chết đúng như lời gã lúc nảy nói, nhưng không thể gây khó dễ cho anh và những vệ sĩ Camorra. Alex ngó xuống bên dưới, thấy buộc một khối thuốc nổ loại hình mới. Những người trong thế giới ngầm đều được đào tạo để đạt được một chuẩn mực nhất định, hiểu biết hầu như tất cả các loại vũ khí nên Alex mới biết loại thuốc nổ hẹn giờ này.

Alex bất giác cau mày. Lúc đi vào anh đã quan sát kỹ lưỡng, chỉ có cửa sổ này là gần mặt đất nhất. Ổ khóa này tất nhiên không thể gây khó khăn cho một vệ sĩ tài giỏi như Alex, cùng với những vệ sĩ khác của Camorra. Khóe miệng anh nhếch lên thành nụ cười. Gặp phải người của Camorra, mấy thứ đồ chơi này chỉ bày cho đẹp mà thôi. Nhưng việc này cần sự chỉ định của Nathan. Alex liền quay người chạy một mạch về phòng hội nghị.

Cánh cửa kính chống đạn rất dày, Alex đập mạnh thế nào cũng không phát ra tiếng động. Alex lo lắng vẫy tay với Nathan. Alex thấy Nathan vẫn không có bất cứ phản ứng nào. Anh cuống lên vừa đá chân vào cửa vừa giơ tay vẫy.

Nathan đang cúi xuống xem tài liệu gì đó. Nhưng may mắn thay, Leo từ từ đưa mắt về phía Alex. Thấy bộ dạng hốt hoảng của Alex, ánh mắt Leo vụt qua một tia khác lạ. Leo liền quay sang thì thầm vào tai Nathan. Nathan ngẩng mặt lên nhìn Alex trong bộ dạng hốt hoảng. Anh nói với Leo.

"Mở cửa"

Cửa vừa mở, Alex chạy vội đến phía trước Nathan. Khối thuốc phát nổ sau mười phút, giờ chỉ còn lại bảy phút.

"Có chuyện gì?" Nathan lạnh lùng nhìn Alex.

Alex đảo mắt một vòng quanh đám xã hội đen rồi chạy thẳng đến bên Nathan, cúi người nói thì thầm vào tai hắn. 

Sự khác biệt lớn nhất giữa băng đảng xã hội đen và tổ chức mafia xuất phát từ nguồn gốc dân tộc của hai nhóm này. Mafia là tổ chức hoạt động ngầm, còn băng đảng xã hội đen được dùng để chỉ băng nhóm tội phạm và có các hoạt động bất hợp pháp tương tự tổ chức mafia. Băng đảng xã hội đen là một tập hợp các cá nhân thực hiện các hành động phạm tội theo sự chỉ đạo của tổ chức này. Ở trong băng đảng xã hội đen không có bất cứ một cấu trúc tổ chức nào quy định nhiệm vụ của mỗi thành viên. Thủ lĩnh mafia không được phép dính dáng đến chính quyền, tuy nhiên kẻ cầm đầu băng đảng xã hội đen lại có thể bắt tay hợp tác với các nhà chức trách.

Mafia là một phạm trù hẹp của băng đảng xã hội đen. Mafia chắc chắn là xã hội đen nhưng xã hội đen chưa chắc là mafia. Giữa hai tổ chức này có nhiều điểm chung nên dễ có sự nhầm lẫn. 

Alex không phải ngu ngốc đến nỗi thông báo sự việc ngay trước mặt đám xã hội đen. Mấy người này đều là ông trùm tung hoành tứ hải. Gặp phải tình huống sinh tử chắc họ cũng chẳng cần giữ phép lịch sự. Tuy thế lực của Nathan đã được củng cố vững chắc nhưng hiện tại bọn họ lại đang ở trên đất khách, không có bất cứ sự chuẩn bị gì thế nào cũng sẽ phải chịu thiệt. Vì vậy, Alex mới quyết định chỉ nói riêng với Nathan, để hắn ra lệnh giải quyết.

Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, đám đại ca xã hội đen ngồi xung quanh bất giác đưa mắt nhìn nhau. Alex báo cáo xong, sắc mặt Nathan trầm ngâm hẳn. Hắn không truy hỏi chuyện này là thật hay giả vì hắn tin tưởng các thành viên của mình, hắn lập tức đứng dậy, cất giọng sắc lạnh.

"Đi thôi".

Thấy Nathan rời khỏi vị trí, Alex và Leo không nói một lời nào liền đi theo sau. Đám đại ca xã hội đen còn lại mắt tròn mắt dẹt. Sau khi qua cơn ngạc nhiên, họ liền đứng dậy bước theo Nathan. Bọn họ đã ở trong thế giới ngầm nhiều năm, có thể suy đoán ngay, nhất định xảy ra chuyện gì Nathan mới đột ngột bỏ đi vào lúc này.

Nathan đi về phía trước. Alex sốt ruột lên tiếng.

"Ngài Redmond, chỉ còn ba phút nữa thôi".

Ở tình huống gấp rút này chạy sẽ nhanh hơn đi bộ. Do đó, Alex định dẫn chủ nhân của mình chạy về phía cửa lớn. Nathan tối sầm mặt, thân là một ông trùm mafia, tính mạng như một sợi chỉ có thể đứt bất cứ lúc nào nhưng không có chuyện gì khiến hắn mất đi sự trấn tĩnh mà bỏ chạy, hắn vẫn chưa thảm đến mức đó.

Nathan sải từng bước dài về đi phía cửa. Ở tình huống này Nathan vẫn còn giữ phong độ, không biết là hắn quá tự tin hay quá cao ngạo.

"Cậu tóc vàng kia, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Ông trùm tóc bạc trắng không thể dấu nổi sự hiếu kỳ khi thấy Nathan vội bỏ đi, Alex có bộ dạng hoảng hốt.

Alex nhìn về phía Nathan. Thấy hắn không có ý phản đối, anh liền mở miệng.

"Có thuốc nổ"

Ba từ đơn giản như không thể đơn giản hơn nhưng khiến đám lão già này tái mét mặt. Trong giây lát, tất cả hoảng hốt chạy thục mạng về phía trước, không cần biết thế nào là phong độ và khí thế. Chỉ có hai người lớn tuổi nhất đưa mắt nhìn nhau rồi bám theo sau Nathan. Nghe nhiều danh tiếng về Nathan, hắn điều hành Camorra như một chúa tể tối cao, có thần thái của một vị vua, phải dùng những từ ngữ hoa mỹ như thế mới có thể nói rõ được sự tinh tường của Nathan. Trên hết, hắn vô cùng thông minh. Mỗi bước đi, tính toán đều có dụng ý, là một nhà mưu lược. Vì thế nên họ tin tưởng Nathan có khả năng và thủ đoạn để ứng phó với những chuyện như thế này.

"Chúng ta không mở được cửa, làm thế nào bây giờ?"

Thấy cửa không thể mở, đám đại ca bỏ chạy trước càng trở nên hoảng loạn. Leo nhanh tay rút khẩu súng đã giấu trong người ra nhằm vào ổ khóa.

Đám đại ca thoáng kinh ngạc khi thấy Leo có súng trong khi họ đã rà soát kỹ lưỡng không cho bất cứ ai mang vũ khí vào phòng hội nghị. Họ lập tức hét lớn.

"Không được! Đây là khóa khống chế, nếu anh phá hỏng khóa, cửa sẽ càng bị đóng chặt".

Ban đầu, do tính chất quan trọng của cuộc hội đàm, họ mới chọn khách sạn nội bộ này. Không ngờ vào lúc này, họ lại bị chính thứ công nghệ cao của khách sạn trói chặt chân tay. Để đảm bảo bí mật và an toàn cho cuộc gặp gỡ, họ còn cắt đứt mọi thông tin liên lạc. Bây giờ, họ không thể thông báo cho người bên ngoài. Họ nhận ra đây là một quyết định thất sách thì đã muộn. Giống như tự đặt bẫy rồi tự chết vì cái bẫy mình đặt.

"Tránh ra" Nathan đảo mắt một vòng rồi cất giọng đanh thép. Tất cả những người đứng ở đằng trước theo phản xạ tránh sang hai bên.

Alex không nói một lời nào, bước lên dùng một cái kẹp mở khóa. Một tiếng bịch vang lên, khóa cửa mở ra. Đám mafia nhường bước, để Nathan đi trước rồi mới tràn lên như ong vỡ tổ.

Toàn thân Alex ướt đẫm mồ hôi. Trong đầu cứ nghĩ đến một giây một phút trôi qua khiến bàn tay anh bất giác run lẩy bẩy, không tài nào mở nổi ổ khóa cuối cùng. Tuy là vệ sĩ mhưng cũng chỉ là một con người bình thường, bảo vệ chủ nhân là bổn phận của họ, nhưng cho dù có chinh chiến nhiều năm đối mặt với vô số hiểm nguy như thế nào đi chăng nữa thì hầu như ai cũng đều sẽ cảm thấy lo lắng sợ hãi khi cận kề cái chết, và Alex cũng vậy.

Một bàn tay to lớn đặt lên vai Alex. Alex ngẩng đầu nhìn, là Nathan. Thần sắc của hắn không hề thay đổi, không xuất hiện một tia sợ hãi hay hốt hoảng. Đôi mắt hắn lộ vẻ băng giá và chết chóc, nét mặt đó mới chính là Nathan, chủ nhân của anh. Nathan trấn an anh chỉ bằng cái chạm nhẹ. Biểu hiện lạnh lùng nhưng chứa đầy sự quan tâm trên dưới tất cả các thành viên Camorra. Đây cũng là một lí do để hắn có được sự trung thành của các thành viên.

Tách.

Tiếng mở khóa vang lên trong không gian yên tĩnh đến ngạt thở. Tất cả mọi người lập tức chạy ào ra khỏi khách sạn. Ánh mắt Nathan thẫm lại, hắn cùng Leo và Alex đi nhanh ra ngoài.

Đúng mười phút, khi mọi người vừa ra đến bên ngoài, khách sạn nổ tung. Ngọn lửa từ bên trong điên cuồng lan ra cửa chính, sức nóng làm tan chảy toàn bộ đồ trang trí. Khói bụi, đất đá và mảnh thủy tinh vỡ bay tứ tung. Hiện trường đâu cũng có tiếng kêu gào rên la thảm thiết của những kẻ không chạy kịp. Như địa ngục trần gian.

Một tiếng nổ lớn đến mức khiến mọi người ở đây gần như đều cảm thấy bị ù tai.

Người của Camorra lập tức xông lên đón Nathan khi hắn vừa ra ngoài. Leo hộ tống Nathan lên xe, nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Để một người vệ sĩ khác ở lại cùng Alex và không cần đợi Nathan dặn dò, họ ở lại hiện trường để giải quyết những kẻ cần giải quyết. Từ trước đến giờ, chưa một ai có thể sống sót sau khi ra tay với Camorra.

"Tiêu diệt mọi thế lực cho tôi. Kể cả những người có mặt ngày hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ một ai" Nathan mở miệng bằng một giọng lạnh lẽo không mang bất cứ sắc thái tình cảm nào.

Hắn vừa đặt chân ra khỏi Los Angeles lại có kẻ dám tặng "quà" cho hắn, hắn sẽ đáp lễ lại chúng gấp đôi.

"Vâng, tôi sẽ thông báo cho nhóm Alex ngay lập tức." Leo đang lái xe lập tức trả lời. 

Dù những người tham gia hội nghị hôm nay không biết rõ có liên quan hay không, nhưng họ đều đáng chết. Mang danh là các ông trùm mà lại để xảy ra sơ suất lớn như vậy, xảy ra chuyện lại còn cụp đuôi bỏ chạy một cách hèn hạ và nhục nhã, thực sự rất vô dụng.

Nathan móc trong túi áo ra một hộp thuốc lá, không cần nói cũng biết hắn định làm gì.

"Lịch tiếp theo là gì?"

"Hôm này công việc của ngài chỉ tới đây thôi ạ."

"Vậy di chuyển về Los Angeles."

"Vâng."

Chiếc xe sang trọng phóng nhanh trên đường phố, rời khỏi khu vực trung tâm, hướng về Los Angeles.

Toàn thân nhức mỏi, Nathan nhíu mày. Kéo xong điếu thuốc trên tay, hắn dựa người vào lưng ghế, hắn nghĩ ngợi những sự kiện ngày hôm nay một hồi rồi thiếp đi lúc nào không biết.

Giật mình một cái và nhận ra mình đã vô tình thiếp đi, không rõ lí do vì sao, hắn ngẩng đầu. Đôi mắt hắn không hề tỏ ra vừa ngủ say, mà vô cùng tỉnh táo.

"Chúng ta đang ở đâu?" Nathan vừa nói vừa dùng hai ngón trỏ và cái xoa hai đôi mắt.

"Thưa ngài, đã vào tới Los Angeles, chúng ta đang trên đường Santa Ana Fwy tiến vào trung tâm ạ." Leo cung kính trả lời.

Nathan móc gói thuốc trong túi quần ra.

"Bây giờ là mấy giờ?" Hắn vừa nói vừa châm điếu thuốc.

"Gần tám giờ tối thưa ngài." Leo đang lái xe trả lời.

"Sớm vậy sao?"

"Chúng ta về thẳng nhà luôn chứ ngài Redmond?"

Không trả lời, nhưng Leo cũng đoán được ý của Nathan. Nathan chống cằm lên cửa sổ, tay vẫn hít hà điếu thuốc. Chuyện xảy ra hôm nay không phải ngày một ngày hai mà có, mà xảy ra như cơm bữa. Riết rồi hắn chẳng còn bất ngờ với những thứ như thế này nữa.

Từ khi Qwen chuyển vào hắn chẳng còn muốn về nhà nữa, cô nàng suốt ngày cứ lảm nhảm mọi thứ linh tinh trên đời, rồi cứ bám dính lấy hắn như sam vậy.

Không gian im ắng, hắn thì cứ ngồi ngó ra cửa sổ mãi còn Leo thì cứ chăm chú lái xe. Bất ngờ hắn thấy bóng dáng của Brenna ở phía bên kia cửa sổ một cửa hàng gia dụng.

"Dừng xe lại!"

Leo hốt hoảng thắng gấp, anh dòm ngó quan sát xung quanh, không có dấu hiệu bị bao vây hay có sự đột kích. Anh định quay đầu ra phía sau hỏi thì Nathan đã nhanh chóng mở cửa xe chạy ra ngoài mất hút.

Thứ bảy ở cửa hàng quả là cơn ác mộng. Brenna bị bủa vây ở gian hàng đồ trang trí bởi nhu cầu làm đẹp nhà cửa đang tăng mạnh và cô không ngớt quay vòng vòng với những món đồ. Mắt cô lia như thoi giữa chiếc xe đẩy đang chất một đống đồ và một tờ ghi chú những món đồ cần mua, kiểm tra kỹ càng trước khi thanh toán để khỏi phải mua thiếu. Nếu không cô lẽ lại phải mất công lặn lội đi mua nữa và cô thì lại không muốn điều đó xảy ra. Thế rồi, không hiểu vì sao, cô nhìn lên và nhận ra mình đang bị đôi mắt xám sẫm của Nathan nuốt chửng. Hắn ta đứng đó, trước mặt cô, nhìn cô chăm chú.

Tim cô rớt nhịp.

"Cô Brenna. Một bất ngờ thú vị." Ánh nhìn của hắn ta vẫn quyết đoán và sâu thẳm.

Hắn nhìn như người đang sẵn sàng để đi đâu đó, tóc ngay nếp, vẫn là những bộ vest lịch lãm đó. Cô đoán miệng mình đang há hốc, đầu trống rỗng và lạc cả giọng nói. Tất cả những gì cô làm được là nỗ lực thều thào.

"Ngài Redmond."

Bóng một nụ cười thoáng qua trên môi, đôi mắt hắn ta lấp lánh tia giễu cợt như thể sắp sửa được thưởng thức một trò tiêu khiển dành riêng cho mình.

"Thôi nào, anh đâu phải là người lạ nói chuyện với em."

Cô đảo mắt, bặm môi rồi quay qua nhìn hắn ta.

"Tại sao anh lại ở đây?"

Cặp lông mày hắn cong lại, quan sát khuôn mặt cô khoảng năm giây.

"Anh có chút việc ở quanh đây." Hình như hắn ta đang giải thích. "Anh cần mua dự trữ vài thứ. Cũng là một cách hay để gặp lại em." Giọng nói rất ấm, như một miếng chocolate đen đang tan chảy trong kẹo mềm caramen hay thứ gì đó từa tựa thế.

Cô lắc đầu tự trấn tĩnh lại. Nhịp tim cô nhảy điên loạn và chẳng biết vì sao cô cứ liên tục đỏ mặt dưới sự quan sát chăm chú của hắn. Brenna hoàn toàn chìm nghỉm trong cái nhìn của người đứng trước mặt mình. Hắn không hẳn ưa nhìn, hắn ta là biểu tượng cho vẻ đẹp rất đàn ông, thật kinh ngạc, và hắn đang hiện diện tại đây, ngay tại cửa hàng gia dụng. Không thể tưởng tượng nổi. Cuối cùng, các chức năng nhận thức trong cô bắt đầu tái hoạt động và kết nối được với phần còn lại của cơ thể.

"Trùng hợp nhỉ." Cô nói nhỏ rồi quay mặt đi, dán mắt vào tờ ghi chú trên tay.

Hắn ta mỉm cười và một lần nữa, vẻ mặt ấy như thể đang nắm giữ một bí mật nào đó. Quả thật bối rối. Brenna hít thật sâu, lấy lại tác phong.

"Gặp lại anh rất vui, thế tôi đi nhé." Nói rồi Brenna lạnh lùng đẩy cái xe đi.

"Anh đi cùng em." hắn ta đáp, vẻ mặt vừa bình thản vừa thích thú. Nhưng Brenna nghĩ bản mặt đó thực sự rất dày là đằng khác.

Nói rồi hắn ta lẽo đẽo đi kế bên cô. Brenna biết bản thân cô bây giờ có nói gì cũng chẳng được, cô khá mệt mỏi rồi. Cô lẳng lặng đi tìm kiếm những món đồ cần thiết, không nói một lời, không liếc nhìn hắn. Hắn cũng vậy, cứ theo sát bên cạnh cô, im thin thít. Cái cảm giác này làm cô khó chịu đến mức cô tức điên lộn gan lộn ruột cả lên. Cuối cùng cô quyết định phá nát nó đi.

"Anh bảo có đồ cần mua, thế thì anh hãy đi mua đi." Cô trả lời, giọng mềm mỏng và cố gắng không tỏ vẻ tức bực.

Một vết gợn thoáng qua đôi mày rất đẹp của hắn. Hắn ta đáp.

"Nhìn từ nảy đến giờ thì đồ anh cần không hề có ở đây."

Mặt hắn dày, rất dày. Brenna cứng họng làm ra vẻ thật thản nhiên khi bước qua từng dãy hàng.

"Thế thì anh hãy về đi." Giọng cô rõ ràng. Cô liếc nhìn hắn ta và lập tức hối hận ngay, hắn ta sáng ngời ngời.

"Nhìn những món đồ trong rổ xe em anh đoán chắc chắn em sẽ cần tới người giúp đỡ đấy." hắn ta đáp, bàn tay nhẹ phác một cử chỉ, bàn tay thô kệch nhưng rất đàn ông, chắc do ngày xưa hay đánh lộn giết người cướp của thôi. Brenna tặc lưỡi.

Có gì đó trong cổ họng cô cứ muốn trào ngược trở lên, tim thắt lại, cô chuyển hướng sang lối đi đến khu điện gia dụng.

"Tôi không sao, thay vào đó. Anh có nghĩ tối như thế này anh chưa về và cô vợ của anh lại bắt đầu đem những rắc rối đến cho tôi thêm nữa chứ?" Cô hỏi, âm vực có vẻ quá cao, như thể vừa bị kẹt tay vào cửa hay gì đó tương tự.

"Có thể thế." Hắn ta thừa nhận, môi khẽ nhếch lên cười khẩy.

Cô đưa tay lên kệ tìm kiếm những món đồ. Ngón tay hắn ta rà theo những sản phẩm đang chưng trên kệ và vì một lý do nào đó không thể giải thích được, cô không dám nhìn theo ngón tay ấy. Ngón tay bọn họ phớt qua nhau trong một tích tắc và dòng điện, lại dòng điện ấy, khiến cô giật bắn như vừa chạm phải dây điện hở. Brenna buộc phải thở mạnh khi dòng năng lượng cứ dồn thúc xuống một chỗ nào đó sâu thẳm, không thể xác định trong bụng mình. Quá bối rối, cô quờ quạng níu lấy sự thăng bằng. Hắn ta thì không có biểu hiện, bàn tay dừng lại ở một cái kệ và cầm lấy một túi dây thừng.

"Cái này được đấy." hắn ta nói với một nụ cười đầy bí hiểm trên môi.

"Anh sẽ bắt cóc ai sao?" Những lời ấy cứ vọt ra khỏi miệng trước khi cô kịp ngăn chúng lại. Tất nhiên là hắn ta sẽ thuê người làm hoặc nếu không thì cũng có hẳn một đội quân luôn trong tư thế sẵn sàng làm như việc tương tự như vậy.

"Đại loại thế." hắn nhún vai.

Trong thế giới ngầm, những việc phi pháp như thế này luôn xảy ra như cơm bữa và Brenna cũng không bất ngờ gì mấy với câu trả lời của hắn ta. Cô lại quay mặt đi, tiếp tục đẩy xe đẩy về phía trước, ngó lung tung giữa các kệ hàng.

"Trông anh giống một kẻ giết người hàng loạt đấy."

Brenna khựng lại, đảo mắt giả bộ ngẫm nghĩ.

"Ô nhưng anh đúng là thế mà."

Hắn cười khẩy.

Cuối cùng, sau những câu nói đầy bóng gió, hắn ta đã hỏi cô câu dễ nhất trong cuộc nói chuyện đa nghĩa mập mờ này, một câu mà cô biết trả lời thế nào. Brenna bám lấy nó, bằng cả hai tay, như bám lấy bè cứu hộ và trả lời thật lòng.

"Em có thể đi ăn tối cùng anh không?"

Cô cảm thấy giống như ai đó đang trả oxy lại cho mình, cuối cùng, cuộc nói chuyện cũng tìm được một đề tài thông thường.

"Xin lỗi nhưng tôi không có thời gian cho việc đó"

Nathan im lặng, phát ra một luồng khí chán nản và thất vọng. Nhưng hắn không cưỡng cầu cô. Hắn chỉ im lặng mãi cho đến khi Brenna trở ra ngoài quầy thanh toán. Môi hắn ta hé mở, như thể đang hít sâu một hơi dài và chớp mắt. Trong một phần trăm giây, có vẻ hắn ta chới với hay thế nào đó, và rồi trái đất lại quay quanh trục của nó, những mảng lục địa trôi dạt lại vào vị trí mới. Hắn tự động thanh toán tất cả cho Brenna mặc dù cô đã kiên quyết từ chối.

Bọn họ cùng nhau bước ra khỏi cửa hàng.

"Hôm nay cảm ơn anh." Cô lịch sự cúi chào hắn như một kẻ xa lạ không quen thân rồi ngoảnh mặt bỏ đi với bịch đồ lỉnh kỉnh trên tay.

"Bren." Nathan thì thầm trong miệng. Lưỡi hắn ta ve vuốt tên cô và một lần nữa.

Hắn nghiến chặt răng tức giận. Những chuyện cần hỏi chưa thể hỏi, những chuyện cần nói không thể nói. Hắn cố gắng dồn nén tất cả mọi thứ lại nhưng rồi hôm nay lại là ngày hắn bùng phát nó.

Cô đi được một đoạn, không một lần ngoảnh mặt lại. Bất ngờ hắn chạy vuột tới giữ tay cô lại. Nathan nhìn ngang dọc đường phố thật nhanh rồi rẽ trái và bất thình lình lôi cô vào một con hẻm nhỏ, sau đó đột ngột ấn cô vào tường. Bất ngờ trước hành động của hắn, mấy bịch đồ trên tay cô rơi hết xuống đất. Thật may là nhân viên thanh toán đã dán băng keo lại cẩn thận nên những món đồ không bị rơi ra khỏi bịch, cô đỡ một phen phải nhặt lại từng món. Nhưng trong trường hợp này Brenna không biết điều đó có được gọi là may mắn hay không nữa.

Hắn ép chặt mặt cô giữa hai bàn tay, hắn buộc cô phải nhìn lên đôi mắt cháy rực, cương quyết của hắn. Brenna thở hổn hển và đôi môi hắn bổ nhào xuống. Hắn đang hôn cô, hôn bạo liệt. Trong chớp mắt răng hai người họ đã va mạnh vào nhau, lưỡi hắn đã ở trong miệng cô. Khao khát bùng nổ như pháo hoa ngày Quốc khánh khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể hắn. Một âm thanh trầm khàn khêu gợi từ đáy họng của hắn dội qua cô, bàn tay hắn vuốt dọc người cô xuống phía trên đùi, những ngón tay thọc sâu vào da thịt cô qua lớp váy màu vanilla. Brenna trút tất cả những lo âu và đau khổ của mấy ngày qua vào nụ hôn giữa bọn họ. Cô ghì hắn sát vào mình, rồi bàng hoàng nhận ra trong phút giây đam mê mù quáng ấy rằng hắn ta cũng làm tương tự, hắn ta cũng cảm thấy như cô.

Brenna ngừng lại giữa chừng, thở hổn hển. Đôi mắt hắn bừng bừng ham muốn, đốt cháy dòng máu vốn đã nóng bừng đang chảy rần rật trong huyết quản cô. Miệng cô hé mở khi cô cố gắng hớp chút không khí quý báu vào phổi mình.

"Xin lỗi Nathan nhưng tôi không thể..."

"Nat thôi, Bren."

Bỗng đôi mắt hắn trở nên dữ tợn hơn, hắn cắn vào môi dưới cô một cái khiến cô giật bắn cả người, đau nhưng không đến nỗi bị chảy máu.

“Em. Là. Của. Anh!” hắn gầm gừ, nhấn mạnh từng chữ trong khi cô vẫn đang chẳng hiểu hắn nói gì. Rồi hắn lùi lại và cúi người xuống, hai bàn tay tì lên đầu gối như thể vừa chạy xong một chặng marathon.

"Lạy Chúa, Bren!" Hắn dùng một lực lớn đạp mạnh vào bức tường khiến cô lại giật bắn người một phát.

Brenna dựa vào tường, cũng thở hổn hển, cố gắng kiểm soát thứ phản ứng phóng đãng của cơ thể mình, cố gắng tìm lại sự thăng bằng.

“Xin lỗi, tôi đã hơi... mất kiểm soát.” cô ngập ngừng ngay khi ổn định được nhịp thở.

“Em nên thế. Anh biết em và thằng chó Kai ấy đã làm gì. Em có muốn hắn không Brenna? Hắn ta rõ ràng là chết mê chết mệt em!”

Cô cau mày, cảm thấy tên khốn Nathan này đang thốt ra những lời thật vô con mẹ nó lý khi giữa hai người họ không còn mối quan hệ gì và cô cũng không biết giữa Kai và cô đã làm những việc gì để tên này trở nên điên khùng như vậy.

"Tôi không hiểu anh đang nói gì."

“Kể từ em rời khỏi anh, anh đã cố gắng tránh khỏi bất cứ thứ cảm xúc thái quá nào. Nhưng em... em lại trở lại và đã mang tới cho anh những cảm giác hoàn toàn khác biệt. Nó rất...” hắn nhăn mặt, tìm từ ngữ phù hợp. “Bất an.”

Hắn ngừng lại, ánh nhìn chằm chằm trở nên dữ dội. Sau lại lơ đãng xua tay, rồi lùa tay qua tóc và hít một hơi sâu, hắn siết chặt tay cô. Định lôi cô đi nhưng hắn khựng lại, nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng muốt của cô.

"Tay em lạnh rồi."

Khi hắn nói ra thì cô cũng mới biết rằng tay mình đang lạnh. Vì nụ hôn cháy rực lúc nảy mà cơ thể cô quên béng mất rằng trời cũng sắp vào đông. Hắn nắm chặt hai bàn tay cô bằng hai tay hắn. Tay cô rất nhỏ, nằm vừa vặn trong lòng bàn tay hắn. Hắn di chuyển tay cô lên môi hắn, thở ta một làn hơi ấm áp sưởi tay cô.

"Để tay lạnh như vậy, anh còn lo cho tâm trí và cơ thể em hơn em nghĩ đấy."

Brenn á khẩu, nuốt nước bọt trước sự quan tâm của hắn.

Hắn cởi chiếc áo khoác dạ măng tô màu xám đen trên người ra khoác cho cô. Bình thường cái áo này hắn mặc đã dài qua đầu gối hắn một chút. Khoác lên người cô thì nó dài gần tới mắc cá chân cô.

"Tại sao lại ăn mặc ít như vậy?" hắn gắt gỏng.

"Tôi chỉ ra ngoài một lát nên không..."

"Xin em hãy đối xử với chính mình như một vật quan trọng được chứ."

Brenna chớp chớp mắt nhìn hắn.

"Anh là ai?" một dòng suy nghĩ chạy qua đầu Brenna và cô vô tình thốt ra thành lời.

Nathan nhìn cô, cau mày khó hiểu. Brenna lắc đầu lấy lại lí trí. 

"Tôi xin lỗi, ý tôi là... ngày xưa anh không hề nói hay hành động những điều ướt át như thế này. Thực sự rất khác so với trí nhớ của tôi..." Brenna lúng túng.

Hắn cong miệng cười dịu dàng.

"Anh sẽ xem đó là một lời khen."

Không đợi cô trả lời, hắn nắm chặt tay lôi cô đi.

“Đi thôi, chúng ta cần nói chuyện ở đâu đó có thể riêng tư hơn chỗ này.”

Cô chống cự lại.

"Tôi không có thời gian."

"Bren..."

Cô đưa hai tay lên xoa mặt mệt mỏi. Cả hai bọn họ đều im lặng, Nathan vì chờ đợi câu trả lời, Brenna thì đang suy nghĩ cách từ chối nhưng chẳng có một lí do nào hợp lí để bảo vệ cô ngay lúc này cả. Nhưng không thể cứ đứng im yên lặng mãi như vậy được.

"Sao anh lại ở đây?" Nghĩ lại thì cô không tin cô và hắn trùng hợp gặp nhau trong cửa hàng.

Hắn nhìn đăm đăm cô một lúc lâu rồi trả lời.

"Vì em."

Chán ngán câu trả lời đùa cợt của hắn, cô lại quay mặt bỏ đi. Nhưng hắn vẫn kiên trì giữ cô lại.

"Chúng ta có thể nói chuyện ở đâu đó... riêng tư được không?"

"Không." Giọng cô đanh thép, chắc nịch.

"Về khoản này anh không giỏi lắm. Anh chưa bao giờ... Chưa bao giờ muốn thử lại."

Cô nhìn vào mắt hắn, tỏ vẻ phiền não.

"Xin lỗi nhưng Nathan, tôi nghĩ đó không phải là một ý hay..."

Hắn ngắt lời cô.

"Chỉ nói chuyện, được không? chúng ta chỉ nói chuyện thôi." Hắn nhấn mạnh.

Cô đứng trơ ra đó nhìn hắn ta trong khi hắn vẫn đang chờ đợi câu trả lời từ cô, nhưng thật lâu sau cô vẫn chẳng chịu mở miệng nói thêm một câu nào nữa. Hắn ép sát mặt hắn vào mặt cô. Cặp lông mày chau lai, dùng đôi mắt gân guốc dữ tợn nhìn chăm chăm vào cô và buông ra những lời đe dọa.

"Đi, đừng để anh phải ép buộc em. Em nghĩ con hẻm tối mù mịt này có ai qua lại không? Nếu em từ chối, anh thề là anh sẽ hiếp em nhay tại đây, ngay lúc này."

Người đàn ông ngọt ngào lúc nảy đâu? Chuyện gì đã xảy ra với hắn thế này? Trong một khỏang thời gian ngắn thôi, từ ấm áp, dịu dàng hắn ta bỗng chốc tức giận như một con sói lang bị bỏ đói. Rất đáng sợ, Brenna không thể thích ứng kịp với mớ cảm xúc hỗn độn của hắn ta. Brenna cắn môi tức giận chịu thua bởi vì cô biết từng chữ hắn thốt ra đều mang hàm ý đe dọa. Và với tính khí của hắn nếu cô từ chối hắn thực sự sẽ làm thịt cô ngay tại đây và cô không hề muốn điều đó xảy ra.

Nathan ra lệnh cho Leo đang đứng căng thẳng gần đó cất những túi đồ của Brenna vào cốp xe rồi hắn lôi cô vào một nhà hàng nhỏ và ấm cúng gần đó.

“Phải vào đây thôi. Chúng ta không có nhiều thời gian.” hắn lầm bầm.

Những chiếc ghế gỗ, khăn trải bàn bằng vải lanh, tường cũng được sơn màu đỏ máu, cùng những tấm gương nhỏ mạ vàng, những cây nến trắng và những lọ hoa hồng trắng xinh xắn được bài trí ngẫu nhiên. Đâu đó phía sau, một nữ ca sĩ nhạc Jazz đang ngân nga một giai điệu êm ái về thứ gọi là tình yêu vô cùng lãng mạn.

Người hầu bàn dẫn họ tới một bàn dành cho hai người trong một hốc phòng nhỏ, và cô ngồi xuống, băn khoăn lo lắng không biết hắn sẽ nói gì.

“Chúng tôi không có nhiều thời gian.” Nathan nói với người hầu bàn khi cô và hắn đã yên vị.

“Vậy nên cho chúng tôi hai beefsteaks, rau xanh, rau gì cũng được, và đem cho tôi danh mục rượu.”

“Sẽ lên ngay, thưa ngài.” Người hầu bàn ngạc nhiên tột độ trước thái độ lạnh lùng và lãnh đạm của Nathan.

“Thế nếu tôi không thích thăn bò nướng thì sao?”

Brenna tức giận trong lòng, nhưng nơi này quá sang trọng lịch sự để cô bùng nổ. Từ lúc đầu tới giờ hắn luôn lôi kéo cô hết chuyện này tới chuyện khác, không hỏi ý kiến cô, không để cô thốt ra được một lời nào. Tự ý quyết định tất cả, đến cả việc gọi món hắn còn không thèm để cô lựa chọn.

"Thực ra tôi muốn một phần salad." Brenna liếc nhìn Nathan.

"Được thôi." Nathan nhìn chằm chằm vào cô, và tên hầu bàn vội vã rút lui khỏi trận chiến.

Cô trừng mắt nhìn hắn. Hắn thở dài phiền não.

“Đừng có bắt đầu, Bren.”

“Tôi không phải là trẻ con, Nathan.”

“Vậy à, thế thì đừng có cư xử như trẻ con nữa.”

Như thể hắn vừa tát vào mặt cô vậy. Hóa ra đây là một cuộc hội thoại đầy kích động, và dẫu nó diễn ra trong một khung cảnh vô cùng lãng mạn, nhưng hiển nhiên chẳng có trái tim hay bông hoa nào.

“Tôi giống trẻ con chỉ bởi vì tôi không thích thịt nướng?” Cô nhăn mặt, không che giấu nỗi tổn thương.

“Vì em đã cố tình làm anh phát ghen. Đó là một hành động trẻ con.”

"Tôi có tình làm anh ghen? Lúc nào? Tại sao? Tôi chẳng hiểu anh nói gì cả."

Nathan mím chặt môi thành một đường thẳng mỏng dính và quắc mắt giận dữ khi người hầu bàn trở lại với danh mục rượu. Hắn liếc qua danh mục rượu.

“Em có muốn chọn rượu không?” hắn hỏi, nhướng mày nhìn cô chờ đợi với vẻ mặt đầy ngạo mạn. Liệu hắn có biết cô vốn mù tịt về thứ đồ uống này không khi cố tình hỏi thứ cô không thể lựa và không hỏi về món ăn khi cô có thể lựa?

“Anh chọn đi.” Cô đáp trong khi mặt sưng mày sỉa.

“Làm ơn cho hai ly Browseable Liquares.”

“Ờ... loại này chúng tôi chỉ phục vụ theo chai, thưa ngài.”

“Vậy thì cho một chai.” Nathan cáu kỉnh.

“Vâng, thưa ngài.” Người hầu bàn nhũn nhặn rút lui và Brenna không trách anh ta.

Cô cau mày nhìn hắn. Chẳng biết cái gì đang ăn tươi nuốt sống hắn ta, có lẽ là chính cô.

“Anh thật cộc cằn.”

Hắn nhìn vào cô với ánh mắt bình thản.

“Anh băn khoăn là tại sao em lại nói thế?”

"Anh là người đa nhân cách sao? Lúc thì thật dịu dàng lúc thì thô lỗ cộc cằn. Bộ tôi làm gì có lỗi với anh à?"

Miệng Nathan mím lại thành một đường khắc nghiệt. Chẳng hiểu lí do vì sao hắn lại lôi cô vào đây để nói chuyện trong khi hắn lại chẳng thể mở miệng giải thích. Cô giúp hắn đi vào vấn đề.

"Vậy vào vấn đề chính đi."

Sau đó, hắn lùa bàn tay qua tóc, hắn lại trở nên nghiêm túc.

“Bren, lần cuối cùng chúng ta nói chuyện, em đã lạnh lùng rời đi. Lúc đấy anh đã hơi hoảng sợ...” Ánh nhìn của hắn trở nên mãnh liệt và đầy mong đợi, trong khi những lời bộc bạch thật lòng của hắn càng khiến cơn giận của cô hoàn toàn tăng thêm. Hắn nói như thể hắn chẳng làm gì có lỗi với cô cả.

Bữa tiệc lần trước chính là bữa tiệc tồi tệ nhất trong cuộc đời cô, những đau khổ hầu như không tả xiết. Mọi thứ vẫn chưa hề kết thúc. Nhưng thực tế chợt quay về, xoáy quanh cô.

"Thế anh bảo tôi đứng lại ở đó với anh và cô vợ của anh sao? Anh muốn tôi làm gì ngay tại đó? Một lời chúc phúc ư?" Cô ép lời lẽ thoát ra khỏi cái cổ họng nghẹn ứ của cô.

"Không Bren..."

"Thế thì hãy nói với tôi xem anh muốn tôi làm gì?" Brenna nghiêm túc.

Hắn im bặt một hồi, nhìn chằm chằm xuống bàn rồi đưa mắt lên nhìn Brenna trong khi cô vẫn không rời mắt khỏi hắn.

"Anh muốn em quay lại." Hắn nắm chặt hai bàn tay lại đang để ở trên bàn.

Brenna bất ngờ, ngồi sững người một lúc lâu nhìn hắn để cố gắng tìm kiếm sự thật lòng trong đôi mắt hắn.

"Nhưng tôi chẳng rõ nữa... về những điều anh nói. Bởi anh là vậy."

"Những chuyện xảy ra trước kia, sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

Cô hở môi, chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.

“Em là người mà anh muốn.” hắn nói, giọng dứt khoát và rành mạch.

"Không, Nathan."

“Khốn nạn! Làm ơn Bren đừng gọi anh bằng cái kiểu đấy, nó làm anh cảm thấy rất xa cách với em"

"Thế anh muốn tôi phải làm sao? Chính anh đã đẩy tôi đi bây giờ thì tìm đến tôi nói muốn tôi quay lại. Chuyện này đối với anh nó đơn giản như vậy ư?" Brenna bắt đầu cao giọng mất bình tĩnh. Nhưng sau đó kím nén lại vì nhận ra mình đang ở một nhà hàng sang trọng và đông người.

"Em bị xáo trộn bởi những gì xảy ra lần trước. Anh đã hành xử thật ngớ ngẩn, và em... Anh đảm bảo sẽ không bao giờ xảy ra lại nữa.” Hắn gằn giọng lại.

Lẽ ra bọn họ đã có thể tránh được tất cả những đớn đau này nếu cả hai cùng ngồi lại trò chuyện với nhau sớm hơn nữa.

"Sao anh có thể nói như vậy được trong khi anh đã lập gia đình?"

Cô im lặng một lúc, lắc nhẹ đầu phủ nhận mọi lời nói của hắn, rồi nói thêm.

"Anh không thể thoát khỏi nỗi đau mà anh đã gây ra, Nathan." Brenna lại lắc đầu và bình tĩnh lại.

Hắn nhìn cô, thở dài một hơi.

"Anh vẫn đang cố gắng, Bren."

"Cố gắng cái gì cơ?"

Hắn im bặt một lúc thật lâu. Brenna bắt đầu sốt ruột khi phải liên tục chờ đợi câu trả lời của hắn.

"Tôi không thể làm như vậy nếu anh không chịu nói với tôi."

Hắn thở dài, liên tục tránh ánh mắt của cô. Nếu hắn tiếp tục mím chặt môi chắc chắn rằng cô sẽ không còn kiên nhẫn và bỏ về ngay lập tức.

"Em muốn biết gì?"

"Mọi thứ, tất cả mọi thứ." Cô nhìn chăm chăm vào hắn bằng đôi mắt tuyệt vọng và nhấn mạnh vào từng chữ.

Người hầu bàn mang rượu đến đúng lúc hai người họ đang ngồi nhìn chằm chằm vào nhau, mắt đối mắt. Cả hai bọn họ đều lặng lẽ nhìn nhau trong khi người hầu bàn khui nút chai với một cử chỉ hoa mỹ không cần thiết. Hai người họ cứ nhìn nhau hơn hai mươi giây chỉ để đợi người hầu bàn khui nắp rượu. Brenna không nhịn được cười vì cái tình huống ngớ ngẩn này, bất giác cô nở một nụ cười nhẹ, cô bặm chặt môi lại cố gắng kìm chế. Người hầu bàn rót chút rượu vào ly của Nathan. Như một cái máy, Nathan với lấy chiếc ly và nhấp một ngụm.

“Được rồi.” Giọng hắn cộc lốc.

Người hầu bàn rón rén rót đầy ly của họ rồi đặt chai rượu lên mặt bàn trước khi vội vã chuồn khỏi. Suốt quãng thời gian ấy, Nathan không rời mắt khỏi cô.

"Tất cã những gì anh đã gây ra cho em, đều là vì lo lắng cho em."

Cô nhăn mặt tỏ vẻ khó hiểu.

"Tại sao? Tôi vẫn không hiểu."

"Anh có rất nhiều kẻ thù, để em bên cạnh anh thực sự rất nguy hiểm cho em, và anh không muốn điều đỏ xảy ra."

"Thế anh nghĩ bây giờ tôi trở lại sẽ không nguy hiểm gì sao?"

"Không...." Hắn gằn giọng xuống.

"Xin anh đấy, Nathan. Chết tiệt, Hãy nói rõ tất cả mọi thứ đi" Cô cao giọng bực tức. Sau đó đè giọng xuống, cố giữ bình tĩnh.

“Tôi xin lỗi.” Cô khẽ nói, rồi ngồi dựa lưng vào ghế, cố gắng thả lỏng tâm trí, kìm nén lại những cơn giận dữ đang sục sôi trong lòng.

"Anh đã từng nghĩ rằng anh vẫn có thể sống tốt khi thiếu vắng em, nhưng không phải như vậy. Từng ngày từng giờ anh vẫn luôn sống trong đau đớn, nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng tất cả mọi thứ chỉ để em được an toàn. Nhưng anh không hề nghĩ được rằng em lại đi theo lão Paul. Tại sao em phải làm như vậy? Vốn dĩ em có thể sống một cuộc sống bình thường mà? Anh muốn biết em đang nghĩ gì Bren."

Brenna trừng trừng mắt nhìn hắn như muốn nói những điều hắn thốt ra thật vô lý và nhảm nhí.

"Anh muốn tôi sống tốt bằng cách ăn nằm với một cô gái khác ư?"

"Chết tiệt Bren, anh không nghĩ được cách gì khác để em rời xa anh khi em cứ luôn nói sẽ luôn ở bên cạnh anh"

"Anh đáng lẽ không nên làm thế Nathan à."

Khuôn mặt hắn nặng nề xuống, thở dài đầy thất vọng. Brenna cầm ly rượu trên tay đảo tay nhẹ. Nathan nhắm mắt lại, tim hắn thắt chặt hơn như đang bị vắt cạn.

“Lẽ ra chúng ta đã có thể tránh được tất cả những đau khổ này...” hắn đưa tay xoa mặt, thì thầm.

“Trông anh ổn mà.”

“Vẻ bề ngoài dễ đánh lừa người ta lắm.” hắn lặng lẽ nói.

“Anh không ổn, thề với Chúa là một chút cũng không. Anh cảm thấy như mặt trời đã lặn mãi mà chẳng chịu mọc lên suốt mười năm liền, Bren. Anh như đang chìm trong màn đêm vĩnh viễn.” Hắn nói thêm.

Cô quay cuồng trước lời thú nhận của hắn. "Em cũng thế." cô nghĩ, nhưng giấu chặt trong lòng.

“Dù vậy khi em nói rằng em sẽ không bao giờ ra đi, vậy mà sự ra đi lại đến thật kiên quyết, em đã ở phía bên kia cánh cửa.”

“Thế anh nghĩ tất cả là lỗi của tôi?"

"Không..."

"Đừng luẩn quẩn trước mỗi câu hỏi của tôi nữa Nathan." Cô thở dài, lấy một tay vuốt mặt.

Tim cô thắt lại. Cô với lấy ly rượu làm một ngụm.

"Em từng nói rằng em yêu anh." hắn thì thầm. “Điều đó bây giờ đã thành dĩ vãng phải không?” Giọng hắn trầm xuống, đầy lo lắng.

Brenna tròn xoe mắt, hơi mở miệng hớp lấy từng hơi không khí. Hắn trông thật dễ bị tổn thương. Brenna bị sốc trước lời thú nhận của hắn. Hắn ta đã thay đổi từ tận trong tâm can. Khi cô nói yêu hắn trước kia, hắn đã hoàn toàn kinh hãi. Người hầu bàn đang quay trở lại. Anh ta nhanh chóng đặt đồ ăn xuống trước mặt họ rồi lại vội vội vàng vàng lủi đi.

“Dạo này trông em gầy đi rồi, ăn đi.” Nathan ra lệnh.

Cô không biết điều đó, vì do cô nhìn bản thân mình mỗi ngày nên không nhận ra sao? Cô cũng không biết nữa, nhưng cô cũng chẳng quan tâm đến lí do vì sao.

Tận sâu trong tâm can cô biết mình rất đói, nhưng ngay lúc này bụng dạ cô đang thắt lại. Ngồi đối diện với người đàn ông duy nhất cô yêu và tranh luận về một tương lai mờ mịt khiến cô chẳng thấy thèm ăn chút nào. Brenna nhìn một cách ngờ vực xuống đĩa đồ ăn.

“Thề có Chúa, Brenna, nếu em không ăn, anh sẽ đánh vào mông em ngay giữa nhà hàng này, và em sẽ chẳng nhận được bất cứ sự ban thưởng sung sướng nào đâu. Ăn đi!” 

"Được rồi, tôi sẽ ăn. Làm ơn đừng giơ nanh múa vuốt với tôi nữa.” Cô tỏ vẻ khó chịu.

Hắn tiếp tục nhìn cô trừng trừng. Brenna miễn cưỡng cầm dao nĩa lên và xắt một miếng thịt nướng. Trong lúc cô ăn, mặt Nathan giãn ra thấy rõ. Bọn họ ăn trong im lặng. Nhạc đã được đổi. Một giọng nữ du dương cất lên, những ca từ âm vang trong tâm tưởng Brenna. Kể từ lúc hắn bước vào cuộc đời cô, cô không bao giờ còn như trước nữa. Cô liếc nhìn hắn đang ăn và đang quan sát cô. Ham muốn, mong đợi, khát khao hòa quyện trong ánh nhìn nóng bỏng.

“Anh có biết ai đang hát không?” Cô cố bắt đầu một cuộc hội thoại bình thường.

Nathan dừng lại và lắng nghe.

“Không... nhưng dù là ai thì cô ấy hát cũng khá hay.”

“Tôi cũng thích cô ấy.”

Cuối cùng hắn nở một nụ cười bí ẩn. Cô không biết hắn đang trù tính điều gì.

“Gì vậy?” Cô hỏi.

Hắn lắc đầu.

“Em ăn đi.” hắn nhẹ nhàng nói.

Cô ăn hết nửa phần thức ăn trên đĩa và không thể ngốn nổi nữa.

“Tôi không ăn được nữa đâu. Thế này đã đủ với ngài chưa?”

Hắn dửng dưng nhìn cô, không thèm trả lời, rồi liếc nhìn đồng hồ.

“Tôi no thật rồi.” cô nói thêm, rồi hớp một ngụm rượu tuyệt ngon.

Người ta nói phụ nữ đẹp nhất là khi say. Thật vậy, Nathan đắm đuối nhìn cô khi tay cô cầm ly rượu, miệng cắn môi hờ hững hé răng đầy ma mị, đôi mắt ưu tư hút hồn người đối diện.

“Chúng ta sắp phải đi thôi. Tài xế của anh đến rồi."

“Cảm ơn nhưng tôi sẽ bắt taxi."

“Không, người của anh sẽ đón chúng ta. Với lại, ít nhất đi bằng ô tô anh cũng có em cho riêng mình trong mấy tiếng đồng hồ. Chúng ta có thể làm gì ngoài nói chuyện nhỉ?”

Brenna liếc nhìn khuôn mặt đầy nham hiểm của hắn, đó là kế hoạch của hắn ta. Nathan gọi người hầu bàn đến để thanh toán. Sau đó hắn móc điện thoại trong túi quần ra nhấn số.

“Chúng tôi đang ở nhà hàng Juvia.” Nói rồi hắn cúp máy.

Hắn ta vẫn luôn nói chuyện điện thoại cụt lủn như vậy.

“Anh thật cộc cằn với anh ta, mà thực tế là với hầu hết mọi người.”

“Anh chỉ muốn đạt được mục đích nhanh chóng, Bren.”

“Tối nay anh vẫn chưa đạt được mục đích. Chẳng có gì thay đổi, ngài Redmond ạ.”

Người hầu bàn quay lại, Nathann đưa thẻ tín dụng ra mà chẳng thèm ngó qua hóa đơn. Hắn nhìn cô chằm chằm vẻ suy đoán trong khi người hầu bàn quẹt thẻ. Điện thoại của Nathan rung lên một lần, hắn liếc mắt về phía nó. Nathan đã thanh toán xong.

Hai người họ cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng. Xe của hắn cũng vừa tới nơi.

"Xin lỗi nhưng tôi phải về gấp, tôi sẽ đi taxi. Cảm ơn vì bữa tối." Nói xong cô quay lưng bước đi.

Nathan bước ra chắn người trước mặt cô. Brenna liếc nhìn lên hắn ta.

"Tất cả những gì cần biết tôi đều đã nghe và hiểu rồi Nathan, tôi không còn trách anh nữa đâu."

"Thật sao? Nhưng giọng điệu của em không giống như thế."

Cô mím môi quay mặt qua một bên.

"Một là em tự mình bước lên xe, hai là anh sẽ bế em lên." Hắn gằn giọng đe dọa.

Cô khoanh hai tay lại cười mỉa mai.

"Anh không làm vậy được."

"Không, do em chọn đấy."

Cô trừng mắt nhìn hắn, rồi quay qua bên phía chiếc xe, gã vệ sĩ Leo trong bộ vest đen đang đứng chờ cửa hai người họ.

“Vào xe, Brenna!” hắn quát lên giận dữ.

Cô thở dài rồi nhìn ngược lên mặt hắn, cô trừng mắt thách thức. Hai người họ đấu ánh mắt với nhau một lúc thật lâu. Cuối cùng gã Nathan khum người xuống với ý định nhấc bổng cô lên. Cô giật mình khi các ngón tay hắn chạm lướt qua bắp chân cô, biết hắn làm thật chứ không đùa. Cô lùi ngược lại phía sau, giơ hai tay chào thua.

"Được rồi được rồi, tôi tự đi là được chứ gì tên khốn!"

Cô tức tối quay trở người lên xe. Cô ngồi bắt chéo chân, khoanh tay hờn dỗi ngó ra ngoài cửa sổ trong khi hắn vẫn đang trèo lên xe. Khi đã ổn định chỗ ngồi, Leo nhanh chóng đóng cửa xe rồi trở lại chỗ lái.

"Ngài muốn đến đâu ngài Redmond?" Leo hỏi, nhưng ngập ngừng sợ hãi vì luồng không gian căng thẳng ở băng ghế sau.

"Chạy lên đường cao tốc, đường nào càng dài càng tốt."

"Vâng."

Brenna tròn mắt, cau mày lại nhìn hắn tức giận. Chiếc xe bắt đầu di chuyển. Ở trên đường cao tốc sẽ không thể dừng lại được và nó là một tuyến đường khá dài, như vậy Brenna sẽ không thể cằn nhằn đòi xuống giữa chừng được, đó cũng là ý định từ đầu của hắn.

"Tôi không có thời gian chơi đùa với ngài đâu ngài Redmond."

"Em nhớ hắn tới vậy à?" Nathan dùng ánh mắt hung dữ nhìn cô.

Brenna cau mày, chẳng hiểu hắn ta đang nói gì. Đoán có lẽ là hắn đang nói về tên Kai. Xe bắt đầu di chuyển lên đường cao tốc. Cô bực bội, lại ngó ra ngoài cửa sổ xe.

"Anh chỉ muốn nói cho em biết, hắn chẳng đơn giản như em nghĩ đâu. Tất cả những gì anh làm, anh nói tối nay đều là vì nghĩ cho em."

Cô quay đầu lại nhìn hắn, gắt gỏng.

"Anh không có quyền nói những điều đó."

Không phủ nhận, Nathan bắt chéo chân, khoanh tay ngó ra ngoài cửa sổ.

"Đây không phải là quan hệ tình cảm Nathan, đây là quan hệ sở hữu. Anh bắt tôi phải theo anh vào nhà hàng, đe dọa tôi phải ăn, ép tôi phải lên xe... Từ lúc bắt đầu anh đã luôn tự ý quyết định những việc anh muốn trong khi tôi chỉ muốn cút mẹ về nhà. Anh dọa dẫm, ép buộc tôi hết việc này tới việc khác xong rồi bây giờ anh ngồi ở đây anh nói là vì tôi? Đáng yêu đấy." cô bực tức, hơi lớn tiếng.

Cô nhìn chăm chăm vào hắn với ánh mắt tràn ngập sự thất vọng.

"Ngày xưa tôi luôn cố gắng để hiểu anh. Tôi chỉ muốn được ở gần anh. Nhưng bây giờ tôi không thể làm như vậy được, thật khó để làm khi anh cứ tiếp tục hành xử ích lỷ và kỳ lạ như thế này. Và lí do gì khi anh cứ bám riết lấy tôi dẫu cho anh đã cưới vợ hả? Tôi thực sự không muốn trở thành kẻ chia rẽ hạnh phúc gia đình người khác, nó rất khốn nạn anh có hiểu không?" Brenna nghiêm túc.

Hắn liếc nhìn Leo rồi ghé sát vào mặt cô thì thầm.

"Anh và cô ta không phải thế..."

Brenna hơi nhăn mặt, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn ta.

"Tại sao anh phải thì thầm?"

"Vì công việc, anh hứa nhất định sẽ nói với em sau khi mọi chuyện ổn thỏa."

Cô nhìn hắn lắc đầu, rồi quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Nathan trở mình lại chỗ ngồi.

"Leo, đặt ngay cho tôi một phòng khách sạn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.