Yêu Nhầm Gã Tội Phạm

Chương 48: Mâu thuẫn



"Vâng..." Leo bối rối trả lời.

Brenna quay mặt qua nhìn hắn giận dữ. Cô không hiểu nổi tại sao trong hoàn cảnh như thế này hắn ta vẫn có thể nghĩ ra được những điều đó.

"Tình dục không chữa cháy mọi chuyện được đâu. Anh có bị điên không?!"

Suốt quãng đường đi hắn không thèm trả lời bất cứ câu hỏi nào của cô. Hắn chỉ ngồi khoanh tay im lặng mãi như vậy. Leo quẹo vào con đường lái xe nguy nga, đầy lá dẫn vào khách sạn The NoMad Los Angeles và đậu xe gần cửa chính, ngay cạnh một đài phun nước bằng đá xinh đẹp.

“Đi nào.” Nathan ra khỏi xe.

Brenna thì vẫn ngồi im ở bằng ghế sau, cô không muốn trở thành một con búp bê tình dục để anh thỏa sức muốn làm gì thì làm vào tối nay. Hắn trừng mắt, mệt mỏi nhìn cô, thở dài một hơi.

"Chết tiệt thật Bren, đừng để anh phải cư xử bằng những hành động xấu hổ chỉ để bắt em phải vào trong đó."

Cô cắn môi tức giận, nhưng cô chẳng làm được gì khác ngoài nghe theo lời hắn ta. Nếu hắn mà mang vác hay bề cô ra chắc cô sẽ xấu hổ đến nỗi phải tìm một cái lỗ để chui xuống đó mà chết luôn mất. Hắn cúi người vào xe, nắm chặt tay cô và lôi cô ra một cách thô bạo, sau đó quay mặt ra phía tên Leo đang đứng chờ lệnh.

"Trở về và nói với Qwen rằng tối nay tôi có việc. Nếu anh mà hó hé ra bất cứ lời nào về buổi tối hôm nay, tôi thề sẽ giết chết anh ngay lập tức Leo."

Nhận ra tia chết chóc trong lời đe dọa của Nathan. Leo á khẩu, run sợ cúi gầm người vâng lệnh.

"Cái gì mà tối nay không về? Tôi thì cần về gấp đấy!" Brenna tức giận nói.

Nathan cũng quắc mắt lại, giận dữ nhìn cô, tỏa ra một lượng khí ngấm ngầm đe dọa. Leo hoảng hốt leo lên xe và chạy ngay đi. Brenna có thể hiểu được nỗi sợ hãi của Leo khi chính bản thân cô cũng đang rất sợ hãi. Một người phục vụ đi về phía bọn họ, trông có vẻ ngạc nhiên, cũng chẳng lạ gì khi bọn họ đến muộn thế này. Nathan cầm tay kéo cô và tiến thẳng vào hành lang. Cô loạng chọang trên trôi giày cao gót màu nude và gần như phải chạy để theo kịp những sải chân dài của hắn.

Khi đứng cạnh hắn ở quầy lễ tân, cô cảm thấy vô cùng kỳ cục. Cô ở đây, trong một khách sạn thanh thế nhất Los Angeles, mặc một chiếc đầm vanilla siêu tầm thường đứng ngay cạnh một gã đàn ông mặc vest chỉnh chu sang trọng, phát ra khí chất sang chảnh này. Chẳng lạ gì mà người tiếp tân cứ nhìn hết cô rồi lại sang hắn như thể không tài nào cân bằng nổi. Tất nhiên, người tiếp tân bị Nathan làm cho khuất phục. Brenna đảo mắt nhìn lên khi cô tiếp tân mặt đỏ như gấc và nói năng lắp bắp. Thậm chí đến tay cô ta cũng đang run lên.

“Ngài... có cần giúp gì không, ngài Redmond?” cô ta hỏi, lại đỏ dần lên lần nữa.

“Không, bà Redmond và tôi có thể tự xoay xở được”

Brenna trợn ngược mắt lên nhìn hắn. Hắn dùng từ bà Redmond trong khi cô không có đeo nhẫn và thực tế cô cũng chẳng phải là bà Redmond gì cả. Cô nhếch môi, giấu hai tay không có chiếc nhẫn nào ra sau lưng.

“Quý vị sẽ ở phòng V.I.P, thưa ngài Redmond, tầng mười một. Người trực tầng của chúng tôi sẽ giúp ngài...”

“Chúng tôi ổn thôi” Nathan cắt lời cô tiếp tân và nói cộc lốc “Thang máy ở đâu?”

Cô tiếp tân trình bày, còn Nathan đang siết chặt tay Brenna hơn. Brenna liếc nhanh quanh hành lang lộng lẫy, nguy nga đầy những chiếc ghế bọc, vắng ngắt ngoại trừ một phụ nữ với mái tóc nâu đang ngồi trên chiếc sofa hai chỗ, cho con chó cảnh ăn. Bà ta ngước lên và mỉm cười với bọn họ khi bọn họ đi về phía thang máy. Thường thì những khách sạn sang trọng như thế này không bao giờ cho đem thú nuôi vào vì sợ bọn nó sẽ đi bậy khắp nơi, cắn người hoặc làm ồn đến những vị khách khác. Brenna cảm thấy kì lạ nhưng rồi ý nghĩ đó cũng trôi qua khi hắn kéo cô đi một cách thô bạo.

Căn phòng có hai phòng ngủ, một phòng ăn, và hoàn hảo với một chiếc piano lớn. Một khúc gỗ đang đỏ lửa trong phòng chính. Căn phòng này còn lớn hơn cả gấp mấy lần căn phòng của cô ở nhà lão Paul.

“Nào, bà Redmond, tôi không biết gì về bà cả, nhưng tôi thực sự muốn một ly đấy.” Nathan thì thầm, khóa cửa chính lại chắc chắn.

Trong phòng ngủ, hắn để cặp táp của anh trên cái ghế dài ở cuối chân chiếc giường cỡ đại dài khoảng bốn tấm poster và dẫn cô vào phòng chính nơi ngọn lửa đang cháy sáng lấp lánh. Thật là một cảnh tượng thú vị. Cô đứng và sưởi ấm đôi tay trong khi Nathan dọn đồ uống cho cả hai.

“Armagnac nhé?”

Cô im lặng không trả lời. Một lát sau, hắn đã cùng cô ở bên ngọn lửa và đưa cho cô một ly pha lê rượu mạnh. Cô bặm môi rồi mở nhẹ miệng thở ra một hơi.

"Thực ra anh muốn gì ở tôi?"

"Chẳng phải anh đã nói rõ với em rồi sao, anh muốn em."

Cô lắc đầu.

"Anh muốn quan hệ thân xác với tôi đến thế sao?"

Hắn lùa một tay qua đám tóc đen dài của cô ra phía sau cổ, âu yếm ngắm nhìn khuôn mặt cô.

"Hơn thế rất nhiều."

Cô hất tay hắn qua một bên.

"Xin anh đấy, đừng coi tôi là một món đồ chơi tình dục." Cô nghiêm túc nhìn hắn.

"Bren, anh chưa bao giờ coi em như vậy cả."

"Xin lỗi nhưng tôi phải về nhà gấp."

Nói rồi cô đi ngang qua hắn tiến ra phía cửa phòng, bất ngờ bàn tay cô quơ phải chiếc túi của hắn rớt xuống đất. Cái túi của hắn không hề kéo khóa, thật là bất cẩn. Nhưng nhờ sự bất cẩn đó mà Brenna đã thấy một thứ đáng lẽ cô không nên thấy. Một tập hồ sơ ở phía trong rơi ra, Brenna liếc nhanh qua tấm bìa và trên phần nhãn là dòng chữ: Brenna Harding. Cô trừng trừng nhìn hắn.

Cô cúi người xuống, cầm cuốn hồ sơ lên và lật giở những gì chứa bên trong. Có một bản sao giấy khai sinh của cô, hợp đồng, số bảo hiểm xã hội, hồ sơ cá nhân, và cả lý lịch nghề nghiệp của cô nữa, những điều cô đã trải qua, hình ảnh của cô trên phố, và có vài tấm ảnh thân thiết cùng Kai, cả Finn cũng có mặt trong đây, số tài khoản,... Tất cả mọi thứ. Cô bắt đầu lia mắt đọc lướt qua vài thứ.

"Đối tượng thường hay đi trên đường Santa Ana Fwy..." cô cười khẩy.

Đọc được dòng này cô đã hiểu vì sao lúc tối lại gặp hắn ta ở cửa hàng gia dụng. Đó không phải ngẫu nhiên. Cô mỉm cười mỉa mai.

Cô đưa mắt lên nhìn hắn trong khi hắn lại tránh ánh mắt cô, tỏ vẻ hối lỗi. Cô tức giận, không thốt nổi ra một lời. Cô hớp lấy một hơi không khí thật to, rồi bặm chặt môi lại cố gắng bình tĩnh. Cô không muốn phải cải nhau mãi với tên đầu đất này.

“Những tấm ảnh này, đây là lí do khi nảy anh cáu gắt với tôi sao? Đó không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên. Anh không chỉ vô tình đi qua con đường đó đúng không?”

Người ngoài nhìn vào những bức ảnh này chắc chắn sẽ nghĩ ba người họ là một gia đình hạnh phúc, nếu người trong ảnh không phải là Brenna thì có lẽ cô cũng sẽ thực sự tin điều đó, do vậy cô không trách cứ sự hiểu lầm của hắn là mấy.

“Đúng” Giọng nói chắc nịch của hắn.

"Người của anh đã luôn quan sát em" Hắn nói thêm.

Cô đóng mạnh tập hồ sơ lại, lườm hắn.

"Người của anh?"

"Là người đã thu thập cái này à?" cô mỉm cười mỉa mai nói thêm.

Brenn tức giận gập mạnh tập hồ sơ lại.

"Anh biết không, họ không tính thời gian tắm rửa và đi vệ sinh của tôi đấy."

Cô trừng mắt quở trách hắn.

"Anh thực sự cần lấy lại tiền của mình từ họ" Cô quăng tập hồ sơ lên ghế sofa.

"Nghe này, anh xin lỗi về thứ đó..."

Cô ngắt lời, cảm thấy lời xin lỗi không thành ý. Cô đưa tay vén tóc ra đằng sau tai.

"Ha! Được. Chúa ơi" cô nói nhỏ hai từ cuối.

Cô mở lớn miệng, muốn nói gì đấy nhưng lại chẳng biết nói gì, sự tức giận nổi lên nhưng cô nhanh chóng kím hãm nó lại. Brenna bặm mạnh môi một cái lấy lại bình tĩnh.

“Anh điên thật đấy, anh biết chứ?”

“Anh không thấy thế. Những gì anh làm, anh phải cẩn trọng.”

“Nhưng đây là những thứ riêng tư.”

“Anh không lạm dụng thông tin. Để kiểm soát, anh cần những thông tin. Đó là cách anh luôn điều khiển được mọi chuyện.” Hắn đăm đăm nhìn cô, vẻ mặt thận trọng và khó dò.

“Anh đang lạm dụng thông tin đấy. Anh đã biết rất rõ mọi chuyện riêng tư của tôi rồi tìm đến tôi.”

Brenna ngồi xuống một cái ghế sofa dài giữa phòng, bắt chéo chân. Cô lấy một ngón tay trỏ gãi nhẹ lên mặt biểu hiện sự khó chịu mặc dù cô chẳng thấy ngứa chỗ nào cả.

"Bắt đầu từ khi nào?"

"Sau bữa tiệc..." Hắn ngập ngừng.

Sau khi gặp Brenna tại bữa tiệc. Hắn về nhà và ngay lập tức sai người của hắn đi thu thập tất cả mọi thông tin của Brenna. Từ việc cô làm thế nào để vào băng đảng của gã Paul, cho đến việc cô có hẳn cả một đứa con sau khi ở đấy. Và thông tin vẫn chỉ là thông tin. Có những thứ không phải cứ điều tra là ra. Ví dụ như việc xét nghiệm ADN của nhóc Finn, bọn họ không thể tiếp cận để lấy được một chút mẩu vật nào của Finn để thực hiện chuyện đó. Do đó có những thông tin cá nhân như việc ai là bố đứa bé ấy thì hắn vẫn không biết. Nhưng do có những tấm ảnh thân mật giữa Brenna và Kai đã làm hắn tự suy luận rằng đứa nhóc ấy chắc chắn không phải con của của hắn. Và điều đó đã làm sôi sục lên ngọn lửa ghen tuông khó tả từ tận đáy lòng của tên Nathan. Vốn luôn điềm tĩnh, suy nghĩ thông suốt trong mọi trường hợp. Cho dù lúc đầu hắn cũng đã cố nhẫn nhịn lại cơn ghen nhưng nó lại bùng nổ rất nhanh sau đó. Những thói quen hằng ngày của cô, đám người theo dõi đều có ghi chú lại tất cả, thỉnh thoảng cô thường hay đi trên con đường đó để đi mua sắm. Dựa vào thông tin đó, cứ mỗi khi về nhà hắn thường bảo tài xế lái xe trên con đường mà cô thường đi chỉ để hi vọng gặp lại cô. Tất cả mọi chuyện hắn đều đã tính trước.

Hắn nhún vai tỏ vẻ biết lỗi.

“Em có thể giữ nó.” hắn nói khẽ.

“Ồ, được, cảm ơn.” Một lời cảm ơn lạnh nhạt và không mấy vui vẻ.

Brenna lắc đầu buồn cười và trước cả khi kịp nhận ra, cô đã trợn mắt lên với hắn.

"Có phải em vừa trợn mắt với anh không, Bren?" Hắn hỏi khẽ.

"Anh điên rồi Nathan." Cô tức giận đứng phắt dậy tiến ra phía cửa phòng định bỏ đi.

Hắn nhanh chóng chụp bàn tay cô lại mạnh dạn kéo cô trở vào lòng hắn. Brenna vùng vằng, chống cự cố gắng thoát khỏi vòng tay ấy nhưng bất lực. Cho dù vậy, cô vẫn liên tục cố gắng mặc dù việc ấy làm hao tổn sức lực của cô và cô biết chắc cô chẳng thể nào thoát được, nhưng cô mong mỏi có một tia hy vọng để cô thoát khỏi hắn.

"Anh đã rất cố gắng dịu dàng với em rồi, Brenna. Và em định chạy thoát khỏi anh. Anh sẽ phạt em, thật nặng." Hắn nhấn mạnh vào hai từ cuối trong khi vòng tay hắn vẫn đang siết chặt lấy cô và mặc kệ cô đang vẫn cố gắng chống cự.

Hắn nâng mép váy cô lên. Nhẹ nhàng, hắn vuốt ve mông cô, bàn tay ấm áp xoa lên cả hai mông và xuống cả phần trên đùi. Hắn tuột hai vai áo cô hờ hững, điên cuồng hôn vào cổ cô.

"Anh phạt em để em nhớ mà không chạy thoát khỏi anh bất lần nào nữa, và vẫn luôn luôn như vậy, anh không bao giờ muốn em chạy khỏi tay anh." Hắn thì thầm.

Brenna cảm thấy thật mỉa mai nhưng lại bất lực trong hoàn cảnh này.

"Và em còn trợn mắt nhìn anh nữa chứ. Em thừa biết anh sẽ cảm thấy thế nào khi em làm như vậy Bren."

Bất thình lình, tất cả bay biến hết trong giọng nói hắn, nỗi sợ hãi đã từng hiển hiện ấy. Con người thật của hắn đã trở lại dù hắn đã từng thế nào đi chăng nữa. Cô nghe được trong giọng điệu hắn, trong cái cách hắn chạm mấy ngón tay lên lưng cô, giữ người cô lại, và không khí trong căn phòng thay đổi. 

Cô còn chưa kịp phản ứng, cổ cô bị một lực kéo mạnh và quăng về phía sau. Cả người Brenna bay đi, nằm sõng soài lên chiếc giường lớn. Vừa bị ném lên giường, Brenna cảm thấy đầu óc choáng váng. Cổ cô tuy mới chỉ bị siết chặt trong một vài giây nhưng đau tới tận xương tủy, hơi thở dường như bị chặn đứng. Khi cơ thể vừa chạm xuống giường, Brenna liền há miệng hít thở không khí trong lành.

Vẫn chưa kịp hít hơi thứ hai, một thân hình cao lớn đột ngột đè xuống người cô, khiến cô cảm thấy lồng ngực bị đè mạnh đến nỗi ép hết khí ra ngoài. Brenna cố định thần nhưng năm ngón tay cứng như sắt đã bóp chặt lấy cổ cô. Chân tay cô ra sức giãy giụa theo phản xạ. Dưới thân hình như núi Thái Sơn đó, Brenna vốn không thể nào chống cự.

Trong cơn giãy giụa, hai tay Brenna bị hắn nhét sau lưng cô. Hai chân cô bị một đùi của Nathan đè chặt. Một tay hắn giữ trán cô. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, bàn tay còn lại siết cổ cô dần dần tăng lực. Brenna đột nhiên cảm thấy không khí trong lồng ngực cô chỉ có ra không vào. Đối diện với đôi mắt lạnh lẽo dị thường ở phía trên. Brenna cố gắng dùng một chút hơi ép giọng nói của mình ra khỏi cuống họng.

"Tên khốn nhà anh!" Cô thét vào mặt hắn, nghe như một lời nguyền rủa.

Nathan lạnh lùng nhìn gương mặt đỏ như tôm luộc của cô, bàn tay đang bóp cổ cô càng siết mạnh hơn.

Brenna đột nhiên cảm thấy cổ họng đau như dao cắt, hơi thở tắc nghẽn, gương mặt cô bỗng chốc đỏ bừng bừng. Cô há to miệng nhưng không thể kêu lên một tiếng nào nữa. Không khí trong lồng ngực cô ngày càng cạn kiệt, ý thức ngày càng mơ hồ. Hắn thở gấp và khàn trong khi hơi thở cô gần như muốn tắt khi nỗ lực quờ quạng tìm kiếm chút sức mạnh nội lực còn sót lại trong cơ thể.

Nathan cúi nhìn gương mặt tím tái của người phụ nữ bên dưới. Hắn biết rõ mình dùng bao nhiêu sức lực, và hắn vốn chẳng có ý định giết chết người phụ nữ này. Tuy vậy, Brenna nghĩ rằng bản thân cô không còn cách ranh giới cái chết bao xa nhưng cô vẫn trợn mắt nhìn hắn, mà hắn lại ghét nhất ánh mắt đó của cô. Nghiến chặt răng, hắn từ từ buông lỏng bàn tay trên cổ cô.

Cổ họng đã thông nhưng Brenna không còn chút sức lực dưới thân hắn. Cô thở hổn hển một cách khó nhọc. Nhìn vẻ mặt vô cảm của hắn, trong lòng cô biết rõ, cô vừa trở về từ cõi chết. Vừa rồi, cô đã thực sự tới gần ranh giới sống chết.

Brenna vẫn còn thở hổn hển, phát hiện cổ họng khản đặc, không thể phát ra tiếng nói. Vừa rồi hành động của hắn đã khiến cổ họng cô bị tổn thương nặng nề.

Từ đáy mắt Nathan lóe lên một tia khác thường, hắn từ từ mở miệng.

"Bren, không phải em không biết điều này nhưng anh chưa bao giờ nương tay với phụ nữ cho dù người đó có là em." Giọng nói lạnh lùng của hắn xen lẫn sự bá đạo không thể xem nhẹ.

Nghe những lời nói ngông cuồng và ngạo mạn của Nathan, cô bất giác cau mày. Nhìn thấy vết bầm tím trên cổ cô, hắn liền đưa tay vuốt nhẹ trên vết thương. Cảm nhận được sự né tránh của cô, Hắn hơi nhíu mày, hắn giữ chặt gáy cô, không cho cô động đậy. Một bàn tay hắn vẫn nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô.

Thấy Brenna chỉ mãi nhìn hắn không thốt nên lời, Nathan tiếp tục vuốt ve vết thương trên cổ cô. Một lần nữa, Brenna lại trợn mắt nhìn chằm chằm vào hắn, hắn liền chà mạnh vết thương của cô.

"Em lại cố tình trợn mắt với anh sao?"

Nathan liền kéo cô lại gần, cắn mạnh vào vết thương trên cổ cô. Hắn cắn đau đến mức cô hét lên, nhưng cô không thể chống cự nên đành để mặc hắn nghiến ngấu. Một lúc sau, hắn mới bỏ ra. Nhìn cổ cô rớm máu, hắn nói lạnh lùng.

"Em biết rõ xưa nay anh ghét những gì và mãi tới tận bây giờ những điều đó chưa từng thay đổi nên đừng cố gắng làm trái."

Vết thương đau đớn trên cổ nhắc nhở cô, người đàn ông trước mặt là dã thú. Đạo đức, lý lẽ, pháp luật không thể trói buộc hắn. Hắn có thể làm mọi việc hắn muốn. Nghĩ đến đây, Brenna cắn môi, không còn lí lẽ gì để nói với tên điên này nữa rồi. Hắn đưa tay lau vết máu do chính hắn tạo ra trên cổ cô.

Bây giờ cô phải chọn cách nín nhịn, dù gì cô cũng muốn thoát khỏi hắn càng sớm càng tốt. Hắn có vẻ đang mất đi lí trí, chọn cách trò chuyện với hắn không phải là một kế hoạch khôn ngoan để rời khỏi đây.

Hồi lâu cũng không thấy hắn lên tiếng. Hắn chầm chậm trườn lên người cô, trườn đến đâu hôn đến đấy. Nghe được hơi thở hổn hển xen lẫn xót xa của hắn nhưng cô không cần bất kỳ cái gì từ hắn nữa. Hắn lấy tay tuột hai vai áo cô xuống. Biết hắn sắp làm gì, cô bắt đầu khóc dữ dội hơn. Cô thà để hắn bóp chết còn hơn là để hắn làm những điều này với cô. Cô lại bắt đầu vùng vẫy.

"Dừng lại! Tôi không muốn!"

Nước mắt cô tuôn ra không mong đợi. Nước mắt đã chảy thành dòng trên mặt cô lúc này. Cô không hề muốn khóc. Chỉ vì quá giận dữ nên cô mới bật khóc. Tiếng nấc thổn thức bị chặn nghẹn lại ở cổ họng, và giây phút đó, cô thấy mình căm ghét hắn kinh khủng.

Cô dùng hết sức lực cố gắng thoát khỏi vòng tay hắn. Cô nhìn chằm chằm hắn bằng con mắt đỏ hoe, cay xé vì khóc cùng với sự tức giận.

"Dừng lại! Đừng có chạm vào tôi tên khốn!"

Hắn bỗng khựng lại. Một bầu không khí nặng nề bao trùm cả căn phòng. Yên tĩnh còn hơn cả yên tĩnh, có thể nghe được hơi thở của nhau, nhịp tim của nhau. Yên tĩnh đến mức đáng sợ. Khoảng một lúc lâu sau hắn chủ động phá vỡ sự yên tĩnh đó.

"Em đang mong người hiện giờ là Kai chứ không phải tôi?"

Cô tròn mắt nhìn hắn mặc dù đôi mắt cô đang khá mỏi và cay.

"Không... Đừng áp đặt suy nghĩ của anh lên người tôi như vậy" Cô nức nở, ngập ngừng.

"Thế sao..." Hắn nói với giọng điệu ngờ vực, nghĩ rằng cô đang nói dối.

Chẳng trách được sự ngờ vực của hắn. Vũ nữ thoát y đồng nghĩa với việc làm đĩ, suy nghĩ này hoàn toàn sai và cực kỳ lạc hậu nhưng nó dường như đã ăn sâu vào tiềm thức của tất cả mọi người.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy hắn như thế này. Điên loạn, ích kỷ, thô bạo, đáng sợ... Điều đặc biệt nữa, miễn cưỡng nữ nhân vốn không phải là sở thích hay tính cách của hắn. Cô tự hỏi liệu trong suốt những năm tháng qua lí do gì khiến hắn trở nên thành như thế này.

Hắn vén mái tóc cô lên, và nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đang thất thần của cô. Hắn kéo cô ngồi dậy, ý định ôm cô vào lòng đã thất bại. Brenna vùng vẫy chống cự, thoát khỏi vòng tay hắn, đẩy hắn ra. Chống lại hắn.

"Tên khốn nhà anh đừng có chạm vào người tôi!" Cô rít lên, đôi mắt sưng đỏ đầy hận thù.

Cô đứng phắt dậy khỏi giường đăm đăm nhìn hắn, còn hắn nhìn cô như thể cô sắp lao đi, đôi mắt hắn mở to lúng túng. Cô lấy mu bàn tay giận dữ gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại, nhìn hắn trừng trừng.

"Đây là điều anh thực sự muốn sao? Nhìn thấy tôi như thế này ư?"

Hắn nhìn cô đầy tội lỗi. Chỉ vì quá yêu, quá ham muốn mà hắn đã để sự ghen tuông vô cớ đó che mờ mắt hắn đi. Hắn không còn lí trí, trong đầu chỉ quan tâm đến việc làm thế nào để giữ cô lại bên cạnh. Hắn cố gắng tiến đến gần cô, còn cô thì sợ hãi thụt lùi lại, cố gắng giữ khoảng cách với hắn.

"Đừng có lại gần tôi!"

Cô đã bị tổn thương cả thể xác lẫn tâm hồn. Cô chẳng muốn tha thứ cho hắn ta nữa.

"Bren..." Hắn kêu lên, có vẻ bị sốc.

"Tên chết tiệt! Đừng có gọi tôi thân mật như thế! Anh cần coi lại hành động giẻ rách của mình đi, Nathan!"

Dứt lời, cô quay ngoắt, bước vào nhà vệ sinh, khép cửa lại sau lưng. Ánh mắt thất thần của hắn khi cô quay lưng đi. Cô bị sốc vì sự tàn bạo của hắn. Cô gài tay nắm cửa lại rồi đứng tựa vào cửa. Cô thực sự nổi giận, những giọt nước mắt nóng bỏng chảy dài trên má, cô giận dữ quệt chúng đi. Cô chỉ muốn cuộn tròn người lại. Cuộn người và bình tĩnh lại bằng cách nào đó. Hàn gắn lòng tin đã tan tành của mình. Cô ôm mặt nức nở khóc. Thật là một cú đánh thức tỉnh nhớ đời. Mà nói cho công bằng, hắn ta đã liên tục và liên tục cảnh cáo cô, hết lần này sang lần khác. Cô biết hắn ta sẽ luôn làm thật nếu không nghe lời đe dọa của hắn, giờ thì cô đã nhận ra. Cô lại khóc dữ hơn. Bất ngờ giọng nói của hắn cất lên từ phía bên kia cánh cửa.

"Bren... Anh thực sự xin lỗi, anh đã quá... khốn nạn đối với em." Hắn vừa cầu xin cô vừa liên tục vặn vặn tay cầm cửa.

Đây là con người khác của hắn sao? Những hành động lúc nảy và bây giờ thực sự không giống cùng một người. Cô không trả lời, tiến ra phía trước gương và ngắm nhìn cô gái ở trong đó. Khuôn mặt cô ấy đỏ hoe như say rượu, đôi mắt ướt đẫm mờ mờ, cổ cô cũng lằn đỏ dấu tay và vết cắn của hắn như vừa bị tra tấn, đúng thật là thế. Cô chỉnh chiếc đầm trên người ngay ngắn lại, chải nhẹ lại tóc bằng những ngón tay và lau mặt sạch sẽ lại bằng chiếc khăn mùi xoa được đặt trên bồn rửa tay trong phòng tắm. Bất ngờ cô nghe thấy tiếng mở cửa.

Hắn ta đã đến. Ngày xưa hắn chỉ là một tên tội phạm giết người cướp của, do đó việc phá khóa đối với hắn cứ như là một trò chơi giải đố đơn giản vậy, bởi vì hắn biết cô sẽ trốn chui trốn nhủi trong này mãi cho đến khi nào hắn rời đi mới thôi. Dĩ nhiên cho dù cô làm vậy thật, hắn cũng nhất định sẽ không rời khỏi, nhưng còn công việc, hắn cũng không thể bỏ dở nên đành ngậm ngùi cướp đi không gian riêng tư duy nhất của cô. Cô khum mặt xuống, để hai bên tóc rũ rượi che đi khuôn mặt sưng húp vì khóc, vì giận của cô. Cô không muốn để hắn nhìn thấy qua tấm guơng trước mặt. Hắn tiến lại phía sau lưng cô, đặt hai tay lên vai cô. Hắn cảm nhận được khắp người cô đang run bần bật, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là vì tức giận.

"Bren, xin em đừng khóc." hắn nói nhỏ.

Cô chỉ muốn nhoài người ra xa khỏi hắn, nhưng cô như bị bất động. Cô không nhấc người được, chẳng thèm tuân phục.

"Đừng chống cự lại anh, Bren, xin em." hắn thầm thì.

Nhẹ nhàng, hắn xoay người và kéo cô vào lòng, vùi mặt vào mái tóc cô, hôn lên cổ cô.

"Xin em, đừng căm ghét anh." hắn nói dịu dàng qua làn da cô, giọng buồn đến nhói lòng.

Tim cô lại thắt lại rồi buông ra một dòng nước mắt lặng thinh. Hắn tiếp tục hôn cô, nụ hôn dịu dàng, nhẹ nhàng nhưng cô vẫn giữ vẻ xa cách và thận trọng. Bọn họ cứ đứng ở đấy, trong tư thế như vậy rất lâu, không ai nói một lời nào. Hắn chỉ ôm cô, và dần dần, cô thấy thư thái hơn rồi ngừng khóc. Cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

"Anh xin lỗi đã làm đau em." Hắn ngập ngừng hối lỗi.

Cô nhún vai.

"Tôi không nghĩ tôi và anh không còn có thể quay trở lại." Cô thì thào.

Hắn tròn mắt, rồi chớp mắt, nét sợ hãi trên gương mặt hắn đã quay trở lại.

"Anh có thể sửa chữa lỗi lầm Bren..."

"Không Nathan, anh không thể."

Hắn mở to mắt, hốt hoảng nhìn cô.

"Tôi không biết từ lúc nào nhưng... Anh thật sự... thật sự... rất đáng sợ Nathan." Cô đưa hai tay lên ôm vai.

Hành động và lời nói khiếp sợ của cô như đâm vào tim hắn bằng một nhát dao, rất sâu và mạnh. Như thể hắn là một kẻ bạo dâm nhưng không phải vậy, hắn chưa bao giờ làm những điều như thế, nhưng nay hắn lại mém làm điều đó với cô. Hắn phát điên vì yêu, vì ghen tuông, vì ham muốn. Lời nói cay đắng của cô buồn nhưng thật. Cô tự hỏi liệu đây là tình yêu hay là sở hữu. Hắn có lẽ muốn cả hai, nhưng cô thì chỉ đáp ứng được có một.

Hắn lại nhắm mắt, cô như thấy vô số trạng thái cảm xúc lần lượt diễn qua trên mặt hắn. Khi hắn mở mắt ra, nét mặt hắn bỗng trở thành lạnh lẽo. Da đầu hắn nổi gai lên tựa như từng nang lông trên cơ thể dựng lên hết để tập trung, và cả thế giới như rơi xuống, bỏ lại một vực thẳm rộng toang hoác để hắn rơi tõm vào.

"Em nói đúng. Anh nên để em ra đi. Anh không tốt cho em."

Nước mắt cô lại tuôn xuống.

"Dù vậy, anh vẫn không muốn em đi Bren." hắn nói khẽ, giọng buồn bã. Hắn đưa tay vuốt má cô và quệt đi những giọt nước mắt đang rơi.

"Anh như sống lại từng ngày kể từ khi gặp lại em." hắn di ngón cái quanh viền môi dưới của cô.

Hắn lắc đầu lãnh đạm. Cô nhắm mắt lại. cô không thể chịu đựng thêm khi nhìn hắn. Cô thụt lùi người lại khỏi vòng tay hắn.

"Đừng, đừng đi..." Giọng hắn hoảng hốt.

"Không còn lý do nào để tôi ở lại."

Cô nhìn lại mình trong gương. Một cô gái xanh xao ám ảnh. Cô cột tóc đuôi ngựa, mặc kệ đôi mắt đã sưng húp vì khóc.

Thoạt nhiên, cô thấy mệt mỏi, thật sự vô cùng mệt mỏi, và cô muốn đi ngay bây giờ. Cô trở ra ngoài phòng và Nathan theo sau. Nỗi đau quá lớn đến độ cô không muốn biết đến nó nữa. Cô thấy tê dại. Cô như đã thoát khỏi xác thân mình và giờ đang là kẻ qua đường đứng quan sát tấn bi kịch đang trải ra trước mắt. Không thể nào tin được thế giới của cô đã vỡ vụn thành một đống tro tàn trơ trọi, tất cả những niềm hy vọng và những giấc mơ tiêu tan hết.

Hít một hơi thật sâu, cô cúi xuống để nhặt cái túi xách của mình, nước mắt lại dâng lên, cô vội vã kìm nén lại và lau đi nó.

Khi quay lưng lại định tiến ra cửa phòng. Cô bất ngờ khi hắn vẫn đứng sững ra đó, không rời ánh mắt tối sầm của mình khỏi cô.

Cô bước đi, cố hết sức tảng lờ hắn. Hắn vẫn đang nhìn cô chăm chăm, sững sờ vì hoảng sợ.

Hắn lại một lần nữa chắn người trước mặt cô trong khi chiếc áo sơ mi trên người hắn hở gần hết mấy cái cúc áo, hắn lấy hơi.

"Em đang cố làm tổn thương anh sao?"

"Không, tôi chỉ đang cố bảo vệ mình thôi." Cô nhíu mày đăm đăm nhìn hắn.

"Bren..."

Cô ngắt lời hắn.

"Nathan, tôi không muốn tranh cãi."

Hắn nheo mắt, còn cô điềm tĩnh nhìn lại hắn, không chớp mắt mà cũng chẳng rụt rè. Hắn tiến lên phía trước, bất giác cô sợ hãi lùi lại như đề phòng. Thấy vậy, hắn đứng im lại, vẻ mặt khổ sở, đôi mắt như có lửa.

"Anh không muốn em ra đi." hắn thì thầm, giọng thiết tha.

"Tôi không thể ở lại."

Hắn lại tiến lên một bước, cô vội đưa hai tay lên chặn lại.

"Không!" Cô e sợ lùi lại, hành động này lại như giết chết hắn ngay lập tức.

Hắn thực sự đã làm tổn thương cô nặng nề hơn bao giờ hết.

Cô nắm chặt cái dây túi xách trên vai tiến ra phía cửa phòng. Hắn theo sau, thận trọng giữ khoảng cách. Khi thấy cô mở hé được cánh cửa phòng chuẩn bị bỏ đi, hắn hoảng sợ muốn giữ cô lại nhưng cô nhanh chóng quay mặt lại và ngăn cản hắn, từ chối, cự tuyệt hắn kịch liệt.

Hắn vẫn theo sau cô ra tới cửa thang máy. Khi thang máy mở cửa, cô bước vào trong, xoay mặt đối diện với hắn. Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cô cho tới lúc cửa thang máy đóng lại đưa cô xuống tận sâu dưới tầng trệt và xuống cả địa ngục của lòng mình.

Cô trở ra khỏi khách sạn và bắt một chiếc taxi. Người tài xế nhanh nhảu mở cửa xe cho cô. Cô chui vào xe, cố gắng tránh nhìn vào mắt anh ta bởi cô không muốn bị nhìn thấy gương mặt sưng húp vì khóc này.

Chiếc xe cứ di chuyển, còn cô thì lơ đãng nhìn qua cửa sổ. Người đàn ông duy nhất cô từng yêu. Người đàn ông duy nhất từng ngủ với cô. Cô thấy nghẹn, nỗi đau tê dại châm vào cô đau nhói, rồi vỡ òa.

Nước mắt tuôn lã chã trên má, cô vội lấy tay quệt đi, cố lục lọi tìm trong túi cặp kính mát. Khi xe dừng ở một ngã tư, tên tài xế tốt bụng bỗng đưa cô một chiếc khăn tay vải lanh. Anh ta chẳng nói gì mà cũng không nhìn cô, cô đón lấy, lòng thầm cảm ơn anh ta thật nhiều.

"Cảm ơn anh." Cô nói nhỏ.

Cái cử chỉ nhỏ ân cần ấy giúp cô cởi lòng ra. Cô ngồi tựa trên chiếc ghế và khóc nức nở.

Khi vừa về đến nhà, Brenna cố gắng chạy lên phòng thật nhanh để không ai phải nhìn thấy nhưng lại không được. Đang len lén mở cửa phòng thì bỗng nhiên giọng của Kai vọng lên.

"Brenna?"

Cô quay người lại, lấy tay phủi tóc che mặt, cố gắng bình thản hết mức có thể. Kai tiến lại gần cô với vẻ mặt lo lắng.

"Tại sao giờ này em mới về? Trời gần sáng rồi đấy em có biết không? Finn và anh đã rất lo lắng, anh cũng đã cố gọi vào điện thoại em nhưng em không bắt máy."

"Em xin lỗi, em để điện thoại trong ví và không cảm nhận được nó rung. Finn ngủ rồi hả anh?"

"Ừ, anh đã dỗ nó ngủ, nó cứ đòi thức chờ em đấy."

"Thật may mà có anh, cám ơn anh. Thôi em mệt rồi, em trở vào phòng đây." Tránh cuộc trò chuyện. Brenna quay mặt đi, đưa tay lên mở tay cầm cửa. Bất ngờ Kai nhìn thấy dấu tay đỏ ửng trên cổ cô, anh hốt hoảng giữ tay cô lại.

"Em sao vậy?"

Brenna ngẩng đầu nhìn Kai. Cô lấy tay che cổ.

Kai đã sớm phát hiện ra vết bầm tím và vết răng trên cổ cô, anh ta ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt bình thản của cô. Ánh mắt cô bình thản đến mức kỳ lạ, khiến người khác không thể đoán ra suy nghĩ chân thực của cô, đây là một biểu hiện chứng tỏ mọi chuyện vừa xảy ra với cô rất đáng sợ. 

"Không có gì đâu, em lỡ làm đấy."

Cô cúi gầm mặt, mím chặt môi, cố gắng tìm một lời giải thích phù hợp nhưng không có. Hắn lấy tay vịn đầu cô lại cố gắng nhìn mặt cô. Khuôn mặt đỏ lừ, mắt sưng húp, hắn đoán biểu hiện này không phải vì say mà ra.

"Em đã khóc sao?"

Cô hất tay hắn ra rồi quay mặt đi.

"Em không có, em đã uống hơi nhiều thôi."

"Đừng nói dối anh nữa Brenna, đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Xin anh, đừng hỏi nữa. Em muốn được yên tĩnh."

Hắn nhăn mặt lo lắng, nhưng với tâm trạng hiện giờ của cô, hắn không thể nào tiếp tục làm khó cô được. Hắn buông lỏng hai tay, im lặng đứng đó nhìn cô.

"Em phải nghỉ ngơi đây, cảm ơn anh đã chăm sóc Finn."

Nói rồi cô đóng nhẹ cửa phòng lại.

Căn phòng của cô nhìn trống vắng và xa lạ đến xé lòng. Cô đổ sập xuống giường, trên người còn cả quần áo và cả giày, cô ôm chặt cái gối vào lòng, vùi mặt vào đấy rồi khóc gào lên. Nỗi đau không cách nào diễn tả. Cả thể xác, tinh thần, linh hồn... nó ở khắp mọi nơi, thấm vào tận trong xương tủy cô. Tận trong sâu thẳm, nỗi đau thể xác từ cái bóp cổ của hắn không là gì cả so với cảm giác tan hoang này. Cô nắm chặt chiếc khăn tay của gã tài xế lúc nảy, cuộn người lại, tuyệt vọng đón nhận nỗi đau thương.

***

Sau khi Brenna bỏ đi, Nathan thẫn thờ trở về lại phòng, hắn nằm phịch xuống giường dùng một tay che mắt. Ngẫm nghĩ về những hành động tội lỗi của bản thân.

Chán quá, hắn lồm cồm bò dậy, một mình trong căn phòng khách sạn diêm dúa ở Los Angeles, hắn mượn rượu giải sầu như bất cứ thằng đàn ông nào bị vợ bỏ trên cõi đời này.

Lại nằm bật ngửa trên tấm nệm đó, hắn đưa chai whisky lên uống ừng ực, rồi vớ xô nước đá lạnh tợp vài ngụm đưa cay. Bốn giờ sáng rồi men rượu bốc lên, đầu óc hắn chỉ lởn vởn ý định làm mấy điếu thuốc. Giận quá, hắn gạt tung cái bàn. Hắn lấy gói thuốc còn đầy trong túi quần ra, hút hết điếu này đến điếu khác, hắn cứ ngồi im trong phòng hút đến tận sáng.

Hắn đau khổ đến muốn chết đi sống lại. Hắn chưa bao giờ mất bình tĩnh đến như vậy, cũng chưa bao giờ đối xử với ai đó tệ bạc như thế, đặc biệt là cô. Chẳng lẽ người ta chỉ đối xử tồi tệ với những người mình yêu? Hắn cũng chẳng biết nữa, nhưng có lẽ là thế.

Trời tờ mờ sáng. Tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên. Hắn cầm lên nhìn vào màn hình, là Alex.

"Ngài Redmond, chuyện ngày hôm qua đã điều tra rõ rồi. Ngài lúc nào xem xét ạ?" Giọng nói của Alex từ đầu dây bên kia.

"Cậu được toàn quyền xử lý." Nathan nhíu mày.

"Vâng, thưa ngài."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.