Yêu Nhầm Nam Chủ

Chương 15: Hồng thất công trong truyền thuyết?



"Thơm quá a..."

"Ân ân, thực thơm..."

"Ục ục... bụng của lão tử..."

"Tứ tiểu thư, người xem...."

Giang Thu Ảnh tít mắt, đắc ý nhìn một đám hộ vệ nhao nhao chảy nước miếng. Ừ, mùi hương không tệ, rất thơm ngậy, làm nàng nhớ lại những tháng ngày đi phượt ở kiếp trước. Nàng cười cười, lệnh cho hai người dỡ mấy con gà ra.

"Cẩn thận nóng a... Đúng rồi, như thế như thế... Nhẹ nhàng một chút, đập lớp đất ra, lông gà sẽ bong theo, rất sạch... Ừ, đúng như vậy... Di? Sao lại là chín?"

Giang Thu Ảnh trừng mắt nhìn mấy con gà. Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín.... Không đúng, không đúng. Đếm lại.... Chín tám bảy sáu năm bốn ba hai một... Vẫn là chín.

Không đúng nha! Rõ ràng khi nãy là mười con mà?

"Tiểu thư, nô tài đã đếm rất cẩn thận, xác thực là chín con."

"Tiểu thư, đúng vậy."

"Sao có thể? Là chính tay lão tử bắt gà về. Mười con không thiếu một."

"Đúng đúng, ta có thể làm chứng, chúng ta vùi xuống đất mười con gà a."

Mấy hộ vệ lại một hồi nhao nhao, làm Giang Thu Ảnh cảm thấy thực phiền. Nàng ôm đầu, quát lên : "Đều câm hết cho ta." Nguyên một đám người lập tức im bặt.

"Nơi này có thể có con vật gì dưới đất hay không?" Nàng đi lại gần nơi vùi mấy con gà, nghiêng đầu quan sát. Một con gà không thể vô dưng vô cớ biến mất trước mắt bao nhiêu người, lý do duy nhất chỉ có thể là dưới lòng đất có vấn đề.

"Tiểu thư, có thể là rắn đây."

"Ân ân, tiểu thư, nơi này là phụ cận đế đô. Ta nghe phụ thân nói qua, cách đây vài năm từng có một tiểu thôn toàn bộ bị diệt, nghe nói là bị rắn khổng lồ sống dưới lòng đất ăn thịt đó."

Rắn? Rắn ăn gà? Rắn bự dưới lòng đất ăn trộm gà?

Giang Thu Ảnh càng nghĩ càng thấy có lý, càng thấy có lý lại càng cảm giác ớn lạnh. Nàng vội vàng ra lệnh cho đám hộ vệ thu dọn hành lý, bọc đám gà lại rồi lập tức lên đường. Đoàn người mất thêm khoảng ba canh giờ thì đến được thị trấn tiếp theo. Họ dễ dàng kiếm được nhà trọ, phân phòng nghỉ ngơi rồi chia nhau thưởng thức món gà nướng.

Giang Thu Ảnh nhẹ nhàng thở ra. Thật hú vía! Nàng kiếp trước kiếp này, sợ nhất là rắn. May mà nàng cùng mọi người đã đến được tiểu trấn này, nỗi sợ cũng không còn lại bao nhiêu. Nhìn ra ngoài trời đã quá giờ Tuất, nàng liền thổi tắt đèn, lên giường tìm Chu Công đánh cờ.

Khi Giang Thu Ảnh mở mắt ra, lập tức cảm thấy có sự lạ.

Nàng rõ ràng đang nằm trên giường trong tiểu điếm, như thế nào trước mắt lại là bầu trời đầy sao?

Nàng định ngồi dậy, lại phát hiện ra mình không thể nhúc nhích.

Nàng sợ hãi định hét lên, lại kinh hoàng nhận thấy mình không thể phát ra âm thanh?

WTH???? Đây là có chuyện gì?

"Tiểu nha đầu, đừng sợ, lão đầu tử ta không có ác ý a." - trước mặt nàng xuất hiện một hôi y lão giả, đầu tóc bù xù, quần áo lôi thôi. Trong đầu Giang Thu Ảnh lập tức xuất hiện hai từ Cái Bang.

"Tiểu nha đầu, ngươi nói gì đi a."

"....." - lão già này, có nhìn ra là nàng không thể nói hay không?

"Ây da, lão tử quên mất..." - lão già gãi gãi đầu, đưa tay ra. Lão rõ ràng không hề động vào nàng, nhưng nàng lại thấy nơi nào đó trước ngực nhói lên, cảm giác ấm nóng tê rần lan tỏa theo từng kinh mạch, trải rộng toàn thân trong vài giây. Tay đã có thể động, Giang Thu Ảnh há miệng ưm một tiếng, âm thanh cũng đã trở lại.

Thực kỳ diệu! Đây là cách không giải huyệt trong truyền thuyết? Thế giới này thực sự có võ công! Nàng đối với giang hồ phía trước tràn ngập chờ mong.

"Ông là ai?"

"Ta là ai không quan trọng nha."

"Không quan trọng? Vậy ta với ông có liên quan sao? Ông đưa ta ra đây làm gì?"

"..." - lão già chợt lúng túng, thêm lần nữa đưa tay gãi gãi đầu. "Chuyện này... ta.... cái đó... tiểu nha đầu ngươi có thể nướng cho ta vài con gà hay không a?"

"Gà nướng?"

"Đúng đúng, chính là kiểu nướng như hồi chiều đó."

Giang Thu Ảnh suy nghĩ nhanh như điện. "Vậy ra khi nãy là ông trộm gà của ta?"

"Bậy. Ta không có trộm. Ta chỉ là mượn tạm dùng trước mà thôi."

Giang Thu Ảnh bĩu môi, không thèm tranh cãi, thực ra trong đầu lại đang suy tính. Tuy nói đám hộ vệ đi theo nàng lần này võ công không quá cao, nhưng cũng không phải hạng giá áo túi cơm. Nhất là vị phó hộ vệ kia, nghe đâu cũng là cao thủ. Vậy mà lão già lôi thôi này có thể vô thanh vô tức lấy đi một con gà trước mắt bao người, bản lĩnh này ắt không nhỏ.

Giang Thu Ảnh hai mắt sáng ngời. Liệu có phải lão ta cũng là một dạng như Hồng Thất Công trong truyền thuyết hay không đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.