Đêm lạnh lẽo, trong phòng lại là một mảnh nóng rực.
Tiếng nam nhân thở dốc. Tiếng nữ nhân rên rỉ. Tiếng hai kẻ tình nhân nỉ non gọi tên nhau. Mùi ngọt ngấy. Không gian nồng đậm tư vị hoan ái khiến người đỏ mặt.
A Bạc không ngừng phát tiết, một lần lại một lần, cơ hồ vĩnh viễn không đủ. Giang Thu Ảnh điên cuồng nghênh đón, chặt chẽ kết hợp. Cả hai miệt mài ngụp lặn trong dục tiên dục tử, trong óc trống rỗng, chỉ còn xúc cảm tê dại là chân thực hiện hữu.
Thật lâu, Giang Thu Ảnh thân thể không thừa nhận nổi, bị khoái cảm không biết lần thứ bao nhiêu đánh úp, "hức" một tiếng, mệt mỏi ngã xuống giường. A Bạc vẫn mạnh mẽ trừu sáp, không ngừng luật động, hơn nửa khắc sau mới gầm nhẹ một tiếng, tại sâu bên trong nữ nhân âu yếm phóng xuất tinh hoa...
Thở nhẹ một tiếng, A Bạc cẩn thận đặt Giang Thu Ảnh xuống giường. Tiểu nha đầu ngủ đến an tĩnh, cũng không biết mơ thấy gì mà khóe miệng cong cong.
Hắn vuốt vuốt tóc nàng, vô thức cười khẽ.
Lấy ra một chiếc khăn ấm, A Bạc ôn nhu tẩy uế cho nàng. Thân thể nhỏ bé tím đầy hôn ngân, làm hắn tự trách không thôi. Uổng cho hắn tự nhận định lực cao tuyệt, hễ đụng đến nàng, tường thành cao bao nhiêu đều nguyện ý sụp đổ.
Tay cầm khăn mềm khẽ lướt xuống, A Bạc hơi hơi ngừng, mị mắt híp lại. Ân..., hai cái bánh bao trắng, kích thước tuy là chưa lớn lắm, nhưng cảm giác không sai, rất là đàn hồi, chạm vào liền không muốn rời tay. Thêm hai hạt hồng đậu xinh xinh, phá lệ mê người...
Như thế nào đã lại muốn nàng rồi?
Bạc môi vẽ lên một đường cong, sắc nam từ từ cúi xuống, ý đồ ngậm lấy hai tiểu hồng đậu kia. Hắn, còn chưa có no bụng đâu!
Phụt...
Một cỗ nghịch lưu chân khí đột ngột xuất hiện, điên cuồng theo huyết mạch lưu thông, lấy tốc độ không gì cản trở nổi đánh thẳng vào đan điền, khiến hắn không nhịn được phun ra một ngụm tiên huyết.
A Bạc chấn kinh rồi! Đây là có chuyện gì?
Không đúng, hoàn toàn không đúng! Cơ hồ đi ngược lại võ học thường thức a!
Võ học lịch đại tông môn lớn nhỏ không đếm nổi, tâm pháp tuyệt kỹ cũng theo đó xuất hiện với số lượng kinh người, biến ảo muôn hình vạn trạng, nhưng là cũng có một vài điểm chung.
Tỷ như, tuyệt kỹ thất truyền từ lâu Quỳ hoa bảo điển yêu cầu truyền nhân tự cung. Hoặc như, nội công Từ Hàng Tịnh Trai chỉ xử nữ mới có thể luyện thành. Nếu chân chính nam nhân cưỡng ép luyện Quỳ hoa bảo điển, hay nữ tử đã có da thịt chi thân cố tình vận dụng Thanh Tâm quyết, kết quả hiển nhiên bi thảm.
Tương tự, A Bạc tâm đã rõ ràng, hắn mất đi thân đồng nam, sau này không thể lại tiếp tục dùng Thanh Tâm quyết. Nếu hắn vẫn muốn sử dụng nội lực, như vậy nhất định phải trở về điểm ban đầu, học một môn tâm pháp khác, đi theo một lộ tuyến hoàn toàn mới. Còn nếu ngoan cố vận dụng Thanh Tâm quyết, không chết cũng bị lột một lớp da!
Nhưng là vừa rồi, hắn cái gì cũng không có làm!
Phốc phốc...
A Bạc liên tiếp phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch. Cỗ chân khí kia không ngừng loạn chuyển, không ngừng gia tăng, có xu thế chia thành từng đoạn nhỏ, mãnh liệt công kích mỗi một huyệt đạo. Từng chỗ từng chỗ trên cơ thể truyền đến cảm giác thống khổ, tựa như có hàng chục hàng trăm cây ngân châm sắc bén, đang tới tấp đâm hắn từ bên trong.
Lần đầu tiên, con ngươi hắn lóe lên tia kinh hoàng. Lần đầu tiên, hắn sợ!
Hắn không sợ chết, càng không sợ đau. Nhưng hắn sợ phải rời xa nàng.
A Bạc thậm chí còn cảm nhận được hơi thở tử vong. Không sai, là tử vong. Một sát thủ, không bao giờ có thể nhầm được điều này.
Nhưng là tại sao?
Hắn một không vận nội lực, hai không động Thanh Tâm quyết. Chỉ đơn thuần muốn yêu nàng, cũng có thể dẫn phát tai họa?
A Bạc không biết, một đêm này, hắn vô tình gặp được một cái thiên đại cơ duyên.
Kỳ thực, Thiên Diện Tu La sư phụ hắn có một điều vẫn giấu ở trong lòng, sợ hắn phân tâm cho nên đến khi chết vẫn không kịp nói ra.
Hắn, Độc Cô Tuyệt, phương diện thân thể có đặc thù.
Thuần Dương chi thể!
... ...... ...... ...... .....
Nửa khắc sau.
A Bạc một thân y phục dạ hành, khinh công vận dụng ở mức cao nhất, tựa như u linh, thoát ẩn thoắt hiện nơi sâm lâm.