Giang Thu Ảnh dở khóc dở cười. Xuyên không, quả nhiên là có dị năng ! Đụng đầu thôi cũng có thể đụng trúng cơ quan công tắc !
Hồi tưởng lại vài phút trước, nàng là bám vào giá sách, theo cơ quan xoay mà bị ngã vào đây. Thế nhưng trước mặt nàng lúc này lại là tường lạnh băng, không có cái giá sách nào. Vì vậy, Giang Thu Ảnh phỏng đoán, cơ quan thiết kế dạng xoay tròn. Cái giá sách kia sau khi xoay một vòng 360 độ sẽ trở về vị trí cũ, căn phòng sẽ không có một dấu vết khả nghi nào.
Quả nhiên, tiểu thuyết miêu tả không sai, trí tuệ cổ nhân không thể xem thường !
Nhưng mà, hình như không phải lúc để ca tụng bọn hắn nha. Mấu chốt hiện tại là, làm sao để thoát ra ?
Giang Thu Ảnh loay hoay, trong đầu cố moi móc tất cả các biện pháp mô tả trong tiểu thuyết mà nàng có thể nhớ được. Gõ, ấn, sờ soạng... Từng cen-ti-mét trên tường, âm thanh phát ra đều giống nhau, cũng không phát hiện thấy khe hở nào. Chính là nửa điểm bất thường cũng không có.
Giang Thu Ảnh thực muốn oa oa khóc lớn. Ba ba, mụ mụ... tiểu Ảnh sợ hãi a...
Thối A Bạc ! Chết tiệt A Bạc ! Ô ô... tại sao cứ sợ hãi nàng lại nghĩ ngay đến hắn như vậy ?
Không được không được. Tiểu Ảnh là tiểu cường, ba ba luôn tự hào như vậy, tuyệt đối không muốn làm ba ba thất vọng ! Nhất định phải tìm ra cách.
Giang Thu Ảnh quẹt nước mắt, kiên cường bắt bản thân ngồi dậy quan sát xung quanh.
Nơi này, có lẽ là một cái đường hầm.
Không gian rất hẹp, chỉ đủ cho một người. Nàng thân hình nhỏ nhắn, miễn cưỡng coi như thoải mái. Hai bên vách tường trơn nhẵn. Thông đạo rất tối, chỉ có một viên dạ minh châu nhỏ được gắn lên, tỏa ra thứ ánh sáng mơ hồ...