Hạ Hân Di vừa bước ra cổng trường liền thấy một người đàn ông bước lại trước mặt mình.
”Hạ tiểu thư, Kiều tiểu thư muốn gặp người một chút.”
Hạ Hân Di liếc nhìn người đàn ông, toàn thân đều bao phủ một màu đen,
giống hình tượng của các vệ sĩ, bảo an thường diễn trong phim ảnh. Mặc
dù hắn không ép buộc cô nhất định phải nghe lời, nhưng vẻ mặt nghiêm túc và khí thế bức người lại không cho phép cô từ chối.
Kiều tiểu
thư? Hạ Hân Di nhớ tới cuộc điện thoại ba ngày trước. Khi đó, cô vừa trở về nhà, điện thoại liền rung lên, đầu dây bên kia là một giọng nói trẻ
tuổi mà xa lạ.
”Hạ tiểu thư, tôi họ Kiều, là vị hôn thê của anh
Phong. Tôi không biết anh Phong nói với cô như thế nào, nhưng cô đang là người thứ ba xen vào tình cảm của hai chúng tôi. Tôi tin là một người
'thiện lương' như Hạ tiểu thư nhất định sẽ không làm người không biết
xấu hổ, chắc chắn sẽ biết nên làm thế nào. Đúng không?”
Lúc đó, ý nghĩa đầu tiên của Hạ Hân Di là điện thoại gọi nhầm rồi. Nhưng có thể
biết cô họ Hạ, cũng không là điều ngẫu nhiên. Bởi vậy, cô rất lịch sự
hỏi lại người kia.
”Xin lỗi, cô nói gì, tôi không hiểu được?”
”Hạ tiểu thư rất giỏi giả vờ, chẳng phải cô đang quen biết với vị hôn phu
của tôi, Đỗ Nam Phong sao? Chúng tôi chính là thanh mai trúc mã, tình
cảm thắm thiết, cô cho rằng mình có thể chen ngang được sao?”
Hạ
Hân Di không để ý tới giọng điệu mỉa mai, đầy thách thức kia, cô chính
là bị tin tức vừa nghe được làm cho sửng sốt. Đỗ Nam Phong có vị hôn thê sao, còn là thanh mai trúc mã? Tại sao cô chưa từng nghe nói chuyện
này? Là không quan trọng, hay hắn cố ý dấu diếm, không muốn để cô biết?
Mặc dù còn nhiều nghi ngờ, nhưng Hạ Hân Di vẫn tự trấn an bản thân, bình tĩnh ứng đối.
”Tôi không biết cô có phải thực sự là vị hôn thê của anh Phong hay không,
nhưng dù thật hay giả, cô hãy gặp trực tiếp anh Phong để nói chuyện giải quyết. Tôi tin là anh Phong sẽ cho tôi và cô một câu trả lời hợp lí.”
”Hạ tiểu thư rất tự tin. Vậy cô cứ đợi tin tốt từ tôi đi.”
Hạ Hân Di nhàn nhạt cười, dù 'tin tốt' của người kia có thể sẽ là tin xấu
với cô, nhưng đó chỉ là lời nói từ một phía, cô cũng không hoàn toàn tin tưởng. Cô tin Đỗ Nam Phong đối với cô là thật lòng, chỉ cần như vậy, cô sẵn sàng vì hắn vượt qua tất cả. Kể cả hắn thực có vị hôn thê cũng là
do ba mẹ sắp đặt, không phải là ý nguyện của hắn, cô còn có thể chấp
nhận.
Bây giờ cũng không là thời đại “cha mẹ đặt đâu con ngồi
đấy”, chỉ cần hai người họ thật lòng với nhau, cuối cùng cũng có thể cảm động trời đất.
Không biết nên nói Hạ Hân Di rất thiên chân hay là rất tự tin, nhưng giờ phút này, cô thật sự tin vào sức mạnh của tình yêu.
* * *
”Hạ tiểu thư, xin mời.”
Người đang ông không để ý Hạ Hân Di đang thất thần, lịch sự mời cô lên xe.
Nhìn Hạ Hân Di muốn theo người xa lạ, Lâm Ngọc Thanh vội vàng kéo cô lại, lo lắng lắc đầu.
”Hân Di, không cần đi. Bọn mình không biết họ, cần cẩn thận.”
Biết Ngọc Thanh lo lắng mình, Hạ Hân Di cười cười, vỗ tay cô trấn an.
”Không sao đâu, mình đi chút rồi về.” Cô cũng là biết tính bạn thân sẽ không
bỏ qua như vậy, nên cũng không khuyên can nhiều. “Nếu cậu lo lắng thì
gọi cho anh Phong, nói mình đi gặp 'vị hôn thê' của anh ấy.”
Nghe vậy, Ngọc Thanh mới an tâm buông tay bạn thân. Cô tin tưởng năng lực
của Đỗ Nam Phong, nếu đã Hân Di nói có thể gọi điện cho hắn, thì cũng
không là việc nguy hiểm.
Nhìn Hạ Hân Di theo người đàn ông lên
xe, Lâm Ngọc Thanh mới sực nhớ tới, Hân Di nói là đi gặp vị hôn thê của
Đỗ Nam Phong. Chuyện này là sao? Đỗ Nam Phong thực sự có vị hôn thê, như vậy, Hân Di là bị lừa gạt hay sao?
Lâm Ngọc Thanh ngơ ngác nhìn chiếc xe càng chạy càng xa mới nhớ tới phải gọi điện thoại. Mặc kệ như
thế nào, bây giờ cô vẫn cần thông báo cho Đỗ Nam Phong giải quyết chuyện này. Chỉ hi vọng Hân Di sẽ không bị tổn thương, nếu không cô nhất quyết không bỏ qua cho bọn họ.
* * *
Quán cafe Lala.
”Làm sao vậy?”
Trần Minh Quân nhìn thằng bạn cứ nhìn về một phía, ngạc nhiên hỏi.
Nguyễn Quốc Huy liếc bóng dáng bên cửa sổ một chút mới quay lại trả lời. “Ngắm gái xinh.”
Trần Minh Quân ngạc nhiên liếc thằng bạn, chẳng lẽ hôm nay hắn mời nhầm
người, ngồi bên cạnh hắn không là Nguyễn Quốc Huy mà là Lê Khánh Hưng,
chỉ có hắn ta mới để ý phụ nữ ven đường.
Bây giờ ngay cả Nguyễn
Quốc Huy cũng để ý gái xinh, như vậy, phải là người đặc biệt như thế nào mới có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn đây?
Trần Minh Quân theo ánh mắt thằng bạn nhìn về phía cửa sổ. Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, chiếc
mũi xinh xắn trên đôi môi hồng nhuận no đủ. Chiếc cằm nhỏ khéo léo, đặc
biệt là đôi mắt đen láy, to tròn, luôn mơ màng ngập nước. Mái tóc đen
bóng mượt tôn lên làn da trắng mịn, hồng hào. Quả thực là một mĩ nhân
tuyệt sắc, nhất là nụ cười ngọt ngào kia, như muốn nhấn chìm người ta
trong vũng mật.
Thực ra, cô cũng không phải là cô gái đẹp nhất mà hắn gặp, nhưng cô có một sự hấp dẫn đặc biệt, dễ dàng gợi lên sự tò mò
muốn tìm hiểu của người khác. Không giống với vẻ ngoài yếu đuối, dịu
dàng, đôi mắt sáng trong thường lóe lên sự tinh quái, giảo hoạt. Chắc
chắn là một người thú vị. Đặc biệt đó lại là một mĩ nữ, rất có tiềm năng trở thành một họa thủy.
Cô gái như vậy, hẳn nào có thể thu hút ánh mắt của anh chàng khó tính Nguyễn Quốc Huy, ngay cả hắn, cũng bị cô hấp dẫn.
”Nếu nhìn trúng phải tiến hành theo đuổi.”
Nguyễn Quốc Huy nhìn cô gái, lắc lắc đầu. Là một thiên tài đạo diễn, hắn làm
sao lại không nhìn ra bản tính thật của cô gái? Đó là một cô gái rất cá
tính. Thật tiếc, lại không phải mẫu người hắn yêu thích. Nhưng...Nguyễn
Quốc Huy liếc người bên cạnh, nhàn nhạt cười.
Trần Minh Quân còn
không làm hiểu được nụ cười đầy thâm ý kia của thằng bạn, liền nhìn thấy một bóng hình quen thuộc bước vào cửa.
Hạ Hân Di nhìn biển hiệu
quen thuộc cũng có chút bất ngờ, chẳng phải những cuộc gặp riêng tư này
phải diễn ra ở nơi vắng lặng không có người ngoài sao? Tại sao, người ta hẹn cô lại ở quán cafe đông đúc? Là cô hiểu nhầm mục đích của người
kia, hay là cô ta quá tự tin có thể 'giải quyết' cô ở bất cứ nơi nào?
”Tiểu thư, Hạ tiểu thư đã tới.”
Không biết khi nào hai người đã tới mục đích, người đàn ông cung kính cúi chào với một cô gái.
Thì ra đây chính là Kiều tiểu thư. Hạ Hân Di nhìn gương mặt xinh đẹp như
thiên thần kia, lần đầu tiên, cô sinh ra cảm giác khiếp đảm. Mĩ nữ xinh
đẹp như vậy, cô có khả năng chiến thắng sao?
Hạ Hân Di chưa từng
tự ti về bản thân, kể cả ngoại hình hay gia thế. Từ nhỏ tới lớn, cô đều
được khen ngợi là đại mĩ nhân, nhiều năm làm hoa hậu của trường. Gia
đình cũng thuộc loại khá giả, cô lại là con gái út trong nhà, lúc nào
cũng được ba mẹ và anh trai nâng niu, chiều chuộng.
Khi vừa biết
thân phận của Đỗ Nam Phong, cô cũng không có cảm giác mình không xứng
với anh. Nhưng bây giờ, so với một Kiều tiểu thư xinh đẹp, cao quý, vừa
nhìn qua đã hơn cô gấp trăm nghìn lần, Hạ Hân Di thấy thật thấp kém, xấu hổ.