Yêu Như Vậy Hận Là Thế

Chương 49: Đáng đời bọn họ lắm



Mộc Lương Tây xoay người rời đi, khẽ thở dài. Bàn tay nhẹ nhàng đặt trên bụng của mình.

Bé con, con có nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi không? Cuộc nói chuyện tràn ngập địch ý của ba mẹ con đó. Con có thể cho mẹ biết với tình trạng như này, con có muốn đến với thế giới này không?

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận tin tức mà bé con truyền đến cho mình. Vài giây sau, cô mở mắt cúi đầu nhìn xuống bụng mình. Có lẽ bé con không muốn đến thế giới này rồi, mọi người đều nói trẻ con là thiên sứ, là món quà mà Thượng Đế ban tặng cho nhân loại, là món quà đến từ tình yêu sâu sắc nhất, là khởi đầu đẹp đẽ của vạn vật. Nhưng bây giờ cô và người đàn ông kia không có cách nào ở bên nhau, cô không thể cho đứa bé này một gia đình hoàn chỉnh, không cho bé con có được tình yêu thương từ cha mẹ, giữ con lại chỉ làm cho con thiệt thòi.

Quãng đường rất ngắn nhưng cô đi thật lâu. Sau khi quay lại phòng hội nghị thì đã có một công ty trình bày xong và đang trong thời gian vấn đáp. Mộc Lương Tây ngồi lại vị trí của mình, Lục Diên Chiêu nhìn cô một cái rồi lại nhìn Lạc Minh Khải đang từ từ bước vào. Hai người một trước một sau đi vào, Lục Diên Chiêu lập tức đoán được họ đã gặp nhau bên ngoài nhưng nội dung trò chuyện cũng chẳng mấy vui vẻ.

Đại diện công ty kia đã trả lời xong, Lục Diên Chiêu cũng thu hồi tầm mắt, nhìn văn kiện trong tay rồi thì thầm nói, "Nếu em vào muộn thêm chút nữa thì không thể nghe phần trình bày đặc sắc của tôi rồi."

Lục Diên Chiêu nói xong thì đứng dậy, nói hai ba câu giới thiệu mình thuộc công ty nào rồi bắt đầu trình bày. Y nói rất rõ ràng rành mạch, nhấn mạnh những phần quan trọng, lời nói nặng nhẹ vừa đủ. Lương Tây ngẩng đầu, thấy Dương Nham Phong mười phần thích thú nhìn Lục Diên Chiêu. Cô không biết ông ta hứng thú vì phần trình bày hay vì thân phận của y ở Lục gia.

Người đặt câu hỏi của Dương thị không hỏi những câu lắt léo như những đại diện khác, chỉ hỏi Lục Diên Chiêu vài câu lấy lệ, y trả lời từng câu một. Dương Nham Phong ngồi bên cạnh cũng không tỏ thái độ gì.

Sau khi ngồi xuống, Lục Diên Chiêu và Mộc Lương Tây nhìn nhau, sắc mặt khó coi. Dương Nham Phong không hề cho họ chút mặt mũi, nhưng những gì ông ta làm bọn họ lại chẳng thể tỏ ra bất mãn. Chẳng nhẽ họ lại nói ông ta không cho họ cơ hội? Nhưng hết lần này tới lần khác ông ta đều làm vậy, công khai nói cho họ biết Mộc thị đã bị loại, Dương Nham Phong không có ý định suy xét thêm nhưng ông ta vẫn cho Mộc thị vào vòng trong. Điều này đã cho thấy ông ta đã nể mặt Lục Diên Chiêu, không gây mất lòng với nhà họ Lục. Bằng cách này, sẽ không có ai cảm thấy không ổn.

Sau khi tất cả đại diện đều trình bày xong, Dương thị nhanh chóng chọn ra tám công ty bước vào giai đoạn đấu thầu cuối cùng vào ba ngày sau. Nếu nói lần đấu thầu này là để xem xét chất lượng, uy tín, danh tiếng,... thì lần đấu thầu sau sẽ toàn diện hơn, đặc biệt là mức giá cuối cùng.

Mộc thị là công ty cuối cùng được chọn, Lương Tây và Lục Diên Chiêu không chút mừng rỡ. Lúc cô và y chuẩn bị rời đi thì không biết Dương Nham Phong từ đâu bước ra, không thèm để ý đến sự có mặt của Lương Tây, trực tiếp nói thẳng với Lục Diên Chiêu, "Chim khôn lựa cành mà đậu." rồi vỗ vỗ bả vai của y, "Người trẻ tuổi có năng lực là chuyện tốt, nhưng phải biết vị trí của mình là ở đâu."

Lương Tây dừng lại, Dương Nham Phong là người rất có năng lực, nhưng năng lực của ông ta lại tỷ lệ thuận với sự coi thường phụ nữ.

Cô ngẩng đầu lên, chuẩn bị đáp trả Dương Nham Phong thì Lục Diên Chiêu ra hiệu cô đừng nói gì. Dương Nham Phong là một tên cuồng vợ, ông ta cho rằng phụ nữ nên ở nhà cho đàn ông cưng chiều, đối với phụ nữ trên thương trường thì ông ta chẳng chút hảo cảm, những người phụ nữ ấy chỉ đang lãng phí tuổi trẻ. Loại đàn ông có suy nghĩ ăn sâu trong tiềm thức như vậy thì dễ gì thay đổi được, lãng phí nước bọt đáp trả ông ta làm gì cơ chứ?

Sau khi Dương Nham Phong rời đi, Lục Diên Chiêu mới cùng Mộc Lương Tây bước vào thang máy. Y thở ra một hơi, nhìn đống văn kiện trên tay như rác rưởi, "Ba ngày sau chúng ta có thể lấy cớ không cần tới."

Dương Nham Phong đã nói rõ như vậy, lẽ nào bọn họ còn chưa hiểu.

Mộc Lương Tây nhìn Lục Diên Chiêu mấy giây, biết rằng lời y nói là thật, "Anh nghĩ công ty nào dễ trúng thầu nhất?"

Lục Diên Chiêu thu hồi biểu cảm, nhớ lại phần trình bày của các công ty cùng với sự hài lòng của Dương Nham Phong rồi bắt đầu phân tích, "Thịnh Á..." Y như cô mỉm cười, "Dịch thị, Tề thị. Ba công ty này có tỉ lệ lớn nhất. Thịnh Á có sự sáng tạo, Dịch thị có khả năng toàn diện, Tề thị lại có sức cạnh tranh tuyệt đối."

Lương Tây gật đầu, cùng Lục Diên Chiêu bước ra thang máy, "Không thể để Thịnh Á trúng thầu."

"Dự án lớn nên nếu không có gì phát sinh, có thể Lạc Minh Khải sẽ tự mình ra tay. Em có biện pháp gì không?"

Lương Tây lắc đầu, cô là người, không phải thần, làm sao có thể có biện pháp được chứ.

Dù biết trước kết quả nhưng ba ngày sau Mộc thị vẫn bố trí người đến cuộc đấu thầu này. Người trong công ty không biết rõ sự tình, thấy Mộc thị được chọn nên ai nấy đều mừng rỡ, càng thêm dốc sức vào công việc. Lương Tây với Lục Diên Chiêu cũng không định nói cho bọn họ biết sự thật như thế nào.

- --

Lương Tây về nhà đã hơi muộn. Mộc Chính Nguyên ngồi ở sô pha phòng khách, TV không mở, tựa như đang đợi cô về. Cô đứng ở cửa thay giày rồi đến gần Mộc Chính Nguyên, "Ba, con về rồi."

Mộc Chính Nguyên nhìn sắc mặt cô, vẫy tay, "Hình như không thuận lợi lắm?"

"Ba, không phải mình đã nói rồi sao? Về sau những chuyện này ba không cần lo đâu. Công ty giao hết cho con, con biết phải làm thế nào mà."

Mộc Chính Nguyên không tán thành, nhíu mày, "Lúc ba bằng tuổi con thì đã cùng mẹ con bôn ba khắp nơi để kéo đầu tư, chịu hết sự xem thường. Ba chỉ muốn nói với con điều này, thất bại chẳng có gì to tát cả, không cần để trong lòng."

Lương Tây ngồi xuống bên cạnh Mộc Chính Nguyên, "Con biết mà, ba ba không cần lo lắng cho con đâu." Cô dùng tay véo má ông tạo thành một nụ cười, "Con muốn ba lúc nào cũng cười như thế này, nếu không mẹ nhìn thấy ba buồn thì mẹ sẽ buồn lắm đó."

Mộc Chính Nguyên thở dài, lúc này mới thu lại vẻ lo lắng.

"Ba ba, ba với mẹ định đi đâu du lịch chưa? Đã chọn được chỗ nào chưa?" Cô nhìn những tạp chí du lịch trên bàn trà, đây là cô mang về, hy vọng ba mẹ sẽ chọn được nơi mà họ yêu thích.

Mộc Chính Nguyên không đành lòng làm con gái thất vọng, đành phải cầm cuốn tạp chí kia, nghiêm túc nghiên cứu.

- --

Ba ngày sau...

Mộc Lương Tây và Lục Diên Chiêu một lần nữa bước vào Mộc thị, lần này cảm xúc rất khác. Bởi vì chỉ có tám công ty được chọn, số lượng người ít hơn hẳn hai phần ba. Không khí quạnh quẽ, các đại diện gặp mặt nhau chỉ gật đầu chào hỏi, không hề nói chuyện gì cả. Giờ phút này họ là đối thủ cạnh tranh, liên quan đến số tiền khổng lồ nên không thể xảy ra sơ suất. Có một hai người lo lắng, đang hít sâu để cố gắng thả lỏng.

Giống như lần trước, mọi người đều đến khá sớm. Dương Nham Phong là người đến đúng giờ nên bọn họ vẫn ngồi trong phòng nghỉ chờ ông ta.

Trong phòng nghỉ rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở. Mộc Lương Tây ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Lạc Minh Khải. Cô nhìn Lạc Minh Khải cười cười nhưng Lạc Minh Khải lại nhíu mày một cái.

Thời gian từ từ trôi qua, mỗi một giây với mọi người đều là giày vò. Một lát sau, Mộc Lương Tây đứng dậy ra ngoài. Cô đến lối thoát hiểm, trong lòng thầm đếm. Người mà cô đang đợi đã đến.

Cô nhìn cầu thang trước mặt, cầu thang của Dương thị có vẻ hơi dốc, chỉ nhìn bằng mắt thường thôi cô cũng cảm thấy đi bộ sẽ rất mệt.

Lương Tây quay đầu lại, nhìn Lạc Minh Khải cười. Cô là một người giữ lời, đã nói ba ngày sau cho anh đáp án thì sẽ không kéo thêm thời gian, cũng không có bất kỳ giấu giếm nào. Cách cô cười còn khiến anh khó chịu hơn lúc cô cụp mắt xuống. Lạc Minh Khải híp mắt, đè nén sự bực bội. Anh nhìn người phụ nữ trước mặt, người phụ nữ coi anh như kẻ ngốc.

"Không định hỏi nữa sao?" Lương Tây mím môi, "Tôi còn tưởng rằng hôm nay anh phải báo thù cho đứa con đã chết của mình đấy." Cô nhìn anh từ đầu đến chân, "Xem ra tôi lòng dạ tiểu nhân rồi. Hình như anh cũng không mang vũ khí gì để đả thương tôi hết."

Nghe lời cô xong, sắc mặt anh càng lúc càng khó coi. Những lời cô nói đã ngầm thừa nhận cô là đụng trúng Hạ Niệm Ý.

Anh giận quá hóa cười, "Tôi tưởng rằng em chỉ thủ đoạn một chút, không ngờ em lại ác độc như thế, một đứa bé cũng không chịu buông tha. Nếu em hận tôi, muốn để tôi khó chịu thì em không nên ra tay với người ngoài."

Mộc Lương Tây nhìn anh, không còn cười nữa. Những lời anh nói đã ám chỉ rằng cô chẳng khác gì những người phụ nữ bình thường, chồng mình ngoại tình thì tìm đến kẻ thứ ba, không dám tìm đến người đầu ấp tay gối đã tổn thương đến mình.

"Lạc Minh Khải, anh là anh, Hạ Niệm Ý là Hạ Niệm Ý, tôi phân biệt được. Nhưng ai thiếu tôi cái gì, tôi đều nhớ rất rõ ràng." Cô tiến lên một bước, "Anh vẫn cho rằng Hạ Niệm Ý vô tội ư? Vẫn cho rằng tôi vì anh nên mới làm chuyện đó? Thật có lỗi, anh chẳng là cái thá gì đối với tôi cả. Chuyện tôi làm chỉ vì chính tôi mà thôi. Cũng chẳng giấu gì anh, con của Hạ Niệm Ý là chính tôi đâm chết. Tôi nhớ tôi từng nói với anh tôi không biết lái xe, vậy nên lời cô ta nói sao anh tin được."

Lạc Minh Khải nắm chặt tay, nghe rõ tiếng khớp giữa không trung, "Em ngay cả một đứa bé cũng không buông tha..."

"Ừm, tôi như thế này mới gọi là độc ác đó, trong lòng anh lúc này mới nghĩ tôi là con gái của Mộc Chính Nguyên được. Đừng quên là anh đã đem cái chết của cha mẹ và em gái anh để trên đầu ba tôi. Ba tôi thủ đoạn độc ác, dĩ nhiên tôi cũng phải kế thừa điểm này chứ. Cô dừng một chút rồi đi đến trước mặt anh, "Chẳng qua trong lòng tôi, cha mẹ cùng với đứa em gái thân yêu của anh chết cũng đáng đời, giống như Hạ Niệm Ý bị..." Những lời còn lại cô không thốt nên lời, bởi vì Lạc Minh Khải đã bóp chặt cổ cô.

Ánh mặt anh đỏ ngầu, cô nói cha mẹ của anh chết là đáng đời, đó là cha mẹ của anh, là người sinh ra anh, nuôi nấng anh nhưng lại bị cô nói là đáng đời.

Lương Tây cầm tay anh. Ánh mắt nhìn anh chằm chằm, không chút né tránh.

Vì tức giận, l ồng ngực anh phập phồng lên xuống. Nhưng Mộc Lương Tây lại nở một nụ cười xinh đẹp, cầm bàn tay của anh kéo xuống, đặt trên bụng của mình. Cô vẫn nhìn anh, bởi vì ngạt thở nên gương mặt ửng đỏ nhưng động tác trên tay không hề dừng lại, đem tay anh đặt trên bụng mình, "Giận lắm sao? Đơn giản thôi, ba tôi hại chết cha mẹ và em gái của anh, anh đi tìm ông ta trả thù, tôi đâm chết con anh, anh cũng có thể vì con anh mà trả thù..." Cô quay đầu nhìn về phía cầu thang thoát hiểm, "Lạc Minh Khải, chỉ cần anh nhẹ nhàng đẩy tôi xuống, thì đứa bé trong bụng tôi đã đền mạng cho đứa con của anh rồi đấy. Chỉ là một người cha như anh lại vì một đứa con riêng mà gi3t chết con ruột mình, loại chuyện tàn nhẫn này, anh có thể thử một lần xem cảm giác thế nào..."

"Em..." Tay anh ngay lập tức thu lại, nhìn chằm chằm vào bụng cô, "Đứa bé... Em..."

Lương Tây một bên lắc đầu, một bên không nhịn được nở một nụ cười, "Sao anh có thể ngây thơ như vậy được thế, tôi nói tôi mang thai anh liền tin, tôi nói tôi không mang thai, anh cũng tin...Nhưng lần này anh có thể đẩy tôi thử một lần, để xem lần này tôi có lừa anh không."

Anh nắm chặt lấy quần áo của cô, "Em cho rằng tôi không dám?"

"Làm sao có thể? Chỉ là tôi nghĩ rằng, để cho cha của nó tự tay gi3t chết nó tốt hơn so với đến bệnh viện làm phẫu thuật phá thai. Dù sao cũng không phải tôi không muốn nó đến thế giới này, nó có hận, cũng chỉ có thể hận cha của nó mà thôi."

"Mộc Lương Tây..." Anh gọi tên cô như thể muốn băm cô ra thành trăm mảnh.

"Không làm được? Không phải anh vì đứa con riêng với mối tình đầu mà tới đây báo thù sao? Anh nên tán thành với cách nói của tôi đi, bọn họ đều đáng đời, kể cả cha mẹ anh. Ba tôi bức bọn họ, nhưng họ mới là người muốn tự sát. Nếu bọn họ có thể mạnh mẽ, chờ thời cơ bày mưu tính kế, hoặc là chờ cho con bọn họ có tiền đồ sáng lạn thì chắc chắn sẽ khác bây giờ. Nhưng bọn họ lại không đợi được nên mới lựa chọn con đường tự sát. Người hèn nhát không có quyền đổ lỗi cho người khác. Đó là sự trừng phạt của tính hèn nhát đấy."

Cô quật cường nhìn anh, Lạc Minh Khải tức giận, thật sự đẩy cô về phía sau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.