Ngay khi Lương Tây cảm thấy mình thật sự sẽ ngã xuống thì Lạc Minh Khải đã vươn tay kéo cô vào trong, sau đó lập tức thu tay về như thể cô là thứ gì đó rất bẩn thỉu. Lương Tây không nhịn được dựa vào lan can, trong nháy mắt cô tưởng rằng mình thật sự bị đẩy xuống. Cô không rõ cảm xúc lúc này của mình, dường như có một chút buồn bã, sau đó là cảm giác được giải thoát. Người đời đều nói rằng, đã làm người thì không thể bị người khác dắt mũi, bản thân mình phải luôn là người chủ động nắm mọi thứ trong tay. Ví dụ như trong một mối quan hệ, nếu biết trước không có kết quả thì bản thân phải chủ động rời đi, còn mãi lưu luyến không đi thì bản thân sẽ thành kẻ bị bỏ rơi trong mắt người khác.
Nhưng có lẽ cô là người phụ nữ đặc biệt, cô hy vọng mình là người bị bỏ rơi vì cô biết rằng chủ động rời đi chẳng dễ chịu chút nào. Lần trước ở bệnh viện, cô hoàn toàn có thể bỏ đứa bé này, kết thúc mối quan hệ với Lạc Minh Khải. Nhưng khi ở ngoài ngồi chờ, nghe y tá đọc tên mình, nhìn thấy các nữ sinh ngồi chờ cùng mình, một số có bạn bè đi cùng, số khác thì bạn trai đi cùng. Ngoài một hai người lo lắng được bạn trai an ủi thì số còn lại đều nói nói cười cười, như thể không phải đến đây để kết thúc một sinh mệnh mà ông trời ban tặng.
Cô đột nhiên không muốn ngồi đó nữa, không muốn nhìn những khuôn mặt tươi cười đó nữa. Vào lúc đó, Lục Diên Chiêu đã bước đến bên cạnh cô.
Cô biết, sâu trong lòng mình vẫn có một nơi yếu đuối, nơi mà chỉ có mình cô biết. Cô hy vọng đứa bé này rời đi vì anh ra tay, hy vọng mối quan hệ giữa bọn họ là do anh kết thúc. Cho anh tự tay chấm dứt tất cả để sau này cô có nhớ lại sẽ không còn bất kỳ tiếc nuối nào nữa.
Lạc Minh Khải lạnh lùng nhìn dáng vẻ chật vật của Mộc Lương Tây, cô vẫn còn đang thở d ốc, khuôn mặt đỏ bừng.
Anh đột nhiên cười.
"Người bình thường sao có thể là đối thủ của Mộc gia các người, hổ dữ không ăn thịt con, mà cô, ngay cả đứa bé trong bụng cũng chẳng muốn buông tha." Ba ngày sau cho anh đáp án, cô cố ý lựa thời điểm này, đề cập đến cha mẹ anh. Mục đích duy nhất của cô là muốn anh bị kích động, khiến anh mắc sai lầm lúc trình bày đấu thầu. Các công ty lọt vào mắt xanh của Dương thị không nhiều, sự khác biệt của các công ty cũng rất ít nên cô muốn giảm tỉ lệ trúng thầu của Thịnh Á càng ít càng tốt.
Mộc thị không có cơ hội, cô cũng muốn chắn đường của Thịnh Á, thậm chí cô còn không tiếc đứa bé trong bụng mà đem ra đặt cược. Hạ Niệm Ý cũng đem con cô ta làm tiền đặt cược, đặt cược là anh sẽ hồi tâm chuyển ý. Còn cô, đặt cược là anh sẽ thất bại thảm hại.
Lương Tây đứng đối diện anh mỉm cười, anh nghĩ không sai, chính cô cũng đã nghĩ như vậy. À không, cô không chỉ nghĩ mà cô còn làm như vậy. Giữa tình cảm và lý trí, tình cảm chỉ có thể đứng dạt qua một bên. Về mặt tình cảm, cô rất nghiêm túc nhưng về mặt lý trí, gia đình và quyền lợi của mình luôn là ưu tiên hàng đầu. Giống như cô từng đóng vai người vợ tốt của anh, thỏa mãn ước mơ thời thiếu nữ của mình nhưng khi quyết định buông bỏ, cô không có chút do dự nào.
Lương Tây xoa bụng, "Đừng nói những lời khó nghe như vậy, bé con nghe được đấy!"
Lạc Minh Khải nhìn bụng của cô. Lúc này anh thật sự rất hận cô, thà rằng cô nói cô không mang thai, hoặc là nói cô giấu anh bỏ đứa bé hay thậm chí không nói anh về sự tồn tại của đứa bé này. Như vậy anh cũng sẽ không khó chịu như bây giờ.
Gi3t chết đứa bé này sao? Anh không làm được, anh không thể quên sự bất đắc dĩ sâu thẩm khi kêu cô bỏ đứa bé, không thể quên sự chờ mong bị chính anh bóp ch3t.
Anh có muốn đứa bé này được sinh ra không? Anh cũng không biết nữa.
Lạc Minh Khải nhắm mắt lại, quay người rời đi.
- --
"Em làm gì thế? Sao có thể làm Lạc Minh Khải mất bình tĩnh được vậy?" Lục Diên Chiêu hứng thú nhìn Mộc Lương Tây qua kính chiếu hậu. Thật lòng mà nói biểu hiện lúc nãy của Lạc Minh Khải không tệ lắm, chỉ là có một chút áp đảo mà thôi. Thực lực của các công ty tham gia đấu thầu lần này cũng rất đồng đều, bọn họ đều không dám xảy ra sơ sót nên thiếu xót của Thịnh Á lập tức bị nhìn ra.
Trúng thầu là tập đoàn Dịch Trung, các công ty còn lại đều làm nền cho Dịch gia.
Sắc mặt Lương Tây không vì kết quả này mà buông lỏng, "Đúng là tôi k1ch thích anh ta, nhưng hẳn là anh ta biết rõ mục đích của tôi. Dưới tình huống như vậy, chẳng phải anh ta nên phát huy năng lực sao?"
"Đó chỉ là lý thuyết thôi. Khi bị k1ch thích làm cho mất bình tĩnh, một là sẽ phát huy tối đa năng lực, hai là sẽ không gượng dậy nổi. Lạc Minh Khải chỉ là người bình thường, biểu hiện của anh ta cũng rất bình thường."
Lương Tây tựa tay lên cằm, dường như cũng bị lời Lục Diên Chiêu thuyết phục.
- --
Vài ngày sau, truyền thông bắt đầu đưa tin hôn nhân của Lạc Minh Khải và Mộc Lương Tây chỉ là trên danh nghĩa, nguyên nhân là có người chụp được ảnh Mộc Lương Tây đến văn phòng luật sư tư vấn, người phóng viên nọ nói rằng họ đã hỏi thăm chỗ luật sư kia, Mộc Lương Tây đi tư vấn về chuyện ly hôn. Từ tin tức này, lần lượt có nhiều người suy đoán đến tình trạng hôn nhân của bọn họ, có người đem ảnh Lạc Minh Khải đi cùng một người phụ nữ nào đó đăng lên mạng, chứng minh cuộc hôn nhân giữa họ là hữu danh vô thực. Dưới sự suy đoán của cư dân mạng, Mộc thị và Thịnh Á không có bất kỳ phát ngôn nào càng làm dấy lên sự hiếu kỳ của mọi người.
Trong khi mọi người đang thảo luận tin đồn của cặp đôi kim đồng ngọc nữ này thì Lục Diên Chiêu đã tức giận đến văn phòng của Mộc Lương Tây sau khi y xem qua mấy phần tài liệu và gọi điện xác nhận.
Lục Diên Chiêu ném mấy phần tài liệu này lên bàn của Mộc Lương Tây, cô giật mình mấy giây sau đó cầm xấp tài liệu đó lên đọc, không quên nhắc nhở, "Lần sau nhớ gõ cửa nhé."
Mộc Lương Tây đọc sơ qua đã biết lý do Lục Diên Chiêu tức giận.
"Em coi tôi là gì hả? Chuyện lớn như vậy cũng không thèm nói tôi một câu. Em chơi đùa người khác hoài nên quen rồi sao?" Không trách Lục Diên Chiêu được, sau khi bước vào Mộc thị thì y rất tận tâm tận lực nhưng cô lại giấu giếm y chuyện này thì làm sao y không thể không tức giận được đây.
Vẻ mặt Lục Diên Chiêu dịu hơn một chút, y ngồi đối diện Mộc Lương Tây, không khách khí uống sạch ly nước của cô. Lục Diên Chiêu thâm ý nhìn cô, y là đàn ông, dĩ nhiên sẽ có thói hư tật xấu. Bản thân y cũng nhận định phụ nữ không bằng đàn ông, cho rằng phụ nữ là động vật tình cảm, không thể đem từ bản lĩnh gắn lên từ phụ nữ được. Cho dù người phụ nữ ấy là Mộc Lương Tây, y cũng cho rằng cô chỉ là một kiệt tác do chính mình vẽ nên. Lúc trước thấy cô nhu nhược ở cạnh Lạc Minh Khải đã nghĩ rằng việc trên thương trường chỉ dành cho đàn ông, phụ nữ chỉ nên là hậu phương của đàn ông thôi.
Khi y bình tĩnh lại thì mới phát hiện rằng, Mộc Lương Tây đang ở trước mặt này đã không còn là Mộc Lương Tây trong trí nhớ y nữa.
Trong tập tài liệu kia cho thấy trong quá trình tham gia đấu thầu của Dương thị, Mộc thị đã lén lút liên hệ với người đương nhiệm tập đoàn Dịch Trung mấy lần. Đại diện của Mộc thị là Mộc Lương Tây muốn hợp tác với Dịch Trung. Nội dung hợp tác không có gì đặc biệt, nếu Dịch Trung ký được hợp đồng với Dương thị, Mộc thị muốn được một phần.
Lúc đó các công ty đều đang trong giai đoạn chuẩn bị hồ sơ đấu thầu, vậy mà Mộc Lương Tây lại dám trực tiếp hợp tác với Dịch Trung, tựa như cô đã đoán ra Dịch Trung nhất định sẽ trúng thầu. Đây là điều mà Lục Diên Chiêu không ngờ đến.
Lương Tây thở dài, "Không phải tôi muốn giấu anh, chỉ là tôi chưa muốn nói khi mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu. Tôi sợ nói trước bước không qua. Tôi gặp Dịch tổng mấy lần, lúc ấy anh ta chỉ hứa hẹn ngoài miệng, không có hợp đồng giấy trắng mực đen gì cả. Anh cũng biết anh ta là người như nào mà, không có hợp đồng thì chẳng có gì chắc chắn cả."
"Sao em đoán được Dịch Trung sẽ trúng thầu?" Lục Diên Chiêu trầm ngâm nhìn người phụ nữ trước mặt này, phải biết rằng không phải chỉ có Dịch Trung có thực lực đâu.
"Khả năng trúng thầu cao nhất chỉ có ba công ty, Dương thị cũng tương đối xem trọng ba công ty đó." Lương Tây phân tích rành mạch, "Thật ra rất đơn giản, tôi cố tình làm lộ tin tức với đám bạn bè của Dương phu nhân mối quan hệ giữa tôi và Lạc Minh Khải không tốt, nguyên nhân là Lạc Minh Khải có tiểu tam bên ngoài. Phụ nữ hạnh phúc đều có một điểm chung là họ rất ghen tuông và chiếm hữu, rất ghét người thứ ba phá hoại tình cảm của người khác. Dương Nham Phong là một người chồng tốt, những người thân cận của ông ta đều là đàn ông, chẳng phải vì ông ta có một bà vợ hay ghen sao. Dương Nham Phong luôn nói rằng ông ta không muốn đi con đường mà vợ đã vạch sẵn, nhưng thái độ của ông ta đối với vợ mình cũng đủ thấy ông ta rất yêu vợ mình. Ảnh hưởng của người phụ nữ lên người đàn ông là áp lực vô hình, lời bên gối không hề vô ích. Nghe nói sau khi Dương phu nhân biết được chiến công hiển hách của Lạc Minh Khải đã tức giận không thôi, bà nhất định không cho chồng mình hợp tác với Lạc Minh Khải."
Đương nhiên, điều này chưa phải chắc chắn nên cô quyết định kích động Lạc Minh Khải. Cho dù Dương Nham Phong rất thích Lạc Minh Khải (Ông ta chủ động hẹn Lạc Minh Khải đi đánh golf) nhưng với biểu hiện không tốt và lời vợ dặn dò, tỉ lệ ông ta không hợp tác với Lạc Minh Khải khá cao.
Lương Tây chưa nói xong đã thấy Lục Diên Chiêu biến sắc, "Sao vậy? Chẳng lẽ tôi đổ oan cho Lạc Minh Khải à? Hay là anh ta có tiểu tam bên ngoài là do tôi gài bẫy?"
Lục Diên Chiêu lắc đầu, bây giờ y mới biết người phụ nữ này đã không còn là cô gái nhỏ tùy ý khóc lóc trước mặt y. Cô đã biết tính toán thiệt hơn, biết suy đoán lòng người, biết vận dụng hết mức mối quan hệ để đạt được mục đích của mình.
Lương Tây cầm xấp tài liệu lên xem, miệng vẫn tiếp tục giải thích, "Còn bên Tề thị, tuy là có sức cạnh tranh nhưng thiết bị và kỹ thuật của họ căn bản không đạt được số liệu như thế. Nếu nói thẳng ra là đã xem như lừa đảo rồi."
Sau khi Lục Diên Chiêu gặp mặt Dịch tổng về thì ánh mắt của y có chút kỳ lạ. Người họ Dịch kia không hề lạnh nhạt với y, thậm chí anh ta còn đón tiếp y rất chu đáo nhưng vấn đề là anh ta không hề đề cập tới việc hợp tác kia. Vì thế y đã chủ động nhắc đến nhưng người họ Dịch kia vẫn chọn nói sang chuyện khác. Lục Diên Chiêu thấy vậy đành phải tăng thêm đãi ngộ nhưng đối phương vẫn không hứng thú.
"Không thuận lợi sao?" Lương Tây dường như đã đoán được. Lúc đầu cô và Dịch tổng đã hẹn nhau nói chuyện tại Mộc thị nhưng khi Dịch Trung trúng thầu, đối phương không đề cập tới chuyện này nữa. Lúc này cô mới chủ động tìm tới anh ta.
"Lúc tôi đến Dịch Trung vừa hay nhìn thấy Lạc Minh Khải lái xe rời đi. Tôi hỏi qua thư ký thì biết rằng bọn họ đã nói chuyện với nhau ba tiếng đồng hồ. Em hiểu điều này là gì mà." Tăng thêm đãi ngộ nhưng Dịch Trung không hề hứng thú, chỉ có thể Lạc Minh Khải đã mang đến cho Dịch Trung một đãi ngộ hơn hẳn những nơi khác, "Mọi thứ em làm trước kia đều uổng phí rồi. Lạc Minh Khải đã lật ngược ván cờ một cách xuất sắc."