Cuộc sống tươi đẹp của Hạ Thấm Đồng, sau khi gặp gỡ Thẩm Luật lưu manh, bị phá hủy vô cùng nghiêm trọng.
Mỗi ngày sáng sớm đi làm, ở dưới lầu đều có thể nhìn thấy nụ cười rực rỡ của anh, tay vươn ra mở rộng cửa chiếc xe Humer cũ, nói muốn đưa cô đi làm. Đương nhiên, cô không hề để ý đến anh, trực tiếp leo lên xe bus.
Nhưng mà dọc theo đường đi, cô vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng chiếc xe Hummer màu đen kia, mãi cho đến khi cô xuống khỏi xe bus, đi bộ đến cửa công ty, anh mới vội mở cửa xuống xe, chẳng nói chẳng rằng đưa cho cô một túi đồ ăn sáng nóng hổi, rồi mới chịu rời đi.
Một lần, hai lần, đằng đẵng một tháng trời như thế…… Lúc đầu, chân mày cô cũng chẳng buồn nhăn lại, trực tiếp ném đi, nhưng về sau, cô có vài phần do dự, bởi vì vừa lãng phí đồ ăn, lại vừa không hợp với bản tính tiết kiệm của mình! Một lần tình cờ, cô mở gói đồ ăn ấy ra, phát hiện bên trong đều là những món mà mình thích, hơn nữa anh chuẩn bị mọi thứ đều hết sức tỉ mỉ, ngay cả món trứng chim cút vàng ngậy cũng cho kèm thêm nữa.
Sau một lần do dự như thế, những bữa sáng về sau đều may mắn thoát nạn cả. Mỗi ngày anh đều mang đến những bữa sáng khác nhau, vài tuần liên tục không hề lặp lại khiến Hạ Thấm Đồng không thể không thừa nhận, anh đúng là lợi hại.
Sáng sớm và tan tầm, cô lúc nào cũng thấy anh đứng chờ trước cổng công tu, sau đó lặp lại quy trình như ban sáng.
Một tháng, hai tháng, rốt cuộc đến tháng thứ ba, Hạ Thấm Đồng không sao nhịn được nữa, hỏi lý do vì sao anh lại làm như vậy?
“Tôi muốn gì, chẳng lẽ em còn không biết sao?” Anh vẫn cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời như cũ, mang theo trong đó ba phần chân thành, bảy phần trêu chọc.
Khuôn mặt cô không biết vì sao bỗng nhiên ửng hồng.
“Hạ Thấm Đồng, tôi thích em, tôi muốn theo đuổi em!” Anh lớn tiếng tuyên bố, đúng lúc ấy công ty đang chuẩn bị tan tầm, bao nhiêu người ra ra vào vào đều là đồng nghiệp của cô, ai nấy đều đã quá quen thuộc với chàng trai tên Thẩm Luật điên cuồng theo đuổi bạn gái này, thế nên khi nghe thấy câu nói đó, mọi người liền đồng loạt nở nụ cười trêu chọc khiến người vốn nổi tiếng là người điềm tĩnh, khiến nhường như Hạ Thấm Đồng mất sạch mặt mũi.
“Thẩm Luật, anh không cần phải làm như vậy.” Cô cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh, “Anh không phù hợp với yêu cầu của tôi, xin anh đừng lãng phí thời gian nữa.”
“Vậy em… thử nói xem em có những yêu cầu gì đi?”
“Người bạn trai mà tôi muốn tìm, thứ nhất phải có tiền, thứ hai phải có nhân phẩm tốt, mà cả hai thứ này anh đều không có!” Cô chỉ chỉ xe của anh, nghe anh nói rằng, xe này là của anh rể anh cho, mà theo miệng em họ, cô cũng biết, văn phòng thám tử kia làm ăn cũng không được tốt lắm, thế nên rất rõ ràng, người đàn ông này không có tiền.
“Tiền, thứ này có gì quan trọng chứ?” Vẻ mặt anh vẫn nửa cười nửa không như trước. “Hơn nữa, em nói nhân phẩm của tôi không tốt, tôi không thừa nhận. Trước giờ Thẩm Luật tôi chưa từng đùa giỡn với chuyện tình cảm, cũng luôn luôn tôn trọng phụ nữ….Này, tôi còn chưa nói hết, sao em đã bỏ đi như vậy?”
Hạ Thấm Đồng cảm thấy không sao tin nổi, anh ta tôn trọng con gái? Là kẻ nào mới lần đầu gặp mặt đã sỗ sàng nhìn chằm chằm vào ngực cô? Là kẻ nào lần thứ hai gặp lại liền vừa hôn vừa sờ soạng thân thể cô? Người như vậy, nhân phẩm có thể tốt chỗ nào được chứ? Không muốn lãng phí thời gian với anh nữa, cô vẫn nên đi làm thì tốt hơn.
“Hạ Thấm Đồng, em có thể không thích tôi, nhưng mà em không thể ngăn cản tôi theo đuổi em được!” Anh hùng hồn tuyên bố sau lưng cô.
Mọi chuyện càng lúc càng phức tạp!
Người đàn ông này theo đuổi vô cùng mãnh liệt, không phải vì anh có nhiều thủ đoạn hay thường xuyên đưa kim cương, hoa tươi, socola… cho cô, anh chỉ đều đặn xuất hiện trước mặt cô mỗi ngày mà thôi.
Cô không chịu lên xe của anh, anh cũng không miễn cưỡng, cứ thế đi theo cô suốt cả đoạn đường. Sau khi tan tầm mở miệng hẹn cô đi ăn, cô không đồng ý, anh không nài nỉ làm gì, chỉ tiếp tục đi theo cô về nhà như cũ, nhìn cô mở cửa, rồi nhìn bóng đèn trên căn hộ bừng sáng, anh mới chịu lái xe rời đi.
Mỗi ngày, anh đều gửi tin nhắn cho cô, có khi chỉ là những lời dặn dò đơn giản như nhắc cô nhớ ăn cơm, không cần làm việc quá mệt mỏi, có khi là những mẩu truyện ngắn khiến cô bật cười. Anh nói, cuộc sống của cô quá áp lực, quá nhàm chán, vì thế anh muốn để cô được thả lỏng, thoải mái hơn mà thôi.
Cách theo đuổi như anh khiến người ta không hề cảm thấy bị ép buộc hay khó chịu, nặng nề, nhưng cũng không thể khiến người ta xem nhẹ được, cứ thế, một thời gian dài trôi qua, người nhà và đồng nghiệp của Hạ Thấm Đồng đều biết, cô được một chàng trai theo đuổi, bám riết không tha.
Cha mẹ trước giờ chưa từng hỏi han quá nhiều về chuyện sinh hoạt của cô, hiện tại cô là người gánh vác phần lớn những khoản nợ trong nhà, mà từ bé cô đã độc lập, luôn có chính kiến riêng, cho nên lúc này mọi suy tư lo lắng của cha mẹ đều dồn về cậu em trai đã gây ra tai họa của cô, họ đã mang nó về Nam Bộ để thằng nhóc này khỏi tiếp tục gây chuyện thị phi….
“Thấm Đồng à, bác thấy cậu thanh niên này không tồi đâu, vừa si tình lại một lòng một dạ với cháu, mỗi ngày chịu khó đón đưa như thế, cháu không hòa nhã với người ta, người ta cũng chẳng hề để ý chút nào! Xem ra tính tình cậu ta không tồi đâu, cháu đừng làm khó nó nữa.” Bác A Thủy vô cùng nhiệt tình làm mối giúp cô, sau khi cùng anh tán gẫu nói chuyện liền triệt để đứng cùng chiến tuyến với người nào đó, mỗi ngày đều chăm chỉ lải nhải những lời tẩy não bên tai cô.
“Thấm Đồng, cậu ấy đẹp trai như vậy, em còn yêu cầu cái gì?” Người đàn ông ưu tú như vậy, đương nhiên phải ăn trước đã rồi nói sau chứ?” Tiếng cười thanh thúy của những bạn đồng nghiệp trong công ty vang lên bên cạnh cô.
Vẻ ngoài của Thẩm Luật rất ổn, đủ để khiến bọn họ điên cuồng, cho dù là người đã không còn ở độ tuổi thiếu nữ thanh xuân, thậm chí đã bốn mươi mấy rồi vẫn không hề ảnh hưởng đến việc thưởng thức trai đẹp của họ.
Cuối cùng, ngay cả ông chủ cũng biết chuyện …… Thế là đến gặp rồi vỗ vỗ vai cô, cổ vũ nói: “Phụ nữ lúc còn trẻ nên tranh thủ kết giao bạn trai, như thế cuộc sống mới có thể tươi đẹp hơn được.”
Ông rất thích cô gái này, tuổi tuy còn nhỏ nhưng làm việc hết sức chăm chỉ, không ngại khó ngại khó, biểu hiện cũng vô cùng xuất sắc, là một chuyên gia trang điểm thành thạo. Ông biết vì cô có áp lực kinh tế nên mới phải đến làm việc ở đây, nhưng ông cũng hy vọng ngoài việc vất vả công tác, cô có thể vui vẻ sống mỗi ngày.
Đối với sự oanh tạc mạnh mẽ từ những người xung quanh, Hạ Thấm Đồng đều luôn luôn bảo trì trầm mặc, cô không thể gào to lên với Thẩm Luật được, không chỉ bởi vì tính cách cô không hướng ngoại như thế, còn bởi vì anh chưa từng thật sự quấy rầy đến cô bao giờ… Cô thừa nhận, thật ra anh vẫn luôn luôn tôn trọng cô, chưa bao giờ miễn cưỡng cô điều gì cả. Về phần những người bên cạnh, chẳng qua đều bởi vì sức hấp dẫn của anh nên mới đi theo thuyết phục cô mà thôi, không thể trách cứ anh được.
Hơn nữa người đàn ông này cũng vô cùng tỉ mỉ! Cô tăng ca đến đêm khuya, trở về nhà, mệt đến ngay cả nói chuyện cũng không còn sức lực, anh liền lập tức xuất hiện ngay trước cửa nhà, dâng lên những món ăn khuya vẫn còn nóng hổi khiến lời từ chối của cô nhanh chóng mắc kẹt trong cổ họng.
Cô không biết vì sao, trước kia không phải chưa từng được người ta theo đuổi, tặng quần áo, tặng kim cương, tặng túi xách quý giá đắt tiền, cô đều có thể trực tiếp từ chối, một cái liếc mắt cũng không thèm dùng, bởi vì đã xác định không hợp nhau thì cần gì phải để ý thái độ người khác, quá lãng phí thời gian của mình.
Nhưng ngày đó, chỉ bằng một bát mì thịt bò đơn giản đã đủ khiến lòng cô mềm đi, có lẽ bởi vì nụ cười của anh quá mức rạng rỡ, cũng có thể bởi vì trong mắt anh khi ấy tràn ngập sự quan tâm và đau lòng thay cho sự mỏi mệt, vất vả và quật cường của cô.
Thẩm Luật quan sát sắc mặt của cô, thấy nó không còn khó chịu như trước kia nữa! Đương nhiên anh có thể nhanh chóng nhận ra được cô đang mềm lòng, thế nên không cần chờ cô đồng ý đã trực tiếp tiến dần từng bước một, nở nụ cười hết sức vô tội nói: “ Chờ em ăn xong, tôi mới đi.”
Một lần, hai lần, vài lần sau, cô hình như càng lúc càng khó cự tuyệt nụ cười của người đàn ông này.
“Chúng ta có thể làm bạn trước, về phần theo đuổi, nếu em không muốn, tôi tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng em.”
Làm bạn với một người như Thẩm Luật thật ra là một chuyện hấp dẫn vô cùng, anh hay nói, cũng rất thú vị, quan trọng nhất là, trong đầu của anh lúc nào cũng có đủ loại ý tưởng điên rồ.
Sau khi tan tầm anh đều dẫn cô đi khắp nơi, đến những quán ăn nhỏ bé trong những ngõ phố hẻo lánh, gọi đồ ăn lên, rồi cùng ông chủ nói cười vui vẻ, cô cảm giác đồ ăn trở nên ngon hơn rất nhiều. Những ngày nghỉ ngơi, anh cũng sẽ ở cùng cô, kéo cô ra ngoài vận động. Anh thích leo núi, vì thế dần dần, khắp những ngọn núi to núi nhỏ ở Đài Bắc đều có dấu chân của hai người.
Thật ra, tính tình của người đàn ông này vô cùng trẻ con, anh thường mượn bếp gas của các hộ gia đình trên núi rồi dứt khoát bảo cô ngồi xuống bãi cỏ xanh tươi cùng ăn lẩu….
Cô chưa từng ăn lẩu theo cách như thế, bên tai nghe anh kể những câu chuyện cười, văng vẳng xa xa có tiếng chim chóc hót vang, đồ ăn trong miệng trở nên ngon hơn rất nhiều.
Nói thật, bỏ qua vấn đề thích hay không thích sang một bên, Thẩm Luật thực sự là một người bạn tốt, ở cùng anh vĩnh viễn không cần phải lo sẽ không có đề tài nói chuyện, vĩnh viễn cũng không cần lo lắng sẽ buồn bã, không vui.
Tính cách của cô vốn nặng nề, không hay nói chuyện, đối với mọi người cũng lạnh lùng, đạm mạc, ít quen biết bạn bè, thế nhưng mỗi khi ở cùng anh, nụ cười của cô xuất hiện mỗi lúc một nhiều, vì không muốn anh trở thành người độc thoại, ngẫu nhiên cô cũng sẽ nói chen vào hai ba câu.
Có thể anh nói đúng, bọn họ có thể làm bạn, đơn thuần làm bạn.
Mùa hè nóng bức, mùa thu mát mẻ nhanh chóng trôi qua, khi mùa đông đến , quan hệ của bọn họ lại hoàn toàn trái ngược với cái giá rét của tiết trời, trở nên càng ngày càng hoà hợp.
Khó có được một bữa không phải đi làm, anh hẹn cô xem phim, là bộ phim kinh dị có vé đang bán chạy nhất hiện nay.
Thẩm Luật ngồi ở trên ghế, vài phần ai oán nhìn khắp rạp chiếu phim, chỗ nào cũng có những tiếng thét chói tai của con gái, rồi màn diễn bạn trai săn sóc, an ủi bắt đầu. Nhưng mà Hạ Thấm Đồng thì… chỉ chăm chú nhìn vào màn hình cực đại kia, liên tục nhét bỏng ngô vào miệng, cảnh tưởng tên giết người sát hại nạn nhân rồi đem thi thể tách rời thành từng mảnh hiện lên rõ mồn một, sắc nét trên màn ảnh, thậm chí còn loang lổ máu me, khiến các cô gái sợ hãi vô cùng… song cô lại không thế.
Hạ Thấm Đồng chỉ chuyên chú ăn đồ ăn vặt, uống Côca, bình tĩnh xem phim mà thôi. Khi cảm nhận được anh đang nhìn mình, cô quay đầu nhàn nhạt đánh giá với anh: “Cảnh quay thật giả.”
Anh thiếu chút nữa hộc máu mà chết! Thẩm Luật thừa nhận mình không có ý tốt, cố tình chọn bộ phim kinh dị đang được mọi người ưa thích và bình chọn là khủng bố nhất này để đưa cô đi xem. Như thế thì lúc cô kinh hoàng, sợ hãi, anh có thể rộng rãi cho mượn bộ ngực cường tráng của mình, ai biết, lá gan của cô gái nhỏ này lại lớn như vậy, chăm chú xem đến mức mắt cũng không thèm chớp, còn phê bình người ta quay không đủ chân thực nữa.
Trời ạ, sao anh có thể quên công việc cô đang làm được chứ? Sao cô có thể sợ hãi khi xem phim kinh dị được đây?
“Anh muốn ăn không?” Tay cô đưa bịch bỏng ngô qua, anh lại cúi đầu ngậm vào cái ống hút mà cô vừa mới dùng, uống một ngụm lớn rồi ngẩng đầu cười hết sức rạng rỡ.
Chuyện này… quá thân thiết rồi. Cô quay đầu, giả bộ nghiêm túc xem phim, nhưng những hình ảnh chớp động đều không thể lọt được vào tầm mắt. Hai người vừa dùng chung một chiếc ống hút, động tác này chỉ có các cặp tình nhân mới hay làm, điều này khiến Hạ Thấm Đồng cảm thấy có chút không thoải mái.
Cô thích có anh làm bạn, thích khuôn mặt tươi cười của anh, nhưng không có cách nào chấp nhận anh được, bởi vì anh không phải là người cô muốn tìm. Vậy mà cô vẫn ích kỷ luyến tiếc cảm giác được bên anh, ấm áp, ngọt ngào, vui vẻ, sung sướng, đôi khi lại thoáng chút mờ ám nho nhỏ, nhưng cô lại lựa chọn làm ngơ.
Mặc dù ánh đèn trong rạp chiếu phim hơi mờ ảo nhưng ánh mắt lợi hại của Thẩm Luật vẫn có thể nhìn thấy sự hoảng loạn của cô, tâm tư người này thật sự quá phòng bị rồi.
Anh biết, trời sinh cô đã là một người phụ nữ quật cường, một khi đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối không dễ dàng thay đổi, nếu cố tình dùng sức mạnh cưỡng chế cô, chỉ sợ càng lúc càng xa thôi, cho nên, chỉ có thể từng chút từng chút một như nước, thẩm thấu vào lòng cô.
Anh cố gắng nửa năm mới có thể làm cho quan hệ của hai người thân mật hơn một chút.
Dần dần hiểu về cô, anh biết tính tình cô vốn luôn lãnh đạm như thế, đối với người thân cũng không khác gì, cho dù là người nhà, cô cũng chỉ duy trì mối quan hệ mơ hồ nhàn nhạt mà thôi.
Theo những gì mà cô nàng trợ lý của anh nói thì cha mẹ cô mang theo em trai về Nam Bộ sống, còn cô một mình ở lại Đài Bắc này.
Mỗi ngày vất vả làm việc để trả một số nợ lớn trong nhà, dù có mệt mỏi, dù có gian nan, nhưng trước nay vẫn không hề nói ra với bất cứ người nào… Anh chưa từng nghĩ tới, rốt cuộc bờ vai cô mảnh khảnh như vậy, vì sao có thể gánh lấy áp lực lớn đến như này chứ?
Lúc ban đầu thích cô là bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp, càng về sau, anh càng thích tính tình hay thay đổi của cô, một chút nóng nảy, cùng với một chút lạnh như băng, khiến cho anh càng thêm thưởng thức, rồi càng tiếp cận gần cô, càng hiểu biết hơn về cô, anh lại càng động tâm nhiều hơn với người con gái này.
Đau lòng cho sự mỏi mệt của cô, đau lòng cho sự quật cường của cô, nhưng cũng tán thưởng cho sự cố chấp của Hạ Thấm Đồng. Một cô gái lạnh lùng, nóng nảy, quật cường, yếu ớt, làm một người đàn ông, một khi nhìn thấu được những thứ mà cô không muốn kẻ nào biết được, không ai có thể không động lòng, ít nhất, anh đã động tâm ngay từ phút giây đầu tiên hai người gặp gỡ, rồi dần dần chuyển thành yêu thật sâu, thật say đắm.
Vì cô, anh can tâm tình nguyện làm tất cả mọi điều! Vì thích cô nên anh muốn đem mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này đến với cô, chỉ cần cô nở một nụ cười nhàn nhạt thôi cũng được. Anh biết lúc này cô chỉ đơn thuần yêu thích anh mà thôi, chẳng phải tình yêu sâu đậm gì, nhưng anh đều không hề bận tâm, cũng không hề để ý.
Là anh yêu cô, là anh lựa chọn phương thức này để yêu cô, nên bất kể có thế nào, anh đều không bao giờ hối hận.
Anh âm thầm giúp cô giải quyết vụ kiện của Vương Trung Đạt, cho dù bây giờ anh không còn làm luật sư nhưng trước khi bắt đầu làm công việc thám tử cũng đã từng tốt nghiệp khoa Luật và thử sức với mấy vụ án nhỏ, cũng đủ để tiếng tăm lan truyền. Về sau, tuy rằng sống những ngày nhàn nhã nhưng ngẫu nhiên cũng có lúc công việc bộn bề, ví dụ như những chuyện mà anh rể nhờ làm, anh đành phải đến giúp mà thôi, thế nên tên tuổi anh trong giới luật sư bây giờ không hề nhỏ bé chút nào.
Mà luật sư Vương Trung Đạt tìm vừa khéo lại là đàn anh khóa trên của anh, sau khi biết được chuyện này, Thẩm Luật liền muốn nhúng tay vào, song anh ấy chỉ đơn giản cầm mấy hồ sơ vụ án trước kia của Thẩm Luật đưa cho Vương Trung Đạt xem qua đã có thể hoàn toàn đánh gục quyết tâm kiện cáo của hắn ta rồi.
Anh không muốn dùng chuyện này để yêu cầu điều gì với Hạ Thấm Đồng hết, anh chỉ hy vọng duy nhất một điều, chính là cuộc sống của cô có thể bớt vất vả đi một ít mà thôi. Chuyện tiền bạc, cô nhất định không thích anh nhúng tay vào, như thế việc duy nhất anh có thể làm chính là giúp cô giải quyết những chuyện hỗn loạn tạp nham này mà thôi, để nụ cười có thể xuất hiện trên môi cô nhiều hơn một chút, cho dù số lần cô chịu cười có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Khi biết được chuyện này, bà chị Thẩm Kiều của anh liền sảng khoái cười nhạo: “Một người đàn ông tuyệt thế si tình? Cậu căn bản một chút cũng không giống. Cậu không phải luôn luôn nhìn trúng ai liền đem người ta kéo lên giường hay sao? Cô gái kia có phải có yêu thuật gì hay không, có thể mê hoặc em trai chị đây thành như vậy? Nhưng mà, dù sao chuyện này nghe qua rất là thú vị nha! Thẩm Luật trước nay luôn làm việc thuận lợi, cuối cùng cũng phải đụng trúng núi đá rồi, có cơ hội nhất định phải đem cô ấy giới thiệu cho chị biết một chút đấy, không bằng ngay ngày mai luôn đi, ngày mai trời đẹp…” Cô còn chưa dứt lời, Thẩm Luật đã trực tiếp gác điện thoại.
Đúng vậy, Hạ Thấm Đồng chính là một yêu nữ, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã khiến anh hãm sâu vào bùn lầy, không sao thoát ra khỏi, cũng không muốn vùng vẫy chạy đi nữa.
Đối với sự theo đuổi của anh, cô có thể làm như không thấy. Sự quan tâm của anh, cô có thể không thèm phản ứng, nhưng đây là lựa chọn của anh, còn cô muốn làm như thế nào không phải là chuyện anh có thể khống chế được, mà cô cũng chưa từng thiếu anh cái gì.
Tình yêu chính là chuyện đơn giản như thế, chỉ có yêu và không yêu mà thôi, không hề thiếu hay nợ nần gì hết.
Sau khi bộ phim kết thúc, bọn họ đi theo dòng người đổ về phía sảnh lớn, đúng lúc này các bộ phim đều đã chiếu xong nên người rất đông, anh liền nắm chặt tay cô, dịu dàng cười nói: “Cẩn thận lạc!”
Cho dù lạc, anh cũng sẽ ở chỗ này chờ em, luôn luôn chờ em.
Cô có chút thất thần… tay anh thật rộng, thật lớn, cũng thật ấm áp, so với kẻ lúc nào cũng lạnh lẽo như cô hoàn toàn khác biệt, lần đầu tiên xem phim với nhau, anh nắm tay cô đi ra bên ngoài, trước giờ chẳng phải cô vẫn luôn không quen với những chuyện thân mật chỉ có các cặp tình nhân mới hay làm sao? Cô đã không thể chấp nhận anh được thì cũng không nên mập mờ với anh như thế.
Nhưng anh lại nói rằng, đó chỉ là đơn thuần không muốn cô bị người ta xô đẩy, lạc mất nhau mà thôi, cho nên vừa đi ra ngoài, anh liền lập tức quy củ buông tay, mà cô cũng an tâm trở lại.
Một lần, hai lần tiếp theo, nhiều khi cô có suy nghĩ, người đàn ông này có phải muốn nước ấm nấu ếch[1] hay không, ban đầu bất tri bất giác không để ý, đến lúc phát hiện ra thì đã chẳng còn kịp nữa rồi…Cô đã quen với việc có anh kề bên làm bạn, mỗi ngày được nhìn thấy nụ cười của anh, được anh đưa đi leo núi xuống biển, thưởng thức những món ăn ngon lành. Thói quen quả là một điều đáng sợ.
Nhưng người đàn ông như Thẩm Luật không phải người cô muốn! Đối với chuyện này, trong lòng cô vô cùng rõ ràng.
Nhưng cô còn có thể đòi hỏi được gì nữa? Anh nói, anh nguyện ý làm bạn của cô, chẳng sợ vĩnh viễn chỉ có thể làm bạn bè…. điều này khiến cô không sao cự tuyệt được.
Từ nhỏ đến lớn, cô gần như không có bạn bè, người duy nhất có thể chuyện trò chỉ có cô em họ Trịnh Lệ Trinh, nhưng cũng chỉ giới hạn trong vòng vài câu nói mà thôi. Anh vừa xuất hiện trong cuộc sống của cô đã nhanh chóng khiến giới tuyến giữa cô và mọi người hoàn toàn điên đảo, anh khiến cô vui vẻ, anh làm tất cả mọi việc đều vì cô, lại luôn luôn tuân thủ những giới hạn cần có giữa những người bạn, khiến sự phòng bị trong lòng cô ngày một lỏng dần.
Đối mặt anh, cô tươi cười nhiều hơn, cô có thể thực tự tại ở cùng với anh, nghe anh kể chuyện quá khứ của mình, nghe anh nói về gia đình, về người cha nghiêm khắc và bà mẹ hiền từ, cùng với bà chị già bốc đồng xấu tính nữa. Đôi khi, anh còn kể cả những câu chuyện thú vị từ trong sách vở cho cô nghe.
Sinh hoạt của Thẩm Luật cũng giống như con người anh, đa dạng và muôn màu, dần dần, cô bắt đầu cảm nhận được những góc khác nhau trong anh, một chàng trai yêu thích sự tự do, không thích sự bó buộc nặng nề, thích khoa trương ầm ĩ, tỏ vẻ đứng đắn giả tạo kiểu trẻ con, nhưng đôi lúc cũng nghiêm túc cực kì.
Mỗi khi nghĩ về anh, cô đều không tự giác nở nụ cười hạnh phúc, tuy rằng đó chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng nhưng anh đã khiến cho tâm tình của cô vui vẻ hơn rất nhiều. Cô thật sự thích người bạn này, thật sự rất thích.
Cô để cho anh nắm lấy tay mình từ trong đám đông, bởi vì anh cho cô một cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.Từ nhỏ đến lớn, cô đều phải một mình cố gắng, vất vả chống đỡ mọi chuyện, nhưng khi bị số tiền nợ khổng lồ ép buộc cho không sao thở được, cô cũng sẽ cảm thấy sợ hãi như ai.
Nghĩ đến việc bản thân phải buông tha cho sự nghiệp học hành, nghĩ đến giấc mộng còn dang dở trước kia, cô chỉ muốn rơi nước mắt để an ủi lòng mình. Cô chỉ là một người bình thường, một cô gái cực kì bình thường, không phải là nhân vật nữ chính trong các cuốn tiểu thuyết, lúc nào cũng thanh lệ thoát tục, không nhiễm bụi trần, hoàn mỹ khí chất như thế! Cô cũng có khuyết điểm, có nhược điểm, cô cũng sẽ có những lúc muốn ích kỷ vì mình, cô không hề toàn diện!
Hạ Thấm Đồng biết rõ rằng anh thích cô, muốn cô trở thành bạn gái của mình, nhưng cô lại cố gắng tận lực đặt anh ở ranh giới bạn bè mà thôi… Nếu có thể ngắn ngủi, lừa gạt bản thân một chút như thế để được hưởng thụ cảm giác có một ai đó quan tâm, chia sẻ buồn đau với mình, cô cũng có thể làm bộ được.
Thật ra cô đã mệt mỏi rồi……Cảm giác được một bàn tay dày rộng ôm lấy, bảo vệ mình như một bảo vật trân quý nhất trên đời, không cần lo lắng bản thân sẽ tiếp tục tổn thương, cô tham luyến không sao buông ra nổi.
“A, mưa rồi!” Tiếng nói của người con gái kế bên gọi cô trở về từ những dòng suy nghĩ xa xôi, vừa ngẩng đầu, những hạt mưa mùa đông tinh tế giống như từng sợi tơ li ti đã rơi xuống triền miên không dứt trên vai áo, cơn mưa không ồ ạt trút xuống như mùa hạ, song lại tầm tã kéo dài. Cô ngước mắt nhìn anh.
“Xe đậu khá xa, em ở chỗ này chờ một lát, anh đi lấy xe lại đây, được không?” Quanh đây chẳng có chỗ đỗ xe nào, hơn nữa giờ lại là cuối tuần nên càng khó kiếm hơn, cho nên xe của anh đậu ở mấy dãy phố ngoài kia, trời bỗng nhiên đổ mưa như thế, nếu tiếp tục đi nữa chỉ sợ sẽ ướt đẫm mất thôi.
“Anh không mang ô, chạy đi như vậy sẽ bị ướt hết đấy.” Cô có chút lo lắng nhìn trời, mưa phùn như thế này là đáng sợ nhất, một khi đã bắt đầu liền vô cùng dai dẳng. Bình thường đoạn đường này có rất nhiều taxi đi qua, sao giờ này lại chẳng có chiếc này xuất hiện cơ chứ?!
“Em lo cho anh sao?” Anh bật cười, đôi mắt đen thâm thúy lóe ra ánh hào quang khiến lòng cô hoảng hốt, chỉ có thể bất an cắn cắn môi của mình.
Đột nhiên, anh nắm chặt tay cô, cười như một đứa trẻ đang thích thú với trò đùa dai của mình vậy. “Bằng không chúng ta cùng nhau chạy đi?”
“Đồ ngốc.” Ai lại đi chạy dưới cơn mưa Đài Bắc bao giờ? Chỉ có người đàn ông ấy mới có thể trẻ con như vậy, khiêu chiến với đất trời.
Anh buông tay cô ra, cởi bỏ chiếc áo măng tô trên người, lớp áo sơ mi đơn giản bên trong càng khiến gương mặt anh đẹp như tranh. Anh cầm áo giơ cao trên đỉnh đầu hai người, rồi không để cô kịp tiếp tục chần chờ, kéo cô lao vào cơn mưa bụi.
[1]Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ.
Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.