Nhìn núi hài cốt khổng lồ, bên trong có hơn nửa là của phụ nữ và trẻ nhỏ, lòng Giang Vân Hạc trùng xuống như có đá đè nặng.
Sự tức giận của hắn không thể kìm chế được mà bộc phát ra ngoài.
"Bạch Long Thủy Quân ăn thịt người?" Giang Vân Hạc khàn khàn hỏi, nhưng trên thực tế hắn đã có đáp án rõ ràng.
"Ta từng nghe nói, trước đây mỗi ngày Bạch Long Thủy Quân ăn sống mười người." Mộng Nữ đứng ở bên cạnh trả lời, nàng cũng có thể dễ dàng hiểu được cơn phẫn nộ trong lòng của Giang Vân Hạc, mà thật ra, hiện tại nàng cũng giống như vậy.
Nhưng vì nàng là dân bản địa sinh trưởng ở đây, cho nên nàng có thể đối mặt với loại tình huống như này.
"Có lẽ thủ hạ Thủy Quân thường bắt người đi đường, hoặc là tới nơi xa bắt người trở về dâng lên cho Bạch Long Thủy Quân."
"Hắn không phải Thủy Quân, rõ ràng là yêu quái. Tiên Ung Quốc giết hắn không oan." Giang Vân Hạc nói bằng giọng khô khốc, kể từ khi đến thế giới này, hắn chưa bao giờ phẫn nộ như vậy.
Dù sao sinh ra cũng là con người, nhìn thấy cái gọi là Thủy Quân dùng người làm thức ăn, trong lòng hắn không khỏi thương xót.
Tuy nói nhân loại dùng động vật khác làm thức ăn, nhưng Giang Vân Hạc không thể chấp nhận được việc ăn những Sinh Linh Trí Tuệ như Yêu Loại, một khi chúng đã mở linh trí, bất kể Giang Vân Hạc như thế nào cũng không thể nuốt xuống miệng.
Nếu như chúng nguyện ý, hắn càng muốn kết giao bằng hữu.
"Có thể cất giữ hết được không? Sau khi rời khỏi đây ta sẽ tìm một chỗ chôn họ,còn tốt hơn là xếp họ ở chỗ này." Giang Vân Hạc hỏi Mộng Nữ.
Sau đó hắn lấy ra túi nạp vật,bình thường hắn cũng không có thói quen cầm theo nạp châu.
Hắn cảm thấy những người bị Bạch Long Thủy Quân ăn thịt chắc chắn sẽ không hi vọng sau khi chết vẫn ngủ lại trong Thủy Quân phủ đệ.
Mộng Nữ hất tay ném ra hai nạp châu thu hết hài cốt lại, đưa cho Giang Vân Hạc.
Giang Vân Hạc tiếp nhận nạp châu nhét vào trong ngực, quay đầu nhìn xung quanh, nơi này tổng cộng có bốn con đường.
Phía trên có một cửa động, cao khoảng trăm mét, Giang Vân Hạc suy đoán phía trên có thể thông tới đại sảnh nào đó.
Mộng Nữ ném một thanh tiểu kiếm bay lên không trung, nhưng chỉ lên tới hơn mười mét, tiểu kiếm liền rớt xuống.
"Phía trên không đi được. Không dễ dàng đi trực tiếp vào bên trong." Mộng Nữ nói nhỏ.
Đấy là điều đương nhiên.
Nếu như có người có thể trực tiếp đi lên, khác nào với việc chọc nổ hoa cúc(1) của Bạch Long Thủy Quân, nghĩ thế nào hắn cũng không thể làm ra loại sự tình như vậy.
"Thử nhìn ba con đường còn lại xem chúng dẫn đến nơi nào."
Lối đi bên trái dẫn về phía trước khoảng ngàn mét, là những lồng sắt cao không quá hai mét, trong đó chứa đầy xương người.
Tất cả hài cốt đều không có nổi nửa mảnh quần áo, không biết là do phong hoá, hay là những người bị giam tại nơi đây căn bản không có quần áo mặc, Giang Vân Hạc suy nghĩ, có là cái sau.
"Là nơi giam giữ những kẻ bị bắt." Giang Vân Hạc nhíu mày. Chỉ sợ những người này đã bị chết đói ở đây sau khi Thủy Quân chết.
"Thu vào hết đi." Giang Vân Hạc thở dài.
Bên trong lồng còn có rãnh nước và máng thức ăn, nơi này hoàn toàn xem con người nuôi nhốt như súc vật.
Mộng Nữ vung tay ném cho hắn một túi nhỏ, bên trong mười mấy khỏa nạp châu, rồi nàng quay đầu nhanh chóng đi ra ngoài.
Rõ ràng nàng cũng không thích nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Sau khi xác định không có gì khác ở đây, ba người trở lại chỗ cũ, đi về con đường ở giữa, lần này là một cánh cửa ở cuối con đường.
Giang Vân Hạc nhìn chăm chú, rồi đẩy nhẹ vào từ một bên, cửa đá lập tức mở ra, bên trong trồng rất nhiều cây ăn quả.
Qua mấy ngàn năm, cây ăn quả vẫn không chết héo, ngược lại rất là rậm rạp, ở trên kết đầy trái như Đu Đủ.
Giang Vân Hạc suy nghĩ một chút, bản thân hắn đã từng thấy ghi chép trong sách.
Với người bình thường, ăn vào có thể loại bỏ chất bẩn bên trong cơ thể, sử dụng quanh năm, có thể kéo dài tuổi thọ.
Ngoài ra còn có công dụng khác, để cho sinh vật ăn, có thể làm cho thịt tươi Ngon.
"Được rồi, đừng nhìn nữa." Giang Vân Hạc thở dài.
Từ lúc đi vào trong Thủy Quân động phủ, tâm tình hắn rất chán nản.
Những gì hắn nhìn thấy đã phá vỡ hoàn toàn trí tưởng tượng đẹp đẽ ban đầu của hắn về phong thần.
Dù sao cũng được gọi là thần, người bình thường luôn hướng tới vẻ đẹp hoàn mỹ của họ, nhưng hôm nay khi nhìn thấy chân tướng, hắn lại phát hiện thần linh so với mãnh thú càng thêm tàn nhẫn, càng thêm đáng sợ.
Ví dụ như Bạch Long Thủy Quân, như Dương Sơn Quân.
Đều là hương hỏa thần, cùng kết nối với nhân gian, nhưng còn Tam Hoa nương nương thì sao, họ bảo hộ bách tính, để cho người ta kính trọng.
Sau vườn trái cây, có hai cánh cửa đá, Giang Vân Hạc đẩy một cánh ra, bên trong trồng những cây cao cỡ nửa người, ở trên có hơn hai đóa hoa to bằng miệng chén như Hoa Hồng.
Đồng thời một mùi thơm ngay lập tức xông vào mũi, Giang Vân Hạc lập tức thay lòng đổi dạ, đầu óc trống rỗng, quay cuồng.
Cùng lúc đó, Mộng Nữ cũng bị trúng chiêu, hai người nhao nhao ngã trên mặt đất.
Ngược lại, Tô Tiểu Tiểu phản ứng nhanh nhất, nàng nhanh chóng rời xa mấy mét, dùng U Phách thần quang hộ thể, cẩn thận nhìn trong phòng, trên mặt lộ ra một tia kì quái.
"Có ý tứ, không ngờ lại là tĩnh thất mê hương. A, ta cũng muốn nhìn xem trong lòng ngươi đến cùng là cái gì." Tô Tiểu Tiểu lại rời xa mấy mét, vỗ vỗ tay, không gian trước mặt chấn động, toàn bộ hương khí đều bị tập hợp lại ở một chỗ khác.
Sau đó nàng vui vẻ ném ra một cái ghế, một cái bàn, một cái mâm đựng trái cây, một bình mỹ tửu.
Đây là tĩnh thất mê hương, rất nhiều tu sĩ đã trồng.
Công hiệu là để cho người ta đạt thành mộng đẹp, hoàn thành nguyện vọng sâu trong đáy lòng, khiến con người rơi vào trạng thái si mê trong mộng cảnh, không muốn tỉnh lại.
Lúc này, trên mặt Giang Vân Hạc lộ ra nụ cười vui sướng.
Mà Mộng Nữ, sắc mặt đỏ bừng.
....
Giang Vân Hạc lười biếng nằm trên thuyền, phơi ra màu da rám nắng, trên tay cầm một vò mỹ tửu ướp lạnh.
Một bàn tay nhỏ ở sau lưng hắn nhẹ nhàng xoa nắn.
Một bàn tay nhỏ khác hái trái cây rửa sạch đưa vào miệng hắn.
"Mạnh lên một chút, vẫn còn nhẹ." Giang Vân Hạc hừ một tiếng, ngay lập tức bàn tay nhỏ phía sau sử dụng nhiều sức hơn.
"Ngươi là người có tay nghề tốt nhất." Giang Vân Hạc cười to, nghiêng người ôm nữ tử sau lưng vào trong ngực, nữ tử có đôi mày kiếm, anh khí mười phần, thần sắc lạnh lẽo, vẻ mặt hơi xấu hổ, đây không phải Chấp Nguyệt thì là ai?
"Nàng có tay nghề tốt nhất? Còn ta thì sao?" Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
"Đại bảo bối tri kỷ đứng đầu, Tiểu Bảo Bối đáng yêu nhất!" Giang Vân Hạc cười ha ha một tiếng, ôm một nữ tử khác vào trong ngực.
Nơi xa truyền đến một tiếng ưng kêu, một đầu kim sắc đại điêu từ chân trời bay tới, giương cánh dài hai mươi, ba mươi mét, ném xuống một ống trúc từ không trung.
Giang Vân Hạc bắt ống trúc vào tay, mở ra, nhìn thoáng qua tờ giấy, sắc mặt biến đổi.
"Ta phải đi ra ngoài một chuyến."
"Ngươi lại muốn bỏ rơi hai chúng ta?" Giọng nói mềm mại có chút u oán.
"Người huynh đệ Đồng Thanh Xuyên xảy ra chuyện, ta phải đi giúp hắn một chút." Giang Vân Hạc cười ôn hòa với hai người."Ta đi một chút liền quay về."
Hắn lập tức di chuyển, mang theo vò rượu ngồi trên lưng kim sắc đại điêu, nghênh ngang rời đi.
Ngồi trên lưng đại điêu, cảm nhận gió biển thổi tới, Giang Vân Hạc tâm tình rất tốt, cao giọng hát: "Thương Hải Nhất Thanh Tiếu cuồn cuộn hai bên bờ thủy triều, chìm nổi theo sóng chỉ nhớ hiện tại..."
Sau khi hát xong, hắn cười ha hả, ngửa đầu nâng ly mỹ tửu.
Một ngày một đêm sau, Giang Vân Hạc nhìn thấy một tòa thành lớn nơi xa, mấy vạn đại quân tấn công mãnh liệt trên không trung, lôi đình hỏa diễm rơi xuống như mưa, mắt thấy tòa thành lớn kia lung lay sắp đổ, Giang Vân Hạc lắc mình xuống phía trên tòa thành lớn, móc ra cây quạt quạt về phía trước, mấy vạn đại quân không biết bị bay đi nơi nào.
"Giang huynh, đa tạ đến đây tương trợ. Ân cứu mạng, suốt đời khó quên." Đồng Thanh Xuyên từ phía dưới bay lên mặt đầy cảm kích.
"Giang chân nhân đến, Giang chân nhân thực sự đã đến, đa tạ Giang chân nhân đến đây tương trợ." Bách tính trong thành nhìn thân ảnh trên bầu trời, hiện lên vẻ mặt kích động.
"Ta và ngươi là huynh đệ, hơn nữa trong thành có trăm vạn tính mạng, ta sao có thể ngồi nhìn? Nếu muốn cám ơn ta, hãy mời ta uống rượu, không say không về! Sau đó đem âm thanh hắn ngưng tụ thành tia truyền vào tai Đồng Thanh Xuyên: "Khu vườn đẹp nhất, cô nương tốt nhất, rượu ngon nhất!"
Chuyển hình ảnh, Giang Vân Hạc ngồi trong thanh lâu, phía dưới là thanh ca mạn vũ, bên cạnh đều là một số mỹ nữ mê người, đối diện là Đồng Thanh Xuyên, Kỷ Vân cùng các tông môn và tu sĩ triều đình.
"Giang huynh, ta mời ngươi một chén." Vẻ mặt Kỷ Vân đầy khâm phục."Năm đó, lần đầu tiên gặp ngươi, ta biết ngươi không phải là hạng người phàm tục, ngày sau tất thành đại khí, bây giờ đã nổi tiếng thiên hạ, trở thành chân nhân ung dung tự tại, dân gian đều gọi Giang huynh là Đãng Ma chân nhân."
"Nói đến, năm đó ta rất nhỏ bé, Kỷ huynh đối xử rất tốt với ta. Đừng nhắc đến chuyện này, uống rượu!" Giang Vân Hạc cười ha ha, lộ ra vẻ bình tĩnh trên mặt.
Nhìn thấy hắn cứu bách tính trong thành, hắn vẫn khiêm tốn, mọi người càng thêm khâm phục.
"Còn nữa, ta hâm mộ nhất là Giang huynh thu phục được Nguyệt tiên tử cùng Yêu Nữ nổi danh khắp thiên hạ, so với tu vi, danh vọng của Giang huynh, Giang huynh thật sự có diễm phúc, khắp thiên hạ này có người nào không hâm mộ?"
Giang Vân Hạc khoa trương thở dài: "Đồng Lão đệ không biết sự khó xử của ta, lúc trước bọn họ muốn chết muốn sống, nhưng ta không lấy họ, lại muốn sống chết với ta, có câu nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, đây là hai cái mạng!
Do ta mềm yếu... Nói lời từ tận đáy lòng, nếu có thể, ta tình nguyện lưu luyến khóm hoa, làm phong lưu lãng tử, cầm kiếm thiên hạ, chẳng phải là khoái hoạt hơn chăng."
"Giang huynh thực sự nhân nghĩa, chúng ta bội phục." Kỷ nguyên cười to
"Hôm nay không nói những sự tình bực bội đó nữa, hôm nay có rượu hôm nay say!" Giang Vân Hạc kéo cô nương bên cạnh vào trong ngực, cười ha ha.