Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Chương 13: Tổ chức long trọng



Chấp Nguyệt từ trong cơn hôn mê dần dần tỉnh lại, liền lập tức phát hiện mình đang ngửng mặt nhìn trời.

Bản thân đang bị trói tại một người phía sau, hai bên cây cối chậm rãi lui lại.

Hay ngược lại là nàng đang bị cõng bởi một người, là tình cảnh hai người tựa lưng vào nhau.

Phía sau lưng liên tục truyền đến cảm giác nóng rực cùng với một thân toàn mồ hôi cùng y phục ướt nhẹp khiến nàng xấu hổ và giận giữ không chịu nổi.

Nàng vội vàng thúc dục linh khí trong cơ thể, nhưng lại phát hiện trong cơ thể trống rỗng, phân nửa khí tức cũng không có, chẳng những thế, toàn bộ nửa người dưới giống như mất đi chi giác, tựa như viên đá vậy.

Trong cơ thể vừa sinh ra một chút linh khí, vừa tràn xuống nửa người dưới thì liền bị nuốt mất, giống như một cái động không đáy.

“Tô Tiểu Tiểu!”.

Đối diện nàng là người đang ngồi trên lưng lừa trên mặt đầy ý cười, Tô Tiểu Tiểu.

“Người muốn làm gì “ Chấp Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ai nha, ta không phải đã nói rồi sao? Nguời hầu của ta còn thiếu một lão bà, ta thấy hai người các ngươi cũng xứng đôi, là ta đang tác hợp cho hai người các ngươi đó”.

“Giết ta! Nếu không sau này ta sẽ giết ngươi!“ Gương mặt Chấp Nguyệt tái xanh.

“Giết ta? Ngươi lấy cái gì để giết ta? Dựa vào ánh mắt của ngươi sao? “ Tô Tiểu Tiểu châm chọc nói sau đó trầm giọng:

”Đem Nhân Kỷ Sao thượng quyển giao ra đây, ngươi sẽ được tự do “.

“Ngươi mục đích quả nhiên là Nhân Kỷ Sao, muốn ta giao cho ngươi đúng là si tâm vọng tưởng!” Chấp Nguyệt đã sớm dự liệu từ trước cũng không cảm thấy quá bất ngờ.

Điều khiến nàng không nghĩ tới chính là, Tô Tiểu Tiểu thủ đoạn thực sự quá nhiều, người có thể danh truyền thiên hạ xem ra cũng không phải là hư danh.

“Vậy ta liền nhìn xem ngươi cùng người hầu của ta kết hôn, sinh con, chứng kiến ngươi như một phàm nhân trải qua sinh lão bệnh tử, mấy chục năm sau hóa thành bạch cốt, để xem ngươi giao hay không giao “.

Quả nhiên khuôn mặt Chấp Nguyệt biến sắc, nếu đúng theo lời Tô Tiểu Tiểu thì so với việc giết nàng còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.

Không đơn thuần chỉ là thống khổ, nó còn khiến người ta nhục nhã cùng tuyệt vọng, quả thực khó có thể thừa nhận được.

Thật nhanh Chấp Nguyệt liền bình tĩnh trở lại, liếc nhanh Tô Tiểu Tiểu một cái rồi quật cường nhắm mắt lại.

Tô Tiểu Tiểu cười khẽ, thầm nghĩ mình muốn tra tấn nàng cũng có rất nhiều cách, nếu nàng kiên cường kháng cự cũng không quan trọng, vật kia nếu nàng muốn lấy cũng không phải là không thể.

Nếu tiểu tử kia nói có cách, ắt hẳn cũng có ý tứ vậy nàng liền ngồi xem trò vui.

Lúc này Giang Vân Hạc đã cảm giác dưới chân tê dại, mỗi bước đều khiến trái tim mãnh liệt run lên, thở dốc.

Hắn cảm giác mình đang cõng một ngọn núi.

Một cục gạch cầm lâu cũng khiến người mệt mỏi huống hồ là phải cõng một người.

Cho dù thể trọng đã giảm xuống một phần mười nhưng cũng là năm mươi cân!.

Một cô nương trông bộ dáng như vậy sao có thể nặng như thế chứ!.

Một trăm cân có phải tốt không? Một phần mười cũng chỉ có mười cân!

“Ta đi không nổi rồi...” Giang Vân Hạc tập tễnh tới bên đường đầu trên một thân cây. Giọt mồ hôi lớn như hạt đậu nhỏ xuống.

Bởi vì còn đang cõng một người, muốn ngồi xuống nghỉ đều không làm được.

Hắn thật muốn nằm xuống nằm nghỉ...

“Thật vô dụng! Nhưng ta không kịp chờ đợi hai người các ngươi bái đường sinh con, thật nóng lòng muốn nhìn thấy sắc mặt đám lão gia hỏa ở Tử Thần Tông.” Tô Tiểu Tiểu cười ha hả, đầu ngón tay toát ra sợi tơ cuốn hai người lại thành một bó nhanh chóng kéo đi.

Không biết qua bao lâu Tô Tiểu Tiểu ném hai người trên mặt đất, đưa mắt nhìn lại thấy phía trước là một viện tử (1) bỏ hoang sớm đã rách nát, khung cảnh hoang tàn khắp nơi đều là gạch đổ ngói vỡ cỏ dại um tùm, một vài đầu Hoàng Thử Lang bất chợt ngẩng đầu đưa ánh mắt hiếu kì về mấy kẻ lạ mặt mới tới.

Tô Tiểu Tiểu cười khẽ, một màu hắc ám từ dưới chân nàng bắt đầu lan tràn bảo phủ toàn bộ viện tử.

Cả viện tử như bị phủ lên một lớp màng mỏng.

Giang Vân Hạc nghe được bên trong lớp màng đen đó truyền đến một vài âm thanh, những âm thanh ấy nổi lên lớp lớp tựa như vô số côn trùng làm người ta sởn cả da gà.

Sau khi hắc ám rút đi, bên trong viện tử cỏ dại, côn trùng đều biến mất không thấy gì nữa, ngay cả rêu phong, mộc nhĩ trên xà nhà đều biến mất khôi phục dáng vẻ vốn có của ngôi viện tử, mặc dù vẫn hơi rách nát nhưng cũng ưa nhìn hơi rất nhiều.

Tiếp theo vô số sợi bạc du tẩu trong sân đem những ngói vỡ gạch nát hợp lại nguyên trạng tựa như quay ngược thời gian vật.

Chưa đầy năm phút viện tử cơ hồ trông rực rỡ hơn rất nhiều.

Tô Tiểu Tiểu lúc này đầy mặt tươi cười vui vẻ nói:”Ta đối với các ngươi có phải hay không rất tốt? Giúp các ngươi tìm một phòng tân hôn, các ngươi cần phải cảm ơn ta đó nha!”

Dứt lời lại cười lên khanh khách bộ dáng trông thực vui vẻ.

Giang Vân Hạc trừng mắt nhìn, mở miệng nói:”Ta bán nghệ không bán thân!“

Tô Tiểu Tiểu trong mắt toát lên ý cười lạnh lùng nói:”Ngươi không phải không thể thay thế, ta có thể giết ngươi kiếm người khác thế vào. Chỉ cần tân nương tử còn tại! Hiện tại ngươi muốn chết hay là muốn sống?”

Giang Vân Hạc thức thời ngậm miệng không đáp lại.

Tô Tiểu Tiểu khẽ động ngón tay, sợi dây thừng trói hai người lập tức cắt ra, Chấp Nguyệt rơi xuống.

“Nhìn xem nhà mới của ngươi, ngươi cần hảo hảo cảm ơn ta mới được!”

Chấp Nguyệt phẫn nộ, tròng mắt như muốn phun lửa, nghiến răng hằn từng tiếng:” Tô Tiểu Tiểu, ngươi sẽ không đạt được mục đích của mình!”

“Nhân Kỷ Sao có hay không đối với ta không quan trọng. Hiện tại ta rất là hứng thú với ngươi... chưởng lệnh đện tử cùng phàm nhân thành hôn, sinh con, nhất định là một phen đặc sắc. Không biết con của các ngươi sẽ thành cái dạng gì đây? Trên thực tế người hầu này của ta trông cũng tuấn tú lịch sự, coi như là ngươi chiếm tiện nghi đi!“

Chấp Nguyệt không đáp, chỉ là sự phẫn nộ trong mắt càng tăng thêm.

Giang Vân Hạc lui tới một góc, âm thầm quan sát.

Tô Tiểu Tiểu một bên châm chọc Chấp Nguyệt, một bên tung ra hai cái viên cầu, trên không trung “Bồng “một lần, một đống loạn thất bát tao những dải lụa, bàn ghế, nến rơi trên mặt đất.

Sau đó những vật này giống như có linh trí, sợi lụa đỏ trượt trên mặt đất đến mái hiên phòng rủ xuống.

Bàn ghế nhảy nhót vào phòng.

Giang Vân Hạc lại được một phen mở rộng tầm mắt.

Cái bóng dưới chân Tô Tiểu Tiểu cũng vặn vẹo tựa như vật sống bò lên hóa thành một cây cờ lớn dựng trước cửa, làn gió thổi qua liền phấp phới.

Bất chợt một cỗ khí tức khiến người ta hoảng sợ từ trên cờ lớn toát ra, truyền đến nơi xa tiếng hổ gầm gấu rống không dứt.

“Không biết là vị cao nhân nào tới đây, lão thân có lễ.” Một giọng nữ nhân già nua truyền đến, nơi xa trên một thân cây cổ thủ hai người ôm không hết hiện ra một gương mặt già nua.

“Lén lén lút lút, ra đây cho ta.“Vô số ngân ti chớp mắt len lỏi vào trong rừng cây.

“Cao nhân tha ta, cao nhân tha ta,lão thân chưa làm tổn thương nhân mạng!”

Chỉ thấy bị sợi tơ kia trói là một con Hoàng Thử Lang, nhìn vô cùng đáng thương, đang không ngừng cầu xin tha thứ.

“Hừ, hôm nay là ngày người hầu của ta cùng Tử Thần Tông chưởng lệnh đệ tử thành hôn, nơi này hiện tại có chút vắng vẻ, ngươi mau để sinh linh ba trăm dặm quanh đây tới đây xem lễ.”

Sao đó nàng gằn từng chữ một:”Ta muốn tổ chức vô cùng náo nhiệt!”

“Cẩn tuân cao nhân phân phó.” Con Hoàng Thử Lang kia vội vàng nói.

Sau đó sợi tơ buông lỏng, Hoàng Thử lang lăn một vòng liền hóa thành một lão thái bà mặt mày phúc hậu, đầu cài một cái trâm cài ngọc trai, khoác cái áo màu vàng hướng về phía Tô Tiểu Tiểu chắp tay một cái.

Sau đó lại quay sang nói:

”Chúc mừng ngày vui lớn của hai vị. Ta lập tức đi thông báo cho bọn hắn!”

Dứt lời, lão bà quay người lao thật nhanh vào trong rừng.

- ---------------

Chú thích:

(1) Viện tử: sân to, rộng, tương tự: “thiên tỉnh” và “đình viện”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.