"Công tử uống rượu... Chẳng lẽ chê uống rượu như vậy không thú vị, muốn ta đổi cách rót rượu?"Mộng Nữ hóa thân thành nữ tử thanh lâu rất thành thục.
Giang Vân Hạc lúc này đã sắp cười ra nước mắt.
Mặc dù lúc trước nghĩ rằng có thể tìm kiếm cảm giác ngạc nhiên thích thú ở trong này nhưng...
Bây giờ đúng là cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng không hề vui chút nào.
Lúc này Giang Vân Hạc không muốn mất đi lý trí, cũng không muốn hư thận.
Nhận ly rượu Mộng Nữ đưa tới định uống một hơi hết sạch, kết quả bị Mộng Nữ giữ cổ tay lại.
"Chờ một chút." Mộng Nữ khẽ nói, cũng rót cho mình một ly, cầm trong tay, sau đó khoác qua cổ tay Giang Vân Hạc.
Rượu giao bôi.
"Uống đi, chẳng lẽ ngươi không thích uống cùng ta?" Khóe mắt Mộng Nữ rưng rưng.
"Chúng ta uống rượu mỗi ngày rồi, hôm nay là tới làm việc." Giang Vân Hạc đường đường chính chính nói, còn chưa kịp nói hết, đã bị Mộng Nữ gõ phía dưới ly rượu của hắn, đem toàn bộ rượu trong ly cho Giang Vân Hạc uống cạn.
Lúc này Mộng Nữ mới chậm rãi uống rượu trong ly của mình, vừa uống vừa nở nụ cười kiều diễm nhìn hắn, đắc ý vô cùng.
"Bây giờ... Rượu giao bôi cũng đã uống..." Mộng Nữ sáp lại gần Giang Vân Hạc, thì thầm vào tai hắn.
"Hôm nay là tới làm chính sự, không phải là tới để ăn uống đùa giỡn." Giang Vân Hạc nghiêm nghị nói.
Ngươi thật cho rằng ta tới đây để ăn chơi?
"A a!" Mộng Nữ cười đầy ẩn ý, hơi chống cằm, để lộ chiếc cổ tuyệt đẹp.
Giang Vân Hạc cảm thấy nàng đúng là tai họa.
Trước đây chỉ nghĩ nàng có chút xấu tính, hay điệu thấp, lúc này mới phát hiện, nàng so với Tô Tiểu Tiểu còn khó dây dưa hơn.
Từ khi bản thân xuyên không tới thể giới này không nói là thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng rất ít khi thua thiệt.
Nhưng luôn bị Mộng Nữ gây khó dễ quá sức.
Ngươi giở trò lưu manh với nàng? Nói không chừng nàng còn lưu manh hơn ngươi.
Ngươi chơi thủ đoạn với nàng? Nói không chừng người ta đã sớm nằm mơ thấy.
Ngươi muốn xách quần rời đi? Người ta lôi ông nội, lão cha ra, hỏi ngươi có sợ hay không?
Người ta cũng không cần mạng của ngươi, chỉ muốn cưới ngươi, ngươi làm thế nào?
"Được rồi, ba người các ngươi ra ngoài đi." Giang Vân Hạc phất tay đuổi ba vị cô nương còn lại, có Mộng Nữ ở đây, chỉ cần nàng nói "Ta là Trác Như Mộng", ba cô nương này chỉ sợ sẽ đàng hoàng hơn cả thục nữ.
Ba người vừa đi, Kế Nguyên hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ngồi im đó không nói gì, trên mặt hiện rõ vẻ hả hê muốn cười trên sự đau khổ của người khác.
"Bạch cốt tinh ở đây là sao vậy?" Giang Vân Hạc nói sang chuyện khác, bước tới cạnh cửa sổ nhìn xuống cảnh vật bên dưới.
"Nàng vốn là một tú bà thanh lâu, sau đó bị người khác giết hại vứt xác xuống giếng, tích lũy âm khí, qua nhiều năm trở thành yêu. Về sau ở chỗ này náo loạn một trận, tu sĩ Trần gia nghe được chuyện tới nơi này dò xét, phát hiện ra nàng, nể tình nàng không làm điều ác, nên giữ nàng một mạng. Ở lại nơi này làm tú bà, có ghi danh trong nha môn."
Giang Vân Hạc nhìn bạch cốt tinh xinh đẹp nói cười như đóa hoa phía dưới kia, trong đầu vẫn suy nghĩ... Rốt cuộc có bị lộ hay không?
"Vậy kia là ai? Người đang ngồi, trên bàn có cây đao." Giang Vân Hạc thấy phòng đối diện cũng mở cửa sổ, trong phòng là một tu sĩ, khoảng ba mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, đang ôm một cô nương sờ soạng, trong lúc lỡ đãng nhìn về hai người, khẽ gật đầu.
Giang Vân Hạc cũng mỉm cười gật đầu đáp lại.
"Cung Linh của Cực Đao môn thuộc Vũ Quốc, đao pháp xuất chúng, không kém gì Ẩm Huyết tông La Phách Đạo, tu vi so với La Phách Đạo còn cao hơn một bậc."
"Sao cái gì ngươi cũng biết vậy?” Giang Vân Hạc cảm thấy Mộng Nữ giống như Bách Hiểu Sinh trong giang hồ vậy.
"Ngươi cho là ai cũng giống như ngươi, cái gì cũng không biết ư?" Mộng Nữ liếc hắn một cái.
Trong một căn phòng khác cách đó không xa, mơ hồ thấy mấy tu sĩ Hổ Đường đang ở trong đó.
Những tu sĩ này... có thể gặp được không ít đồng đạo ở nơi này.
Giang Vân Hạc cảm thấy mình và bọn họ có thể trở thành bạn tốt của nhau.
"Hai người ở lại, ta đi trước đây." Kế Nguyên nhìn một hồi, biết hôm nay không có chuyện gì, chào hỏi hai người, rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Chờ Kế Nguyên đi rồi, Giang Vân Hạc mới nói: "Không phải ta đã nói sẽ trở về suy nghĩ thật kỹ sao? Ngươi làm như vậy khiến ta không biết phải làm gì giờ."
"Chẳng lẽ ngươi còn muốn trách ta?" Mộng Nữ rất bất mãn.
"Không lẽ trách ta?" Giang Vân Hạc càng không giải thích được.
"Nói nhảm, dĩ nhiên là trách ngươi. Lần đầu tiên, hai ta ở trong tẩm cung Thủy Quân phủ trúng hợp hoan kính, ta bị chém hơn năm mươi đao, ngươi có biết trải nghiệm lần đó như thế nào không?"
"Chuyện này không tính." Giang Vân Hạc vội vàng phản bác.
"Chuyện này ta đã biết, cho nên lúc đi tẩm cung mới chuẩn bị trước hai con thỏ." Mộng Nữ đắc ý nói.
"Sau đó lần thứ hai, ở dưới lòng đất..."
"Chuyện đó cũng không phát sinh!"
"Ta vẫn tính là có, nếu không chẳng phải là tiện nghi cho ngươi?" Mộng Nữ lườm hắn một cái.
Sau đó, nói một câu định thắng bại.
"Dù sao, ta cũng không có ý định nói chuyện phải trái với ngươi."
Giang Vân Hạc:...
Cũng quá thẳng thắn đi.
Ta đúng là ngốc mới nói chuyện phải trái với nàng.
Mặc dù lần thứ ba mình là người bị hại, nhưng Giang Vân Hạc cảm thấy lặp lại nữa cũng không có ý nghĩa.
"Ta cần dành thời gian nghĩ cách giải quyết, dù sao vẫn còn Chấp Nguyệt..." Đột nhiên Giang Vân Hạc cảm thấy vẫn có thể lôi Chấp Nguyệt ra làm bia đỡ đạn một chút.
"Như vậy đi, ta rộng lượng một chút, cho phép nhận nàng làm thiếp."
Giang Vân Hạc khiếp sợ nhìn Mộng Nữ, lời này ngươi cũng có thể nói ra được.
Mộng Nữ hơi chột dạ, lẩm bẩm nói: "Cùng lắm thì bằng nàng ta... Đừng hòng để ta làm thiếp, dù sao cũng tiện nghi cho ngươi."
Lẩm bẩm vài câu, Mộng Nữ lại cảm thấy ủy khuất, vành mắt đỏ ửng: "Ta như vậy đã không còn mặt mũi, ngươi còn muốn thế nào?"
Giang Vân Hạc thở dài trong lòng, xoa đầu Mộng Nữ, nhẹ giọng nói: "Không phải tại ngươi, ngươi không sao cả."
"Nhưng chuyện này đối với ta, với cả Chấp Nguyệt cũng quá đột ngột, ngươi cũng hiểu chứ?"
"Cho ta chút thời gian, ta nghĩ cách giải quyết chuyện này." Giang Vân Hạc nói.
"Người đừng hòng nói chuyện qua loa, chớ lừa gạt ta." Mộng Nữ buồn buồn nói.
"Yên tâm, ngươi khả ái như vậy, phàm là đàn ông đều sẽ thích ngươi." Giang Vân Hạc trấn an.
"Dù sao ngươi không thích cũng không được." Tâm trạng Mộng Nữ hoãn xuống, con ngươi xoay chuyển một cái, rút ra một chiếc khăn tay, chính là chiếc vừa lau tay cho Giang Vân Hạc, phía trên có một vệt máu nhỏ.
"Có cái này, cho dù ngươi chạy đến chân trời cũng vô ích. Trác gia chúng ta nằm mơ những sự việc có liên quan tới bản thân, nếu như có quan hệ thân mật, thỉnh thoảng cũng có thể nằm mơ thấy người khác, hôm nay có máu của ngươi, là có thể nằm mơ thấy chuyện liên quan tới ngươi, những nơi ngươi sẽ xuất hiện." Mộng Nữ hừ hừ nói.
Trong lòng Giang Vân Hạc giật giật, quả nhiên không thể tùy ý để người khác có được máu của mình.
Khi trước Tô Tiểu Tiểu cầm tóc mình, tùy tiện liền có thể tìm được mình.
Hôm nay Mộng Nữ lại lấy được máu mình... Không biết có nên tìm biện pháp trộm về hay không.
"Đừng đánh chủ ý xấu, ta còn có cái khác, là cái ngày ngươi để lại..." Sắc mặt Mộng Nữ đỏ bừng nói.
Giang Vân Hạc:...
Hắn thề, sau này nhất quyết không tùy tiện lưu lại cái gì.
Quá nguy hiểm.
Nói cho cùng vẫn là kinh nghiệm mình quá ít, đối với các loại thuật pháp không hiểu nhiều.
Đứng cạnh cửa sổ nhìn thật lâu, cũng không phát hiện được nhân vật gì khả nghi, Giang Vân Hạc cũng mất hứng thú, thanh lâu này không được, không thích hợp dò xét.
Giang Vân Hạc quay qua nói với Mộng Nữ: "Được rồi, trở về thôi, ngươi cũng về nghỉ ngơi cho khỏe. Yên tâm, ta sẽ không chạy, không cần lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào ta."
Mộng Nữ nhìn hắn, không có lên tiếng.
"Ánh mắt ngươi là ý gì?" Giang Vân Hạc thấy ánh mắt cổ quái của Mộng Nữ, cảm thấy nhân phẩm của mình đang bị xúc phạm.
Mộng Nữ: “Ngươi có định chạy hay không, ngươi cho là ta không biết?”
Khốn kiếp!
"Ta đi trước." Giang Vân Hạc móc mấy thỏi bạc từ trong túi trữ vật ném lên mặt bàn, lách người một cái biến mất khỏi phòng.
Mộng Nữ ngồi ở trước bàn nâng cằm, vẫn cảm thấy có chút ủy khuất.
Mộng Nữ đôi lúc đều cảm thấy, thành mình cũng mơ thấy, bại cũng mơ thấy.
Còn mơ thấy mình bị gài bẫy.
Loại cảm giác này, hôm nay đặc biệt trở nên mạnh mẽ.
Một lát sau khôi phục tâm tình, bắt đầu suy tư về giấc mộng buổi chiều kia.
...
Quay về Trình gia, liền thấy đám Bùi Âm, Từ Hạo Thanh đều đang ở đây.
Bùi Âm vui ra mặt, chỉ thiếu nước cười ra tiếng, nhìn như vừa trúng tiền.
"Giang sư huynh."
Thấy Giang Vân Hạc bước vào, mấy người Từ Hạo Thanh lên tiếng chào hỏi.
"Tiếp theo chúng ta làm gì?"
"Không có việc gì thì đi dạo trên đường một chút, nếu phát hiện nhân vật khả nghi liền nói với ta." Giang Vân Hạc suy nghĩ một chút rồi nói, mấy người này tạm thời không dùng được.
Dù sao, phương diện điều tra cũng không phải là thế mạnh của mấy người này. Mấy trăm người Hỏa Nha Quân rải khắp Vĩnh Thành còn không tìm kiếm được gì, huống chi chỉ là ba người này.
Lập tức có người Trình gia dẫn hắn tới một tiểu lâu độc lập phía hậu viện, trong nhà cũng an bài sẵn thị nữ.
Giang Vân Hạc thấy thị nữ, cực kỳ cảnh giác đi tới trước mặt hai người, ngửi một cái...
Trình Nghiệp dẫn đường cho Giang Vân Hạc, thấy hắn đi tới trước người hai nha hoàn, trong lòng chột dạ, còn tưởng Giang Vân Hạc vừa ý hai nha hoàn này.
Nhất thời có chút hối hận, không nên an bài hai nha đầu hầu hạ.
Không nói tới thân phận cô gái ban sáng, chỉ nói một câu đã dọa Thanh Linh đồng tử bỏ chạy, Trình gia đã chọc không nổi.
Càng không cần phải nói tới chưởng lệnh đệ tử Chấp Nguyệt.
Vị thượng sư này muốn hai nha hoàn này hầu hạ thì không việc gì, quan trọng là sau khi bị người khác biết, sợ là Trình gia sẽ bị hủy.
Trong lúc Trình Nghiệp đang thấp thỏm, chỉ thấy Giang Vân Hạc phất tay một cái: "Tất cả đi xuống đi, ta không cần hầu hạ."
Trình Nghiệp nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Giang Vân Hạc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xác nhận qua mùi hương, không phải Trác Như Mộng.
Bây giờ đôi mắt đã không nhờ vả được, chỉ có mùi hương trên người cô gái mới có thể giúp hắn xác nhận thân phận.
Chỉ cần tiếp xúc “hơi thân mật” qua một lần, hắn chắc chắn sẽ không nhận lầm.