Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Chương 30: Gặp trở ngại



"Đã đến lúc nên rời đi rồi. Làm theo như ý ngươi,mấy ngày này tìm thời gian rồi đem tiểu tình nhân của ngươi đưa đi đi." Tô Tiểu Tiểu vẫn ngồi trên cành cây, hai chân trần đung đung đưa đưa nói.

"Đi Vô Nhai Sơn sao?" Giang Vân Hạc ngồi thẳng lên,lẩm nhẩm tính toán một chút."Hiện tại mới có năm tháng,vẫn phải còn có thời gian chứ?"

"Không chỉ đơn giản là đi Vô Nhai Sơn." Tô Tiểu Tiểu khoát khoát tay và không nói lại nhiều lời.

"Được rồi. Ngươi mượn cớ rời khỏi đây trước, ta sẽ đem nàng đưa đi." Giang Vân Hạc cầm con thỏ trụi lông trong tay ném đi, vươn vai một cái đầy lười biếng.

Hắn nhớ khi hắn đến cái thế giới này không có mấy ngày,đã bị nhốt tại thâm sơn không người ở, vậy mà đã qua năm tháng.Cũng may ở đây còn có thứ hắn có thể nghiên cứu, nên cũng không cảm thấy buồn bực, nhưng vẫn cảm thấy thời gian trôi thật mau.

Khó trách ai cũng đều nói tu tiên không biết tới tháng năm là gì...

Việc liên quan tới nghiên cứu Thạch Hỏa Chú,hắn đã sớm hoàn thành.Bây giờ muốn giải trừ cũng đơn giản, chỉ cần hủy đoạn mã hiệu hoả độc hiện tại ở bên trong cơ thể Chấp Nguyệt,rồi đưa một đoạn mã hiệu mới vào là có thể đem nó ngừng lại. Xong chỉ cần Chấp Nguyệt có thể khôi phục lại linh khí là nàng có thể tự mình trừ bỏ Thạch Hỏa Chú.

Còn hiện tại,trong nửa tháng này hắn đang nghiên cứu về loại mã hiệu của mấy con thỏ sống cùng thỏ chín,ý đồ sau này có thể trực tiếp đem thỏ sống rụng lông biến thành thỏ nướng chín ngay lập tức.

Trước mắt hắn đã thành công được một nửa —làm thỏ sống rụng lông!...

Trở về phòng,Chấp Nguyệt từ lâu đã ngồi chờ ở đó,nàng mặc một bộ váy hồng,khuôn mặt không một chút trang điểm nhưng vẫn rất đẹp.

Chấp Nguyệt nhìn thấy hắn liền mỉm cười,ánh mắt mang theo một chút ít ngọt ngào.Mấy tháng nay, nụ cười này vẫn thường xuyên thấy trên khuôn mặt nàng.

Chính Chấp Nguyệt cũng cảm thấy bản thân mình tự nhiên có chút kỳ quái,cho dù là thời điểm Giang Vân Hạc đi vắng, nàng vẫn luôn cảm thấy nội tâm bên trong rất an ổn, rất ngọt ngào,đôi khi còn tự nhiên lại ngẩn người, thậm chí nàng còn không muốn nghĩ tới mình sau khi mất tích, tông môn liệu sẽ phản ứng như thế nào.

Đã có lúc nàng cảm thấy mình như bị Giang Vân Hạc hạ bùa mê thuốc lú.Nhưng nếu như đây thật là bùa chú, nàng hi vọng mình sẽ mãi mãi không thoát ra được.

Nếu như Tử Thần Tông đệ tử thấy được nàng hiện tại,chỉ sợ họ sẽ có những suy nghĩ khác.

...

"Buổi tối hôm nay gió thật lớn." Giang Vân Hạc nằm xuống giường, ngáp dài một cái.

Chấp Nguyệt nằm yên tĩnh sau lưng Giang Vân Hạc, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn.Trên thực tế, ngày thường Chấp Nguyệt cũng rất ít khi ngủ, nhiều lần Giang Vân Hạc ngủ thiếp đi, nàng đều sẽ ngồi yên tĩnh mà ngắm hắn...

Đêm đen yên tĩnh,gió thổi xào xạc,từ nơi xa thăm thẳm của chốn thâm sơn thi thoảng vọng tới tiếng sói sủa ma,khung cảnh mười phần đáng sợ..

.Bỗng...trên bầu trời vang lên một giọng nữ nhân như sấm như sét!

"Tô Tiểu Tiểu ta xem ngươi còn có thể chạy trốn nơi nào."

Ngay sau đó chính là âm thanh của Tô Tiểu Tiểu.

"Mục Thanh Tước, mũi của ngươi là của loài cẩu sao?"

"Tô Tiểu Tiểu, đừng dùng trình miệng lưỡi lợi hại, ngoan ngoãn theo ta trở về, còn có thể đỡ chút ít khổ cực."

"Ngươi thật sự cho rằng ngươi ăn chắc ta rồi? Tiện nhân, ngược lại ta muốn xem xem ngươi có thể thắng ta như thế nào."

Tô Tiểu Tiểu âm thanh xa dần.

Ở trong nhà, Giang Vân Hạc ngay từ đầu nghe được âm thanh đó liền sửng sốt một chút, sau đó hắn lấy lại được bình tĩnh, quay người trở lại giường.

"Nàng ta là Đà La Cung Mục Thanh Tước, ngày trước ta nghe nói nàng cùng Tô Tiểu Tiểu là thù địch, quả nhiên là sự thật." Chấp Nguyệt âm trầm nói.

Giang Vân Hạc nội tâm bên trong âm thầm tán thưởng, Tô Tiểu Tiểu này vẫn rất đáng tin cậy, chi tiết này nàng làm rất tốt. Mục Thanh Tước này đúng là thù nhân của Tô Tiểu Tiểu, nhưng nếu nàng xuất hiện vào lúc này thì đúng là không quá phù hợp, thời tiết bây giờ quá tệ, trông trời có vẻ muốn mưa.

Được rồi, nếu đã là Tô Tiểu Tiểu sắp xếp, vậy cứ dựa theo kế hoạch làm việc đi.

Tiếp đến Giang Vân Hạc mở miệng nói: "Nàng gặp được thù nhân,khẳng định trong thời gian ngắn không thể thoát thân được,đây là một cơ hội tốt."

Chấp Nguyệt khẽ gật đầu.Đúng là cơ hội.

"Mục Thanh Tước thực lực không kém gì Tô Tiểu Tiểu, Tô Tiểu Tiểu khẳng định không thể dễ dàng đánh bại nàng,tuy nhiên chúng ta vẫn phải nhanh hơn bọn họ một chút." Chấp Nguyệt suy nghĩ một lát,rồi ôm Giang Vân Hạc, tới gần hắn bên tai nói: "Nơi này còn có thủ hạ của Tô Tiểu Tiểu, nếu như gặp phải bọn hắn, ngươi chỉ có thể một người đi trước, sau đó báo tới Tử Thần Tông. Tô Tiểu Tiểu sẽ không dám làm gì ta."

"Không cần." Giang Vân Hạc khẽ lắc đầu. "Chờ ta một chút, rất nhanh sẽ ổn."

Giang Vân Hạc nhanh chóng ổn định tinh thần, mở ra Chân Thực Thị Giới, số liệu hồng lưu theo lòng bàn tay chảy vào chân Chấp Nguyệt hình thành từng đoạn mã hiệu.

Đợi mấy phút đồng hồ xác nhận không có vấn đề gì,Giang Vân Hạc ôm lấy Chấp Nguyệt, bước nhanh ra ngoài.

"Đi."

"Ngươi biết hướng phương hướng nào sao?" Chấp Nguyệt ôm cổ Giang Vân Hạc hỏi.

"Có lẽ là Đông Nam, ta có lần nghe Hắc Lang Quân nói,hướng Đông Nam thường xuyên có người hái thuốc xuất hiện." Giang Vân Hạc nhanh chóng nhảy vào rừng cây, một đường chạy trốn.

Hắc Lang Quân mà hắn vừa nói tới chính là đại hán đầu lợn có nụ cười thật thà.

"Ta... trên người ta linh khí bắt đầu khôi phục rồi!" Chấp Nguyệt bất thình lình ngạc nhiên nói.

"Thạch Hỏa Chú trên thực tế là chia làm hai bộ phận, hóa đá cùng hỏa độc. Ta vừa đem hỏa độc trừ bỏ đi, còn lại thạch chú,một lát nữa ngươi có thể tự mình giải khai." Giang Vân Hạc cười nói.

Chấp Nguyệt không có nói chuyện, mà chỉ dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Giang Vân Hạc.Mặc dù giờ đây Giang Vân Hạc thực lực không cao,nhưng hắn lại có thể làm được việc mà trăm ngàn năm cũng không có người có thể làm được,hắn quả thực là một thiên tài!.

"Đợi qua nửa giờ, linh lực của ta sẽ khôi phục được một chút,đến lúc đó giải trừ hóa đá thì việc chúng ta rời khỏi nơi này liền dễ dàng hơn nhiều." Chấp Nguyệt cười nói.

Uỳnh!!...Một đường sét rạch ngang khoảng trời chấm dứt cuộc nói chuyện của hai người,Giang Vân Hạc nhịn không được muốn ngẩng đầu nhìn,xem bên trong đám mây kia liệu có con rồng nào đang đùa nghịch ở đó hay không,đáng tiếc bị tán cây che kín tầm mắt nên hắn chỉ có thể nhìn thấy một tia sét lớn nổ tung ở phía chân trời.Ngay sau đó,hắn nhanh chóng nhảy lên một khối đá cao hơn hai mét, mở ra Chân Thực Thị Giới quan sát,nhưng chỉ vẻn vẹn một giây liền đóng lại,phạm vi quan sát quá lớn, hắn cũng không kiên trì được bao lâu.

Nhưng cũng chỉ một giây ngắn ngủi đã đủ để hắn phát hiện trên nhánh cây ở con đường phía trước có một con Thanh Xà đang treo ngược vắt vẻo."Đúng rồi, Đà La Cung là nơi nào vậy? Còn cả Mục Thanh Tước là ai?" Giang Vân Hạc bất thình lình hỏi.

"Đà La Cung chính là đệ nhất tà ma ngoại đạo, người đời từng có câu "Đà La thứ hai, ai dám thứ nhất!". Đệ tử của Đà La Cung dường như đời nào cũng sẽ ở thiên hạ nhấc lên một hồi tinh quang huyết vũ, nếu như ngày sau ngươi có nhìn thấy người của Đà La Cung, ngàn vạn lần phải tránh xa. Còn về Mục Thanh Tước, nàng là Đà La Cung Đại Đệ Tử xuất chúng nhất, tin tức liên quan tới nàng không có nhiều, chỉ biết là nàng cùng Tô Tiểu Tiểu nhiều lần giao thủ, thắng nhiều bại ít..."

Giang Vân Hạc vừa nghe,vừa ghi nhớ những tin tức liên quan ở đáy lòng.

Những ngày này mặc dù hắn một mực ở tại núi sâu,nhưng từ Chấp Nguyệt mà hắn đã biết rõ không ít thế gian sự tình.

Ví dụ như chính đạo cùng Tà Đạo,ví dụ như một vài đại phái nổi tiếng,ví dụ như mấy đại vương triều,như Vân An phủ Kiếm Thu Minh,như cả cá mè hoa ở dòng nước Thủy Thần.

Chấp Nguyệt dù sao cũng là đại phái đệ tử, đối với những chuyện này rõ ràng nhiều, để Giang Vân Hạc thu hoạch rất phong phú.

"Đêm hôm khuya khoắt, hai vị đang muốn đi đâu vậy?" Một giọng nữ vũ mị truyền nhập bên trong tai hai người, Chấp Nguyệt thân thể lập tức cứng đờ.

Vừa lúc một ánh chớp thoáng qua, dựa vào ánh chớp có thể trông thấy phía xa xa có một nữ tử áo xanh đang dựa đầu vào đá.

"Ta có thể tự mình hành động." Chấp Nguyệt chẳng biết từ lúc nào hai chân đã khôi phục hành động, dường như có Giang Vân Hạc ở bên tai nói khẽ,quằn quại đau đớn đều biến tan.

"Hai vị tình chàng ý thiếp, thật đúng là để nô gia hâm mộ nha." Tiểu Thanh che miệng cười nói.

Chấp Nguyệt thân thể tiếp đất, sửa sang một chút quần áo, đầu lông mày nhếch lên một cái, khuôn mặt nghiêm túc, cả người nàng cho người khác cảm giác đều hoàn toàn khác biệt, giống như lúc Giang Vân Hạc mới gặp nàng vậy, cao ngạo mà thanh lãnh.

"Tô Tiểu Tiểu bị thù nhân truy sát, lúc này đã không ở chỗ này chỗ, có thể hay không trở về còn chưa biết. Ngươi thật muốn vì Tô Tiểu Tiểu bán mạng, tham dự nhân gian sự tình? Ta chính là Tử Thần Tông chưởng lệnh đệ tử, ngươi thật muốn cản ta, cùng Tử Thần Tông kết thù kết oán?"

"Ai..., nô gia cũng không to gan làm tức giận Tô tiên tử, cũng không muốn trêu chọc tiên tử ngươi a. Chỉ là bây giờ trời tối, đường trơn trượt, hai vị cũng đừng đi lầm đường, Ngũ Dương Sơn tuy nói không lớn, nhưng cũng có vài chỗ hiểm địa, hai vị nếu là rơi vào đó, liền không đẹp chút nào!.

Không bằng trước tới nhà nô gia nghỉ ngơi, mang rượu ra tâm sự, rồi đợi bình minh lên lại đi, nô gia sẽ tự nguyện đưa tiễn mười dặm, không biết ý hai vị như thế nào?"

"Nhìn lại ngươi muốn đi một con đường đến đen rồi sao? Lá gan thật sự là không nhỏ, chỉ cần ta trở về tông môn, ngươi thật sự cho rằng Tô Tiểu Tiểu bảo vệ được ngươi sao? Sợ rằng ả tự thân còn khó đảm bảo!" Chấp Nguyệt sắc mặt băng lãnh.

Nếu không phải linh khí bản thân chưa hồi phục, sao nàng phải cùng ả nói những lời nhảm nhí này!

Chỉ cần cho chính nàng thêm hai canh giờ, nàng liền có thể khôi phục gần nửa tu vi, đến lúc đó muốn đi, đối phương tuyệt đối ngăn không được.

"Nói như vậy, ta càng không thể để hai vị cứ thế đi được rồi!" Tiểu Thanh che miệng cười nói.

"Phiền hai vị cùng nô gia trở về tiểu tọa, thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.