Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Chương 35: Không còn sở trường



Ngay lúc Giang Vân Hạc mở ra Chân Thực Thị Giới kiểm tra số liệu lưu động trên thân pho tượng thì hành động của hắn đã bị yêu quái phát hiện,cái đầu nó đang cầm trong tay lộ ra ánh mắt hung hiểm cùng tức giận,rất nhanh một đạo kim quang xé gió hướng phía hắn mà bổ tới.

Giang Vân Hạc không cần suy nghĩ,hắn lộn một vòng trên mặt đất né tránh rồi quát lớn: "Nhanh động thủ!",còn nội tâm chính mình thì nhanh chóng moi móc lại tin tức liên quan đến pho tượng.

Phải rồi,trước kia Chấp Nguyệt từng nói,pho tượng này thuộc về thần đạo,nhưng... thần đạo cụ thể là cái gì?Phân chia ra sao?...Cái này hắn cũng chỉ biết một chút,bởi vì lúc trước Chấp Nguyệt cũng không có giảng giải nhiều.

Nhưng có thể nói,Thần Đạo chia làm hai loại, một loại là hương hỏa thần lực,còn loại kia là chấp chưởng cổ ấn.Mà pho tượng này chính là loại thứ nhất,nó trải qua rất nhiều năm tháng được người cúng tế mà hóa thành, giống như sơn thần, thuỷ thần hoặc là Dương Sơn Quân được Sơn Quân ấn vậy.

Ở trên chiến trường,Thần Đạo khó xơi nhất chính là năng lực tự chúc phúc cho bản thân, nếu như hắn được chúc phúc liên tục,đồng nghĩa mọi chỉ số của hắn đều tăng cao,vậy thì coi như lúc trước ngươi mạnh hơn hắn một vài phần thì cũng chưa chắc ngươi có thể thắng hắn lúc này.Ngoài ra,khi ở đất phong thần hắn còn có các loại thần thông, năng lực ít người so sánh được...

Bình thường, Thần Đạo Giả rất ít khi cùng người khác tranh đấu, nhưng nhìn pho tượng này thì...chắc chắn nó là ngoại lệ.Cũng may, thần đạo hương hỏa thần lực của nó so với bình thường có vẻ rất ít,mà hiện tại lại ở nơi cách xa đất phong thần nên thực lực nó chắc chắn sẽ giảm mạnh.

Hơn nữa, ngay từ đầu Giang Vân Hạc đã phát hiện trên người nó có đầy vết rạn li ti không đồng đều,cũng chính là vết thương do Chấp Nguyệt để lại,nên chắc chắn thực lực của nó bây giờ mười phần không được một.

Nếu không có lẽ hiện tại hắn phải lo lắng mình phải chết như thế nào để có uy nghiêm một chút...

"Trói!" Lưu Thủ Thành giơ một tay lên, một sợi dây thừng màu bạc phóng ra ngoài trực tiếp trói pho tượng lại,nhưng mà khổ nỗi,nó vừa không trói tay, cũng không trói chân,mà lại hướng phía giữa co rụt lại,rồi toàn bộ trói ở trên lưng pho tượng trông giống hệt cái đai quần.

Tuy chỉ có như vậy,nhưng sắc mặt Lưu Thủ Thành lúc này cũng đã xanh mét,rồi với vẻ mặt tiếc nuối,hắn móc ra một ngọn đèn nho nhỏ,mặt trên có một ngọn lửa lớn chừng hạt đậu le lói cháy,mặt dưới dầu thắp gần như sắp khô cạn sạch đến nỗi thấy cả đáy bình.

Rồi Lưu Thủ Thành cầm ngọn đèn hướng về phía trước thổi một cái.

"Phù!"

Một ngọn lửa bùng lớn nhắm thẳng về phía pho tượng.

Cùng lúc đó, mập mạp cũng móc ra một cái Kim Cương Chùy,hắn thổi một hơi nhẹ lên trên, Kim Cương Chùy nhanh chóng hóa lớn,từ một bàn tay nhỏ thành một trái dưa hấu khổng lồ,mặt trên có lôi điện lấp lóe.Rồi hắn lại giống như một trái bóng cao su,từ trên mặt đất bắn ra đập về phía pho tượng.

Ở phía ngoài quan sát,Giang Vân Hạc để ý ngay bên trên cơ thể hai người Lưu Thủ Thành và mập mạp lúc này có nhiều điểm lạ,cứ cách ba thước thì lại có một ký hiệu màu vàng rất kì quái,đây chắc chắn đây là thủ đoạn của pho tượng kia.

Biết vậy,Giang Vân Hạc lập tức tập trung tinh thần, toàn lực quan sát pho tượng đang bị ngọn lửa nuốt gọn, nhưng nhìn từ các chữ số đang lưu động trên thân thể pho tượng,xem ra nó chỉ bị ảnh hưởng rất nhỏ.

Một lúc sau ngọn lửa tắt hết, chỉ còn thấy bên ngoài thân pho tượng kia là một lớp than đen bóng, dường như không thể nhận ra.

Sau đó pho tượng cầm cái đầu như giơ tấm lá chắn đánh về phía Kim Cương Chùy.

"Đông!"

Pho tượng lùi lại một bước, mà mập mạp bị đánh ra ngoài ba bốn thước,hắn bay lên tận trên bài vị như trái bóng cao su chịu mọi lực đàn hồi ở mảnh không gian này.

Lưu Thủ Thành lại thổi một ngọn lửa phép ra ngoài, chiếc đèn cạn dầu tạo ngọn lửa càng ngày càng le lói,lúc nào cũng có thể tắt.

"Đạo hữu vẫn không ra tay?" Lưu Thủ Thành lo lắng nói.

Giang Vân Hạc nhíu mày, trong mấy người này pho tượng thì pho tượng vẫn là mạnh nhất,nó tự có chúc phúc cho bản thân mình, trừ khi bây giờ đem hương hỏa thần lực hao hụt hết, bằng không khó có thể thắng được nó.

Nhưng mình bây giờ chỉ biết thuật hóa đá và hỏa độc, đối với pho tượng đầu gỗ mà nói, hóa đá có ích lợi gì sao?

Trước đó hắn quan sát thì đã phát hiện, hương hỏa thần lực so với linh lực số liệu thì bất đồng,cho nên hắn cũng không biết hỏa độc số liệu đối với thần lực rốt cuộc có hiệu quả hay không.

Vì vậy bây giờ mình lấy cái gì để động thủ?

Có thể nói ngoại trừ Chân Thực Thị Giới ra thì hiện giờ hắn không có sở trường nào khác!

"Hả?" Giang Vân Hạc đột nhiên phát hiện trong đống số liệu tạo thành pho tượng, có một chỗ phát ra ánh sáng màu vàng.

Mà nó chính là thứ hắn đã từng gặp qua, hàng tai.

"Mập mạp tránh sang phía bên trái." Giang Vân Hạc hét lớn một tiếng, mập mạp không rõ nguyên nhân, vốn đang như đạn bắn về phía trước, đột nhiên cố sức bay dịch về phía trái một chút.

Một đạo số liệu từ tay pho tượng liền bắn vào khoảng không.

Mà lúc này Giang Vân Hạc mới phát hiện bên ngoài cơ thể mập mạp hàng chữ số vàng kim từ từ yếu dần, chưa đến ba hơi thở,nó liền biến mất.

"Hóa ra là như vậy!"Giang Vân Hạc mừng rỡ trong lòng.

Mập mạp ở mặt tường bắn ra, lần thứ hai hắn cùng pho tượng chạm vào nhau.

"Đông!"

Lần này đạn mập mạp bật trở lại ba bốn thước, pho tượng lại lui đủ một thước.

"Chuyện gì xảy ra? Có hiệu quả sao?" Mập mạp vui mừng.

"Mập mạp, tránh qua bên phải." Giang Vân Hạc nhìn chằm chằm số hiệu trong cơ thể pho tượng, lần thứ hai đột nhiên hét lớn.

Pho tượng lần thứ hai bắn khoảng không.

Nhưng mà mập mạp và Lưu Thủ Thành hoàn toàn nhìn không thấy số hiệu, cũng không nhìn thấy pho tượng dùng thần thuật, mập mạp hô lớn: "Ngươi dùng trò quỷ gì?"

"Nó dùng hương hỏa cung phụng thần thuật, hàng tai thuật, cho nên ngươi đánh không nổi nó." Giang Vân Hạc hô.

"Quả nhiên là thần thuật!" Mập mạp và Lưu Thủ Thành đều giật mình, thần thuật thần bí quỷ dị nhất, hai người không nghĩ tới Giang Vân Hạc lại hiểu, càng không có nghĩ tới pho tượng kia lại là thứ dùng hương hỏa thần lực.

Mập mạp cùng pho tượng lần thứ ba chạm vào nhau, lần này pho tượng lại lui hơn một thước,đến tận sân trên bậc thang.

"Hảo huynh đệ, quả nhiên không giống người thường, khả năng trước đó của ngươi cuối cùng cũng dùng ra rồi." Mập mạp trên không trung cười lớn một tiếng, liên tục khen ngợi.

Nhưng Giang Vân Hạc không để ý,thứ hắn chú ý lại là ánh mắt của pho tượng kia nhìn mình, tràn đầy ác ý.

Đồng thời hắn chú ý tới trên thân pho tượng một chuỗi ký hiệu chưa từng thấy qua sáng lên.

Giang Vân Hạc không cần suy nghĩ liền lăn một vòng, còn chưa đứng dậy, chợt nghe tiếng cót két, hai tôn thần bên trong miếu tự nhiên động đậy, một người trong đó trở tay một quyền đập tới, Giang Vân Hạc lăn một vòng tránh thoát ra ngoài.

Lưu Thủ Thành không đề phòng, bị người còn lại một cước đá vào lưng.

"Đây là thủ đoạn gì? Pho tượng kia không còn ở đất phong thần,hẳn là thực lực phải đại giảm, không có quá nhiều thủ đoạn mới đúng."

Giang Vân Hạc đầu tiên là giật mình,nhưng trong óc lại hiện lên một tia sáng,hắn vội vã hô: "Lui ra ngoài, đây là sào huyệt của nó, tượng Lão mẫu không phải bị người ta đánh cắp,mà là bị nó hủy, sau đó chính nó ngụy trang thành tượng Lão mẫu để được người tế bái."

Hắn ngẩng đầu lên thì thấy pho tượng kia giơ tay lên, lại là một đạo hàng tai hướng tới mập mạp.Sau đó nó cầm cái đầu đâm vào, trực tiếp đem mập mạp đánh trở về, một thần tượng khác lại đánh ra một quyền, càng làm bóng cao su bay trở lại.

Pho tượng lại một quyền đánh lại, mập mạp trên không trung liền phun máu.

Ngay sau đó pho tượng tiến lên một bước, đem cửa miếu chặn lại.

Bên trong miếu vốn đã không lớn, hai thần tượng lực lượng lại rất mạnh mẽ, bên ngoài còn có một pho tượng chặn cửa, trong lúc nhất thời mọi người đều tràn ngập nguy hiểm.

Mắt thấy một thần tượng đạp một cước hướng đầu Lưu Thủ Thành, một cước này đạp xuống dưới sợ là chả khác gì lấy đá đập trái dưa hấu.

Giang Vân Hạc cắn răng, chợt xông lên ôm lấy phía sau lưng thần tượng, liền cảm giác mình giống như ôm lấy một cái máy, đối phương hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.

Nhưng mục tiêu của hắn cũng không ở đây, số liệu như nước lũ tràn qua lòng bàn tay dũng mãnh tiến vào thần tượng, hình thành một đoạn mã hiệu hỏa độc.

Làm xong tất cả, Giang Vân Hạc cũng bị pho tượng đẩy một cái bay ra ngoài đập vào trên tường, lục phủ ngũ tạng lồng lộn như trộn rau vào nồi lẩu.

Lưu Thủ Thành vừa lăn một cái né tránh một cước, mắt thấy lại một chân đạp đến, muốn tránh cũng không thoát, nhất thời nhắm mắt lại:

"Xong."

Nhưng mà một giây kế tiếp không thấy chân nào đạp đến, Lưu Thủ Thành mở mắt nhìn, chỉ thấy tượng đá ngây ngô đứng ở đó, không hề nhúc nhích.

Giang Vân Hạc bò dậy từ trên nền đất,thấy tượng đá vẫn không nhúc nhích gì, trong khoảnh khắc hắn cảm thấy vui mừng.Quả nhiên,hỏa độc trong Thạch Hỏa Chú có thể ăn mòn hết thần lực thu được từ hương hỏa cung phụng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.