Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Chương 49: Hương Hoả Thần Đạo



"Các ngươi nghĩ rằng làm như vậy là cản được ta? Không khác gì châu chấu đá xe!"âm thanh vang vọng trên bầu trời như lôi đình cuồn cuộn.

Giang Vân Hạc cau mày,tuy rằng hắn không biết chủ nhân của tiếng nói này là ai,nhưng loại cảm giác uy thế nặng nề như vậy hắn đã từng cảm nhận qua một lần.

Chính là từ người Dương Sơn Quân và Kiếm Thu Minh!

Ngày đó,khi hai người này nói chuyện cũng như vậy,âm thanh giống như là tiếng sấm uỳnh uỳnh nổ vang liên tục.Cho dù là Tô Tiểu Tiểu lúc đó cũng phải chờ tới lúc Dương Sơn Quân bị thương bỏ chạy mới dám xuất thủ đánh lén, một chiêu chém đứt đuôi của hắn.

Còn hiện giờ,người bí ẩn trên kia thấp nhất cũng là cao thủ Hoa Môn cảnh, thậm chí có thể cường đại hơn, không biết Thịnh Châu Thành sẽ có kế sách chống lại như thế nào.

Ánh mắt Giang Vân Hạc chợt liếc đến Kế Nguyên ở bên cạnh,hắn thấy sắc mặt đối phương vẫn không có biến đổi,có lẽ vừa rồi phải tự kiềm chế chính mình để tiếp tục quan sát.

Còn đối với người bí ẩn phát ra âm thanh kia,Giang Vân Hạc cơ bản không dám mở Chân Thực Thị Giới ra nhìn,đối phương không phải là người mà hắn có thể dòm ngó được.

Trên không trung,đám da người đang bay múa loạn xạ thì bất thình lình hướng hai bên tản ra,để lộ hơn trăm người áo đen và người áo trắng.

Mấy người áo đen lay nhẹ thân hình đáp xuống phía trước,cầm trong tay những cái bình nhỏ,rồi tất cả đồng loạt nghiêng miệng bình đổ xuống phía dưới.Vô số hắc thủy(nước bẩn) tanh hôi từ trong bình tuôn ra,rời khỏi miệng bình liền nhanh chóng mở rộng, như Minh Hà ào ạt rơi xuống,tạo thành từng thác nước nhỏ đen sì trên bầu trời.

Phía trên thành Thịnh Châu cũng nhanh chóng xuất hiện một tầng kim quang bảo hộ,nhưng vẫn không chống đỡ nổi chỗ hắc thủy hôi thối kia,phía dưới bắt đầu bất ổn,kim quang dần dần bị ép xuống.

"Trời đất có chính khí,tỏa tới cho muôn loài

Là núi sông dưới đất,là trăng sao trên trời..." Bên trong thành,tiếng đọc sách bỗng chốc lớn hơn,như âm thanh ngàn người cùng lúc hội tụ vào một chỗ.

Giang Vân Hạc thậm còn nghe thấy rất nhiều âm thanh của thiếu niên, trẻ nhỏ.Hắn có thể tưởng tượng tới cảnh từng thanh niên, thiếu niên,trẻ nhỏ đang ngồi trong thư viện,vẻ mặt tràn đầy sự dũng cảm cùng kiên định,tự mình tận lực chống đỡ hắc thủy tanh hôi trên bầu trời luôn có thể ngay lập tức ập xuống.

Trong chốc lát, bên trên kim quang bảo hộ đã bị bao phủ một tầng nước.

Kế Nguyên híp mắt nhìn lên bầu trời, tay phải hắn nâng lên thủ thế.

Sau mấy người áo đen,hơn trăm người áo trắng mỗi người lấy ra một cái bình bạch sứ ( men trắng),rồi lại nghiêng bình xuống phía dưới đổ thêm một lượt, vô số ánh đao màu trắng từ trong bình lao ra, trên bầu trời giống như muốn rơi xuống một hồi đao vũ(mưa đao).

Cùng lúc đó,những tấm da người quỷ mị kia cũng bắt đầu ngo ngoe động đậy, dường như nó chỉ chờ những ánh đao kia đâm thủng kim quang bảo hộ là ngay lập tức chui vào trong thành trắng trợn giết tróc.

"Hỏa!" Bất thình lình bên ngoài truyền đến tiếng quát lớn.

"Hỏa! Hỏa! Hỏa!" Mấy trăm âm thanh nói theo hò hét.

Từng bộ Hồng Giáp Hỏa Nha Quân xuất hiện trên vài nóc nhà gần đó,hai tay giơ lên, một con Hoả Nha lớn cỡ nửa người từ sau lưng bay ra giống như từ trên người họ thoát xuống.

Mấy trăm Hỏa Nha Hội tụ cùng một chỗ phun thẳng hỏa diễm lên bầu trời.

Hắc thủy bên ngoài kim quang bảo hộ bị ngọn lửa phun trúng,lập tức hóa thành khói đen mang theo hỏa diễm cuốn ngược trở về,đụng vào ánh đao liên tiếp.

"A!" Một vài tên áo đen gần đó bị hút vào khói đen,sau đó kêu thảm một tiếng, toàn thân thối rữa, từ trên không trung rơi xuống.

Các tên áo đen khác mắt lộ ra vẻ sợ hãi,tuy nhiên vẫn không có ai dám cử động hay nhúc nhích gì,mặc dù khói đen đã tới gần người.

Giang Vân Hạc ở phía dưới quan sát tất cả,nhìn đến hoa cả mắt,chiến tranh ở thế giới này... Các loại pháp thuật huyền diệu đụng vào nhau liên tiếp,thực sự để cho người ta phải sợ hãi và thán phục.

Cho dù là kĩ xảo điện ảnh mà hắn từng biết đến cũng chưa chắc làm được.

Nhưng chủ yếu vẫn là do tài chính hạn chế sức tưởng tượng của đoàn làm phim đó.

"Một lũ vô dụng." Không biết là ai ở trên trời hừ lạnh một tiếng,chỉ thấy một bóng người đứng trên mây đưa tay chộp một cái,trên đỉnh mây đen chợt quay cuồng, cuối cùng hóa thành một bàn tay khổng lồ lóe ra sấm chớp chụp xuống bên dưới.

Thanh thế có thể sánh ngang với hủy thiên diệt địa.

Ngay cả Kế Nguyên trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thanh thế này thực sự quá kinh khủng.

Những tên áo đen áo trắng nhìn lên với vẻ mặt sùng kính,cùng hô lớn: "Vô Sinh xuất thế, quay về thanh minh! Vô Sinh xuất thế, quay về thanh minh..."

Bỗng nhiên lóe lên một cái,một bút, một sách, một nghiên giấy, một bức tranh từ đâu bay tới,chặn thẳng về phía bàn tay khổng lồ trên không trung, nhưng vừa mới tiếp xúc liền bị đẩy xuống.

Mây đen tạo thành bàn tay kia nặng giống như thiên quân vậy.

Mắt thấy bốn loại pháp khí kia bị đẩy sát tới kim quang,Giang Vân Hạc không chút nghi ngờ,nếu kim quang ở phía dưới đụng phải bàn tay khổng lồ,sẽ như bọt biển,vừa chạm vào liền bị phá.

Nếu độc thủy kia rơi xuống Thịnh Châu Thành,sẽ không tưởng tượng nổi thảm kịch như thế nào.

Nhưng vào ngay lúc này,một tiếng than vãn ở trong thành không biết từ nơi nào truyền đến.

"Tôn Thượng cần gì phải xâm phạm Thịnh Châu của ta?"Âm thanh của một nữ tử ôn hòa vang vọng toàn thành,chỉ thấy một nữ tử áo xanh, trên người mang theo hào quang ấm áp màu trắng, từng bước một đạp không mà đi.

Ngón tay nàng búng nhẹ một cái, một mảng màu Thanh Diệp(màu xanh lá) nhanh chóng mở rộng,gần như có thể che đậy cả bầu trời, trực tiếp ngăn cản bàn tay khổng lồ kia lại.

"Là Tam Hoa nương nương." Liễu Trạch nói khẽ,nàng cùng Kế Nguyên đứng dậy, thi lễ với nữ tử áo xanh một chút.

Giang Vân Hạc liền vội vàng làm theo, trong lòng cũng biết qua qua về thân phận của nữ tử này.

Thanh Diệp, Hồng Hoa, Bạch Ngọc Chu, chính là ba vị hương hỏa thần trong thành, bảo hộ vạn dân thành Thịnh Châu.

Nghe nói ba vị hương hỏa thần này chính là một gốc kỳ hoa,một đế hoa mà mang ba đóa, rất kỳ diệu, dã thú không dám lại gần xâm phạm.

Trước kia ngàn dặm Thịnh Châu mưa thuận gió hoà, gốc kỳ hoa này được người dân ngày đêm cúng bái, cuối cùng một hoa hóa thành ba thể,thành ba vị hương hỏa thần.

Sau đó mới có Thịnh Châu Thành ngàn năm trường thịnh này.

Thanh Diệp hiện thân, hai vị thần khác chắc chắn cũng xuất hiện, chỉ là ở trong trà lâu không nhìn thấy được mà thôi.

"Các ngươi đem thần bia nơi này giao ra,ta liền thả các ngươi rời đi." Âm thanh trên không trung lại vang lên lần nữa.

"Thần Bia quan hệ Tới mấy chục vạn dân thành Thịnh Châu, vạn vạn sinh linh. Các hạ có yêu cầu như vậy thực sự là ép buộc, xin thứ cho chúng ta không thể đồng ý." Thanh Diệp nói,âm thanh ôn hòa, cũng không có một chút phẫn nộ.

"Tỷ tỷ cùng hắn nói nhảm làm gì, muốn Thần Bia? Nằm mơ! Nếu xâm phạm Thịnh Châu ta, cũng phải lưu lại thứ gì mới phải." Một thanh âm nữ tử khác vang lên.

Giang Vân Hạc thầm giật mình một chút,đây chính là Hồng Hoa nương nương tính khí nóng nảy.

Chỉ thấy một quả cầu đỏ bay thẳng đến bầu trời, nhìn kỹ mới có thể phát hiện kia là một đóa Hoa Hồng.

"Làm càn!"

Trên bầu trời gió lớn nổi lên, toàn bộ mây đen đều bị gió cuốn,cuối cùng hóa thành Hắc Long đánh trực diện với đoá Hoa Hồng.

Đồng thời lúc này cũng lộ ra chủ nhân của âm thanh kia,một nam tử mặc áo đen tuyền, ngồi trên một con voi.

Mắt thấy quả cầu đỏ kia cùng Thanh Diệp đều không ngăn nổi Hắc Long, Lmột dây leo màu trắng khác bay lên không trung, bên trên bầu trời hào quang chợt hiện, chỉ thấy trên không trung xuất hiện một đóa Bạch Hành, Tam Hồng Hoa kỳ hoa, tỏa ra ôn hòa, ánh sáng thánh khiết.

Kế Nguyên đẩy ghế đứng lên, đi ra bên ngoài nói."Đi, đi giết người."

Liễu Trạch theo sát phía sau.

Giang Vân Hạc suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo.

Thời điểm ba người xuống lầu, bên trong thành bất thình lình nổi loạn.

Một chỗ dân cư, vô số ruồi trùng đen nhánh từ trong phòng xông ra,nhìn qua như là mây đen sì.

Bên trong một gian phòng có ba người,mỗi người cầm một cái túi, vô số ruồi trùng từ đó không ngừng bay ra.

Tuy nhiên những ruồi trùng kia vừa mới bay ra ngoài,liền bị lửa bao phủ xuống, mấy Hỏa Nha Quân kỵ sĩ chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trên nóc phòng chung quanh,còn có mấy Hỏa Nha ở phía trên lượn vòng.

Ở một chỗ khác, một nam tử phun ra Lục Khí(khí độc) từ trong miệng, tỏa ra một mùi hôi tanh(mồm thối v ^_^), trong giây lát đã bao trùm một mảng dân cư lớn,rất nhiều tiếng hét thảm thiết vang lên,có người còn chưa biết xảy ra chuyện gì, toàn thân đã đầy mủ, bành trướng tới mức độ nhất định liền nổ tung.

"Oanh" một tiếng, tường ngoài bị phá tan, một kỵ sĩ Hỏa Nha trực tiếp đâm kiếm vào người nam tử, nhưng lại bị một lồng ánh sáng bên ngoài ngăn lại.

Nam tử mắt lộ hung ác cùng mỉa mai, chính mình làm sao lại không chuẩn bị trước được.

Nhưng một đạo kiếm quang đầy lửa không biết từ chỗ nào phóng đến, trực tiếp đem nam tử chém thành hai khúc.

Sau khi tiểu kiếm trên không trung xoay tròn một vòng, lại về trong tay Kế Nguyên.

Giang Vân Hạc yên tĩnh theo sau lưng, nghe nơi xa truyền đến tiếng kêu rên khóc rống bất thường, trong lòng hắn khẽ thở dài một tiếng.

Thực lực hương hỏa thần cùng đất phong thần có quan hệ rất lớn,nếu như ở đất phong thần hưng thịnh, người dân ấm no, khí vận hưng thịnh, thực lực thần sẽ tăng cao.

Nếu như bên trong đất phong thần người dân thương vong thảm trọng, đường có xương trắng, lòng người bàng hoàng, hoả thần lực lượng cũng sẽ cực kì suy sụp.

Vì vậy như tình huống trước mắt này, đối phương đều sẽ hướng tới giết chóc dân thường trong đất phong thần,tạo rối loạn, nhân tâm dần suy bại, thực lực Tam Hoa nương nương tự nhiên sẽ suy giảm.

May mắn Thịnh Châu Thành đã sớm chuẩn bị, trước tiên ngăn cản da người quỷ dị tấn công thành, lại ngăn cản độc thủy mưa đao, lúc này lại phòng bị được những tên ngoại đạo ẩn núp vào thành nhân cơ hội làm loạn.

Nếu không phải vậy lúc này Thịnh Châu sợ là đã biến thành địa ngục.

Hắn tử cao hơn hai mét nâng lên gậy xương to lớn từng bước từng bước tiến đến đập bay mấy Hỏa Nha kỵ sĩ.

Kế Nguyên nhìn thấy cảnh này, lắc mình một cái,trường kiếm cầm trong tay liền đâm thẳng đến đỉnh đầu hắn, một đường kiếm quang đầy lửa đánh xuống.

"Đến hay lắm." Đại hán kia nhếch miệng cười, há miệng rộng, bộ ngực cùng bụng không ngừng động đậy, như là một con cóc to lớn, vậy mà từ trong miệng phun ra một người thấp bé, người nọ cầm trong tay một đôi hắc kiếm hóa thành hắc quang đánh tới Kế Nguyên.


Có hóng Hạc ca xuất chiêu không nhỉ???:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.