Chấp Nguyệt chuyển động tay áo thu phong kỳ vũ lệnh vào trong tay, một lá bùa liền kéo dài từ dưới chân nàng phóng đến trước người Nhậm Bát Thiên.
Chỉ thấy Chấp Nguyệt một tay cầm kiếm từng bước từng bước một đi tới, mặc dù nàng có chút mệt mỏi rã rời nhưng ánh mắt lại tràn ngập vui mừng cùng an tâm.
"Ai da, hai cái đánh một,thật sự không công bằng nha!" sư thúc Tô Tiểu Tiểu che miệng cười duyên nói.
"Diệp Điềm, ta đã sớm nghĩ tới có ngày thỉnh giáo ngươi một vài điều, không bằng mượn cơ hội này chúng ta tỉ thí một lần." Một nữ tử mặc đạo trang đứng ở trên bầu trời, lạnh lùng nói.
"Chậc chậc, đánh nhau thì thôi đi, dù sao ta không phải là cái loại đang yên đang lành muốn làm lão bà bà, nếu là mất một miếng da hay gì gì đó, về sau khuôn mặt này để cho ai nhìn?" Diệp Điềm nhãn châu xoay động, cười tràn ngập ác ý.
Tự nhiên nàng sẽ không bởi vì Giang Vân Hạc mà đánh nhau một trận với Nam Nguyệt.
Những người ngoài cuộc đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim,Loại việc mấy đại lão cãi nhau như thế này, coi như không nghe được thì tốt hơn.
Trên không trung, Nam Nguyệt hơi nhíu hai mắt lại,nhưng tự nhiên nàng sẽ không bởi vì lời nói của Diệp Điềm mà nổi giận.
Trên thực tế nàng đã sớm chuẩn bị tốt để xuất thủ, Giang Vân Hạc này chắc chắn phải mang về, sự tình liên quan tới Ngũ Uẩn Đồ quá quan trọng, không thể làm mất nó được.
Coi như Tô Tiểu Tiểu có thắng,thì nàng cũng không có cơ hội mang Giang Vân Hạc rời đi.
Chấp Nguyệt đi tới trước người Giang Vân Hạc vươn tay ra,nàng không có nói chuyện, chỉ đứng bình thản nhìn hắn.
Giang Vân Hạc nhìn cặp ánh mắt trong suốt tinh thuần của nàng, trong lòng thở dài một hơi.
Có lẽ mình không nên tới hội luận kiếm giữa hai đạo phái.
Tay kéo lấy tay Chấp Nguyệt, xúc cảm hơi lạnh mà lại mềm mại, như không có xương cốt. Trên người nàng truyền tới mùi hương quen thuộc.
Dù sao cũng đã ở cùng nhau trong núi gần nửa năm trời, hai bên đều rất quen thuộc, chỉ là chia lìa hai tháng mà thôi.
"Ngươi không sao chứ?" Giang Vân Hạc nhẹ nhàng hỏi.
Chấp Nguyệt thản nhiên cười, rực rỡ như trăm hoa đua nở, xua tan khí lạnh đi rất nhiều.
Chấp Nguyệt nắm tay Giang Vân Hạc,dưới ánh mắt chăm chú của hàng vạn người tu tiên, hai người sánh vai đi qua con đường độc đạo giữa hai sườn núi cao.
Một dải cầu vồng hiện ra như cây cầu bắc ngang giữa chân trời,hai người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên kia núi một thiếu nữ váy xanh nháy mắt mỉm cười dịu dàng.
Giang Vân Hạc có cảm giác mình không hiểu hết chuyện gì đang xảy ra,hắn bỗng nhớ tới một bộ phim mà mình đã từng xem hồi trước,trong đó có một câu: "Người trong mộng của ta là một anh hùng cái thế, một ngày nào đó, hắn sẽ cưỡi thất thải tường vân(1)đến lấy ta."
Hình ảnh kia vừa xuất hiện ở trong đầu, Giang Vân Hạc liền không nhịn được che kín mặt mình lại.
Hình ảnh này quá chuẩn cmn xác rồi!
Mỗi tội hai vai diễn này đang diễn ngược lại.
Giữa khung cảnh đang như phim truyền hình,một cột nước bỗng phóng lên cao đến tận năm sáu mét giữa không trung mới ngừng lại văng ra bốn phía,giống như từ suối ngầm phun ra vậy.
Khóe mắt thiếu nữ váy xanh lộ ra ý cười, thân thể nàng vòng trên không trung một cái,phía trên cột nước kia lại xuất hiện một dải cầu vồng.
"A ha ha ha ha, Lục Kỳ Thiên, ngươi có làm được không? Ha ha ha ha ha ha!" Bé gái mười một mười hai tuổi, đầu tóc hơi rối bời,giơ ngón tay lên trời hoa chân múa tay hò hét vui sướng.
Cột nước này là từ đầu ngón tay nàng phun ra, nhất là trên đó còn lộ ra một dải cầu vồng, để cho nàng mi phi sắc vũ. (2)
Bé gái tên Lục Kỳ Thiên kia giống hệt nàng như đúc nhưng búi tóc hai bên,nàng liếc mắt nhìn qua nhưng sắc mặt vẫn không thay,bỗng nàng giương tay ra một cái,trên tay hiện ra hàn khí.
"Ai da!" Bé gái tóc bù xù kia hoảng hốt kêu to một tiếng.
Chỉ thấy nàng chụp vào một thanh băng kiếm chiều dài hơn bốn mươi thước,khiến cả tay đều bị bao phủ ở bên trong,khiến nàng hét lên ầm ĩ: "Ai da,bị đông cứng rồi bị đông cứng rồi!"
Nhưng không đến một giây lại biến thành: "A ha ha ha ha, Lục Kỳ Thiên ngươi làm được sao? Ta cho ngươi chạy trước bốn mươi mét, ha ha ha ha!"
Tâm tình bi ai như sắp lên pháp trường của Giang Vân Hạc cũng bị tiểu cô nương này làm cho hòa tan không ít.
"Bé gái không nói lời nào chính là Lục Kỳ Thiên, nhỏ hơn một chút là Lục Kỳ Địa." Chấp Nguyệt nhẹ giọng thủ thỉ.
Giang Vân Hạc đi theo Chấp Nguyệt bước lên đỉnh núi đối diện, nghênh đón hắn là những ánh mắt hiếu kỳ,nhìn chằm chằm,hoặc là tràn ngập ác ý.
Trông có vẻ bức tranh ngọn núi này so với ngọn núi bên kia khác nhau hoàn toàn.
Nhìn trên ngọn núi này,từng thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết,những thiếu niên tràn đầy chính khí, lão giả tiên phong đạo cốt, hài tử hoạt bát đáng yêu...
Nhìn lại bên kia, lão giả bệnh ho, thiếu niên thanh tú nhưng thân thể xanh đen lẫn lộn, thiếu phụ đẹp đẽ... Ít nhất từ nhìn từ mặt ngoài, bên này là danh môn chính phái,cũng không sai.
Nhưng mấy người này trừng ta là có ý gì?
Liếm cẩu trừng ta làm gì? Ăn giấm chua nhiều quá rồi hả?
Nếu không phải là các ngươi vô dụng, ta có thể rơi vào hoàn cảnh này sao?
Đều là lỗi của các ngươi!
Trong lòng Giang Vân Hạc tràn đầy u oán, tâm trạng uất ức, hậm hực bất bình, lần lượt trừng mắt từng tên ngược trở lại.
Về phần Tử Thần Tông cũng có mười mấy đệ tử,ánh mắt nữ đệ tử đều rất tò mò,các nàng muốn nhìn một chút vị nam nhân có thể để cho chưởng lệnh đại sư tỷ và Tô Tiểu Tiểu xuất thủ cướp giật rốt cuộc có cái gì khác người.
Về phần biểu cảm của nam đệ tử thì tương đối phức tạp.
"Đi,chúng ta đi gặp sư phụ." Chấp Nguyệt lôi kéo Giang Vân Hạc từ trong đám người đi qua.
Một tiểu lâu bằng bạch ngọc được hào quang hoa bao phủ, lúc hai người đi đến phía ngoài thì hào quang trực tiếp tách ra.
Trong tiểu lâu, một nữ tử mặc đạo trang đang quay lưng trước mặt hai người, chăm chú nhìn bức họa phía trước.
"Sư phụ!" Chấp Nguyệt đứng ở phía sau nữ tử, hơi cúi đầu, buông lỏng tay đang cầm Giang Vân Hạc.
"Tiền bối!" Giang Vân Hạc thành thành thật thật.
Nam Nguyệt xoay người lại, nhìn thoáng qua Chấp Nguyệt, hơi thở dài: "Ai,con bé ngốc này."
Nàng quan sát tỉ mỉ Giang Vân Hạc, khẽ gật đầu, cốt linh 17, tu luyện Vạn Giáp Tông Lưu Ly chân pháp,so với mấy điều Chấp Nguyệt nói đều tương đồng.
Tám tháng đạt được Dũng Tuyền Cảnh, tuy nói là dùng ngoại lực đan dược,nhưng căn cơ vẫn xem như vững chắc, cũng không sai.
Điều duy nhất không biết chính là tâm tính hắn như thế nào.
"Hai người các ngươi ngẩng đầu lên." Nam Nguyệt nói.
Giang Vân Hạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nữ tử trung niên tầm hơn ba mươi tuổi, thần thái bình thản, ánh mắt thâm thúy sâu xa nhìn mình.
Giang Vân Hạc không dám suy nghĩ sâu xa,cũng không dám đảo loạn ánh mắt,hắn hít một hơi thật sâu ôm quyền nói: "Gặp qua tiền bối!"
Nam Nguyệt khẽ gật đầu, ánh mắt người này thanh minh, không giống hạng người gian tà.
Còn những thứ khác phải quan sát sau.
Thiếu niên này tuổi tác không lớn,mặc dù có một ít tật xấu nhưng chỉ cần nghiêm khắc quản giáo, cũng có thể dạy dỗ được.
"Ngươi và Tô Tiểu Tiểu là có chuyện gì xảy ra?" Nam Nguyệt đầu tiên đặt câu hỏi.
Giang Vân Hạc lúc này nào dám nói dối, người trước mặt này thoạt nhìn bình thản, nhưng có thể đạt tới địa vị cao,sao có thể đơn giản?
Lúc này hắn kể sự tình lại một lần, chỉ là có bớt đi một chút.
Đều nói giống như trước đó, mình tự nhiên kỳ diệu liền xuất hiện ở nơi hoang dã, sau đó bị Tô Tiểu Tiểu bắt lại.
"Đúng là có chút kỳ lạ." Nam Nguyệt sờ sờ trán, sau đó tự nhiên nói: "Nhưng trên thế giới này, chuyện gì cũng có thể phát sinh, coi như ngươi lai lịch khác thường, cũng không sao, Tử Thần Tông ta không quan trọng việc này.
Hiện tại ta muốn hỏi ngươi,ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy?"
Trước đó Chấp Nguyệt còn có vẻ lo âu,nhưng khi nàng nghe thấy Nam Nguyệt nói lời này, nhất thời vẻ mặt tràn đầy vui thích.
"Đệ tử Giang Vân Hạc, gặp qua sư phụ." Giang Vân Hạc không nói hai lời, nhận xong liền bái lạy,rồi kéo túi trữ vật ở bên hông xuống đưa về phía Nam Nguyệt."Đệ tử thân không có bảo vật,đây là một ít lễ vật bái sư."
Nam Nguyệt lúc này liền nở nụ cười, hài tử này vẫn rất thuần phác, cũng rất thú vị.
Ấn tượng nhất thời của nàng rất tốt.
"Ta nói thu ngươi làm đệ tử,đâu có thu tài vật của ngươi."
"Mấy vật này đệ tử trong lúc vô tình tìm được, chẳng biết dùng làm gì, nói không chừng ở trong tay sư phụ có thể sử dụng được." Giang Vân Hạc thẳng thắn đem đống nạp châu và xương đùi dâng lên.
Nam Nguyệt thật sự cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Cái tên Giang Vân Hạc này vừa xa Chấp Nguyệt có hai tháng, làm sao có nhiều đồ như vậy?
Nhưng nàng cũng không có nhiều lời, chỉ nói: "Sau này ngươi chính ngũ đệ tử của ta, Chấp Nguyệt chính là đại sư tỷ ngươi. Mấy ngày này ngươi cứ ở tuỳ tiện một nơi nào đó chờ, chờ quay về tông môn lạy tổ sư rồi nói.
Về phần mấy thứ này, ngươi giữ đi, có tâm ý này là tốt. Sau đó ngươi chỉ cần chăm chỉ tu hành là được."
Nam Nguyệt đem đồ vật dưới đất cuốn về túi trữ vật, ném cho Giang Vân Hạc.
Nàng lại nhìn về phía Chấp Nguyệt, khẽ nhíu mày.
Hất tay ném cho nàng một lọ thuốc.
"Về trước đi,điều dưỡng thật tốt đi, nếu điều dưỡng không tốt, sợ là sẽ ảnh hưởng đến căn cơ."
Giang Vân Hạc lúc này mới phát hiện,mặt của Chấp Nguyệt lúc này trắng bệch,như không có chút máu nào, chỉ là nàng vẫn thủy chung không lên tiếng.
- ----------
Chú thích
(1)Thất thải tường vân:Mây bảy màu.
(2)Mi phi sắc vũ: mặt mày hớn hở
Cảm ơn tất cả chư vị đạo hữu đã ủng hộ truyện trong thời gian qua!Ta xin gửi tặng món quà nhỏ " 5 chương 71_75 " tới quí vị!Tiếp tục ủng hộ truyện nhoé!!!