Nghiêm Chí Viễn tức đến đen mặt lại,dù sao một người mà bị người khác chỉ thẳng mặt mắng cho một trận thì người đó cũng chẳng thể vui vẻ gì.
Mà lúc này tự dưng hắn lại có một chút hối hận.Trước đó hắn nhìn tên tiểu tử họ Giang kia từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều rất chán ghét,xong lại nhìn hắn và Đồng Thanh Xuyên đánh nhau quá mức giả dối nên nhất thời xúc động liền đứng ra.
Nhưng bây giờ dù có hối hận thì cũng không có nơi nào để úp mặt vào tường nữa rồi,hiện tại chỉ có thể một đường đi tới giẫm chân vào vũng nước đục.
Từ trên không trung hạ xuống, Nghiêm Chí Viễn ngoài cười nhưng trong không cười đáp:
"Yên tâm, ta khinh thường người dùng thực lực Khí Hải Cảnh làm khó dễ ngươi".
"Ta chỉ muốn biết rõ hơn về thân pháp và nhãn lực của Giang đạo hữu,không biết khi đổi đối thủ thì đạo hữu còn có thể nhẹ nhàng đơn giản như biểu hiện lúc nãy hay không?"
Nghiêm Chí Viễn vẫn cố giữ lại một chút phong độ.
Giang Vân Hạc chớp nhẹ đôi mắt: "Cháu trai".
"Tốt hơn Giang đạo hữu nên lưu lại một chút khẩu đức". Nghiêm Chí Viễn khóe miệng co giật.
"Ta cảm thấy âm đức(*) càng quan trọng hơn. Hơn nữa lúc bình thường ta cũng không chửi mắng ai bao giờ, trừ phi... bị ta mắng không phải người." Giang Vân Hạc cố tình không để ý.
Đúng là Giang Vân Hạc rất ít khi mắng chửi người. ( thực tế toàn bị người chửi:))
Năm đó hắn chơi game bị đồng đội mắng là óc cờ hó,tức mình hắn liền dùng tiền thuê lập trình viên làm phần mềm mắng người,mắng cho đối phương không thể mắng lại luôn.
Có điều hắn rất ghét mấy người như Nghiêm Chí Viễn, nếu như tên này ném đá sau lưng thì có lẽ Giang Vân Hạc còn có thể không để mắt.
Nhưng rõ ràng là một người ở danh môn chính phái,sao phải biểu hiện thấp hèn như thế, ngươi còn đầu óc không? Ngươi còn không biết xấu hổ thì ta cần gì phải có phong độ?
"Yên tâm, ngươi chờ ta một nén nhan". Giang Vân Hạc vỗ nhẹ bàn tay của Chấp Nguyệt, vẻ mặt ôn hòa,so với khuôn mặt không không tôn trọng ai lúc nãy trái ngược hoàn toàn,giống như hai người khác nhau vậy.
"Được". Chấp Nguyệt không nói nhiều lời vô ích, cũng không nhìn sang Nghiêm Chí Viễn, ngay lập tức đứng sang một bên.
Nàng phải chuẩn bị lỡ như tình huống không ổn, sẽ xuất thủ tương trợ.
"Nghiêm Chí Viễn là đệ tử Thiên Nguyên tông,công pháp tu tiên là Thiên Nguyên diệu pháp,nếu thực lực hắn áp chế về Dũng Tuyền Cảnh thì rất nhiều thủ đoạn hắn sẽ không dùng được.
Nhưng ngươi vẫn phải thật cẩn thận. Vũ khí của hắn có Lưỡng Nghi Phiến, thứ này khi sử dụng có thể tấn công đối thủ ở phạm vi rộng,mặt khác hắn còn một bộ mười ba chiếc đinh truy hồn, nếu bị đâm trúng sẽ đau thấu xương tuỷ, uy lực không nhỏ, ngàn vạn lần không thể đón đỡ,nếu lúc đó gặp phải thì hãy dùng ngư phù mà ta đưa cho ngươi".
Giang Vân Hạc gật gù,lúc đầu nghe nói Nghiêm Chí Viễn am hiểu giao chiến phạm vi nhỏ xung quanh thân thể, trong lòng hắn có một chút thả lỏng,dù gì đây cũng là phương thức chiến đấu mà hắn am hiểu nhất.
Từ trước tới giờ hắn chỉ sợ mấy loại công kích phạm vi rộng,mà có vẻ loại pháp thuật của Lưỡng Nghi Phiến nằm trong loại này.
Còn về mười ba chiếc đinh truy hồn, Giang Vân Hạc vẫn phải cẩn thận lưu ý thêm.
"Cháu trai, động thủ đi". Giang Vân Hạc vẫy vẫy tay.
Nãy giờ trong lòng Nghiêm Chí Viễn đang rất buồn bực, lúc này tự nhiên không cần khách khí,hắn phất cây quạt trong tay một cái, khóe mắt Giang Vân Hạc nhất thời nháy lên,hắn vội vã tránh ra.
Đồng thời phía xa có hai dòng số liệu cuốn bay về phía mình.
Trong lòng Giang Vân Hạc hiểu rõ, đây chính là tác dụng của Lưỡng Nghi Phiến, một dòng số liệu đẩy vào, một dòng số liệu kéo ra.
Hắn lập tức giữ ổn định thân hình, quả nhiên cảm giác được một lực hút một lực đẩy,cũng may thân hình chỉ lay động chứ không mất trọng tâm gì.
Không ngờ chỉ một cái phất quạt của Nghiêm Chí Viễn vậy mà bổ ra một khe rãnh dài mấy trượng trên mặt đất,khe rãnh sâu hơn một thước, như bị đao kiếm bổ ra,mới chỉ nhìn qua đã khiến Giang Vân Hạc giật mình.
Mặc dù Nghiêm Chí Viễn vẩy quạt trượt vào khoảng không nhưng dường như hắn đã liệu trước kết quả này,trong mắt bỗng mang theo vẻ trêu tức.
Từ đầu Nghiêm Chí Viễn đã không muốn xử lý ngay Giang Vân Hạc,hắn muốn tạo một khoảng không gian để đối phương chạy trốn,rồi làm ra dáng vẻ như một con côn trùng trong mưa bão, nhếch nhác không chịu nổi, đó mới là điều hắn muốn thấy.
Cây quạt ở trong tay Nghiêm Chí Viễn chuyển động không ngừng, lúc vẩy sang, lúc phất lên, có lúc lại chỉ thẳng, có thời điểm lại chém bổ ra như đao kiếm, nhưng nhìn vẫn thể hiện được phong thái phong khinh vân đạm,nếu không kể tới nhân phẩm của hắn thì nhìn qua trạng thái này cũng cảm thấy không tồi.
Nhưng mà Giang Vân Hạc so với hắn lại càng phong khinh vân đạm hơn.
Hắn nhảy sang bên trái một bước,chạy sang bên phải hai bước,lại lui về phía sau một bước,nghiêng một cái thành thiết bản kiều(1),xong lại chạy sang bên trái đi hai bước,miệng ngáp dài ngái ngủ.
Những chiêu thức đơn giản mà trực tiếp này dù có nhiều biến hoá khó tưởng, hư hư thực thực khó phân định,nhưng ở trong mắt Giang Vân Hạc cũng chỉ là nhất thanh nhị sở.(2)
Trên thực tế phiền toái nhất chính là lực hút và lực đẩy tạo ra theo từng động tác của đối phương, nhưng hai loại lực lượng này cũng sớm bị Giang Vân Hạc chuẩn bị đề phòng sẵn, nên hiện giờ thân hình hắn cũng không bị lay động bao nhiêu.
"Cháu trai!"
Sắc mặt Nghiêm Chí Viễn cứng đờ,không lẽ tiểu tử này có thể thấy rõ động tác của mình?
Ngay lập tức hắn phi cây quạt lên trời, chỉ thấy cây quạt chia một làm hai, hai chia làm bốn,... cuối cùng có trên trăm cây quạt khắp bầu trời bay vòng vòng hướng về phía Giang Vân Hạc.
"Hử!" Giang Vân Hạc nhìn lên,hắn phát hiện trong những cây quạt trên kia có mười ba cây quạt là thật.
Về phần những hư ảnh khác, nếu không phải hắn dùng Chân Thực Thị Giới để xem xét thì cũng không dễ dàng nhận ra thật giả.
Rất nhanh chóng đã có hơn mười cây quạt bay tới trước mặt,nhưng Giang Vân Hạc ngay cả trốn cũng không trốn, dường như hắn không biết nên trốn đi đâu vậy.
Nhưng một số cao thủ bên ngoài lại khẽ gật đầu,Nghiêm Chí Viễn kia đem thực lực mình áp chế xuống Dũng Tuyền cảnh,tuy chiêu thức hắn sử dụng có chút hư hư thực thực nhưng cũng có không ít kẽ hở, không nghĩ tới thiếu niên kia lại có thể nhìn ra được.
Đúng thật không tệ.
Hơn mười cây quạt liên tiếp đánh vào trên người Giang Vân Hạc,nhưng ngay cả nửa tiếng vang cũng không phát ra.
Trong mắt Nghiêm Chí Viễn hiện lên nét nguy hiểm,để xem chiêu tiếp theo ngươi làm sao đỡ được.
Cây quạt tiếp theo đây chính là hàng thật.
Nhưng có vẻ Giang Vân Hạc không quan tâm mấy,hắn ngồi xổm xuống tháo giày,nhưng không ngờ khi hắn đứng dậy liền nhanh chóng trượt qua vị trí cũ một trượng, tránh thoát cây quạt vừa phi tới, rồi nhìn về phía Nghiêm Chí Viễn nhe răng cười khiêu khích: "Cháu trai!Hehe!"
Ánh mắt Nghiêm Chí Viễn âm trầm xuống, làm sao có thể như vậy, tiểu tử này thật sự đều nhìn thấu toàn bộ?
Mồ hôi trên trán hắn bắt đầu rơi xuống.
Trong chiêu thức ấy bao gồm hư hư thực thực,đối thủ trong cùng giai dù thực lực cao hơn mình một bậc cũng khó mà phân biệt ra được,nói gì đến một tiểu tử Dũng Tuyền Cảnh.
Nếu mình bắt không được hắn,vậy ngày hôm nay lại mình thành trò cười rồi.
Trong lòng hắn chợt nổi lên sự tàn nhẫn, hai tay chà một cái, một thanh thép lạnh lẽo dài hai tấc xuất hiện trong tay.
"Lần này ngươi không chết cũng phải trọng thương”.
Tay trái vừa đón một cây quạt bay đến liền lật một cái, mang theo truy hồn đinh phóng ra ngoài.
Truy hồn đinh vừa vặn nằm ở mặt dưới cây quạt, từ trên nhìn xuống khó mà thấy được.
Nhưng Giang Vân Hạc chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra vấn đề trong đó,hắn nhanh chóng hiểu ra, đây là đối phương đang muốn mạng của mình.
"Vương bát đản".Trong lòng Giang Vân Hạc nổi giận. "Ta và ngươi có thù oán? Cmn!Ta trêu chọc gì ngươi?"
"Vậy ngươi làm một,đừng trách ta làm mười lăm".
Hắn lập tức vỗ bên hông, kích hoạt ngọc bội.
Một tay lại cầm hồ lô mở ra,giống như núi lửa phun trào, miệng hồ lô trực tiếp phun ra sóng lửa cuồn cuộn.
Một tay khác hắn cầm quạt quạt về phía trước, châm ngòi thổi gió, dùng gió tăng thế lửa, sóng lửa được tiếp sức sôi trào lên, tốc độ nhanh hơn, uy lực lớn hơn, chỉ thấy đằng trước Giang Vân Hạc đều là lửa, trực tiếp nuốt Nghiêm Chí Viễn vào.
"Không tốt!" sắc mặt rất nhiều người biến đổi.
Trước đó lúc Giang Vân Hạc đối chiến Đồng Thanh Xuyên một mực né tránh, vẫn không ra tay, ai cũng không nghĩ tới hắn có sức tấn công mạnh mẽ như thế.
Không phải là không nghĩ Giang Vân Hạc sẽ có thủ đoạn phản kích, mà là không nghĩ đến hắn phản kích dữ dội, mạnh mẽ như vậy.
Đây cũng không phải là thủ đoạn Dũng Tuyền Cảnh có khả năng sử dụng.
Hiện giờ trong thung lũng tràn đầy khói lửa, không còn nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Chí Viễn đâu,ngay cả vách núi bị ngọn lửa đốt tới cũng bắt đầu tan chảy, cho dù ở đỉnh núi cũng cảm thấy khí nóng ầm ập vào người.
"Giang đạo hữu hạ thủ lưu tình". Có vài người hô to một tiếng rồi nhảy ra khỏi đỉnh núi.
Trước khi mấy người kia kịp mở miệng, Giang Vân Hạc cũng đã cảm giác vừa lòng,hắn liền thu hồ lô lại.
"Có lẽ Khí Hải Cảnh mới có thể chống đỡ đợt sóng lửa này!" Giang Vân Hạc thầm nghĩ trong lòng. Hắn thả ra một nửa hồ lô lửa, đối phương không hề đề phòng nên bị thụ thương là khó tránh khỏi,có thể đốt cháy hắn một lớp da, nhưng chỉ cần đối phương không áp chế thực lực thì việc chống đỡ đợt sóng lửa cũng không khó.
Ngay khi hồ lô ngọn lửa vừa thu lại, thế lửa phía trước nhanh chóng giảm xuống, lộ ra một bóng người cháy đen khét lẹt, lớp da bên ngoài cháy tan lộ ra cả thịt mỡ bên trong.
"Hô hô, không chết là tốt rồi". Giang Vân Hạc nhếch miệng, hắn cũng không thích giết người, hơn nữa lỡ như cháy chết Nghiêm Chí Viễn thì phiền phức nhiều lắm.
Nhưng mà một giây sau sắc mặt hắn liền đại biến: "Ta chửi cmn ông nội nhà ngươi!"
Chỉ thấy hai mắt Nghiêm Chí Viễn tràn đầy ác độc, cố gắng kìm nén thương thế mang tất cả mười hai cây đinh truy hồn đánh ra.
Không cần suy nghĩ Giang Vân Hạc liền kích hoạt ngư phù, một con cá lớn mở miệng nuốt hắn vào, vẫy đuôi một cái rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Cùng lúc đó Chấp Nguyệt cầm kiếm trong tay ném ra ngoài, đóng Nghiêm Chí Viễn ở trong một ngọn lửa đang cháy trên vách núi đá.
Ngoài ra có vô số lá bùa hình thành một ngọn núi, che ở vị trí cũ mà Giang Vân Hạc vừa biến mất.
"Ta... Ta..." Nghiêm Chí Viễn không thể tưởng tượng nhìn Chấp Nguyệt, làm sao hắn cũng không nghĩ tới nàng lại đột nhiên xuất thủ.
Mấy người từ trên núi bay xuống liền vội vàng đem Nghiêm Chí Viễn cứu ra.
Trong đó có một người vẻ mặt căm tức nói Chấp Nguyệt: "Ngươi ra tay thật độc ác".
"Rốt cuộc là ai ra tay độc ác? Sư đệ ta đã thu hồ lô, rõ ràng đã tha cho hắn một mạng, hắn lại âm thầm muốn đả thương người? Tiểu nhân vô sỉ, ta chỉ hận hạ thủ quá nhẹ, một kiếm không đâm chết hắn".
Chấp Nguyệt lạnh lùng nói, quay đầu lại liền đuổi theo hướng Giang Vân Hạc bỏ chạy.
"Còn dám ác nhân cáo trạng trước,ngươi xem Tử Thần Tông ta dễ khi dễ sao? Thiên Nguyên tông ngươi không có cách quản giáo đệ tử, phải cho ta một cái công đạo". Nam Nguyệt đứng trên không trung, sắc mặt khó chịu.
Một chiêu cuối cùng của Nghiêm Chí Viễn thật sự quá bỉ ổi.
Nếu không phải Giang Vân Hạc phát hiện sớm trực tiếp bỏ chạy, sợ là ngay cả mạng đều không còn.
Nghiêm Chí Viễn đã bị đốt cả người đau nhức, Giang Vân Hạc nói một chút cũng không sai, lột hắn đã bị lột mất một lớp da, lại bị một kiếm của Chấp Nguyệt đóng đinh ở trong lửa.
Bây giờ nghe Chấp Nguyệt và Nam Nguyệt nói làm cơn giận bốc lên,phun một ngụm máu ra ngoài,hôn mê bất tỉnh.
- ----
(1) Chân giữ nguyên, người ngửa hoặc sấp tạo thành hình chữ L ngang. Chiêu thức dùng để tránh vũ khí, ám kình...Các võ sư tiêu biểu: Neo, Trương Tam Phong, Đoàn Dự,...
(2)Nhất thanh nhị sở: Rõ ràng rành mạch
(*)Âm đức tức là người khác không biết, việc thiện làm không phải vì bản thân, tức là bạn làm việc thiện mà người khác không hay biết thì gọi là âm đức. Như vậy phúc báo lại càng lớn hơn. Cũng có người nói rằng: Âm đức là chỉ những việc tốt đã làm ở dương gian mà lại được ghi công tại âm gian, là những việc tốt được làm một cách âm thầm, lặng lẽ.
Đa tạ DươnggiaĐạithiếu, dante_2608 và zZzTRIẾT_TÌNHzZ_80ct. đã ủng hộ và đẩy kp cho truyện.