Chấp Nguyệt bước chân trên mặt đất bị cơn lũ vừa rồi quét qua sạnh bóng, nhưng qua Chân Thực Thị Giới, Giang Vân Hạc đã thấy rất nhiều người có động thái lạ, biết là sắp có chuyện không hay, hắn bèn vội vội vàng vàng kéo Chấp Nguyệt trở lại.
"Vèo vèo vèo vèo "
Hết đao tới thương, hết kiếm tới kích tới tấp như mưa đập tới.
"Không cần lo lắng cho ta!" Chấp Nguyệt vỗ nhẹ lên tay Giang Vân Hạc cho hắn yên lòng, rồi nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước bằng vẻ mặt đầy lạnh lẽo.
Nàng lại chuẩn bị bước một chân ra tiếp.
"Chờ một chút." Giang Vân Hạc lại đưa tay kéo nàng quay về.
"Vèo vèo vèo!" Vũ khí các loại, hỏa cầu băng cầu gì gì đều thi nhau bay tới. Ở phía bên kia có hàng trăm người đồng thời xuất thủ, hắn sợ rằng cho dù là Chấp Nguyệt thì cũng khó mà cản nổi.
Chấp Nguyệt:...
Người của Tinh Tượng Tông bên cạnh cũng mới vừa xông vào, tuy rằng cũng có địch nhân chạy ra ngăn cản, nhưng tại vì sao chúng lại chỉ tập kích mỗi một chỗ này?
"Ta đã nói rồi, ngươi quá chói mắt, không có cách nào đâu, ngươi giống như đom đóm đom đóm vừa sinh ra đã biết phát sáng vậy." Giang Vân Hạc nói.
Có công mài sắt có ngày nên kim, không nản lòng, lần này Chấp Nguyệt thật cẩn thận bước nhẹ chân tới.
"Ầm ầm ầm!" Đao thương kiếm kích hỏa cầu băng cầu lại đập tới liên tiếp lần nữa.
Chấp Nguyệt:...
Giang Vân Hạc:...
" Có khả năng ngươi đang bị người ta nhắm vào." Giang Vân Hạc nói nhỏ, rồi hắn phóng về phía trước một bước.
Vèo vèo vèo...
Chấp Nguyệt:...
Giang Vân Hạc:...
"Có lẽ cả hai ta đều bị người ta nhắm vào rồi."
Trên mặt Giang Vân Hạc hiện lên vẻ phiền muộn.
Hắn xông trận cùng một chỗ với Chấp Nguyệt là một chuyện, nhưng hắn cũng bị người tập kích giống như Chấp Nguyệt thì lại là một chuyện khác.
Mười đệ tử Tử Thần Tông ở sau lưng nhìn thoáng qua phía đối diện, xong lại nhìn về Chấp Nguyệt, mắt thấy người của triều đình và tả đạo đều đã tới, người Tinh Tượng Tông cũng đã xông vào, sau một thời gian suy nghĩ tất cả đều dứt khoát chắp tay hô:
"Sư tỷ ở lại một đây chờ, chúng ta đi vào trước!"
Ở ngay phía trước địch nhân lấy trăm người làm một tổ,tất cả tổng cộng có mười mấy tổ,mỗi một nơi tạo thành một trận điểm khác nhau.
"A ha ha ha ha, Lục Kỳ Thiên, ngươi làm được như ta không?" Lục Kỳ Địa vừa cười hô hố vùa quơ quơ một đôi chùy, to phải cỡ như hai quả dưa hấu là ít lên bầu trời, hung hăng nện xuống một phát.
"Oành!" Toàn bộ mặt đất đều chấn động, vỡ ra một vết nứt, không ngừng mở rộng về mọi phía.
Lục Kỳ Thiên ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn, thanh tiểu kiếm trong tay nàng phi lên không trung, phân một thành hai, hóa thành hai tia chớp màu u quang đâm né tránh rồi đâm xuyên thấu một chùy kia.
Mộng Nữ đi theo phía sau, một dải cầu vồng trải ở dưới chân nàng rồi liên tục kéo dài về phía trước,nàng ở phía trên giống như trượt băng,hai tay múa nhẹ nhàng bay ra mười mấy dây lụa bảy màu rực rỡ đánh về phía trước, ngăn lại mấy pháp khí và thuật pháp đang tấn công Lục Kỳ Địa.
Sau đó có càng nhiều tu sĩ các tông vọt tới, trong lúc nhất thời pháp khí bay loạn đầy trời, linh quang loạn chiến, thỉnh thoảng lại có người bị tập kích ngăn cản không nổi, bỏ chạy cực nhanh.
Một đệ tử Phong Lôi Sơn cầm trong tay một cái trống nhỏ, bàn tay hắn đánh xuống phía dưới, mỗi một cái đập đều có từng luồng sấm sét bắn ra, nhưng hắn còn chưa đập được mấy cái thì đã bị người ta để mắt tới, đá lăn hỏa diễm cùng nhau rơi xuống tới tấp,tên đệ tử kia thấy chuyển biến không tốt đẹp liền nhanh chóng bỏ chạy, nhưng một khối đá nặng mấy tấn đã bay nhanh hơn đập thẳng sau lưng hắn, tên này trọng thương phun ra một ngụm máu, chỉ trong chốc lát ngăn không được đã bị pháp khí bao phủ.
Nhưng vào lúc này một đạo tường giấy từ đâu bỗng hiện ra trước mặt hắn, Giang Vân Hạc dùng tốc độ như gió, nhanh tay kéo hắn về một cột đá bên cạnh.
Vừa nãy Giang Vân Hạc và Chấp Nguyệt thừa dịp đám người tấn công lộn xộn, thời điểm lực chú ý của địch nhân bị phân tán cũng đã lén trà trộn vào.
Đệ tử Phong Lôi Sơn kia ngẩng đầu vừa thấy là hai người, mặt lộ đầy cảm kích:
"Đa tạ, đa tạ đạo hữu."
Giang Vân Hạc không trả lời, mà hắn đang gấp rút mở chân Thực Thị Giới.
Trong trận này đâu đâu cũng có cao thủ, Nguyên Môn đi đầy đất, Khí Hải nhiều như chó, nhưng cơ bản hắn vẫn không dám nhìn nhiều, chỉ có thể mở Chân Thực Thị Giới nhanh chóng tìm cơ hội.
"Mộng Nữ, hướng Tây Bắc." Giang Vân Hạc liến thoắng một câu, liền xông ầm ầm ra phía ngoài.
Lúc này dây lụa trong tay Mộng Nữ đang quấn lên sáu bảy tên tu sĩ, tạo cơ hội cho hắn hành động một lần, một đống pháp khí ném qua bao phủ sáu, bảy người kia lại.
Nhưng Mộng Nữ cũng bị địch nhân tập kích, một tòa tháp nhỏ, một hạt châu, một thanh phi đao màu đỏ ngòm đồng thời đánh tới.
Sắc mặt Mộng Nữ không hiện lên chút bối rối nào, thậm chí nàng còn không phòng ngự gì, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên,khi phi đao mang theo một dải huyết quang kia sắp chém tới cổ nàng, bất thình lình lộ ra một bàn tay nắm nàng kéo lại.
Sau đó từ phía sau mấy trăm, mấy ngàn phù chú bay tới đập vào tiểu tháp kia và hạt châu kia, đánh lui hai kiện pháp khí đỉnhcấp kia trở về.
Giang Vân Hạc kéo Mộng Nữ chạy ngược trở về, thuận tay túm cổ cả Lục Kỳ Địa, vừa mới đi ra ngoài không tới mười trượng, một khối đá khổng lồ nặng tối thiểu mười mấy tấn ầm ầm nện xuống vị trí Lục Kỳ Địa đứng lúc nãy.
Ban đầu hắn định mang theo hai người thoát khỏi hiểm cảnh rồi thả xuống, không nghĩ tới hắn lại giống như đạp trúng đuôi chó, pháp khí thuật pháp liên tiếp đuổi theo Giang Vân Hạc, chỉ cần hắn to gan dừng lại là lập tức chết không toàn thây, một phát bay ba mạng.
Một mạch chạy như bay mang hai người đến nơi an toàn, Giang Vân Hạc hổn hển nói: "Có phải ngươi không muốn sống nữa không?"
Vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ Mộng Nữ không né tránh tấn công cũng dọa hắn nhảy một cái.
Mộng Nữ rất có thâm ý nói: "Bởi vì ta biết có người sẽ đến cứu ta!"
Giang Vân Hạc:...
"Có vẻ thú vị lắm nha, ngươi mang theo ta đi một chuyến nữa!" Lục Kỳ Địa hai mắt lóng lánh, giống như nàng vừa phát hiện ra một đại lục mới vậy.
"Ngươi quá nặng." Giang Vân Hạc mặt đầy nghiêm túc.
"Ầu..." Lục Kỳ Địa buông một tay, hai cây chùy rơi xuống đất, đập thành hai cái hố.
Nhưng không tới một giây sau ánh mắt Lục Kỳ Địa bỗng nhiên ngưng trọng, theo hướng nhìn của nàng về phía xa, thì thấy một cái trường thương giống như tia chớp ầm ầm bắn tới.
Nàng vội vàng đẩy Giang Vân Hạc ra, lại cầm đôi chùy lên chặn ở phía trước, trường thương đụng trúng cả người nàng bay rớt ra ngoài vài chục trượng,còn trường thương kia bị dội ngược trở lại, xoay
lên xoay xuống vài cái, rồi rơi vào trong tay một đại hán râu quai nón.
Đại hán kia nhe răng cười, lại muốn ném trường thương ra, không ngờ tới hai đạo u quang bỗng từ đâu bay tới đâm nghiêng vào bên trong,cắt bên trên cổ hắn một cái, lập tức đầu người rơi xuống đất,thân thể kia mất đầu nhưng vẫn còn có thể động đậy, nó vươn tay ra muốn nhặt đầu lại, hai đạo u quang kia liền lượn quanh thân thể đó hai lần ngăn cản, một lát sau không còn có đầu, thân thể kia mới ầm ầm ngã xuống.
Lục Kỳ Thiên mím môi một cái, liếc mắt về bên này, bàn tay nàng vung lên, hai đạo u quang kia lại đi sang nơi khác.
Giang Vân Hạc ngẩng đầu nhìn lên trên, tình cảnh hiện tại đang loạn thành một đoàn.
Địch nhân chia thành mười mấy tiểu đội.
Phe mình lấy tông môn làm tâm vòng tròn, chia thành mấy chục vòng nhỏ hẹp tiến hành vây công, mặc dù chiếm thế thượng phong, nhưng cũng không thể bắt được ai.
Ánh mắt hắn lại quét qua, Giang Vân Hạc lại lao ra cứu hai đệ tử Tử Thần Tông, bị một đống pháp khí đuổi theo chạy về tới vị trí cũ.
Tốc độ của hắn bây giờ cũng nhanh gần như gió, so với tu sĩ Khí Hải cảnh một chút cũng không kém,mà hắn còn có thể nhìn thấu mục tiêu và hướng đi của kẻ địch, thường thường hắn có thể ở thời khắc mấu chốt cứu người ra.
Nhưng thể loại trường hợp này, người có thể làm thật sự quá ít.
Quay đầu nhìn lại một chút, hắn lại không nhìn thấy Chấp Nguyệt.
"Nha đầu ngốc này."
Trên mặt Giang Vân Hạc chắc chỉ thiếu đem chữ "buồn phiền đau khổ" viết lên cho dễ hình dung.
Hắn đưa mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy Chấp Nguyệt đang ở bên ngoài mấy chục mét chống chọi mười mấy món pháp khí, trường kiếm Chấp Nguyệt cầm trong tay chém thẳng, trên người nàng bay ra vô số phù chú bay múa đầy trời, cứ như thế mười mấy món pháp khí kia bị giữ nguyên chỗ cũ.
"Cẩn thận!"
Đột nhiên, Mộng Nữ hét lên.
Giang Vân Hạc chỉ cảm thấy dưới chân chấn động, linh khí trong không khí như sóng triều, giữa sân lập tức xảy ra biến hóa, pháp khí trên không trung từng cái một xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí có cái mới bay được một nửa đã rơi xuống đất.
Nguồn linh lực trong không khí bổ sung linh lực trong cơ thể bỗng nhiên bị làm loạn, chúng xung đột với nhau khiến cho người ta không nhịn được muốn phun ra ngụm máu.
"Trận pháp nhiễu loạn linh khí đã mở." Giang Vân Hạc lập tức hiểu được, hắn nhìn ngó xung quanh, ở đây có nmình còn có thể hoạt động, cả người Mộng Nữ đều cứng đờ,có lẽ thực lực càng mạnh thì sẽ nhận ảnh hưởng càng lớn.
Sau đó thân thể sẽ trầm xuống, thân thể nặng gấp mấy lần, động tác đều chậm chạp đi rất nhiều.
Giang Vân Hạc liếc mắt qua, chỉ thấy thân thể Chấp Nguyệt đều cứng đờ,bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, lập tức thầm hô không tốt, vội vội vàng vàng tiến lên kéo Chấp Nguyệt đi.
Hắn thử nắm thắt lưng Chấp Nguyệt kéo về bên cạnh một cái.
Kéo không động đậy.
Thể trọng nha đầu Chấp Nguyệt ngốc này vốn là không bình thường, bây giờ lại nặng gấp mấy lần, Giang Vân Hạc làm sao có thể kéo được.
Bỗng nhiên lại có mấy lá bùa trên không trung nhao nhao rơi xuống, mà mười mấy món pháp khí kia của đối phương trên không trung xiêu xiêu vẹo vẹo một lát, lại lập tức khôi phục linh động, phóng tới chỗ hai người đổ ập xuống.
Theo bản năng hắn ôm Chấp Nguyệt vào lòng, rồi giơ lưng ra cản lại, mặc dù hắn cũng biết làm thế chẳng có chút tác dụng nào.
Trong lòng hắn hiện giờ chỉ có một suy nghĩ, mấy thứ cao nhân chính đạo chuẩn bị tới đâu rồi? Đã sớm biết trận thế của đối phương, nếu nói đám người Nam Nguyệt không có chuẩn bị gì, hắn không tin.
Bây giờ mà chuẩn bị này còn không xuất hiện, mình sợ mình phải cùng nha đầu ngốc này đồng sinh cộng tử rồi.
Nhưng không chỉ hai người bọn họ gặp nguy hiểm, lúc này giữa sân tu sĩ chính tà lưỡng đạo và tu sĩ triều đình cũng đều như vậy, trong lúc nhất thời tất cả mạng sống đều như ngàn cân treo trên sợi tóc.
Nhưng vào lúc này một hạt châu từ đâu trên không trung lại rơi xuống, trấn áp tất cả linh khí phun trào, ban đầu linh khí trong không khí như là mưa to trong biển rộng, trong nháy mắt lại biến thành mặt hồ thu phẳng lặng.
Trán Giang Vân Hạc nóng lên, bên người hiện lên một đạo hỏa khí, dâng lên cùng hỏa khí trên người Chấp Nguyệt rồi dung hợp lại một chỗ, mười mấy món pháp khí bên dưới đang rung động không ngừng, giống như lúc nào cũng có thể sẽ bị phá hủy.
Giang Vân Hạc nhịn không được nhìn thoáng qua Chấp Nguyệt, chỉ thấy trong mắt nàng tràn đầy ý cười.
"Cười cái em gái nhà ngươi!" Trong lòng Giang Vân Hạc khó chịu.
__
Em gái nhà ngươi: một câu chửi trong tiếng trung hiện đại, là MMP (muội muội mày!), giống như câu "đ mẹ mài"(TMD), "bà nội mài" hay Something just like this.