Bốn người thận trọng leo lên, trên đường đi tránh được mấy lần nguy hiểm.
Cũng may đoạn đường này tuy toàn đá tảng, xà trùng độc vật nhiều, nhưng mãnh thú thì hơi ít, thi thoảng gặp phải cũng nhờ Giang Vân Hạc cảnh báo trước mà tránh được.
"Phía trước có người." Lỗ tai Ninh Vân run lên nhè nhẹ, khiến Giang Vân Hạc cảm thấy thật thần kỳ.
"Ngươi làm sao làm được?" Hắn lại gần nhỏ giọng hỏi.
"Cái gì?" Ninh Vân khó hiểu quay đầu.
"Lỗ tai ngươi kìa." Giang Vân Hạc chỉ chỉ.
Lỗ tai Ninh Vân lại rung rung một cái: "Như thế này hả?"
Thấy Giang Vân Hạc gật đầu, Ninh Vân nói:
"Chính là như vậy, sau đó như vậy."
Nàng vểnh lỗ tai lên.
Lại cụp lỗ tai xuống.
"Lợi hại! Lợi hại!Ta không làm như thế được." Giang Vân Hạc thở dài.
"Ngươi muốn sờ chúng sao?" Ninh Vân hỏi ngược lại.
"Đôi tai này thật hoàn mỹ, nhìn không giống người thường, nếu ngươi không ngại..." Giang Vân Hạc nói theo bản năng, bỗng dưng hắn cảm giác có người cắn trên cổ mình một cái biểu hiện sự bất mãn.
"Không biết xấu hổ!" Ninh Vân lườm hắn.
"Không biết xấu hổ!" Thai Bảo khinh bỉ.
Giang Vân Hạc nhún vai, rõ ràng là mình không suy nghĩ kĩ, nói theo bản năng, không thể trách mình được.
"Để ta xem các người có thể trốn bên trong bao lâu, đốt lửa, ta không tin bọn họ không chịu ra."
Giang Vân Hạc thả Chấp Nguyệt xuống, lặng lẽ đi qua, hắn thấy sáu bảy tên tu sĩ Ngũ Sắc tông đứng chung một chỗ, mà ở phía trước mấy người kia là một người đang mắc kẹt ở miệng hang động, hang động không sâu, bên trong còn một người nữa đang đứng tại chỗ kêu la lười biếng:
"Người đâu, cứu mạng!"
Thấy hai người này, sắc mặt Giang Vân Hạc có chút kì quái, sao hai người này lại ở chung một chỗ nhỉ?
Người bị mắc kẹt ở cửa động là Kế Nguyên,toàn thân mặc giáp đỏ trong tay cầm trường kiếm, trừng mắt nhìn.
Mà người lười biếng ở sau lưng hô cứu mạng chính là Mộng Nữ.
Trong lòng Kế Nguyên đầy phiền muộn, không ngờ lại bị truyền tống tới nơi này, không những bị người khác chặn lại, mà còn phải bảo hộ nữ tu chính đạo ngu ngốc này nữa chứ.
Nếu không vì nàng, hắn cũng sẽ không bị chặn đến nỗi lùi không được, tiến không xong như vậy.
Thấy đối phương sắp phóng hỏa, Kế Nguyên dùng hết sức nắm lấy chuôi kiếm, tính toán xông ra ngoài xung phong liều chết một phen, giết được đối phương thì tốt, cùng lắm là chết thôi.
Tiếc nuối duy nhất của hắn là đời này không thể về làm ruộng nữa rồi.
Điều chỉnh lại tâm trạng, Kế Nguyên lạnh lùng nói: "Nếu có cơ hội thì ngươi hãy chạy trốn đi."
Mộng Nữ ngồi tại chỗ, một tay nâng cằm, một tay cầm cọng cỏ chọc chọc mặt đất,nàng uể oải nói: "Đừng nóng, cứu binh sẽ lập tức tới ngay."
Sắc mặt Kế Nguyên tối sầm, giờ nào rồi mà ngươi còn nói như vậy?.
Mấy tên Ngũ Sắc tông bên ngoài cười to: "Cứu binh? Ta lại muốn nhìn xem hôm nay còn ai có thể cứu các ngươi. Châm lửa!"
Kế Nguyên rút kiếm, đâm hai tảng đá đối diện văng ra, liều mạng: "Giết!"
Trường kiếm trong tay hắn chém thẳng tới cổ một người.
"Đang!"
Một cây trường thương bên cạnh vung ra đỡ thế kiếm.
Thân hình Kế Nguyên khẽ dịch chuyển, tránh được một đường kiếm hiểm, lại bị chém một đao vào vai, may có áo giáp nên không bị thương.
Nhưng mà lực từ thanh đao truyền tới cũng khiến người hắn nghiêng đi một cái.
"Không tốt."
Trong lòng Kế Nguyên sợ hãi, muốn tung pháp bảo ra, nhưng khi tay mò tới hông mới sực nhớ mình không còn linh lực, hắn lại tức giận.
Nếu có linh lực, làm sao mình lại có thể bị như thế này.
Mắt thấy trường thương đang đâm tới cổ họng mình, bên cạnh còn có một đao đang bổ tới, trong lòng Kế Nguyên thở dài, né được thương liền không tránh được đao, hôm nay tai kiếp khó thoát, không ngờ mình lại chết dưới tay mấy tên này...
Nhưng ngay lúc này, một hòn đá lớn bất chợt bay tới từ phía sau, đập vài lưng người dùng thương khiến hắn ngã nhào.
Mắt Kế Nguyên sáng lên, né về phía người mới ngã kia.
"Ai?" Ba trong sáu người quay lại nhìn, chỉ thấy một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi chạy như bay tới chỗ mấy người.
Hồ lô trong tay hắn mở nắp, liền có một vệt lửa phun ra, đốt cháy chết hai người.
Mấy người còn lại nhất thời rối loạn.
Thai Bảo nắm lấy cơ hội, lao người tới đâm dao vào ngực một tên, sợ hắn chưa chết, còn siết cổ hắn thêm một cái.
Lại một hòn đá nữa bị ném qua.
Thai Bảo che cổ, khuôn mặt sợ hãi quay lại nhìn, thấy Ninh Vân đang nhặt một hòn đá khác ném tiếp.
Nói cho cùng, những người này ngày xưa đều là tu sĩ cao không với tới, hôm nay linh khí bị áp chế, chém giết chưa chắc đã bằng binh sĩ thông thường.
Cùng lắm chỉ cần gọi hai cao thủ giang hồ tới đây, nhất định có thể đập chết mấy tên này.
Hạ được năm sáu người, hồ lô Giang Vân Hạc giúp ích nhiều nhất, nếu không nhờ ngọn lửa kia làm bọn họ rối loạn, mọi người cũng không được thuận lợi như vậy.
Kế Nguyên một kiếm đâm chết một người, bỗng thấy Giang Vân Hạc đi về phía mình cười to: "Kế thống lĩnh, không ngờ có thể gặp lại ở nơi này, chúng ta đúng là có duyên."
Trong lòng Kế Nguyên vui mừng, thu kiếm lại, nói: "Gặp được các ngươi thật tốt, may mà mọi người tới kịp. Lần nào gặp ngươi, cũng được giúp đỡ."
"Vậy sau khi trở về Kế thống lĩnh phải cảm tạ ta thật tốt mới được!" Giang Vân Hạc cười to.
"Rượu ngon, trà ngon sẽ có!" Kế Nguyên chân thành nói.
Lần đầu gặp Giang Vân Hạc, hắn đã báo trước hung tin ở Thịnh Châu, sau này ở núi Vô Lượng,hắn lại báo hiệu lần nữa, hôm nay lại cứu mình thêm một lần.
Kế Nguyên càng nhìn Giang Vân Hạc càng thấy vui vẻ, trong lòng thầm nhủ về sau nhất định phải mang Giang Vân Hạc về.
"Chờ một chút." Giang Vân Hạc xoay người chạy về cõng Chấp Nguyệt tới.
Chấp Nguyệt khẽ gật đầu, Kế Nguyên thì hơi lạnh nhạt.Tuy vậy vẫn chào hỏi cho phải phép.
"Thế nào, ta đã nói sẽ có cứu binh mà!" Mộng Nữ mặc áo xanh ngáp dài đi ra khỏi động.
Kế Nguyên nhìn nàng một cái, không thèm đáp lời. Đối với hắn, nữ nhân này so với Chấp Nguyệt còn đáng ghét hơn.
"Sao ta cảm thấy cái gì ngươi cũng biết, cứ như thần vậy?" Giang Vân Hạc cau mày hỏi.
"Nằm mơ mấy lần, thường mơ thấy mấy đoạn hình ảnh, hay ứng nghiệm đúng lúc. Dù vậy, mơ cũng chỉ là mơ, không đầu không đuôi, chỉ có thể thấy được một chút, nhiều hơn thì chịu. Ví dụ như ta mơ thấy ta ở trong hang động này sẽ có người tới cứu, nhưng tới lúc nào thì ta không biết. Chỉ biết là ta chắc chắn không chết."
Mộng Nữ nói xong mặt đầy ai oán.
"Ta nằm mơ thấy ở gần các ngươi sẽ gặp xui xẻo, các người không thể tránh ta ra một chút sao?"
Kế Nguyên kinh ngạc nhìn nàng, không nghĩ ràng nàng còn có khả năng này.
"Ngươi có mơ thấy chúng ta ra ngoài như thế nào không?" Giang Vân Hạc hỏi ngược lại.
"Ngươi nghĩ ta là thần tiên à?" Mộng Nữ bất mãn, hừ hừ một tiếng.
"Ngươi còn nằm mơ thấy cái gì ở nơi này không?" Giang Vân Hạc lại hỏi.
"Giờ có nói cũng vô ích, rất nhiều chuyện cho dù ta không nói với ngươi thì nó vẫn sẽ phát sinh. Giống như ta nằm mơ thấy ta bị hai người liên lụy, các ngươi liền xuất hiện ở nơi này."
Mặt Mộng Nữ buồn khổ, tựa như Tường Lâm tẩu.(1)
"Ta thật là xui xẻo."
Mộng Nữ lẩm bẩm hai tiếng, nói tiếp: "Nếu có chuyện quan trọng, ta sẽ nói cho các ngươi biết."
"Giờ chúng ta nên đi đâu đây?" Giang Vân Hạc lại hỏi.
"Không phải ta đã nói rồi sao, ta không phải là thần tiên, ta nằm mơ chỉ thấy những chuyện chắc chắn sẽ phát sinh, các ngươi đang làm gì, thì cứ làm như thế đi."
Giang Vân Hạc khẽ lắc đầu, không hỏi nữa.
Đợi thêm một lát,Thai Bảo cùng Ninh Vân thu thập hết nạp châu ở mấy thi thể kia xong, đoàn người lại tiếp tục đi tiếp.
Đi thêm hai phần ba chặng đường, mọi người mới tìm một vị trí cao ráo để nghỉ ngơi, ở chỗ này có thể thấy phần lớn địa hình phía đông, chỗ đó là Vô Nhai Sơn, cũng chính là lối ra.
Phía đông chân núi dưới chỗ mọi người là một khu rừng rậm rạp, xanh um tươi tốt, tất cả đều là đại thụ cao hơn trăm thước, tất cả mọi vật trong rừng đều bị che khuất, không nhìn thấy gì cả.
Cũng thể nói đây là một khu rừng diện tích cực lớn, gần như nhìn không thấy điểm cuối, phải nhìn tới tận chỗ xa vô cùng, mới mơ hồ thấy một ngọn núi khác.
Tận cùng phía Bắc chính là một dãy núi trải dài, ngăn cách Vô Tẫn Sơn và lục địa Hắc Sa.
“Núi kia có hình dạng giống con trâu, chắc là đỉnh Thanh Ngưu, qua bên đó đi bộ thêm sáu trăm mét là có thể ra ngoài. Cũng tốt, nơi này chắc là rìa ngoài núi Vô Tẫn, nếu đúng thật là đi vào bên trong Vô Tẫn Sơn, vậy cả đời này đừng mong ra được ngoài.” Chấp Nguyệt nhìn về phương xa vui vẻ.
Trước kia nàng đã nghĩ nơi này là Vô Tẫn Sơn, nhưng nàng vẫn chưa xác định được, hôm nay xác định được vị trí, cuối cùng trong lòng cũng được thả lỏng.
“Tin tốt.” Giang Vân Hạc cười một tiếng, nhưng không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.
Đoạn đường rừng kia phải dài đến sáu bảy trăm dặm.
Giang Vân Hạc nhớ mang máng, người đứng trên núi cao, tầm nhìn có thể đạt tới ba trăm hai mươi cây số.
Mà tầm nhìn của tu sĩ còn mạnh hơn so với người thường nhiều, vì vậy đỉnh Thanh Ngưu kia cách nơi này không thể dưới sau trăm dặm.
Nếu là trước kia,mọi người đều là cao thủ, khoảng cách này cũng không tính là gì.
Nhưng vào lúc này,tuy nói mọi người so với người thường vẫn mạnh hơn, sức lực lớn hơn, động tác nhanh nhẹn hơn, thể lực tốt hơn, … trừ nha đầu ngốc sau lưng mình,thì quan trọng nhất vẫn là không dùng được pháp thuật.
Nếu họ vẫn giữ thói quen, suy nghĩ như cũ, chắc chắn vẫn sẽ bị bó tay bó chân.
Giống như mấy lần đối diện vách núi vậy.
Mọi người: Qua rất dễ dàng.
Nhưng thực tế: Không, qua rất khó.
Chỉ cần như vậy sẽ hay gặp nguy hiểm.
Mà rừng cây phía dưới nhìn như không có điểm dừng vậy.
Giống như đầu con rắn cao hai ba thước kia, nếu không phát hiện trước, mấy người này cũng không đủ cho nó nhét kẽ răng.
Mà nguy hiểm như vậy trong rừng rậm này còn không biết có bao nhiêu nữa.
Chú thích:
(1)Tường Lâm tẩu: Nhân vật chính trong tiểu thuyết Chúc phúc 祝福 có tên là “thím Tường Lâm” (Tường Lâm tẩu 祥林嫂), tác giả Lỗ Tấn đã trải qua sự suy nghĩ kĩ lưỡng, mang nội dung xã hội sâu rộng. “Tường Lâm” 祥林 được dùng làm tên người, mang ý nghĩa “cát tường như lâm” 吉祥如林, vận mệnh rất tốt. Cho nên, trong xã hội Trung Quốc cũ, không ít người dùng nó. Nhưng, với thím Tường Lâm, từ ý nghĩa mặt chữ, tác giả đã dùng thủ pháp “phản kì ý nhi dụng chi” 反其意而用之 (dùng với ý nghĩa ngược lại).