Niệm tình Giang Vân Hạc mới tới, Nam Nguyệt cũng không giảng những thứ sâu xa, chỉ giải đáp những vướng mắc gặp phải khi tu luyện của mấy người Chấp Nguyệt, Nhạc Tuyết Băng và Dược Nhi.
Nét mặt Giang Vân Hạc hết sức chăm chú, nhưng tận đáy lòng lại loạn như cào cào.
Ra khỏi nơi ở của Nam Nguyệt, Nhạc Tuyết Băng reo lên:
“Để ăn mừng chúng ta có thêm một sư đệ, hôm nay ta mời mọi người uống rượu! Bách Hoa Tửu của ta đã ủ được mười năm, có thể đào lên rồi.
“Sư đệ có tâm sự?” Chấp Nguyệt quay đầu qua hỏi Giang Vân Hạc.
Hình như vừa nãy hắn vẫn luôn cúi đầu suy nghĩ gì đó.
“Ta chỉ đang suy nghĩ phải mất bao lâu thời gian mới đạt đến Nguyên Môn”. Giang Vân Hạc ngẩng đầu, hiện lên vẻ mặt vân đạm phong khinh.
“Với thiên phú của sư đệ, mười năm có hi vọng đạt được Khí Hải, ba mươi năm có hi vọng đạt đến Nguyên Môn”. Chấp Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói.
“Đấy cũng đã rất nhanh rồi, tu sĩ bình thường cả đời cũng khó tu luyện đến Khí Hải, càng đừng nói tới Nguyên Môn”.
“Ba mươi năm …” Giang Vân Hạc thở dài, nếu như không xuyên không, cháu của mình cũng đã lớn rồi…
Bây giờ ngươi nói cho ta biết phải ba mươi năm nữa tu luyện thành thần công mới được rời núi?
“Nếu sư đệ cảm thấy ba mươi năm quá dài…” Chấp Nguyệt suy nghĩ một chút, đôi mắt long lanh hiện lên vẻ rung động, mặt đỏ ửng: “Vậy Khí Hải cũng được”
“Ta cảm thấy Nguyên Môn rất tốt, Nguyên Môn mới xứng đôi với sư tỷ”.
“Ba mươi năm? Thiên phú của sư đệ cao vậy?” Nhạc Tuyết Băng kinh ngạc nói.
“Từ lúc sư đệ tu luyện đến bây giờ chỉ có mười tháng!” Chấp Nguyệt nói.
“Đúng là rất cao”. Nhạc Tuyết Băng lộ vẻ ao ước, từ lúc nàng tu luyện đến nay đã mười năm cũng chỉ tới Dũng Tuyền Cảnh.
Dựa theo tốc độ này, ít nhất nàng cần thêm mười năm nữa mới có thể ra ngoài lịch lãm, trảm yêu trừ ma, giúp đỡ chính đạo, thưởng thức đồ ăn…
Giang Vân Hạc:...
“Sư tỷ, mở tiệc đón sư đệ”. Dược Nhi nhón chân nhắc nhở, cố để mình cao thêm một chút, cao thêm một chút.
“Đúng rồi, ta phải đi đào Bách Hoa Tửu, còn phải lấy thêm quả Xà Bì và quả Đăng Lung, hương vị đều rất ngon”. Nhạc Tuyết Băng vỗ tay một cái, dưới chân khẽ động, cả người đã ở ngoài mười thước, lắc mình vài cái đã biến mất khỏi tầm mắt.
“Ta có một ít măng, rất ngọt”. Dược Nhi cười vui. “Ta đi lấy”
Giang Vân Hạc suy nghĩ một chút: “Ta có tay nghề làm thỏ rất tốt”.
Ta hiện tại chỉ muốn say một lần để giải nghìn nỗi sầu (nhất túy giải thiên sầu), các ngươi đều mang măng chín với quả đến thì nói chuyện gì nữa?
Chấp Nguyệt hơi giương cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt nhìn khoảng không vô định, dường như đang đắn đo cân nhắc giữa thỏ và Giang Vân Hạc, trong lòng quấn quýt vạn phần.
Thấy biểu hiện khác thường của Chấp Nguyệt, Giang Vân Hạc hơi nghĩ một chút liền hiểu ra.
“Thật ra thì tay nghề làm nai của ta cũng không tồi”.
Chấp Nguyệt càng rối bời, giờ trong lòng nàng lại so sánh giữa nai, thỏ và Giang Vân Hạc.
“Mấy con trúc thử, ta cũng biết làm”. Giang Vân Hạc lại nói.
Nước mắt của Chấp Nguyệt bắt đầu chảy xuống.
“Ta nói vui vậy thôi, đệ tử trong môn phái nhiều như vậy, chắc phải có thịt chứ? Ta đi xin một ít”. Giang Vân Hạc cười ha ha xoa nhẹ đầu Chấp Nguyệt, cả hai người đều cảm thấy đây là điều bình thường.
Chấp Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Ta dẫn ngươi đi”.
“Không cần, ngươi nói vị trí cho ta biết là được”. Giang Vân Hạc cũng muốn đi giải sầu một chút, trong lòng giờ rối rắm muốn chết.
Ba mươi năm!
...
Cây cầu xích sắt dài vài trăm thước không xê dịch dù bị gió núi thổi qua.
Tiếp tục đi về phía trước, rẽ mấy lần là đến quảng trường hôm qua, gần đó có vài phòng bếp, thường chuẩn bị thức ăn cho đệ tử trong núi, những hài tử trong thư viện cũng đến đây ăn.
Qua cầu sắt không xa, Giang Vân Hạc nhìn thấy một nữ tử mặc trang phục đạo sĩ ở bên vách núi, gió thổi vạt áo bay lên, nhìn như tiên nữ, dường như tùy thời sẽ đón gió bay lên.
Hoặc là tùy thời sẽ nhảy xuống.
“Cô nương, phong cảnh có đẹp không?” Giang Vân Hạc đứng đó nhìn bóng lưng nàng hồi lâu, hắn cảm thấy bóng lưng này rất đẹp.
Nữ tử hơi quay sang, Giang Vân Hạc chỉ nhìn thấy một bên khuôn mặt, rất có góc cạnh, kém một chút so với Chấp Nguyệt, cũng không thuần khiết đẹp đẽ như Chấp Nguyệt, không có vẻ khí khái như Chấp Nguyệt, nhưng cũng rất đẹp.
Chủ yếu là bởi vì hốc mắt sâu và khuôn mặt góc cạnh nên có một loại vẻ đẹp khác.
Giang Vân Hạc đi tới bên cạnh nữ tử rồi nhìn về phía trước, bên dưới vài trăm thước là một rừng dương liễu, gió thổi qua làm từng khóm lớn lá liễu lướt qua một bên.
“Ta luôn cảm thấy ta như lá liễu, gió thổi qua sẽ bay đi”. Nữ tử lẩm bẩm, vươn tay nắm lấy chiếc lá vừa được thổi bay lên.
“Đừng bay, nghìn vạn lần đừng bay, ngươi bay một cái là hai cái mạng”.
Nữ tử quay đầu, tò mò nhìn hắn.
“Nếu như ngươi bay đi, ta chắc chắn nhịn không được bắt lấy ngươi, sau đó ước chừng ngươi cũng chịu không được sức nặng của hai người chúng ta, sau đó pùm chiu một cái”.
“Hì hì!” Thật ra nữ tử này cười rất đẹp.
“Ta là Giang Vân Hạc, còn ngươi? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, thật lạ lùng”. Giang Vân Hạc nói.
“Tại sao?” Nữ tử hỏi.
“Ngươi xinh đẹp như vậy, nếu gặp được một lần sẽ mãi mãi không quên. Ta cảm thấy ta đã bỏ lỡ rất nhiều thứ”. Giang Vân Hạc bắt đầu cảm thấy choáng váng khi đứng ở vách núi, hắn thuận thế ngồi xuống, cảm giác đỡ hơn nhiều.
“Ngươi lên núi rất lâu rồi?” Nữ tử nở nụ cười bên khóe miệng.
“Đúng vậy, rất rất lâu rồi”.
Giang Vân Hạc hỏi lại: “Còn ngươi?”
“Ta cũng lên rất lâu rồi, lâu đến nỗi ta quên mất tên của mình”. Nữ tử lẩm bẩm, ánh mắt mê man nhìn ra xa.
Giang Vân Hạc cảm thấy nàng rất có khí chất. Là loại người có rất nhiều câu chuyện xưa.
“Đúng là rất lâu”. Giang Vân Hạc cười ha ha. “Không biết bao lâu nữa ta sẽ giống như ngươi”.
“Ta nghĩ ba trăm năm là đủ rồi”. Nữ tử chậm rãi nói.
Giang Vân Hạc:...
Thật xin lỗi, cáo từ.
Đây là một đại lão!
“Lần sau mời ngươi uống rượu, uống rượu có thể quên đi rất nhiều chuyện, cũng có thể nhớ tới rất nhiều chuyện.”
Giang Vân Hạc cười ha ha một tiếng, không chút hốt hoảng đứng dậy, hào hiệp xoay người, động tác như mây trôi nước chảy.
Đi ra ngoài hơn trăm thước, Giang Vân Hạc cũng không dám quay đầu lại.
Trải qua sự việc vừa rồi, trong lòng Giang Vân Hạc đã đỡ buồn phiền rất nhiều, đầu óc linh hoạt hẳn lên, bắt đầu nghĩ cách làm thế nào để có thể xuống núi sớm một chút.
Yêu nữ muốn đến cứu giá ở Tử Thần Sơn cũng không dễ dàng.
Vẫn phải nghĩ cách tự cứu vậy.
Độ khó khi trốn đi là rất lớn, coi như không có một vòng vách đá bên ngoài Tử Thần Sơn, tự mình đi ra ngoài không lâu sau cũng sẽ bị bắt trở lại.
Tốt nhất là để người khác đuổi mình xuống núi. Giang Vân Hạc có một ý tưởng táo bạo.
Vừa suy nghĩ vừa đi đến phòng bếp, trong một cái sân không nhỏ lắm, mấy đạo sĩ đang ở đó ăn to uống lớn.
Giang Vân Hạc nhìn lướt qua, đầu to cổ lớn, không sai, là chính chủ.
Hắn cười híp mắt nói: “Mấy sư huynh thật sự là hưởng phúc khí.”
“Sao lại nói như vậy?” Một đạo sĩ béo tai to mặt lớn ngẩng đầu lên hỏi.
“Trăm bình rượu nghìn cân thịt, đại đạo trải dài theo trục gấm (1), mấy sư huynh trông coi bảo địa như vậy, có thể nói là phúc khí liên miên, sư đệ rất ao ước”. Giang Vân Hạc cười nói.
Đạo sĩ mập mạp suy nghĩ một chút rồi cười ha ha, tiếng cười vang vọng trời đất.
“Nhiều người đi lại như vậy chỉ có sư đệ là tinh mắt. Người khác đều tưởng rằng ở đây rất khổ, lại không biết sự vui thú của chúng ta”.
“Ở sơn phong nào?
“Nguyệt Phong”
“Trong Nguyệt Phong có nam đệ tử sao?” Mập mạp gãi đầu.
“Ta vừa nhập môn, Chấp Nguyệt là sư tỷ của ta”.
“Vị sư đệ này mới là người có phúc khí, người ở Nguyệt Phong tuy không nhiều lắm nhưng đều là tiểu mỹ nhân! Sư đệ thân trong khóm hoa còn nói gì mong muốn được như bọn ta cơ chứ”. Mập mạp vẻ mặt ước ao.
“Sư đệ tới hơi sớm, chưa tới thời gian làm thức ăn”. Mập mạp nói. “Nếu không chê, vừa nãy hầm vẫn dư một ít”.
“Ta chỉ làm việc vặt, đến lấy một vài nguyên liệu nấu ăn cho các sư tỷ nên không thể ở lâu, lần sau đến sẽ nếm thử mỹ thực của sư huynh”. Giang Vân Hạc nói.
Hắn biết rõ cách để kết giao bằng hữu.
Nếu người khác cảm thấy mỗi ngày mình đều cùng các mỹ nhân bầu bạn trên Nguyệt Phong, ở chung sáng chiều, khó tránh bị người bài xích đố kị.
Dứt khoát nói mình chỉ làm việc vặt cho các vị sư tỷ, hạ thấp tư thái, làm như một tiểu sư đệ bị bắt nạt. Tuy rằng người khác vẫn hâm mộ nhưng lại không có quá nhiều ý kiến.
Mình mới đến, kết giao nhiều bằng hữu luôn là việc tốt.
“Hóa ra là vậy, cần đồ vật nào ở bên trong thì cứ lấy. Về sau nếu rảnh rỗi thì đến đây ngồi chơi”. Mấy người mập mạp cười ha ha, thái độ của bọn họ giống với suy nghĩ của Giang Vân Hạc.
Một tên mập mạp sợ hắn không biết nguyên liệu tốt hay xấu, lại tiến lên giới thiệu: “Đây là thịt Linh Dương ở Vân Sơn, tươi ngon lại nhiều nạc, đây là chân giò Văn Ngưu ở Thanh Thủy, càng nhai càng thơm, lại rất nhiều linh khí…”
Giang Vân Hạc khiêng mười mấy cân thịt, lúc đi ngang qua cầu dây sắt liếc qua vách núi đã không thấy nữ tử kia nữa.
…
Tiểu sư đệ, ngươi chậm quá”. Dược Nhi thấy Giang Vân Hạc liền nói. “Chờ ngươi nửa ngày trời”.
“Lần sau sư tỷ đi cùng nhé? Đỡ cho sư tỷ chờ nhàm chán”.
“Được! Sư đệ ngươi biết nấu không?” Nước bọt của Dược Nhi đã sắp chảy ra.
“Bình thường sư tỷ không được ăn?” Giang Vân Hạc hơi ngoài ý muốn, phòng bếp rõ ràng có rất nhiều.
“Sư phụ không ăn, sư tỷ cũng không ăn, ta lại không biết làm, phòng bếp làm nhưng ăn không ngon”. Dược Nhi đếm từng đầu ngón tay với vẻ oán giận. “Lần cuối ta ăn thịt đã là rất lâu về trước”.
“Về sau sư tỷ muốn ăn thịt thì đến tìm ta”. Giang Vân Hạc khẽ cười.
“Tốt tốt! Một lời đã định!” Dược Nhi nhảy cẫng lên nói.
Sau một canh giờ, mấy người ngồi chung một nơi.
“Đón gió tẩy trần cho tiểu sư đệ, hôm nay không say không về!”
Nhạc Tuyết Băng nói xong, Dược Nhi tiếp lời: “Say cũng không về”.
“Cảm ơn sư tỷ!” Giang Vân Hạc thầm nghĩ, dù hôm nay ta uống rượu đến không biết trời đất là gì cũng phải bò ra ngoài bằng được.
Nếu không ngày mai tỉnh dậy thấy Chấp Nguyệt nằm trong lồng ngực mình thì phải làm sao?
“Rượu này mạnh, ngươi uống chậm một chút”. Nhạc Tuyết Băng nhắc nhẹ với vẻ thờ ơ.
Giang Vân Hạc cười uống cạn rượu trong ly, vừa vào miệng đã thấy chút ngọt ngào, sau đó cả miệng tràn đầy vị hoa, hầu như không có vị rượu.
Đoán chừng rượu này dưới mười độ.
Nhạc Tuyết Băng tự giành lấy một vò rượu, sợ không đủ rượu để uống.
Sau đó trời đất liền quay cuồng.
“Đông!”
Trước khi đầu Giang Vân Hạc đập xuống bàn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đây là rượu hay là thuốc mê vậy?
- ---
Chú thích:
(1)Trong bài thơ “Quận chúa Hoa Chúc Hành yên vui” của tác giả Trương Thuyết.