Yêu Nữa Được Không ?

Chương 9



- Nhưng cậu cũng đâu có lỗi. Cậu là người bị bỏ rơi kia mà.

Duy cười mà như mếu:

- Cũng 3 năm rồi còn gì. Tớ nhất định phải tới dự lễ cưới của Phương Thy vào cuối tuần này. Có gì đâu! Không yêu thì là bạn.

- Mới thấy một câu nghe chí lý.

- Tớ là Lý Đoàn Duy mà.

Nói thế thôi chứ Duy lòng buồn mang mác, anh vẫn chưa hiểu được lý do vì sao anh mất Phương Thy. Vì trong suốt 4 năm yêu nhau, Duy và Thy số lần cãi nhau chưa đếm đủ mười đầu ngón tay. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, Duy không lụy tình, chỉ có điều anh muốn biết tại sao mình lại mất người yêu không một lý do như vậy. Mỗi lúc nghĩ tới chuyện không vui, Duy lại không sao chợp mắt được. Anh biết giờ đây mình không nên nghĩ nhiều đến chuyện đó nữa. Vấn đề của Duy anh trước mắt là chuyện ở Lý Đoàn và cái chết của cha và gã Trần Kiên.

Tuệ Lâm đang say sưa nhảy nhót trong vũ trường, nhảy như một con điên vì chơi thuốc quá đà. Duy cũng tình cờ chui vào đúng cái vũ trường nơi Tuệ Lâm đang quậy. Anh nhận ra cô nàng ngay, có vẻ như vết thương chẳng hề hấn gì bởi cô nàng vẫn quá điêu luyện trong bước nhảy. Uống vài ly, Duy đi toilet và quay lại thấy mọi người bu đến đặc cả sân khấu, Duy vỗ vai anh chàng pha rượu:

- Sao náo nhiệt thế?

- Anh có tham gia không? Mọi người đang bỏ tiền cược. Nhiều hơn 500 đôla thì cô ta sẽ cởi áo và múa cột. Nhưng nếu ít hơn thì phải đền đủ cho cô ta 1000 đôla. Thấy anh cũng có vẻ giàu có, đặt khá một tý rồi anh em cùng nhau mà xem.

- Cái cô gái mặc quần jean lúc nãy đó hả?

- Chỗ này không nhiều dân chịu chơi thế đâu.

Duy dù không quen không biết cô gái này nhưng ít ra ấn tượng để lại cho Duy thúc đẩy anh chạy đến thật nhanh. Thấy Duy chen lấn lên phía trước, một anh chàng to con nhanh tay rút ví trong túi quần của anh:

- Anh hùng đây rồi. Đặt cược đi! Vì con **** mới của vũ trường này.

- Không … không phải …

Tiếng nói của Duy không làm lại mọi người, anh chàng to con lúc nãy hét to:

- Xem này các cậu, một đại gia đích thực, trong bóp anh ta có cả xấp 100 đôla. Phen này chết cô rồi cô gái! Cởi đi!

- Cởi áo! Cởi áo!

Duy bị đẩy lên sân khấu, nơi Tuệ Lâm đã say bí tỉ không còn biết gì. Cô cũng không còn nhận ra Duy, anh vừa bị đẩy tới cô đã đắm đuối lao vào Duy và hôn anh. Duy mở to mắt với nụ hôn đó, anh nhanh chóng đẩy Tuệ Lâm ra:

- Cô say rồi! Cô có biết mình đang làm gì không?

- Anh là người có nhiều hơn 500 đôla chứ gì. OK! Tôi sẽ giữ lời hứa.

Không đợi Duy phản ứng, Tuệ Lâm đã dùng tay vặt mạnh và xé chiếc áo sơ mi trắng mỏng. Chiếc áo ngực đã lộ ra làm cả bọn đàn ông phía dưới hò hét thêm hấp dẫn. Duy hoảng hốt kéo Tuệ Lâm vào người mình và hét to:

- Được rồi! Im lặng! Tôi có chuyện cần nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.