Người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, nằm mơ cũng sẽ cười.
———
“Xin chào quý khách, cô thích loại nước hoa nào?”
Nhìn cô gái trẻ tuổi đứng trước quầy hàng nhìn tới nhìn lui, Hạ Trăn nhiệt tình bắt đầu hỏi han.
“Là để tặng người khác sao? Hay là mua cho bản thân?”
“Ừm, là tặng người khác… Tặng cho bạn trai tôi.”
Cô gái trẻ tuổi hơi đỏ mặt xấu hổ.
Ai da, là tặng nước hoa cho bạn trai, đúng là lãng mạn! Sao không có ai tặng cho mình? 5555… Nước mắt tuôn trào.
“Tặng cho bạn trai sao, cô gái cô đúng là tinh mắt đấy, chỗ chúng tôi có rất nhiều mùi hương kinh điển dành cho nam, tôi có thể cho cô ngửi thử một chút nữa.”
Hạ Trặn lướt qua trên dưới quầy hàng lấy ra vài lọ nước hoa, đầu tiên lấy một lọ nước hoa màu lục nhạt, phun một ít lên giấy rồi đưa qua.
“Đây là loại Masculine mùi hương thảo mộc cam quýt, hương thảo mộc và mùi cam quý khá đơn giản tươi mát.”
“Ngoài ra, loại The One này cũng rất kinh điển, mùi hương lại thoang thoảng, thành phần chủ yếu là tùng tuyết và long tiên hương.”
Sau khi đợi cô gái ngửi xong rồi liền đưa một mảnh giấy khác đến trước mũi cô.
“Thế nào?”
“Ừm, tôi muốn mùi thương thanh nhạt một chút, đừng quá nồng, còn loại kinh điển nào khác nữa không?”
“Vậy cô có thể thử ngửi mùi hương của loại Light Blue, nhưng nếu so sánh thì loại Light Blue dành cho nữ vẫn bán tốt hơn.”
Hạ Trăn cho cô ngửi một chút, sau khi cố gắng bỏ đi mùi của hai loại mùi hương trước liền đưa giấy ngửi thử đến.
“Mùi hương của Light Blue khá nhạt, mang vẻ trung tính hơn những loại khác một chút.”
Thực ra đây cũng là một trong những loại mà gay yêu nhất, càng là đam mê lớn nhất trong lòng mình nữa! Lần nào mình xức Light Blue thì người trong nhà kia đều thích ghé sát lại ngửi.
Cô gái chọn lựa một hồi lâu, cuối cùng chọn mua 50ml Masculine trong mấy loại mùi hương.
“Masculine là loại nước hoa bán rất chạy ở chỗ chúng tôi, tin chắc rằng bạn trai cô cũng tuyệt đối sẽ thích nó.”
Lại buôn bán thành công một lần nữa, Hạ Trăn thảnh thơi không lo lắng chút gì cả.
Tiểu Vương ở sát bên cạnh tựa lên quầy hàng.
“Nhìn cái miệng của cậu kìa, đúng là khéo ăn nói. Miệng lưỡi ngọt xớt, mông ngựa đúng là giỏi vỗ, người nào cũng bị cậu nịnh nọt lên tận trời. Cậu biết ăn nói như vậy, người yêu cậu chắc là càng giỏi ăn nói hơn cậu thì mới quản lý được cậu đúng không?”
“Anh ta á? Anh ta là một người thành thật ~”
Một cô gái khác bên quầy hàng CK cười rộ lên.
“Này, có người nhìn thì thành thật nhưng thực ra không hề thành thật. Có kẻ nhìn như dối trá, thực ra chỉ là không biết ăn nói thế nào cho phải thôi.”
Tiểu Vương liền tò mò.
“Sao lại nói vậy?”
“Từ từ, cho hai người mấy câu hỏi này.”
…
Buổi tối, hai người đều ngồi trên giường. Vu Nhược Tường không có việc gì làm nên xem TV giết thời gian, Hạ Trăn thì lật xem tạp chí thời trang.
“Vu Nhược Tường.”
“Ừ?”
“Em có mấy câu này muốn hỏi anh…”
“Cái gì vậy? Em hỏi đi.”
“Anh yêu em đúng không?”
“…”
Vu Nhược Tường nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt đứng đắn, xem ra thật sự là rất nghiêm túc.
“Em đang hỏi anh đấy!”
“… Cái này, cái này mà còn phải hỏi nữa sao?”
— Trên mặt Hạ Trăn xuất hiện ba vạch đen, trong ba đáp án sai A B C thì anh ấy đã trúng một cái.
“Không được, câu trả lời này không được, đổi câu khác.”
“…”
“Vu Nhược Tường, anh yêu em đúng không?”
“… Yêu em mà.”
— Mẹ nó, đáp án sai A B C thì trúng hai trong ba rồi, không hỏi cái này nữa! Đổi câu khác!
“Vu Nhược Tường, em vẫn còn một câu hỏi.”
“À, ừ…”
Vu Nhược Tường dứt khoát đặt điều khiển từ xa trong tay xuống, phỏng đoán xem hôm nay Hạ Trăn lại bị làm sao nữa.
“Em với bạn trai của anh trước đây, ai tốt hơn?”
“Cái gì?!”
Sao hôm nay lại hỏi toàn những câu kỳ lạ vậy…
“Anh nói đi.”
“Chuyện này sao có thể so… Mỗi người đều có một điểm riêng biệt, không thể đánh đồng với nhau được.”
Thấy sắc mặt Hạ Trăn sầm xuống, anh vội vã đổi giọng.
“A không phải, ý của anh là em đương nhiên tốt hơn, nếu không sao bây giờ anh lại ở cùng với em chứ.”
— Con mẹ nó! Ba đáp án sai A B C anh trúng liền hai cái cho ông đây xem! Vu Nhược Tường, sao anh lại không biết ăn nói như thế chứ?
Tuy rằng đưa ra đáp án sai, nghe vào không cảm thấy thoải mái, nhưng ít ra cũng cho thấy người đàn ông của cậu không có suy nghĩ khác, nói cách khác, anh ấy sẽ không lừa dối cậu. Ừm, cũng không phải là không có chuyện tốt.
Người thành thật này liệu có phải là thực sự thành thật hay không? Còn một chiêu cuối cùng nữa, đồng nghiệp nói: kiểm tra một lần là hiệu nghiệm, kiểm tra trăm lần luôn chính xác.
“Vu Nhược Tường!”
“A?”
“Em vẫn còn một việc nữa muốn hỏi anh.”
Hạ Trăn ném quyển tạp chí trong tay sang một bên.
“Được.”
“Anh chỉ cần trả lời em thật nhanh là được, câu hỏi này anh không được phép suy nghĩ.”
“Được.”
“Anh lén đi lăng nhăng sau lưng em đúng không?”
Lời vừa mới nói ra, Hạ Trăn lập tức vỗ tay ‘bốp’ một cái trước mắt Vu Nhược Tường.
“… Cái gì?”
Vu Nhược Tường bị một cái vỗ tay bất ngờ làm cho sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng:
“Cái gì!? Lăng nhăng? Không có!”
“Anh đã ngây ra một hồi! Anh có suy nghĩ.”
“Anh không hiểu vì sao em lại đột ngột vỗ tay như vậy đấy chứ!”
Vu Nhược Tường vô tội thanh minh, ngồi thẳng dậy.
“Em có thể hỏi anh lại một lần.”
“Anh đã biết câu hỏi của em rồi thì sao em có thể hỏi lại anh lần nữa? Anh coi ông đây là đồ ngu chắc, anh xem anh xem, anh căng thẳng rồi đúng không, anh đang luống cuống đúng không.”
“Anh không hề!”
“Vu Nhược Tường, anh nhìn thẳng vào mắt em rồi nói cho em biết anh có đi lăng nhăng hay không.”
“Anh – không – hề — lăng – nhăng!”
Thực sự nhìn thẳng vào mắt cậu nói ra từng chữ một.
“Em không tin!”
“…”
Vu Nhược Tường chẳng biết làm sao cả.
“Lại có chuyện gì nữa đây? Là ai nói gì với em? Có phải là người bạn nào của em…”
“Bạn của em? Chẳng lẽ là người bạn nào của em hay sao!? Ai?”
“Không phải! Không có ai!”
Vu Nhược Tường cũng sắp bị cậu làm cho suy nhược thần kinh rồi.
“Nếu anh đã quyết định ở cùng với em thì em nên tin tưởng anh.”
Hạ Trăn làm ra dáng vẻ chán nản ôm mặt, im lặng không lên tiếng.
Vu Nhược Tường cố gắng nhẫn nại an ủi:
“Hạ Trăn… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Lúc này Hạ Trăn chôn mặt trong lòng bàn tay đã gần như bật cười dài thành tiếng rồi nhưng vẫn cố nén, giả bộ đau lòng kêu lên:
“Em đã sắp khóc rồi mà anh còn không bận tâm đến em! Anh còn không muốn chạm vào em!”
“Anh, anh đương nhiên là muốn chạm vào em rồi…”
Vu Nhược Tường vươn người qua muốn ôm cậu nhưng lại bị Hạ Trăn đẩy ra.
“Không được chạm vào em! Lại còn cần phải em nói thì anh mới chạm vào em. Được rồi, đừng nói nữa, anh nhắm mắt lại.”
Hạ Trăn rút ra mấy tấm hình đã chuẩn bị tốt đặt ở dưới gối ra, ngồi khóa lên trước người Vu Nhược Tường.
“Bao giờ em cho phép anh mới được mở mắt!”
“… Được.”
Hạ Trăn chuẩn bị ảnh một thanh niên xinh đẹp thân trên trần trụi đặt đến trước mắt Vu Nhược Tường.
“Được rồi, mở mắt ra.”
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy hình một người đàn ông cởi trần gần như dí sát vào mũi mình, Vu Nhược Tường liền bị dọa.
“A! Em làm gì thế!?”
“Vu Nhược Tường anh cứng rồi!”
“Cái, cái gì? Anh không hề!”
Hạ Trăn vươn tay kéo chăn ra.
“Anh cứng rồi đúng không!?”
“Anh không hề cứng!”
Vu Nhược Tường vươn tay ôm cậu.
“Hôm nay em rốt cuộc là bị làm sao thế? Nói cho anh nghe.”
Hạ Trăn tựa vào lòng anh cố nén cười:
“Anh thực sự không hề lăng nhăng?”
“Đương nhiên là không!”
“Thực sự?”
“Thật! Anh chỉ yêu một mình em!”
“… Vu Nhược Tường, là em lén lăng nhăng sau lưng anh.”
“Cái gì?!”
Lập tức buông Hạ Trăn ra, vẻ mặt anh hoàn toàn lộ vẻ chấn động kinh ngạc.
“… Em nói gì?”
Trong lòng nữ vương cực kỳ mỹ man, quả đúng là ‘Nhà có người thành thật’.
Cậu thật ra còn có chút khâm phục Vu Nhược Tường nữa.
Mấy câu trắc nghiệm lúc trước là muốn kiểm tra xem người ta có trả lời lưu loát hay không, câu hỏi đơn giản hỏi một đáp một anh ấy lại trả lời sai hai lần liền. Sau đó lúc đối diện với sự kiện ‘Lén đi lăng nhăng’ là muốn nhìn xem anh có phải người thành thật hay không, một đoạn đối thoại dài như thế lại nói ra từng câu không hề kém đáp án tiêu chuẩn là mấy – thật đúng là giống một kẻ giả vờ làm người thành thực.
Thấy Hạ Trăn mỉm cười, Vu Nhược Tường sốt ruột đến độ lại hỏi:
“Em nói gì đi chứ –”
“Đồ ngốc…”
Hạ Trăn xoay qua hôn anh.
“Em cũng yêu anh.”
Em thích sự thành thật của anh.
“Hôm nay anh muốn làm thế nào?”
Có thể làm theo tư thế anh muốn, mấy lần cũng được…
Hạ Trăn vừa đưa tay lần xuống bộ phận quan trọng của Vu Nhược Tường bên dưới vừa ghé sát vào lỗ tai anh hỏi:
“Anh muốn tiến vào từ phía sau? Hay là…?”
Một lát sau, lại nghe thấy tiếng yêu nghiệt vang lên bên tai:
“Ai da, Vu Nhược Tường anh cứng rồi… Lần này là thật sự nha…”
…
Kích tình qua đi, Vu Nhược Tường kéo Hạ Trăn từ trong chăn ra, túm sau gáy cậu giống như kéo một con mèo lười ra vậy.
“Hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hả?”
“… Ưm, thật mệt.”
“Hạ Trăn!”
Mèo lười giống hệt một con bạch tuộc dính chặt vào.
“Ôm một cái, chỉ ôm một lát thôi…”
“…”
Cuối cùng vẫn không có cách nào để xử cậu, Vu Nhược Tường tắt đèn rồi cũng xoay người nằm xuống ngủ.
Hạ Trăn vui vẻ đến mức khóe miệng vẫn còn cong lên, quả thực là người gặp việc vui thì tinh thần sảng khoái – nằm mơ cũng sẽ mỉm cười mà ~