Không biết từ lúc nào, mọi thứ lại cứ trôi qua an ổn như vậy.
———
“Tìm thấy rồi?”
Chính là đang nói về chiếc áo khoác mà Hạ Trăn bỏ quên ở quán bar.
“Ừm.”
Hạ Trăn ném áo lên sô pha rồi đi vào nhà bếp nhìn xem Vu Nhược Tường đang bận rộn làm cái gì.
“Canh ngân nhĩ hạt sen nấu với đường phèn, có thích không?”
Vu Nhược Tường đang mải chăm lo đến bữa khuya còn đặt trên bếp.
Hạ Trăn đến gần hít hà, thơm quá, màu sắc nhìn qua cũng rất đẹp, trong nhà có một người nấu ăn ngon thực sự là khiến người ta hạnh phúc đến mức trào nước mắt!
Cậu vui vẻ đứng tựa bên cửa nhà bếp, chợt nảy lên một suy nghĩ, nếu như Vu Nhược Tường nghe được chuyện xảy ra ở quán bar lúc nãy thì sẽ có phản ứng gì nhỉ?
“Em nói cho anh biết này, vừa rồi ở quán bar em suýt nữa đã bị một kẻ bắt nạt đấy.”
Giả vờ bày ra ngữ điệu yếu đuối, nghe vào ngược lại còn giống như đang làm nũng.
Vu Nhược Tường không cho là thật, vừa quấy món canh trong nồi vừa pha trò:
“Thật hay giả đây, em không đi ức hiếp người khác thì đã phải cảm ơn trời đất rồi mà?”
“Không phải! Là thật…”
Thấy Hạ Trăn nghiêm túc phản đối, lúc này anh mới nghiêm chỉnh thay đổi ngữ điệu:
“Sao vậy?”
Hạ Trăn ôm cánh tay anh kể lại một hồi, cuối cùng vòng tay từ phía sau ôm lấy eo Vu Nhược Tường, đầu tựa lên lưng anh, im lặng không nói gì cả. Vu Nhược Tường thấy cậu như vậy thì quay qua.
“… Không làm gì em đấy chứ?”
Đầu lắc nhẹ một cái, hai tay vòng qua ôm lại không hề buông ra.
Trước kia từng ôm ấp rất nhiều người, làm tình rồi da thịt kề cận hết lần này đến lần khác, cậu còn tưởng rằng mình chỉ là tham lam chút ấm áp và yêu thương, nhưng đến lúc này cậu mới hiểu được thì ra mình chưa từng yêu bao giờ.
Rõ ràng người này không phải loại hình mình từng mơ ước, nhưng bản thân lại bị mấy bát cháo nóng bên giường bệnh cùng vài câu quan tâm cẩn thận chinh phục mất. Không biết từ lúc nào, mọi thứ lại cứ trôi qua an ổn như vậy.
“Anh sao lại… Không hề cố sức chút nào…” Đã có thể thu phục con tim lạnh lùng của em…?
Không nghe rõ lời thì thầm của Hạ Trăn, Vu Nhược Tường gạt mấy lọn tóc rơi trên trán cậu ra, nhìn cậu hỏi:
“Em nói gì vậy? Sao rồi, bị dọa đến phát ngốc à?”
“Không, không phải đâu…”
Cảm thấy có một bàn tay không ngoan đang chui vào trong áo mình, Vu Nhược Tường chậc một tiếng thấp giọng nói:
“Đừng quậy, còn đang nấu đồ ăn mà.”
Người kia vẫn vỗ về lưng anh, chậm rãi lại tràn đầy hàm ý khiêu khích.
“Anh… Làm đi, em muốn…”
Trong lòng giống như bị đốt lên một ngọn lửa, anh vội vàng kéo tay Hạ Trăn ra cảnh cáo:
“Đừng có làm mấy chuyện xấu! Nếu không lát nữa em chờ xem.”
Yêu tinh mỉm cười tiếp tục tựa sát lại hôn anh, vui vẻ thì thầm:
“Bây giờ em muốn xem đây… Ai nha… Nào… Vu Nhược Tường anh phải chịu trách nhiệm với em chứ…”
Biết rõ dục vọng của tên nhóc này là sâu không thấy đáy, vạn năm động dục, lúc đã hạ quyết tâm thì bất kể thời gian hay địa điểm, nói làm là làm. Vu Nhược Tường đưa tay chạm xuống phía dưới của cậu thì thấy quả nhiên là đã ngóc đầu lên rồi.
Nâng cằm cậu lên hôn sâu, người kia lập tức có chút hưởng thụ mà ôm lấy cổ anh, đôi môi nóng bỏng dán chặt lấy nhau, giữa hai thân thể không còn một chút khe hở nào.
Vu Nhược Tường đẩy người kia đến bên bệ bếp, kéo áo cậu ra gấp gáp hôn thẳng xuống rồi lại nhanh chóng rời đi, quay lại từ đầu. Lồng ngực, bên rốn, không bỏ qua bất cứ một chỗ mẫn cảm nào. Hạ Trăn sảng khoái ngửa cổ lên nhẹ thở dốc, nghe thấy tiếng canh ngân nhĩ hạt sen đang sôi lục bục trong nồi trên bếp, cậu vươn tay tắt lửa đi.
Nụ hôn nhẹ nhàng di chuyển xuống cạnh đến cạp quần rồi lẩn quẩn ở đó, lại không chịu xuống thêm chút nữa. Bị dằn vặt đến mức có chút vội vàng, cậu vò tóc Vu Nhược Tường thở dốc:
“… Anh học trò xấu… Mẹ nó nhanh lên chút đi.”
Ánh mắt Vu Nhược Tường ngước nhìn từ dưới lên, Hạ Trăn chợt cảm thấy anh lúc này rất dã tính, cũng rất… quyến rũ. Dạng này so với Vu Nhược Tường lúc thường dường như rất không giống nhau, nhưng giờ phút này cảm xúc quả thực là thật sự.
Vào khoảnh khắc yếu ớt nhất, khi nơi cần được an ủi bị đầu lưỡi nóng bỏng chạm vào, toàn thân Hạ Trăn liền không nhịn được bắt đầu run rẩy. Loại cảm giác hít thở khó khăn ấy nhanh chóng xông lên đầu Hạ Trăn, bởi vì lo rằng nếu cứ tiếp tục thì chân mình sẽ mềm nhũn rồi trượt xuống, cậu liền gắng sức chống lấy bệ bếp.
Vu Nhược Tường dùng cả tay lẫn miệng hầu hạ đến mức cậu sung sướng bật lên tiếng rên hừ hừ. Khi chút *** dâng lên cuối cùng phóng ra, Hạ Trăn được làm đến thoải mái mà rên rỉ hai tiếng.
Hơi bình ổn lại một chút, yêu nghiệt đang quấn lấy Vu Nhược Tường lập tức mỉm cười, không hiểu sao hôm nay anh lại đặc biệt mạnh mẽ.
“Ai, em nói này… Sao hôm nay anh lại như thế … Là bởi vì đang ở trong nhà bếp sao?”
“…”
Bởi vì bình thường luôn đắm mình làm việc trong nhà bếp cả ngày, cho nên lúc làm ở nhà bếp mới khiến anh đặc biệt hưng phấn? Có lẽ vậy đi – Oa ha ha, vậy ông đây càng muốn làm trong nhà bếp.
Hạ Trăn liếm liếm môi, đã làm phải làm đến cùng. Cậu cũng vươn tay chạm xuống phía dưới của Vu Nhược Tường, đúng như cậu dự đoán, của anh cũng đã cứng rồi. Thấy Vu Nhược Tường lập tức ôm lấy cậu chuẩn bị đi vào trong phòng ngủ, Hạ Trăn mặt dày nằm sắp xuống tựa bên bệ bếp, cái mông vểnh lên quyến rũ:
“Làm ở đây đi… Tiến vào… Nhanh lên chút…”
Dâm mỹ mà động tình.
Thân dưới vừa bị lần sờ đang vận sức chờ tiến lên, là đàn ông thì khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khả năng miễn dịch và tình cảm lý trí đều sẽ chết sạch.
Thực sự thì, lần này mãnh liệt hơn bất cứ một lần nào trước đây. Cảm giác bị tiến vào từ phía sau rất kích thích, khi người ở đằng sau mạnh mẽ đâm rút, cậu chỉ có thể chôn mặt trong cánh tay mình rên rỉ. Khi làm đến tận cùng thì toàn bộ thân thể cậu vô lực tựa trên bệ bếp lạnh lẽo, mỗi một lần bị thứ kia tiến vào đều mất trọng tâm giống như sắp bị đâm ra ngoài, sau đó lại bị bàn tay của anh ôm eo kéo lại. Đầu gần như sắp đâm đến nứt tường, Vu Nhược Tường lại không hề mất đi sự dịu dàng đặt lòng bàn tay bên dưới đầu Hạ Trăn.
Hạ Trăn chìm trong cao trào rất lâu, cậu có chút hoảng hốt – vậy mà đã thực sự quấn lấy Vu Nhược Tường làm trong nhà bếp rồi. Nếu như với người khác, làm tình trong nhà bếp thì sự kích thích sẽ gấp đôi lúc ở trên giường, nhưng với Vu Nhược Tường thì sự kích thích đại khái sẽ tăng lên vô số lần.
Hạ Trăn lười biếng nằm im trong bồn tắm nheo mắt thì thầm trò chuyện lúc có lúc không với Vu Nhược Tường, cậu bất chợt đề nghị:
“Ngày mai mình đi xem phim đi.”
Vu Nhược Tường tựa ở một góc khác vươn tay kéo Hạ Trăn ôm vào trong lòng:
“Muốn xem phim gì?”
“Xem Transformers!”
Anh hơi giật mình ngẩn ra.
“Lần trước hỏi em thì không phải em nói là không có hứng thú sao? Bây giờ sắp hết ngày chiếu rồi lại còn muốn xem?”
Hạ Trăn nằm trong lòng anh để mặc làn nước ấm vây lấy hai người.
“Em kể cho anh nghe chuyện này! Hôm trước lúc Tiểu A lái xe đưa em về, lúc ấy vừa đúng giờ tan tầm cao điểm, cả một đoạn đường bị tắc không đi được, em đợi đến chán nên mở nóc xe ra muốn vươn người nhìn tình hình đằng trước thôi. Kết quả là mấy đứa nít ranh đứng ven đường chỉ vào em ồn ào kêu lên, nói cái gì mà ‘Oa! Ô tô kia sắp biến đổi kìa!!’. Mấy đứa nhóc đó đều đã xem Transformers hết rồi…”
Lời này vừa nói ra, Vu Nhược Tường không kìm được liền bật cười hai tiếng.
“Này, anh cười quái gì chứ, không được cười.”
Hạ Trăn cáu kỉnh dùng khuỷu tay chọc anh.
“… Em bảo này, hay là mai hai chúng ta đi xem đi, dù sao cũng sắp cuối tuần rồi. Ngày mai em không có ca làm, bên tiệm thì anh nhờ đám Tiểu Ưu trông chừng một chút là được.”
“Em nói cái gì thì là cái đó.”
Cậu liền đắc ý ngâm nga, nhắm mắt lại ngửa đầu tựa lên bờ vai của Vu Nhược Tường.