Về nhà, vừa làm xong cơm chiều, Chỉ Nhu xấu hổ tránh trong phòng, cứ nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt thiên hôn địa ám buổi chiều với Ngự Am, cô lại cảm thấy xấu hổ.
Cô thế nhưng lại không đẩy Ngự Am, ngược lại còn hưởng thụ nụ hôn kia, chuyện đó làm sao có thể phát triển thành dạng kia chứ, trời ạ! Cô thật sự rất hoang đường, rất không biết xấu hổ! Ngoài cửa truyền đến tiếng động nói cho cô Ngự Am đã về nhà, Chỉ Nhu vội vàng vùi mình vào chăn, hai gò má ửng hồng, đầu choáng mắt hoa.
Trong chốc lát, cô nghe thấy Ngự Am gọi cô, nhưng cô không lên tiếng, bởi vì cô tạm thời còn không biết phải đối mặt với sự xấu hổ buổi chiều như thế nào.
Không bao lâu, Ngự Am khôn khéo đi vào phòng cô, trực tiếp xốc chăn lên.
“Hi, hoan nghênh về nhà!” Cả người Chỉ Nhu cuộn thành một khối, lúng túng cười cười.
“Cô rõ ràng không ngủ, vì sao không lên tiếng trả lời?” Ngự Am hình như có chút không vui.
“Bởi vì, tôi đang định ngủ một chút...” Cô nói ra lời nói dối buồn cười.
“Ngủ? Bữa tối còn chưa ăn mà đã muốn ngủ? Không phải... Cô hạ độc vào cơm, cho nên không dám ăn cơm chứ?”
Ngự Am nheo mắt nhìn vẻ mặt “Ngu si” của Chỉ Nhu, mạnh dạn suy đoán.
“Này! Ngự Am! Anh không tin nhân cách của tôi như thế sao? Tôi đã nói tôi không hạ độc! Anh tại sao lại nhắc lại, lại hiểu lầm tôi lần thứ ba chứ? Không tin thì đừng ăn! Cũng không ai cầu xin anh!” Anh chế nhạo làm cho Chỉ Nhu quên đi sự thẹn thùng, chỉ trong chớp mắt lập tức biến thành con hổ nhỏ.
“Tôi muốn cô ăn cùng tôi, cho dù tiêu chảy tôi cũng muốn kéo cô cùng chịu”
Anh mới không tự mình chui vào địa ngục, mặc kệ cô một vui sướng một mfinh.
“Anh… Được, tôi ăn với anh! Để anh biết rõ ràng là dạ dày của anh có vấn đề, không phải tôi động tay động chân!” Vì thế Chỉ Nhu tức giận nhảy xuống giường, đẩy anh đi thẳng hướng bàn ăn.
“Ai nha, cô nha đầu kia!” Lúc này Ngự Am có chút hoang mang. Rốt cuộc ai mới là chủ? Tại sao nha đầu kia gần đây càng lúc càng càn rỡ, luôn vênh mặt hất hàm sai khiến.
Vừa đến bàn ăn, Chỉ Nhu cầm bát ban đầu định để Ngự Am ăn, và từng miếng từng miếng một, lại hung hăng gắp một miếng sườn chua ngọt, cố sức cắn một miếng.
“Đó là cơm của tôi mà!” Đứng một bên nhìn tướng ăn cực kỳ không tao nhã của Chỉ Nhu, Ngự Am chỉ vào bát cơm đã bị Chỉ Nhu ăn mất một nửa nói.
“Anh không phải rất sợ tôi hạ độc sao? Vậy anh tự xới lấy mà ăn đi!” Coi anh như quân lính, Chỉ Nhu có chút đắc ý vênh váo nói.
Lời của cô khiến lòng Ngự Am bốc lên một ngọn lửa vô danh, nào có công nhân nào hất hàm sai khiến chủ chứ? Xem ra người phụ nữ này thật là thiếu giáo huấn.
“Diệp Chỉ Nhu, đừng quên ai mới là chủ!” Anh lạnh mặt, âm trầm nói.
“Ngự Am tiên sinh, là anh vu cáo tôi trước, còn chưa được tôi cho phép cởi quần áo của tôi, chụp những tấm ảnh dâm loạn. Ồ, đúng rồi, anh không nói tôi suýt nữa quên, những tấm ảnh kia anh rốt cuộc cắt bỏ chưa?” Chỉ Nhu dùng ánh mắt khả nghi nhìn Ngự Am, giống như bộ dáng khinh người ít nói của anh.
“Diệp Chỉ Nhu! Tôi giống loại người ăn nói bừa bãi sao?” Sự hoài nghi của cô làm cho ngọn lửa trong lòng Ngự Am càng cháy càng vượng.
Nha đầu thối này thật sự biến anh thành kẻ đại lừa đảo hai lưỡi sao? Rất đáng giận! Anh nhất thời mềm lòng để rồi rước lấy phiền toái gì cho mình đây?!
“Đúng thế mà!” Chỉ Nhu cố ý chọc giận anh.
“Diệp Chỉ Nhu!” Anh rít gào.
“Sao nữa?” Cô trừng mắt.
“Cô...” Trong đầu Ngự Am đang suy nghĩ phải “dạy” công nhân bất lương này như thế nào.
“Hử?” Cô buông bát đũa trong tay, khiêu khích nhíu mày.
Là anh ầm ỹ muốn cô ăn cơm, bây giờ lại đập phá lắm miệng lộn xộn, rốt cuộc là muốn như thế nào?
Đột nhiên, anh kéo Chỉ Nhu từ trên ghế dậy, không dự đoán được Ngự Am sẽ có động tác này, Chỉ Nhu chếnh choáng, rõ ràng tiến vào lòng anh.
Ngự Am nâng mặt Diệp Chỉ Nhu lên, trừng phạt hôn lên môi cô. Chỉ Nhu khó có thể tin trừng lớn mắt, không thể tin được gã đàn ông lớn mật này trong vòng một ngày hôn cô những hai lần. Cô vươn tay đẩy vòm ngực dày của anh, nhưng gã vô lại này lại giống như cây đại thụ thâm căn cố đế, cũng không nhúc nhích, ngược lại còn ôm cô càng lúc càng chặt.
Khi môi anh lại lần nữa dán lên hai cánh môi hương vị ngọt ngào mê người, ý chí trong đầu Ngự Am tan rã toàn diện, thân thể anh trống rỗng khát khao, bức thiết cần cô lấp đầy…
Khi nụ hoa mẫn cảm của mình bị gã đàn ông kia chạm vào, thần hồn đi du lịch của Chỉ Nhu lúc này mới quay về chủ vị, giống như bị người ta cầm nước đá giội lên đầu, cô tỉnh táo.
“Anh quá đáng rồi đấy!” Cô xuất ra lực lượng của man nữ [1] đẩy anh ra, có chút tức giận trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn còn đỏ bừng như táo chín.
“Tiểu thư! Là cô đồng ý tôi mới làm như vậy!” Anh có chút khó hiểu nhìn Chỉ Nhu thẹn thùng không thôi trước mắt này, lại không hiểu trong lòng cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Trong chốc lát thì nghênh đón? Trong chốc lát lại từ chối? Chẳng lẽ đây là chiêu cao nhất “Muốn nghênh đón còn từ chối” của phụ nữ sao?
“Ta đồng ý lúc nào!” Chỉ Nhu một mặt sửa sang lại quần áo của mình, một mặt tức giận nói.
“Cô vừa nãy rõ ràng cũng rất hưởng thụ!” Anh vỗ trán mình thật mạnh, cảm thấy vô cùng vô lực với loại sinh vật tên gọi phụ nữ này.
“Tôi nào có rất hưởng thụ? Anh đừng nói bậy” Cô trừng lớn mắt nói nhảm. Lời nói trực tiếp sảng khoái của Ngự Am làm cho Chỉ Nhu lúng túng vô cùng.
“Cô người phụ nữ này sao lại tùy hứng như vậy? Trở mặt cũng nhanh như lật sách!” Ngự Am sâu sắc thấy vô cùng nhục nhã, toàn bộ ngữ điệu nói chuyện cũng dương cao rất nhiều.
Đáng chết! Anh Ngự đại thiếu gia chưa bao giờ chạm vào phụ nữ! Phụ nữ có thể được anh coi trọng vinh hạnh ra sao? Nhưng nha đầu trước mắt này đã không không biết đội ơn, còn lớn gan từ chối anh! Thật sự là đáng giận.
Nội tâm Chỉ Nhu quả thật có chút áy náy, nhưng anh không nên giống chó đực động dục luôn chiếm tiện nghi của cô. Nói thế nào cô cũng là một hoàng hoa đại khuê nữ băng thanh ngọc khiết nha.
Thấy anh xoay người không nói lời nào, nội tâm Chỉ Nhu có chút kích động. “Hey? Anh tức giận sao?” Chỉ Nhu giật nhẹ ống tay áo anh nói.
“Tránh ra” Anh hất tay cô.
“Anh không cần như vậy, tôi là thật tâm cảm thấy áy náy mà! Bằng không... Để tôi nghĩ một phương pháp đẹp cả đôi đường...” Chỉ Nhu bắt đầu chấn hưng tinh thần.
Ngự Am xoay người nhìn nha đầu lại đang tính mưu ma chước quỷ này, nghĩ rằng không biết cô lại muốn giở thủ đoạn gì nữa.
“Tôi nghĩ ra!” Cô đột nhiên vui vẻ hô to.
“Hử?” Anh nhíu mày lên tiếng trả lời.
“Tất nhiên anh thích hôn tôi như thế, vậy về sau anh cứ dùng ba nghìn tệ đổi lấy một nụ hôn đi!” Nói tới tiền, đôi mắt to của Chỉ Nhu lại lần nữa trở nên lấp lánh, ôn tồn nói khoản kinh doanh này.
“Cô nói cái gì? Cô điên rồi phải không?” Ngự Am kích động lớn tiếng rít gào Chỉ Nhu. Người phụ nữ này nhất định phải yêu tiền đến loại trình độ này sao?
“Phương pháp này không tốt sao? Không muốn cũng sao! Nhưng về sau nếu anh hôn trộm tôi, tôi nhất định đánh cho anh răng rơi đầy đất!” Chỉ Nhu xuất ra nắm tay đanh thép của mình, lắc lắc cảnh cáo trước mặt anh.
“Chỉ cần có tiền ai hôn cô cũng được sao?” Ngự Am đột nhiên ghen tuông hỏi.
“Hả? Anh, anh coi tôi là cái gì! Đây là phúc lợi tôi đưa cho anh nha! Anh đã không quý trọng còn vũ nhục tôi như vậy, Ngự Am tiên sinh, lương tâm của anh ở đâu?” Lời nói vô lễ của Ngự Am làm cho Chỉ Nhu lâm vào chán nản.
Đúng vậy! Cô sao lại trở nên kỳ quái như vậy! Trước kia chỉ cần đàn ông xa lạ chạm vào cô, cô sẽ nổi trận lôi đình, đánh đối phương kêu cha gọi mẹ. Nhưng Ngự Am đụng chạm lại không khiến cô có cảm giác bài xích, cái loại phương tâm hỗn loạn bò này còn được gọi là thích... Được rồi! Coi như xác thực cô có thiện cảm không tầm thường với anh.
Nhưng cô Chỉ Nhu là người phụ nữ thông minh, muốn không công chiếm tiện nghi của cô là không có khả năng. Vậy để cô lấy thiện cảm làm cơ sở, cố gắng kiếm một khoản từ nó đi.
“Phúc lợi? Cô rõ ràng là gài bẫy tôi” Ngự Am anh từ khi ở trong bụng mẹ chưa thấy qua loại phụ nữ thấy tiền sáng mắt kia. Từ ngày gặp bắt đầu Diệp Chỉ Nhu, cuối cùng anh đã mở rộng tầm mắt.
“Muốn hay không tùy anh! Tôi ăn no, anh cứ ăn từ từ!” Nói xong, Chỉ Nhu xoay người về phòng.
Nhìn bộ dáng cô rời đi, Ngự Am thấp giọng lẩm bẩm vài câu, sau đó bĩu môi.
Cái đầu nho nhỏ của nha đầu kia rốt cuộc trang bị những gì? Một nụ hôn ba nghìn? Đi cướp ngân hàng còn nhanh hơn. Khi Ngự Am mắng chủi, ngay cả chính anh cũng không phát hiện nụ cười trên khóe miệng kia...
~~~~o0o~~~~
Một nụ hôn ba nghìn tệ, Ngự Am ngồi trước bàn làm việc, nghĩ lại câu nói ngây thơ nhưng lại mê người kia. Từ khi Chỉ Nhu bước vào cuộc sống của anh, chẳng những biến thế giới của anh rối loạn, còn làm cuộc sống bình ổn thành đại loạn. Nhưng loại cảm giác có người cãi nhau cùng thật ra lại khá tốt, khiến ngày vốn cứng nhắc của anh trở nên linh hoạt rất nhiều, trước kia anh ít cười cũng bị cô truyền nhiễm thành suốt ngày toe toét cười.
Nha đầu kia làm cho cuộc sống nghỉ ngơi của anh có quy luật rất nhiều, mỗi ngày đúng giờ tan tầm về nhà vì nhìn nữ giúp việc chưa bao giờ để vào mắt ông chủ lớn như anh.
. Nhớ tới cô vô ưu vô lo, suốt ngày vui vười, Ngự Am lại nở nụ cười lần nữa.
“Anh cả! Chuyện gì khiến anh cười vui vẻ đến như vậy?” Ngoài cửa đột nhiên có Ngự nhị thiếu gia đi vào — Ngự Hạo. Khi anh ta thấy trên mặt anh cả luôn luôn nghiêm túc hiện lên nụ cười, không khỏi có chút bất ngờ.
“Hạo, hôm nay sao lại rảnh rỗi lại đây?” Ngự Am không ngờ em thứ hai đến thăm, tình cảm ba anh em Ngự gia rất tốt, nhưng do bận công việc của riêng mình nên ít khi tụ họp cùng một nơi.
“Em gần đây sắp phiền đến chết” Trên mặt Ngự Hạo viết nguyên từ trầm trọng, bất đắc dĩ bộc lộ trong lời nói.
“Làm sao vậy? Công việc có phiền toái sao?” Ngự Am chưa từng thấy bộ dáng em trai nản lòng như vậy, không khỏi khẩn trương hỏi.
“Chuyện đơn giản như vậy thì tốt rồi” Ngự Hạo thở dài.
“Hả? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sẽ không phải… liên quan đến phụ nữ chứ?” Huynh đệ liên tâm, anh nghĩ vấn đề Ngự Hạo vấp phải sẽ không như anh nói hùa.
“Aizz” Nhớ tới Dụ Hân Hân làm anh ta vừa yêu vừa hận kia, Ngự Hạo lại đau khổ đầy bụng.
“Sẽ không phải có liên quan đến củ khoai lang phỏng tay của ba đó chứ?” Cha luôn thương yêu công bằng, anh có, hai người em kia nhất định cũng có, anh vô cùng đồng cảm với quả bom của những người em kia.
“Không thể như vậy sao?” Ngự Hạo vuốt tay, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Em yêu cô ta?” Ngự Am hơi hơi kinh ngạc hỏi.
“Em không biết, nhưng em đặc biệt quan tâm cô ấy. Cô ấy hoàn toàn khác với những người phụ nữ em kết giao, mặc dù không phải quốc sắc thiên hương, nhưng thiện lương, cẩn thận, săn sóc... Nhưng, em lại nói không nên lời nguyên nhân mình không thể tiếp nhận cô ấy” Ngự Hạo sắp bị vấn đề khó giải quyết này quấy rầy đến phát bệnh.
“Anh biết...” Nhìn hình dạng của Ngự Hạo vì phụ nữ kia, trong đầu Ngự Am lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn Chỉ Nhu khi cười đẹp nhìn duyên.
“Anh hiểu? Anh cũng gặp vấn đề như thế?” Ngự Hạo giật mình. Anh cả luôn luôn xem thường phụ nữ cũng sẽ động tâm.
“Không khác lắm”
“Anh cả, “Chúng dị ứng phụ nữ” của anh hết rồi?” Ngự Hạo kinh dị hỏi.
“Không, nhưng chỉ miễn dịch với người phụ nữ đó”
“Trời ạ, lại có loại chuyện này? Vậy anh yêu cô ta sao?”
“Yêu cô ta? Làm sao có thể! Kế hoạch của ba, anh sẽ không để cho ông thực hiện được, nhưng thật ra em đừng dẫn đầu để ông đắc ý”
Có lẽ anh có mức độ thích nào đó với Chỉ Nhu, nhưng nghĩ đến cô là “Gian tế” cha phái tới, Ngự Am nhanh chóng khôi phục lý trí.
“Thì ra anh còn chưa rơi xuống?”
“Rơi xuống? Đừng náo loạn! Hạo, tỉnh táo chút đi! Phụ nữ là sinh vật rất đáng sợ, bọn họ sẽ tươi sống quấn quít lấy em, tựa như vẫy vùng giữa biển khơi, sau đó bị bèo vòng mắt cá chân trực tiếp bị vùi lấp, rồi lại xin viện trợ, cho nên em nên tỉnh táo đi!”
Ngự Am vỗ vỗ vai Ngự Hạo nói.
“Tỉnh được thì em đã sớm tỉnh!” Ngự Hạo lại thở dài.
“Tóm lại, tất cả những việc này là ba tính toán, đừng trúng mưu của lão gian thần kia! Được rồi, thời gian không sai biệt lắm, anh nên tan tầm” Vì thế Ngự Am bắt đầu thu dọn tài liệu máy tính trên bàn.
“Bây giờ tan tầm không phải quá sớm sao? Không phải gần giờ cơm chiều sao? Em mời anh” Ngự Hạo nhìn nhìn đồng hồ, tan tầm đúng giờ cũng không phải là bản tính của người anh làm việc cuồng này.
“Trong nhà có nữ giúp việc chờ anh trở về giáo huấn, nhờ phúc của ba, khiến anh tìm được một nữ đầu bếp biết nấu ăn!”
Ngoại trừ hạ độc trong món ăn ra, tay nghề của Chỉ Nhu thật sự rất tốt không cần phản đối.
“Anh cả...” Ngự Hạo không tin loại lời nói này lại nói ra từ trong miệng anh mình.
Người anh luôn gắn với thương nghiệp khi nào thì trở nên có tình thú như vậy.
“Không nói nữa, anh nợ em, rảnh rỗi lần sau lại tán gẫu tiếp!” Vì thế Ngự Am khẩn cấp rời khỏi văn phòng, chỉ lưu lại một mình Ngự Hạo.
Xem ra, ai rơi vào lưới tình đã khẳng định được kết quả.
~~~~o0o~~~~
“Hoan nghênh chủ nhân về nhà, muốn hôn một cái hay không?” Vừa về nhà, Chỉ Nhu đeo tạp dề hồng nhạt lập tức xông lên trước, chu đôi môi non mềm, sau chỉnh trang tư thế đáng yêu, hỏi Ngự Am.
Đáng chết! Cô nhất định phải khiêu chiến năng lực của anh như vậy sao? Trời biết lúc này anh có bao nhiêu ý muốn hạ gục người phụ nữ này sau đó chiếm giữ lấy cô, làm cho dục vọng căng cứng của mình được phóng thích.
“Tránh ra, tôi muốn ăn cơm” Anh không dám nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, ném cặp tài liệu vào trong lòng Chỉ Nhu, sau đó lạnh lùng đẩy cô ra nói.
Chỉ Nhu trừng mắt nhìn Ngự Am xoay người ngồi trước bàn ăn, nghĩ rằng gã đàn ông thối kia! Cô hy sinh nhiều như vậy, ngay cả ba nghìn tệ cũng không cho cô kiếm! Mệt cô còn tưởng niệm nụ hôn ma lực của anh.
“Lại đây ăn cơm với tôi!” Anh ra lệnh.
“Tôi bây giờ không muốn ăn” Cô ngồi trước ghế sofa, hờn dỗi chuyển kênh TV.
“Tiểu thư, rốt cuộc cô là chủ hay tôi là chủ? Lời chủ nói công nhân có thể không phục tùng sao?” Chỉ Nhu cố ý từ chối làm cho lửa giận của Ngự Am bốc cháy.
“Anh rất bá đạo! Tôi đã nói chút nữa tôi ăn rồi!” Chỉ Nhu coi thường ngồi xếp bằng trên sofa, hai mắt nhìn chăm chú vào tiết mục văn nghệ bắt đầu diễn, hơn nữa còn rất vui vẻ, không ngừng bật cười vì diễn viên.
“Diệp Chỉ Nhu! Cô điếc sao? Nghe không thấy tôi đang gọi cô sao?” Người phụ nữ này căn bản chính là sinh ra để khắc anh, luôn dễ dàng lay động suy nghĩ của anh, chi phối tính tình của anh!
Chỉ Nhu đắm chìm vào tiết mục trên TV căn bản nghe không thấy Ngự Am rít gào. Anh thấy rít gao không có hiệu quả với cô, trực tiếp đi tới trước mặt cô cướp điều khiển trong tay cô, một tay tắt TV.
“Ngự Am anh rất độc tài! Vì sao không cho tôi xem TV! Trả lại cho tôi... Tiết mục đang đặc sắc nha!” Chỉ Nhu bĩu môi hồng, dùng lực muốn cướp điều khiển trong tay anh. Không biết anh đùa giỡn cái gì, TV là sinh mệnh thứ hai của cô, trên thế giới nếu không có TV, chẳng khác nào dìm cuộc sống của cô xuống tận đáy! Trước kia vì tiết kiệm tiền, cô luôn đi ăn quán, ngồi ở quán đó bốn, năm tiếng, mãi đến khi ông chủ trở mặt tắt TV đi... Hiện tại thật vất vả mới có thể suốt ngày ngồi trước TV, cô đương nhiên muốn cố mà nắm cơ hội.
“Sao nào? Tôi không cho cô!” Ngự Am để điều khiển lên đỉnh đầu, ý định không cho Diệp Chỉ Nhu thấp hơn anh một cái đầu không có cơ hội đụng tới nó.
Mặc kệ Diệp Chỉ Nhu dùng lực như nào, vẫn không vươn tay tới cánh tay của Ngự Am. Giận dữ, cô hung hăng đá một cú vào bắp anh.
“Người phụ nữ chết tiệt!” Ngự Am trúng một cước đau đớn rống lên một tiếng.
“Trả lại cho tôi!” Thừa dịp anh cúi người ôm chân, Diệp Chỉ Nhu nhanh chóng cướp điều khiển trong tay anh, nhưng mới cướp được đến tay, thân thể cũng không sai lệch chạm đúng chỗ đau của anh. Cứ như vậy dưới tình huống vui sướng khi người gặp họa, hai người song song ngã vào sofa.
“A...” Khi thân thể rắn chắc khỏe mạnh của Ngự Am đè lên thân thể mềm mại thon gầy của Chỉ Nhu, thân mình thon gầy của Chỉ Nhu không chịu nổi sức nặng như vậy, buồn bực kêu lên.
Ngự Am còn không kịp khiển trách nha đầu kia, thế nhưng liền xảy ra ngoài ý muốn... Còn có, vị trí tay nhỏ bé cô đặt, đủ để làm anh mặt đỏ tai hồng... Cúi đầu nhìn lên, thì ra toàn bộ bàn tay Diệp Chỉ Nhu lại phủ lên nơi quan trọng trong quần anh lúc nào không biết.
Trời ạ! Lòng bàn tay mềm mại của cô đang đặt lên bộ vị nam tính mẫn cảm nhất, khiến cho anh không khống chế được cương lên, cho dù cách một chiếc quần, anh vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay cô... Diệp Chỉ Nhu không phát hiện tình cảnh của mình, nhất thời còn tưởng rằng mình đang mò được di động trong túi anh.
Nhưng, di động làm sao có thể thô dài như vậy? Với thân phận địa vị của Ngự Am hẳn nên sử dụng điện thoại thời thượng tinh xảo nhỏ mà mỏng, sẽ không... Cô trừng lớn mắt, cúi đầu, nín thinh nhìn tay mình... Mẹ ơi! Tay cô làm sao có thể đặt lên bộ vị kia, còn vô cùng mờ ám phủ trọn lên nó! Không được, cô phải nhanh chóng rút tay về. Khi Diệp Chỉ Nhu muốn rút tay về, Ngự Am lại chặn tay cô lại, không cho cô cử động, cô nghi vấn lại xấu hổ đối mắt với con ngươi đầy dục hỏa của anh.
Dục vọng trong mắt Ngự Am, khi Chỉ Nhu còn chưa kịp giải và đọc hết toàn bộ, anh nhanh chóng hôn lên đôi môi tái nhợt của cô…
Ngự Am một mặt lấy lòng tâm hồn đi rong của Chỉ Nhu, một mặt đưa tay về phía quần lót của mình, muốn thứ nam tính cứng rắn phát đau được giải phóng, không ngờ, tay vội vã cởi quần lót lại chạm vào điều khiển, TV lập tức truyền đến tiếng vỗ tay, tiếng cười to của MC... Chỉ Nhu vốn dĩ xa chân vào dục triều nhanh chóng thanh tỉnh, cô vội vàng đẩy Ngự Am phía trên ra, vội sửa sang lại quần áo hỗn độn, trên mặt hai người đồng thời xuất hiện vẻ mặt kinh hoảng thất sắc.
Trời ạ! Anh lại thiếu chút nữa không khống chế được chiếm lấy cô.
Chỉ Nhu sợ hãi không thể tin được mình lại không điều khiển được, tự động rơi vào thế giới tình dục, kém một chút thì mất đi trinh tiết cô giữ gìn nhiều năm.
“Cô... Tiếp tục xem TV đi!” Nói xong, Ngự Am giống như là bị quỷ đuổi, “Vèo” một tiếng bỏ chạy về phòng mình.
Đây... Là tình hình hình? Xem bộ dáng khủng hoảng của anh! Cô mới là người bị chiếm tiện nghi mà. Xem tiết mục trên TV, khi người ta ôm bụng cười cười to, Chỉ Nhu lại một chút cũng cười không nổi.