Yêu Phải Cô Nàng Phóng Viên!

Chương 16: Đả nữ tái xuất giang hồ !



Á......Á.....!

Giọng hét kinh thiên động địa cất lên từ phòng ngủ nhà họ Âu đã khiến cho cây cối rung chuyển, chim chóc bay tán loạn.

Ngay cả ông Âu thường ngày bình đạm nhấm nháp tách trà cũng phải sặc run tay đổ tràn ướt nhòe tờ báo. Ông Âu thở dài: " Haizz! Nha đầu này làm gì sánh sớm thức dậy la hét om sòm thế nhỉ? "

Bà Âu trong nhà bếp ra ngó nghiêng nói: " Con nhỏ này hét cái gì vậy không biết? Làm mình nhức hết tai! Phải lên cho một trận mới được! "

Bà Âu lên lầu vặn cửa phòng nhìn thấy cô con gái đang xỏ vội chiếc quần jean, bà hỏi: " Con vừa hét cái gì thế hả? "

Âu Nhã Phi mặc xong quần, cô cười hề hề nói: " Hehe! Không có gì đâu mẹ, con suýt trễ làm thôi. Mẹ đi ra đi cho con thay đồ đi làm! "

Mẹ cô nói: " Mẹ ra đây, thay đồ nhanh xuống ăn sáng rồi hẳn đi! "

Mẹ cô vừa nói vừa kéo cửa đóng lại, bà xuống lầu chuẩn bị há cảo nóng. Chốc lát, Âu Nhã Phi chạy rầm rầm từ cầu thang xuống đất, cô ngồi phịch trên ghế cầm đũa chĩa bốn năm viên há cảo cho vào họng nhai ngốn đầy miệng. Mẹ khuyên ngăn: " Ấy ấy ăn từ từ coi chừng nghẹn đó, con nhỏ này ăn uống hấp tấp quá! "

Ba cô tặc lưỡi: " Con gái con lứa...thật hết nói nổi! "

Âu Nhã Phi nuốt vội, miệng vẫn còn nhai thêm vài viên nói: " Um...Con...ực...ăn xong...ực...con...đi làm đây! Tạm biệt cả nhà! "

Cô lái xe máy mới do ba cô tặng, ông thấy chiếc kia cũ rích bộ máy hỏng hóc khó chạy nên quyết định mua cho con gái chiếc mới giúp công việc nó thuận tiện hơn.

Đúng như cái tên Nhã Phi, cô toàn là phóng như bay những lúc vắng xe. Dọc đường cô bắt gặp bạn chí cốt của mình đang lượn siêu xe bốn bánh màu đỏ cùng dừng đèn đỏ. Nhã Phi gọi í ới : " Hey hey Thái Di Thái Di! "

Chung Thái Di bên kia nhìn qua trố mắt: " Nhã Phi! Xe mới à? Ngon nhe! "

Một hai ba giây, đèn vàng, đèn xanh bật sáng xe nối đuôi nhau chạy theo mỗi hướng riêng. Nửa tiếng sau, Âu Nhã Phi đã đến hầm xe tòa soạn báo. Cất xe, cô phấn khởi vào khu vực tiền sảnh cô tiến đến thang máy ấn nút số bốn là tầng chuyên ban biên tập. Thật trùng hợp, Tiểu Khải vừa bước ra từ bên trong.

Hai người ngạc nhiên bật cười, Tiểu Khải nở nụ cười rạng rỡ giơ tay chào.

" Hey Nhã Phi! Chúc mừng bài viết của em nhé! ". Tiểu Khải nói.

Cô tươi cười đáp lại: " Ha! Cảm ơn tiền bối! À hôm nay anh đến sớm thế? "

Tiểu Khải bước ra cửa trả lời vội: " Anh có chuyên mục mới, thôi anh đi! Bye! "

" Hẹn gặp sau nhá tiền bối! ". Cô phẩy tay chào tạm biệt.

Nói dăm ba câu, Âu Nhã Phi đứng chờ thang máy đưa lên tầng bốn. " Ting " tầng bốn mở cửa, cô bước vào phòng làm việc. Cả phòng rộn ràng hỏi thăm sức khỏe cô.

Hạ Kiều là đồng nghiệp thân thiết nhất trong tòa soạn, cô nàng kéo ghế hỏi chuyện: " Sao rồi Nhã Phi? Chuyến tác nghiệp lần này thú vị chứ? Có gì vui không kể chị nghe nào! "

Nhã Phi ngồi xuống thở hơi dài: " Haizzz...chuyến này em chỉ vô tình đi chơi với cô bạn, sau đó sự việc vô tình xảy ra! Haizzz...Cũng do may mắn,mấy hôm em lo gần chết đây! Giờ được gặp mọi người ở tòa soạn là em mừng hết lớn! "

Hạ Kiều cười: " Hì Hì! Chị mừng là em hoàn thành tốt công việc! Về với chị, gã Tiểu Khải đó tối ngày chê bai chị này nọ! Hừ! "

Nhã Phi nháy mắt ghẹo: " Kiều tỷ à!!! Theo cặp mắt tinh tường của em thì anh ấy rất chú tâm đến chị, nên hay có cử chỉ, lời nói cố tình trêu tức tỷ đó! "

Nghe tới đây, Hạ Kiều cả người ngớ ngẩn nửa ngờ nửa tin: " Hể? Làm gì có chuyện đó? Đừng đùa chứ? "

Âu Nhã Phi cười trừ khi thấy Tiểu Khải đẩy cửa bước vào, anh đi tới bàn làm việc của mình tiện miệng tra hỏi: " Hai người lúc nãy thì thầm to nhỏ gì thế? Nói xấu sau lưng ai thế? "

Nhã Phi tinh ranh đáp: " Nói anh đấy Tiểu Khải ca ca! "

Tiểu Khải nhếch mép cười: " HaHa! Làm việc đi không phó phòng vào hai người thành siêu thị đó! "

Hạ Kiều khỏ khỏ cây bút trả lời: " Xì, người ta chủ yếu vào quan tâm cậu mà! Sướng còn gì? "

Tiểu Khải nghe mấy câu mỉa mai, trong lòng đột nhiên khó chịu anh đứng dậy cúi mặt hình sự đối diện Hạ Kiều trừng trừng con ngươi phán một câu dựng tóc gáy: " Cậu...đang ghen à? "

Hạ Kiều đỏ mặt đôi mắt chớp chớp quay vào bàn làm việc, Tiểu Khải lại cười đểu bâng quơ phát ngôn: " Hừ! Có tật giật mình! "

........

Vào giờ ăn trưa, trưởng phòng biên tập xuất hiện thông báo có đề tài mới. Cả phòng xôn xao dư luận.

Hùng Ca giơ tay phát biểu: " Cho hỏi lần này sếp đề cử ai? "

Trưởng phòng giải đáp: " Việc này sẽ được thông báo sau, tôi nói trước để mọi người chuẩn bị tinh thần! Mọi chuyện tôi đã thông báo xong rồi, mọi người cứ đi ăn trưa đi! "

Tất cả giải tán, Hạ Kiều và Nhã Phi rủ nhau lên tầng sáu là khu căn tin ăn uống dành cho nhân viên. Tiểu Khải lù lù theo sau đập vai làm hai người họ giật mình ôm ngực.

Hạ Kiều mắng: " Cậu thật là...định hù chết người ta hả? "

Tiểu Khải nhe răng cười: " Hì! Cậu yếu bóng vía thật! "

Âu Nhã Phi cười gian: " Hehe! Hai người bình thường là bạn thân luôn à? "

Hạ Kiều thản nhiên vừa đi vừa nói: " Ừm, tụi chị học chung từ tiểu học! Cậu ta ngày xưa hay chụp ảnh lung tung kể cả khi người ta không cho phép, còn nữa em biết không? Tiểu Khải này á có tật vô cùng xấu, xấu đến tận bây giờ vẫn còn! "

Âu Nhã Phi háo hức chờ đợi: " Sao chị sao chị? Em tò mò quá! "

Hạ Kiều liếc sang Tiểu Khải nói: " Hay chê bai người khác! Còn hay ngó lơ người khác nữa, chị làm gì cậu ta cũng một sai rồi, hai không đúng hoặc là chị té cũng không thèm đỡ dậy mà đứng cười như điên mới chịu sốc nách chị lên! Haizzz...hại chị mất mặt trước bao nhiêu người! "

Tiểu Khải nhếch môi: " Khừ! Nói cậu não đậu tương quả là không sai! "

Âu Nhã Phi thở dài trêu chọc: " Hầy Ya! Đây gọi là thanh mai trúc mã đó chị! Ể..trong mấy bộ phim ngôn tình thường thì thanh mai trúc mã sẽ yêu nhau á Haha! Em nói có đúng không nào? "

Lập tức hai người họ đồng thanh: " Xí! Không thể nào! "

Nhã Phi cắn môi cười trừ nói: " Hề hề! Ăn cơm thôi! Em đi trước nha! Hai người tự nhiên cãi nhau đi ha! "

" Ế! Đợi chị với! ". Hạ Kiều chạy theo gọi.

Bàn ăn bao gồm ba người Hạ Kiều, Nhã Phi, Tiểu Khải. Bọn họ gọi cơm gà kèm tô canh cải ngồi ăn ngon miệng.

Đằng xa phó phòng nức tiếng lẳng lơ bước đến. Cô ta bắt chuyện: " Mọi người ăn vui vẻ quá ta! Tôi có thể ngồi đây chứ? "

Hạ Kiều gai mắt đáp lễ: " Chào phó phòng! Hôm nay có phải ngày đại tang à không là ngày đại hồng ân nên được phó phòng ngồi cùng? "

Tiểu Khải vuốt đuôi hưởng ứng: " Phải! Thật vinh hạnh! "

Cô ta mỉm cười kiêu ngạo trả lời: " Hạ Kiều à cô nói quá rồi! Tôi thân là phó phòng và tôi có quyền quan tâm đến nhân viên của mình, như vậy có gì sai? Mà...tôi cũng có đôi lời nhắc nhở cấp dưới phải tự biết thân biết phận mình. Có một số người... không biết an phận thủ thường, thích gây sự chú ý làm mất trật tự nề nếp nơi công sở, nhất là những cô gái hám trai. "

Tiểu Khải nóng lòng thay Hạ Kiều đáp trả: " Phó phòng Phương! Cảm ơn những lời vàng ngọc của cô! Chúng tôi thân phận thấp hèn nào dám làm điều chi ảnh hưởng đến nề nếp gia phong chứ, tôi nghĩ những lời này cô để dành tự nói với chính mình sẽ hay hơn! "

Bị người mình thích đá xoáy lại, cô ả ấm ức lắm nhưng không thể cãi với anh. Cô ta dùng lời nói hết sức nhu mì dịu dàng đáp: " Anh thật là biết đùa, em có nói anh đâu, em chỉ nhắc nhở nhân viên nữ thôi! Tối nay anh đi ăn món Pháp với em nhé! Em đặt chỗ rồi đấy! "

Hạ Kiều bức bối trong bụng, cô lầm bầm chửi rủa: " Hứ! Rõ ràng bản thân cô ta hám trai hơn ai hết, vậy mà nói người khác! Tán tỉnh hẹn hò trắng trợn thế này...Đúng là loại lố lăng! "

Tiểu Khải né xa cô ta ra, từ chối phũ phàng: " Thứ lỗi, tối nay tôi cũng có hẹn rồi! Hai người này sẽ hẹn hò với tôi, thành thật xin lỗi cô Phương! "

Phương Tú Linh ăn quả tức lần hai, cô ta ức nghẹn họng đứng dậy bỏ đi. Lúc này, Âu Nhã Phi ôm tim thở phào: " Phù...! Tiền bối à! Không ngờ miệng lưỡi anh độc thật đấy! Chúng em nghe mà cảm thấy sảng khoái làm sao! Haha phải không Kiều tỷ? "

Hạ Kiều tâm trạng bất thường, bần thần đôi phút nên không nghe Nhã Phi gọi mình.

" Kiều tỷ! Kiều tỷ à! Chị sao thế? Trông như người mất hồn ấy! ". Âu Nhã Phi gọi to lần nữa.

Hạ Kiều giật mình trả lời: " Hả? Gì em? "

Tiểu Khải chợt châm chọc: " Này! Đừng bảo tớ cậu đang ghen nhe? "

" Hứ! Tớ có điên mới ghen với cô ả lẳng lơ đó! ". Hạ Kiều phân bua.

Âu Nhã Phi ham vui đổ thêm dầu lửa: " Nè tiền bối! Anh không định đi ăn món Pháp với người ta hay sao lại đem hai người bọn em ra làm bia đỡ đạn thế? "

Tiểu Khải gãi đầu: " Ờ ừm...anh không thích hẹn hò với cô ta! "

Hạ Kiều đột nhiên cất giọng sát khí: " Nói hay lắm! Gương mặt cậu đào hoa thế sao không hẹn hò Phương Tú Linh kia thử xem? "

Âu Nhã Phi cắn lưỡi nghĩ bụng: " Chết toi, chẳng lẽ mình vô tình phóng hỏa? "

Tiểu Khải phá lên cười: " Kakaka! A Kiều à! Lời nói này của cậu khác nào lên cơn ghen chứ Ahaha! Người gì mà ghen như Hoạn Nương thế? Hahaha! "

Hạ Kiều mắt lông sòng sọc hằn tia lửa quát tháo: " Tớ tại sao phải ghen chứ? Hừ! "

Âu Nhã Phi cảm thấy có khói nghi ngút, cô bấm bụng định chuồn nhưng lực bất tòng tâm Hạ Kiều kéo tay cô lại và hỏi: " Đi đâu đó? "

" Ơ, gần tới giờ làm việc rồi em...em lên phòng chuẩn bị trước ạ! ". Nhã Phi miệng quấn lưỡi lập bập đáp.

Hạ Kiều phủi mông đứng dậy nói: " Chờ đã, chị lên cùng em! Còn cậu, cấm bám theo tớ! Đi nào! "

Tiểu Khải bụm miệng cười khúc khích: " Khặc khặc! A Kiều này thật là...Nói năng mà cũng ngốc như vậy, không phải ở cùng văn phòng sao? Há Há! "

........

Bên phía cục cảnh sát điều tra tội phạm có cuộc họp quan trọng, cục trưởng Tiêu lên trình bày phương án điều tra về một vụ án mới.

" Thưa tất cả cán bộ đồng chí!

Tình hình tội phạm hiện nay ngày tinh vi xảo quyệt, vì thế chúng ta cần phải " Tiên hạ thủ vi cường " quyết tâm không để bọn chúng đi trước dù chỉ một bước.

Riêng tên tội phạm mới này, hắn tuy tuổi còn rất trẻ nhưng đầu óc hắn vô cùng thâm hiểm và mưu lược. Năm lần bảy lượt trốn thoát sự truy đuổi của tổ chúng ta. Hắn nếu được đào tạo bài bản có thể sẽ là một nhân tài, tiếc là hắn sinh ra trong hoàn cảnh thiếu thốn và đầy cạm bẫy. Chính vì gia cảnh đã đẩy hắn đi đến một con đường đầy sự tranh đấu của xã hội.

Lệnh truy nã:

Họ tên: Mã Cảnh

Ngày tháng năm sinh:10/7/1995

Cha: Mã Hoàng Thao

Mẹ: Vũ Thanh, hiện không rõ tung tích.

Học vấn: Bỏ học năm thứ ba trường Đại học Thanh Hoa chuyên ngành công nghệ thông tin.

Tội danh truy nã: Một, đánh cắp dữ liệu của ngân hàng trung ương. Hai, Giết người.

Hiện tại hắn đang bị truy nã trên toàn quốc, là tên tội phạm có tính chất thông minh linh hoạt nên hắn không bao giờ chịu ở yên một nơi. Tuy nhiên, lần này theo nguồn tin cho biết. Hắn đã phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi hình dạng làm giả giấy tờ và hiện ẩn mình dưới lớp vỏ bọc là nam sinh học cao trung năm ba tại một ngôi trường trung học tại Bắc Kinh.

Trong nội bộ chúng ta phải cử ra hai người thâm nhập vào ngôi trường đó, đội trưởng đội đặc nhiệm Tiêu Dịch Kỳ sẽ đóng giả làm giáo viên môn thể dục. Duy nhất thiếu một người nữ giả làm học sinh có nhiệm vụ theo dõi kẻ tìm ra kẻ tình nghi trong số đám học sinh. "

Cục trưởng Tiêu nói.

Một vị nữ đồng chí giơ tay xin phát biểu: " Thưa cục trưởng! Hãy giao việc này cho cháu ạ! Lần nhiệm vụ trước cháu từng làm qua nên có kinh nghiệm không ít. "

Tiêu Dịch Kỳ bác bỏ: " Tôi phản đối! Lần trước chính vì cô hành động thiếu suy nghĩ, nên dẫn đến việc bứt dây động rừng hại cả đội suýt nữa là lâm vào tình thế nguy hiểm. "

Cô cảnh sát lại phân trần: " Không phải chính anh bảo tôi phải tỏ ra lạnh lùng để tránh thu hút sự nghi ngờ của bọn chúng sao? "

Tiêu đội trưởng nói bằng ánh mắt muốn cảnh tỉnh sự ngu muội hiếu thắng của cô ta: " Hừ! Cô tưởng mình là diễn viên chuyên nghiệp hay là nữ thần trường học sao? Thái độ diễn lúc trước của cô chính là thái quá, kiêu ngạo! Cô hiểu chứ? "

" Anh...anh! Tôi...! ". Cô ta uất ức luận bất thành ngôn.

Cục trưởng hắng giọng: " Im lặng! Chuyện này tôi đã chọn được người vô cùng thích hợp, " Văn võ song toàn ", kỹ tính thận trọng. Tuy người này không thuộc ngành nghề chúng ta, nhưng vẫn có thể " Mượn mã xuất binh ". Tốt ấy chứ! "

Tiêu Dịch Kỳ thắc mắc: " Người ba nói rốt cuộc là ai? "

" Phải đó, là ai thế cục trưởng? ". Mọi người tò mò thi nhau hỏi.

Cục trưởng nghiêm giọng đáp: " Chính là Âu Nhã Phi, cô gái vừa giúp ta phá án vừa qua! Xét về năng lực và tính cách làm việc của cô ấy tôi tin nhiệm vụ kỳ này nhất định sẽ thành công. "

Tiêu Dịch Kỳ đứng lên phản đối: " Không được! Đây là chuyên môn phía tình báo chúng ta, cô ta không phải người được đào tạo trong ngành sao có thể đảm nhiệm trọng trách nguy hiểm này? "

Cục trưởng phán quyết: " Phản đối vô hiệu! Hãy tin tưởng sự phán đoán của ba! Tan họp! "

........

Sau cuộc họp, ai nấy đều hiếu kỳ to nhỏ kháo nhau: " Cô gái này chẳng qua nhờ may mắn vụ án trước thôi, sao cục trưởng lại cứ nhất quyết đề bạt cô ta nhỉ? "

Triệu Tử Lợi mình khoác áo trắng tay ôm tập hồ sơ từ sau đi tới phát ngôn: " Mấy người cứ việc tuân lệnh cấp trên đi! Có thắc mắc gì sao không tự thân đi hỏi ngài ấy? Còn tôi, tin rằng ngài ấy có lý của ngài ấy! "

" Hứm! Cô nói nghe mát tai ghê! Để Liêu Lam Tuệ này chống mắt lên xem con nhỏ gà mờ đó làm ăn ra trò trống gì! Hừm! ". Cô nàng lúc ở bàn họp muốn tiến cử giả nữ sinh âm giọng chua ngoa nói.

Triệu Tử Lợi nở nụ cười chín muồi tựa ác quỷ đáp trả: " Khừ khừ! Loại thiểu năng tuần hoàn não như cô, tôi khuyên cô nên ở nhà nghỉ dưỡng hoặc đi bệnh viện chụp MRI và tăng cường các loại thảo dược như Ginkgo biloba, Feverfew… để giúp kiểm soát tình trạng máu bơm lên não không nổi dẫn đến trạng thái đau đầu chóng mặt buồn nôn, các dây dẫn truyền thần kinh co thắt cơ trơn mạch máu và ức chế tổng hợp gây viêm mạch máu, cô cần dùng thảo dược tôi chỉ thị nó an toàn hơn các loại thuốc tây trên thị trường y khoa hiện nay. À...Tôi bận rồi! Bye! "

Cô ta nghe xong hàng loạt những câu chửi mang đầy tính kiến thức y học từ miệng bà cô ế chồng Triệu Tử Lợi liền cảm thấy đầu óc quay cuồng, tay chân rụng rời. Hai tay chụp lên đầu nhăn nhó: " Hơi! Con ả mổ xác này nói gì vậy trời? Nghe chả hiểu gì cả...Đầu mình đau quá! "

........

Mặt trời dần trôi đi ánh nắng chói chang thay vào bóng chiều ngả màu ráng đỏ. Tan sở, trên đường về nhà bụng Âu Nhã Phi biểu tình òn ọc. Cô về đến cửa liền ba chân bốn cẳng phóng vào bếp phụ giúp nội trợ, gia đình cô sum họp bên nhau suốt bữa ăn. Rửa bát đĩa sạch bóng, cô đi tắm gội rồi bước ra chà khăn thấm ráo tóc sau đó tiến hành sấy khô. Nhã Phi ngồi trên giường hai chân quen thói không khi nào khép nép mà dang rộng như đàn ông con trai. Bỗng chốc chuông điện thoại cô reo lên, cô hơi ngạc nhiên hỏi: " Wẩy! Hôm nay có phải mặt trời mọc ngược hay sao Tiêu đội trưởng lại gọi điện thăm tôi thế? " Đầu dây bên kia là giọng nam trầm lạnh lẽo: " Nghe đây! Cục trưởng truyền cho tôi phải gọi điện thông báo đến cô sáng ngày mai đến sở cảnh sát nhận nhiệm vụ mới và cả đồng phục học sinh. Hết! "

Âu Nhã Phi ngơ ngác hỏi: " Hể...? Nhiệm vụ gì cơ? Đồng phục học sinh là sao? "

Tiêu Dịch Kỳ giữ bình tĩnh nói: " Cấp trên chưa thông báo cô sao còn hỏi tôi làm gì? Lần này đích thân cục trưởng đề bạt cô vào vai học sinh đấy! Liệu mà làm tốt phận sự của mình! "

Cô chẳng hiểu cục trưởng có chủ ý gì bèn hỏi rõ: " Hả? Tôi đóng giả học sinh á? Có nhầm không vậy? "

Tiêu đội trưởng cứ thế, bình bình đạm đạm trả lời: " Ừ! Có thắc mắc gì sáng mai lên sở khắc biết! "

Cô thở dài than vãn: " Sở các người đâu phải thiếu đặc vụ nữ, sao không chọn người trong ngành mà cứ phải là tôi? Hài.. ya! Tôi chả muốn đi học lại tẹo nào! "

Tiêu Dịch Kỳ nhếch mép lên hỏi: " Ồ! Không muốn hay là ngày xưa học kém? Nói đại đi khỏi cần ngại! "

Cô cười khinh bỉ: " Hừ! Tôi nói không phải khoe chứ năm xưa học văn thành tích nổi trội đấy nhé! "

Anh đáp một câu nhạt hơn nước ốc: " Ồ! Rất lấy làm tiếc, tôi dạy môn thể dục! "

Cô như bị tạt ngang gáo nước lạnh đáp: " Hơ! Lời với chả nói, chẳng liên quan gì cả! Ơ mà khoan đã...! Anh vừa nói anh dạy thể dục là thế nào? "

Tiêu Dịch Kỳ ngồi xếp chân chữ ngũ trên ghế nhà anh khoan thai đáp: " Não cô có hoạt động không đấy? Nói vậy còn chưa ngộ ra sao? Tôi sẽ vào vai thầy giáo dạy thể dục ngầm theo sát quan sát kẻ tình nghi và giám sát cô! Hiểu rõ chưa? "

Nhã Phi gật đầu đáp nhạt nhẽo: " Rõ thưa đội trưởng! "

Cô tắt máy nằm trườn lên nệm suy luận trong đầu, hai giây sau Chung Thái Di gọi tới.

" Ui Nhã Phi! Tối nay có đến bar không thế? Bọn này đợi cậu đó! Nhớ à! ". Thái Di cất giọng ngọt trong tựa nước mật ong.

Nhã Phi cười đểu: " Ok bé cưng! "

Đêm ngàn sao bắt đầu nhộn nhịp xe cộ, ánh đèn chói lọi thắp rực rỡ bầu trời Bắc Kinh. Trong màn đêm, có bóng xe mô tô vụt qua. Thoáng chốc, Âu Nhã Phi đầu đội mũ bảo hiểm đen, tay đeo găng da đen điều khiển chiếc mô tô đậu dưới hầm gửi xe.

Trong khi những thanh niên đẹp trai xinh gái bạn bè đồng nghiệp ngành múa ballet với Chung Thái Di đương say sưa nhảy nhót thì cánh cửa vào bar mở nhẹ, một cô gái tóc buộc cao đuôi ngựa, mình khoác áo da quần da, giầy boot da toàn bộ đều là một màu đen huyền bí mạnh mẽ hiên ngang bước vào. Hàng chục ánh nhìn đổ dồn về phía Âu Nhã Phi, cô tiến đến gần cô nàng váy ôm gợi cảm tay quấn lấy eo nàng nở nụ cười hắc ám.

Chung Thái Di túm hai tay vào cổ cô, người uốn éo nhảy sexy dance quằn quại bên cô. Âu Nhã Phi hứng thú hùa theo điệu nhảy, hai người hòa quyện cùng nhau tạo nên bộ đôi hoàn hảo theo tiếng nhạc DJ. Hết thảy con mắt dõi theo họ xuýt xoa ghen tị, bọn đàn ông càng nhìn càng ngứa mắt xì xầm bàn tán. Đám con gái ngược lại thấy vô cùng khoái cảm.

" Wow! Ôi chết tôi mất! Cô ấy hảo soái quá hà! Men lì còn hơn bọn đàn ông nữa trời ạ! ". Một cô em fan hội bách hợp bình luận.

" Ối! Cứ thế này tôi les mất thôi! Con gái gì mà soái ca quá mức! ". Cô khác bon chen.

Chung Thái Di đột ngột dừng lại nói: " Hê! Được rồi, không nhảy đôi nữa đâu! "

Nhã Phi cũng buộc phải tạm ngừng, cô hỏi: " Chuyện gì? Sao không tiếp tục? "

Thái Di đứng tựa lưng vào quầy pha chế nói: " Nhảy thế này nữa người ta tưởng tớ là bách hợp thật là chết tớ! "

Âu Nhã Phi cười ằng ặc: " Khửa khửa...! Hóa ra cậu sợ ế vì tớ sao? Kha...kha.. kha! "

Thái Di giận dỗi đánh vai cô mắng: " Cậu cũng biến thái thật đấy! Diễn sâu ghê gớm! "

Âu Nhã Phi cười man rợ tay nâng cằm cô bạn trêu ghẹo: " Hahaha! Cậu cũng chịu phối hợp quá đó chứ! "

Thái Di hờn dỗi hất tay cô ra chu môi trù dập: " Xừ! Cậu...! Tớ chúc cậu sớm bị đàn ông đốn ngả! Hừ hừ! "

Âu Nhã Phi không nói gì chỉ lắc đầu cười khẩy, cô mân mê ly rượu vodka nuốt từng ngụm.

Vừa hay Chung Thái Di càng sung sức uống hết ly này đến ly khác đến mức mặt đỏ ửng lên nấc cụt mấy hơi, Âu Nhã Phi biết bạn mình đã say, cô kéo tay Thái Di choàng lên cổ mình tay kia dìu loạng choạng ra khỏi cửa bar.

Ra tới bãi giữ xe, cô đặt Thái Di dựa vào tường. Nhã Phi rút chìa khóa xe ra găm vào ổ khóa xe mô tô của mình. Xui xẻo làm sao, đột nhiên có hai tên thanh niên thoạt nhìn cô đoán biết là loại dòng dõi nhà Tây Môn Khánh. Bọn này tiến gần hai cô giở mặt sở khanh nói: " Wao! Mỹ nữ kìa tụi bây! Hàng ngon nha! "

" Này thì ngon! "

Âu Nhã Phi nở nụ cười đầy tử khí đáp một câu khiến bọn chúng toát mồ hôi hột. Cô xuất chiêu nện hai cú đấm vào mặt hai gã ấy, cô tung tiếp cú đá huyền thoại của mình làm hai tên ngã lăn quay dưới đất nhanh đến chóng mặt. Khi bọn chúng còn chưa hiểu chuyện đang xảy ra với mình, cô đến gần giương ánh mắt sát khí nhìn chúng. Hai tên nét mặt khiếp đảm lồm cồm bò dậy thủ thế bắt chước Lý Tiểu Long.

Ya.....! Áu..! Binh...Bụp...Ạch...!

Ộc...! Hai tên bị Âu Nhã Phi hạ nốc ao chưa đầy mười giây miệng mồm hộc máu chảy lòng thòng nằm lê lết trên nền đất. Tên còn lại cố chồm lên chắp tay vái lạy: " Ộc...! Ưr...! E...Em...Cầu...xin..." Đại Tỷ " tha mạng...! "

Tên kia ngóc đầu ngẩng mặt tỏ rõ sự hối lỗi bập bẹ: " T...tụi...em...có...mắt...như...mù! "

Nhã Phi phủi tay lạnh lùng phán: " Phóng lao thì phải theo lao! Tao lỡ đánh bọn mày thành thế này... Thì...Chơi luôn cú dứt điểm nhỉ? "

Cô giơ chân thật cao và giẫm thật mạnh vào hạ bộ của hai tên đó tận ba phát hại chúng nó đau tới nỗi ngất lịm.

" Game Over! ". Cô hít một hơi tự nói tự nghe.

Âu Nhã Phi quay sang cô bạn đang ngủ say như mèo ướt sốc người Thái Di đội mũ bảo hiểm lên đầu cô rồi đèo lên xe nổ máy.

Phía sau chiếc xế hộp kia có vị thanh niên mặc áo thun cổ khoét gắn kính mát trên áo, hắn ta ló mặt ra ngoài đút toàn bộ bốn ngón vào mồm miệng thốt lên: " Mẹ tôi ơi! Ác...Thật! May mắn là mình không dây vào thể loại bạo nữ này, nếu không... kết cục bi thảm như hai thằng xấu số nằm bên kia mất! Phù.....! "

Người đang cảm thán về số phận hẩm hiu thay hai gã bạc mệnh chính là Dương Nhất Hạo đẹp trai có, phong lưu có, tử tế cũng chút chút. Tình cờ anh ta ghé bar thăm người bạn vừa mới du học từ Anh Quốc về nên tiện thể vô tình phát hiện sự thật khủng khiếp về cô gái mang tên Âu Nhã Phi.

Anh ta miệng siết chặt răng tự nhủ rằng: " Nhất định phải cảnh báo cho Dịch Kỳ hay mới được! Tuyệt đối tránh xa khỏi con " Đả Nữ " này! "

Dương Nhất Hạo lên xế hộp rẽ trái rời khỏi hiện trường bỏ mặc hai tên vô danh ấy nằm bất động.

..........

Đường đến biệt thự nhà họ Chung cách hai mươi cây số nữa, tuy rằng nó khá dài nhưng với trình độ tổ lái như Âu Nhã Phi nó chỉ còn mười lăm phút là đến nơi.

Ngồi đằng sau, kẻ say rượu Chung Thái Di mặt mũi miệng mồm nước miếng tựa vai cô, tay ôm cứng ngắt eo cô ngủ ngon ơ trên xe không chút nhúc nhích.

Cô Âu Nhã Phi chỉ còn nước thở dài, đến nhà cô bạn gái thân nhất Nhã Phi cõng Chung Thái Di vào nhà, cô lễ phép chào nhanh: " Thưa bác gái, để cháu đưa cậu ấy lên phòng luôn ạ! "

Nói xong, cô bước thoăn thoắt đi lầu mở cửa đặt Thái Di lên giường, tháo giày giúp cô ấy rồi xuống đất thưa: " Thưa bác gái cháu về ạ! "

Bà Chung ngán ngẩm cười bảo: " Haizz...con bé này uống cho cố rồi bắt người ta phải khiên về thế đó! Cảm ơn cháu đưa con gái bác về nhe! May là có cháu chứ thôi bác lo chết luôn à! "

Cô cúi đầu tạ lễ đi thẳng ra cổng cưỡi xe bay bay trong đêm.

..........

Hết chương 16.

Tác giả: Thiết Tử Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.