Yêu Phải Cô Nàng Phóng Viên!

Chương 20: Cuộc đua trí não !



16 giờ 00 phút.

Toàn đội đặc nhiệm tập hợp đông đủ, họ mặc thường phục nhận lệnh chỉ huy từ đội trưởng Tiêu Dịch Kỳ. Âu Nhã Phi, một nhân tố không thể thiếu trong việc cộng tác cùng đội đặc nhiệm. Cô có mặt đúng giờ cổ đeo máy ảnh chuyên dụng cho dân nhà báo, cô nhanh chân phóng lên xe theo hiệu lệnh từ đội trưởng Tiêu.

" Tất cả xuất phát! "

" Rõ! "

Tổng cộng một chiếc mô tô Tiêu Dịch Kỳ cầm lái chở theo Âu Nhã Phi, hai xe ô tô dân dụng bốn chỗ có chứa tám chiến sỹ trinh sát và một chiếc ô tô mười sáu chỗ, trong chiếc mười sáu có pháp y Triệu Tử Lợi và hai phụ tá của mình. Cô ta phụ trách bên nhận diện các loại hóa chất và đồng chí Cao Hiên Khánh, cảnh sát phòng công nghệ thông tin giám sát mọi hoạt động của tổ chức đồng thời thông báo chính xác mọi nguy hiểm cho toàn đội.

Đợt ra quân này mục đích không phải để truy bắt hung thủ mà là thăm nhập hang ổ lắp đặt định vị theo dõi hành động kẻ thù từ xa. Tổ hành động sẽ yểm trợ tổ lắp ráp, tổ công kích nằm đợi lệnh trong xe phòng ngừa có sự chuyển biến tiêu cực.

Họ âm thầm tiến vào bên ngoài căn nhà rong rêu cũ kỹ, tổ hành động tay nắm chắc khẩu AK-47 chầm chậm bước áp sát mặt tường.

" Báo cáo! Không có kẻ địch, an toàn! ". Ung Chí Dinh thuộc tổ hành động.

Đội trời Tiêu: " Tốt! Tổ chim, xem bên trong có thiết bị gì hay không? "

( Tổ chim là mật hiệu của tổ giám sát của Cao Hiên Khánh)

" Tổ chim nghe rõ! Cho tôi 20 giây! "

Cao Hiên Khánh truyền tin: " Báo cáo! Có thiết bị gây nhiễu sóng ở vị trí giữa cửa ra vào! Tôi sẽ vô hiệu hóa chúng! "

" Báo cáo đã loại bỏ nguy hiểm! Từ cửa chính bước vào có tổng cộng ba thiết bị định vị công nghệ cao, tôi sẽ hack chúng trong vòng 1 phút! ". Cao Hiên Khánh tiếp tục thông tin.

Đội trưởng chỉ huy qua bộ đàm: " Ok! Tổ quạ ( Tổ hành động) tạm ngừng giây lát đợi tổ chim xử lý! "

" Báo cáo chỉ huy đã hack thành công! "

" Alo alo! Tổ quạ tiến vào! ". Tiêu đội trưởng cả người và xe núp bóng bên trái sau đóng thùng nhựa bên đường.

" Rõ! "

Ung Chí Dinh ra ám hiệu đột kích, bốn người tổ hành động khẩn trương mở khóa cửa đẩy nhẹ vào. Không có ai bên trong cả, có lẽ hắn đã rời khỏi nhà hoặc ra ngoài chưa trở về cũng nên.

Ung Chí Dinh biệt hiệu " Diều hâu " ám hiệu mọi người đeo mặt nạ chống độc, hết thảy bốn người cẩn thận thăm dò bước từng bước. Nhà hung thủ nhìn bề ngoài bao quát chỉ có tivi, bộ sô pha cũ rít, tủ lạnh toàn mì gói và vài ba chai nước suối, vài lon bia chưa khui. Tiếp đến phòng ngủ cũng chẳng có gì ngoài mớ đồ lộn xộn vương vãi trên giường, trong phòng không thấy có điểm gì đáng nghi chỉ có bàn vi tính. Một người trong số họ thử khởi động máy tính, họ gặp thất bại khi hắn cài mật khẩu. Sợ hắn phát hiện, họ vội tắt đi. Tô Tiểu Liên biệt danh " Khổng Tước " rảo chân xung quanh lục soát, cô tìm thấy vỏ kim tiêm và mảnh gòn nhỏ có dính máu bên trong sọt rác cạnh nhà vệ sinh. Cô bao tay gắp bỏ vào túi ni long đi đến cửa nhà vệ sinh mở nhẹ vào đó kiểm tra, Tiểu Liên lia mắt quét kỹ toàn bộ chi tiết. Bỗng cô nhìn chằm chằm vào bức tường có miếng gạch bị mẻ ba phần tư góc, thử gõ nhẹ cô nghe tiếng " Bing Bing " thay vì cộc cộc như những chỗ khác.

Cô hứng khởi nói: " Quả nhiên có điểm đáng ngờ! Trông giống như có mật thất ấy! Ta có nên... tìm cách phá không? "

Ung Chí Dinh khua tay ngăn cản: " Đừng! Cô làm vậy khác nào bứt dây động rừng! "

Tô Tiểu Liên gật gù: " Cũng phải! "

Sau phần kiểm tra toàn bộ ngôi nhà, đội trưởng liên lạc nói: " Tổ quạ thăm dò thế nào rồi? "

" Báo cáo chỉ huy! Không tìm thấy hóa chất nào trừ Khổng Tước vừa tìm được mẫu vỏ kim tiêm và cục bông gòn y tế, còn lại phát hiện trong nhà vệ sinh có khả năng là mật đạo! ". Diều Hâu đáp.

Đội trưởng Tiêu hạ lệnh: " Tiến hành lắp đặt hệ thống định vị! "

" Rõ! "

Diều Hâu phất tay lên tiếng: " Tổ Xây nhà, hành động! "

" Rõ! "

Đội lắp đặt nhanh chóng thực thi nhiệm vụ của họ, ngay hướng ra vào một cái, trong phòng ngủ một cái, cuối cùng là nhà vệ sinh trên bóng đèn. Kế hoạch hoàn tất, Tiêu đội trưởng lệnh tất cả rút quân.

Âu Nhã Phi náu mình trong thùng rác gần con hẻm ngoài hé mắt nhìn ra thấy Mã Cảnh tay cầm túi đựng thức ăn đi tới, cô tức tốc cảnh báo.

" Mọi người chú ý! Mã Cảnh đã về đến ngã ba đèn đỏ, sắp sửa bước vào hẻm! "

Nói đoạn, cô hí nắp thùng rác lén lút nhấn nút máy ảnh chụp hàng loạt sáu tấm ảnh.

Cao Hiên Khánh giám sát camera, cậu ta đột nhiên căng thẳng: " Cấp báo, cấp báo! Tổ chim gọi Tổ quạ! Kẻ địch xuất hiện! Hắn đang ngoài ngõ di chuyển vào đây cách hai mươi bước nữa là đến cửa, mọi người cẩn thận! "

Con hẻm vào có độ quanh co xen kẽ nên tạm thời tổ đội kịp trốn ra ngoài khóa cửa lại y như cũ, họ nấp vào sau lưng nhà đối diện với nhà hắn giữ im lặng cho đến khi hắn bước hẳn vào trong đóng cửa. Tình hình yên ắng họ men theo đường kia rẽ ra hướng ngoài ngõ lên xe an toàn.

Hết thảy thở phào nhẹ nhõm hoàn thành nhiệm vụ.

Cục an ninh quốc gia.

Phòng máy chuẩn bị khởi động theo dõi. Cao Hiên Khánh túc trực 24/24h cùng hai đồng chí khác, họ luân phiên thay ca cho nhau. Một giờ sau, họ thấy Mã Cảnh chui vào WC tay vặn viên gạch mẻ đó theo chiều kim đồng hồ. Mật thất hiện ra lối đi nhỏ hẹp, hắn bước xuống dưới sau đó cửa tự đóng bít lại. Quan sát sơ qua phía dưới có đèn tựa như kho thí nghiệm hóa học, hắn ở dưới rất lâu độ khoảng hai tiếng mới trở lên. Cao Hiên Khánh tò mò đến chết, cậu ta chắc lưỡi: " Tên này làm cái gì ở dưới đó mà lâu quá nhỉ? "

Ung Chí Dinh vỗ vai nói: " Cậu hãy kiên nhẫn theo dõi sẽ biết cái gì đang diễn ra thôi! "

Vào lúc này, Triệu Tử Lợi bận rộn khám nghiệm tử thi. Riêng mẫu vỏ kim tiêm và mảnh gòn dính máu được lấy từ nhà của nghi phạm phòng pháp chứng hiện đang tiến hành hóa nghiệm. Sau hai giờ đồng hồ, kết quả giám định cho thấy trên vỏ kim không tồn tại dấu vân tay, chủ nhân vết máu khô lấy từ mảnh gòn y tế thực sự là một người lạ thuộc nhóm máu hiếm Rh(-). Hiện danh tính người đó vẫn còn là ẩn số, Tử Lợi đích thân xuất hành điều tra tất cả những bệnh viện, cơ sở y tế các địa phương nơi có thân nhân mất tích hay ở xa lâu ngày không liên lạc đều bắt buộc phải trình báo.

Về phía cô phóng viên Âu Nhã Phi, cô mệt mỏi sau ngày dài làm việc cật lực. Nhã Phi về đến nhà là nằm dài trên giường chẳng thiết ăn uống đánh một giấc. Tối muộn, khoảng mười giờ kém mười phút, Âu Nhã Phi giật mình thức giấc ngồi vào bàn cô viết tiếp báo cáo chuyên mục Hình sự của mình. Hai mắt nheo nheo, lông mày nhướng căng cả da, cô uể oải lết thếch xuống nhà bếp pha ít cacao nóng uống cho tỉnh người. Lưng chân đều nhức mỏi, đầu óc căng thẳng cô vừa đi vừa tự đấm bóp đến căn bếp nấu ít nước sôi đun trong bình siêu tốc. Pha cốc cacao thơm lừng nóng hổi, cô thư thái ngồi thổi thổi hơi nóng thi thoảng hớp vài ngụm thưởng thức hương vị nồng nàn beo béo cacao mang lại. Nhã Phi sực nhớ cô bạn thân bèn gọi thử xem cô nàng đã ngủ chưa.....

Kết quả chỉ nhận được âm thanh ò e í.... Chủ nhân thuê bao tạm mộng du không bắt máy!

Âu Nhã Phi dập máy thở dài: " Ngủ rồi sao? Thật là...chán! "

........

Sáng hôm sau, tổ khám nghiệm tiếp nhận thêm một nạn nhân khác. Người này chỉ mới có mười sáu tuổi, là một nam học sinh trung học khóa cao trung lớp 11-B trường A. Người phát hiện là một nhóm bạn của cậu ta, họ khai đã nhìn thấy cậu ta bị gã nào đó bịt mặt đang cố lôi cái xác ném vào thùng Caxton và tên bí hiểm đó bỏ chạy khi thấy mình bị phát giác. Lần này vẫn là trúng độc nhưng là loại độc tố mới, vị trí chí mạng là sau ót. Hung khí lại là vết kim tiêm của hai nạn nhân trước đó, nhưng có điểm khác biệt là có dấu vết dằn co giữa hung thủ và nạn nhân trước khi tử vong. Hiện phòng giám định ADN tiến hành kiểm tra mẫu máu, bộ phận pháp chứng thì giám định xem có mẫu vân tay nào còn sót hay không.

Bảy giờ sáng nay, Âu Nhã Phi tiếp tục nhiệm vụ ở trường. Cô đến lớp như mọi ngày cất cặp ngồi suy tư về vụ án, Bảo Vy lóng ngóng bước vào hỏi.

" Cậu ăn sáng chưa? Sao ngồi thẫn thờ thế? "

Cô bất giác giật mình đáp: " Ơ...Cậu tới lúc nào vậy? "

Bảo Vy xệ môi đáp: " Hừ... Cậu đó nghĩ ngợi gì thế? Không nghe tớ hỏi à? "

Nhã Phi chống cằm nói: " Cậu không nghe cả trường đồn ầm lên vụ cô giáo dạy tin học bị giết à? Tớ nghĩ...kẻ thủ ác này hình như vẫn còn đâu đó trong trường mình đấy! "

Bảo Vy nghe nhắc đến lạnh hết sống lưng, cô nàng rùng mình đáp: " Ui! Cậu nói gì ghê quá, tớ nổi hết da gà rồi này! A yui...ya! "

A Huy bàn bên cũng xông xáo tham gia hội tám chuyện, cậu nhóc nhảy vào phát biểu: " Nghe sợ quá ha! Có thể trường tụi mình bị ám cũng nên! "

Âu Nhã Phi dập tắt nghi vấn hoang đường của cậu ta, cô phẩy tay: " Này, đừng ở đó ăn nói hàm hồ! Mấy chuyện tào lao đó không nên phát ra miệng kẻo thành tin đồn thất thiệt! Không tốt cho nhà trường đâu! "

Tiết Kinh Vũ từ ngoài đi vào góp giọng quan tâm: " Nếu vậy, tôi khuyên các cậu tốt nhất đừng đi đâu một mình! Nhất là con gái! "

Hạ Bảo Vy ngẩng mặt ngạc nhiên: " Ôi chao! Thánh kiệm lời như cậu mà hôm nay cũng thốt được câu tử tế nhỉ? "

Kinh Vũ phụt cười đáp: " Khừ, tôi có câm bao giờ? Tại sao không thể nói chứ? "

Bảo Vy lại trề môi lẩm nhẩm: " Xì, bình thường cũng gần như câm rồi còn gì! "

Cậu ta nghe loáng thoáng bước đến trước mặt Bảo Vy gặng hỏi cho ra lẽ: " Cậu vừa nói cái gì? "

Hạ Bảo Vy bị cậu ta dí sát mặt vào bỗng trở nên lúng túng cúi gầm mặt hai ngón trỏ chỉ vào nhau liên hồi chối bây bẩy: " Có... có... nói gì... đâu. Lạ thật, mình nói nhỏ vậy cũng nghe được hả? " Cô nàng lầm bầm nói.

Đột nhiên cả hai con người Tiết Kinh Vũ và Âu Nhã Phi đồng bộ cười nhếch mép khiến Bảo Vy sởn tóc gáy nói: " Ê...Hai người các cậu cười cái gì đó? Nhìn nguy hiểm thật! "

" Không gì cả! ". Cả hai lập lại cùng một câu.

Tiết Kinh Vũ kinh ngạc trong lòng: " Rốt cuộc Lý Ân Phi này là người thế nào chứ? Càng lúc càng thấy cô ta toát mùi thần bí mặc dù cô ta cố ra vẻ bình thường, nhưng...mình có thể nhận thấy con người này thật không phải là nữ sinh đơn giản! Biểu cảm và cách nói năng không thể nào ở độ tuổi mười sáu! "

Lớp đến tiết Ngữ Văn, Âu Nhã Phi tuy từng là học sinh ưu tú môn Ngữ Văn. Tuy vậy, cô lại khá thụ động trong tiết học. Thầy Dương đang giảng bài về " Tam Quốc Diễn Nghĩa ( La Quán Trung) bỗng chốc gọi cô đứng dậy trả lời câu hỏi.

" Năm 191, liên quân Viên Thiệu đã tập trung dưới chân thành Lạc Dương. Do nghe theo lời của ai nên Đổng Trác phải bắt hoàng đế, quan lại, xua hàng trăm vạn dân chúng từ Lạc Dương về Trường An lập kinh đô riêng, hắn còn sai Lữ Bố đào bới lăng mộ các vua nhà Hán trước đây để cướp vàng bạc châu báu, sau đó phóng hỏa thiêu cháy Lạc Dương rồi bỏ chạy. Liên quân của Viên Thiệu thừa cơ tiến vào Lạc Dương? "

" Thưa thầy là mưu sĩ Lý Nho ạ! ". Cô bình thản đáp trả.

Thầy Dương cười hiền từ hỏi tiếp: " Ngoài Tam Quốc Diễn Nghĩa ra em còn đọc qua sách nào khác? "

" Thưa thầy, em từng đọc qua Binh Pháp Tôn Tử, Sử Ký Tư Mã Thiên, Bắc Tề Thư...Và trọn bộ " Nhị Thập Tứ Sử ". còn nữa nhưng...hì hì em kể không hết thầy ạ! " Cô gãi đầu ngại ngùng nói.

Thầy Dương vỗ tay tán thưởng: " Thầy cảm ơn em đã liệt kê những sách sử hay như thế này! Các em sau này phải học hỏi bạn thêm đấy! Một nữ nhi mà lại có chí tìm tòi văn học lịch sử thật là đáng ngưỡng mộ! "

Âu Nhã Phi cười ngượng trước bao ánh mắt trầm trồ lẫn kì dị, cô ngồi im không nói lời nào nữa.

Cô tự mắng bản thân: " Nhã Phi ơi mày lại lỡ lời nữa rồi! Haizz...! "

Cả lớp bỗng nhiên im bặt chìm đắm trong không khí nghe thầy Dương giảng bài. Ngó qua, Âu Nhã Phi giật bắn người vì bắt gặp Mã Cảnh ( Tiểu Khiêm) đang trừng trừng nhìn mình. Cô vội quay người, thẳng lưng xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Thâm tâm cô chợt nghĩ: " Có lẽ nào hắn đang nghi ngờ mình? "

Tiết ngữ văn trôi qua êm đẹp và giờ giải lao lại đến, cô rời lớp rẽ sang hướng đi WC vô tình đụng trúng Trần Kính Thiên. Cậu ta hất mặt bỡn cợt nhìn cô nói: " Có cần phải cố tình vậy không? "

Âu Nhã Phi bình thản nói câu xin lỗi rồi né tránh bước đi không thèm quan tâm người cô đụng trúng là ai. Điều này làm cậu ta khá bất mãn, cậu ta kéo mạnh tay cô lại hỏi tội.

" Con nhỏ kia! Có biết tôi là ai không hả? Thái độ gì thế này? "

Cô giương cặp mắt thờ ơ tay ám chỉ, miệng đáp: " Cậu còn muốn gì nữa? Hay là... thích đi vệ sinh bên nữ hơn bên nam? "

Cậu ta muối mặt khi chợt nhận ra bản thân đang đóng quân tại khu Woman WC, vẻ mặt tối sầm xấu hổ không để đâu cho hết lủi thủi bỏ vào khu vực dành cho nam sinh. Xử xong thằng nhóc miệng còn hôi sữa, cô ôm bụng biến vào nhà xí lầm bầm: " Nhãi nhép, dám cản đường đi tu tiên của ta! Ây...Ya! "

Trong màng nhĩ xuất hiện giọng nói: " Cô làm gì làm nhanh lên! Mã Cảnh có điểm khả nghi, hình như hắn sắp hành động rồi đấy! "

Cô nhăn nhó nói: " Trời ơi! Tôi bận giải quyết một chút, anh có thể theo dõi hắn mà, đâu cần lúc nào cũng là tôi! "

Tiêu Dịch Kỳ hiện tại ở cách mục tiêu hai mươi bước, anh nhận thấy hắn cố tiếp cận một nữ sinh cùng lớp Âu Nhã Phi không biết để làm gì nên anh tiếp tục theo dõi hắn. Đi đến khu vực căn tin, hắn đột ngột ngồi yên tại bàn ăn đợi nữ sinh đó mua ít bánh ngọt. Hắn cố ý đứng dậy chen vào đụng rớt bao bánh của người ta sau đó lặng lẽ theo sau cô nữ sinh rời khỏi căn tin. Bất ngờ, vừa tới khu vực cầu thang hắn bước nhanh đến cô nữ sinh đó lịch sự mở lời mời.

" Chào cậu! Cậu làm rơi bánh mì này! "

" Ồ! Cảm ơn cậu! Lúc nãy tớ không để ý nên không thấy nó bị rơi! "

Tiểu Khiêm nói: " Không có gì, chúng ta cùng lớp mà! "

Cô nữ sinh đó cười cười bảo: " Tớ lên lớp trước đây! Gặp cậu sau nhé! "

Tiểu Khiêm đứng yên giơ tay tạm biệt khóe miệng nhếch lên gian tà. Cảm giác có điểm bất thường, Tiêu Dịch Kỳ gọi Âu Nhã Phi hỗ trợ.

" Nhã Phi cô xong chưa? Tôi có việc cho cô làm đây! Cô nhanh chóng tìm Mã Cảnh dùng thủ đoạn nào cũng được phải đánh lạc hướng hắn, giữ chân làm hắn phân tâm nhất có thể! Mọi chuyện trông cậy vào cô! "

Cô bấy giờ thoải mái uống ngụm nước suối đáp: " Yes sir! "

Nhân lúc Mã Cảnh chưa theo kịp, Âu Nhã Phi từ đâu sấn tới kiếm chuyện. Cô đập vai hắn gọi: " Này! Thành thật cảm ơn cậu hôm trước sửa laptop giúp tớ nha! Đi đi thôi! Tớ mời cậu chầu sủi cảo nóng ở căn tin...nấu thơm lắm! "

Nói rồi, cô kéo hắn quay ngược trở lên khu căn tin mặc cho hắn ú ớ phản ứng từ chối. Tiểu Khiêm nóng trong lòng bực tức rủa thầm: " Con nhỏ chết tiệt này đúng là phá hoại! "

Lúc này đây, Tiêu Dịch Kỳ bắt kịp cô nữ sinh đó.

" Em kia, đứng lại thầy có chút chuyện muốn hỏi! "

Nữ sinh kia ngừng lại thắc mắc: " Em chào thầy! Có chuyện gì không thầy? "

Tiêu Dịch Kỳ đề nghị: " Em có thể cho thầy chiếc bánh mì đó không? Thật sự thầy chưa mua nhưng đã bán hết rồi! "

Lần đầu tiên có ông thầy giáo trẻ, đẹp trai xin bánh, cô nàng thích thú trong bụng không nỡ lòng từ chối. Cô nữ sinh cười tinh nghịch trêu chọc: " Ồ Ô...Thầy chưa ăn sáng sao? May là em chưa cắn đấy! Đây cho thầy nè, nhưng...có điều kiện nha! Hay là... tan học thầy cho em quá giang về nhà nhé! "

Anh lắc đầu ngán ngẩm nói: " Em cũng tinh ranh quá đi! Tan học thầy còn có việc! "

" Hứ! Vậy thôi! Em ăn à! ". Cô nàng lại giở trò.

Tiêu Dịch Kỳ đành phải chấp thuận điều kiện vì chiếc bánh kia gật đầu đồng ý. Có được chiếc bánh mong muốn, anh dặn dò không được tiết lộ chuyện này với bất cứ ai, cô học sinh kia cũng đồng ý giữ bí mật. Hoàn thành ý định, anh đem bánh mì cất vào túi ni lông cẩn thận. Trong khi đó, Âu Nhã Phi cố níu chân Tiểu Khiêm ở căn tin. Cô gọi bốn chén sủi cảo ép hắn ăn bằng được mới chịu, ban đầu hắn còn khách sáo nhưng lâu sau hắn bực dọc đứng dậy bỏ đi mất dạng. Âu Nhã Phi vịn tai hỏi nhỏ đội trưởng: " Phía anh thế nào? "

Anh thở phào đáp: " Ổn thỏa! "

" Phía tôi cũng thế, hắn không chịu nổi đã bỏ đi ba giây trước. Còn gì nữa không? ". Cô hỏi tiếp.

Tiêu Dịch Kỳ ra lệnh: " Tiếp tục theo dõi hắn, nhớ là giữ khoảng cách an toàn! Bây giờ tôi phải lên phòng pháp chứng kiểm nghiệm một thứ! Có chuyện gì lập tức báo cáo! "

Âu Nhã Phi đáp: " Tuân lệnh! "

......

Tại cục an ninh quốc gia trung ương!

Tiêu Dịch Kỳ mang mẫu bánh mì vừa nãy đem vào phòng pháp chứng hóa nghiệm phát hiện ra trong thành phần bánh mì có chứa hàm lượng Xyanua. Liều gây chết người là 1,5 mg/kg trọng lượng cơ thể. Nó giết người rất nhanh chóng: tùy vào liều, cái chết xảy ra trong vòng 1-15 phút. Ngoài ra, ở dạng khí - hydrogen xyanua - nó là chất được Đức Quốc xã sử dụng cho những vụ giết người hàng loạt trong các buồng hơi ngạt. Nhân viên pháp chứng Đào Nguyên cho biết thêm: " Nó được tìm thấy khá nhiều thứ như hạnh nhân, hạt táo, hạt mơ, khói thuốc lá, thuốc trừ sâu, thuốc diệt côn trùng và danh sách còn tiếp tục kéo dài. Giết người trong trường hợp này có thể được đổ cho một tai nạn sinh hoạt, chẳng hạn như uống phải thuốc trừ sâu! "

" Thật không ngờ tên Mã Cảnh này tàn ác như vậy! Ngay cả nữ sinh vô tội hắn cũng hạ độc, tôi thật khó hiểu hắn làm như thế có mục đích gì? ". Tiêu Dịch Kỳ trầm ngâm.

Đào Nguyên suy đoán: " Liệu có khi hắn muốn thử độc chăng? "

Tiêu Dịch Kỳ gật gù: " Không loại trừ khả năng đó! "

Triệu Tử Lợi khoác áo bành tô bước vào tay cầm túi đựng hồ sơ giọng sang sảng nói: " Tất cả chỉ là suy đoán! Manh mối mới ở đây này! "

Cô giơ hồ sơ lên đưa cho họ xem, lật giở tài liệu bên trong khiến họ bàng hoàng. Hồ sơ được Triệu Tử Lợi cất công truy tìm từ tối hôm qua đã có tiến triển khả thi. Theo thông tin thống kê, từ đầu tháng mười hai trở lại đây xuất hiện chín trường hợp mất tích chưa tìm thấy. Phía cảnh sát tích cực tìm kiếm nhưng họ vẫn bặt vô âm tín, số liệu cho thấy những người mất tích có năm nam bốn nữ. Họ đều thuộc độ tuổi mười sáu đến ba mươi, trong số đó có một người thuộc nhóm máu Rh(-), giới tính nữ, hai mươi tuổi. Hiện cô gái này đang học đại học Vũ Hán chuyên ngành kỹ sư phần mềm, quê gốc ở tỉnh Hà Nam họ tên là Vũ Đan Đan. Được trình báo mất tích vào lúc sáng 7h ngày hai tháng mười hai sau hai mươi bốn tiếng đồng hồ con gái không liên lạc về nhà, số người còn lại vẫn phải tiếp tục điều tra chi tiết. Hiện tại đầu mối duy nhất vẫn là cô gái có cùng nhóm máu với mẫu vật chứng nói trên. Tiêu Dịch Kỳ liền sai Ung Chí Dinh điều tra gia đình nạn nhân đồng thời dò hỏi các tin tức liên quan, Tô Tiểu Liên thì lấy lời khai ở trường học của nạn nhân. Sau khi ban hành mệnh lệnh đội trưởng Tiêu vào tổ điều tra công nghệ cao kiểm tra camera ghi hình, bấy giờ căn nhà nghi phạm xuất hiện kẻ tình nghi. Hắn ta cao khoảng 1m70, đầu đội mũ lưỡi trai che khuất gương mặt, khẩu trang che kín, mắt đeo kính râm nên khó nhìn rõ. Hắn di mở khóa dễ dàng như là nhà mình vậy, rồi đi vào trong chốt cửa cẩn thận. Hắn di chuyển sâu trong WC, tay ấn và xoay viên gạch trên tường thế là mật đạo lại mở ra lần nữa. Tiêu Dịch Kỳ lập tức liên lạc Âu Nhã Phi nhầm kiểm chứng xem Mã Cảnh còn trong lớp hay đã ra ngoài, cô xác nhận hắn an phận ngồi nghe giảng và còn liếc cô ánh mắt rất ghê tởm.

Tan học, Tiêu Dịch Kỳ trở lại trường học âm thầm hỗ trợ Âu Nhã Phi. Trong lúc đi lên văn phòng hiệu trưởng anh gặp cô nữ sinh lúc sáng bị cô nàng kéo áo lại hỏi: " Thầy ơi! Lát nữa thầy chở em về như lời hứa nhé! "

Tiêu Dịch Kỳ trả lời qua loa: " Thầy bận chút việc! " Sau đó anh nhanh chân vào phòng hiệu trưởng mặc kệ cô nhóc đứng ngơ ngác.

" Chào thầy hiệu trưởng! Tôi có việc quan trọng cần bàn luận với thầy! Mời thầy ngồi xuống chúng ta từ từ nói! ". Anh nói giọng nghiêm túc.

Thầy hiệu trưởng nhíu mày hỏi: " Có chuyện gì quan trọng cứ nói! Tôi chắc chắn sẽ hợp tác điều tra! "

" Được rồi, thầy có biết lý lịch của nam học sinh tên Tiểu Khiêm từ đâu mà có không? "

" Hai năm trước Tiểu Khiêm đem hồ sơ xin nhập học vào trường, hồ sơ rõ ràng có cả chữ ký và mộc của trường H nên tôi cũng cho qua và không để tâm tới. Sao thế? Tiểu Khiêm có gì không ổn à? "

Tiêu Dịch Kỳ giải thích thêm: " Sở dĩ hồ sơ của hắn hoàn hảo là vì hắn đã mạo chữ ký và mộc ấn của ngôi trường đó, thế nên thầy mới hoàn toàn tin tưởng mà không chút nghi ngờ về thân phận thật sự của hắn. Thầy cũng có một phần trách nhiệm là do sự sơ ý nên thầy vô tình chứa chấp tên tội phạm nguy hiểm này ngay trong nhà trường. "

Thầy hiệu trưởng kinh hãi: " Cái gì? Hắn là tội phạm sao? "

Tiêu Dịch Kỳ nói tiếp: " Đúng vậy! Hắn là Mã Cảnh, tội phạm hình sự bị dán lệnh truy nã toàn quốc và thậm chí cả hình cảnh quốc tế cũng đang truy lùng tung tích của hắn. Sự thật tôi là đội trưởng đội tổ trọng án thuộc cục an ninh quốc gia, còn Lý Ân Phi thực sự chính là Âu Nhã Phi phóng viên Nhật Báo cùng cộng tác cùng với đội điều tra. Do đó mong thầy hãy nghĩ kỹ và cung cấp thật nhiều thông tin giúp hỗ trợ điều tra vụ án. "

Thầy hiệu trưởng sau khi nghe sự thật sắc mặt xuống sắc hẳn, ông nói: " Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ hết sức cố gắng giúp tổ các anh điều tra vụ về hắn! "

" Tốt lắm! Chúng tôi sẽ cử người tới bảo vệ sự an toàn cho thầy! ". Tiêu Dịch Kỳ nói.

" Bây giờ tôi có công việc cần giải quyết, chúng ta gặp nhau sau! Có chuyện gì thầy hãy liên lạc đến số này. Đây là số di động của tôi! Tạm biệt! ". Tiêu Dịch Kỳ liếc nhìn đồng hồ nói, thái độ trông có vẻ hấp tấp muốn đi đâu đó.

Điện thoại anh reo lên nhảy tưng tưng trong túi quần, anh vội vã vừa nghe điện thoại vừa chú tâm nhìn về một hướng. Hướng dẫn ra ngoài cổng kèm theo bóng dáng Mã Cảnh đương huýt sáo tay thọt túi quần. Hình như hắn đứng đợi ai thì phải? Đột nhiên cô nàng nữ sinh ban sáng phóng tới chào hỏi lăn tăn.

" Hi thầy! Em tìm thầy nãy giờ lâu muốn chết hà! Thầy... chở em về nhé nay em phải đi xe buýt mệt lắm! ". Giọng cô bé lanh lảnh phát ngôn.

Vì không muốn bị con bé cản trở công việc Tiêu Dịch Kỳ nghĩ ra một kế sách. Anh nói: " Thầy bỏ quên chìa khóa trên phòng hiệu trưởng rồi! Em lên lấy giúp thầy được chứ? "

Tin lời, cô chạy một mạch mất dạng. Nhân cơ hội anh anh rảo chân theo dõi Mã Cảnh, đến đoạn đèn giao thông hắn bỗng dưng rẽ trái. Kỳ lạ là con đường này ngược chiều với con đường về nhà hắn.

Anh lầm bầm: " Thằng điên này định giở trò gì đây? "

Anh gọi điện đến phòng công nghệ cao thăm dò tin từ hệ thống camera: " Đã xác định được thân phận kẻ khả nghi lúc sáng chưa? "

" Vẫn chưa! Chúng tôi cố phóng to ra nhưng không có điểm gì có thể nhận dạng được hắn! ". Cao Hiên Khánh trả lời.

Bất ngờ, Ung Chí Dinh gọi đến báo cáo tình hình thông tin về gia đình nạn nhân mất tích.

Anh ta nối máy: " Đội trưởng, có phát hiện mới! "

" Ok, tôi đang nghe! Nói đi! ". Anh đáp gọn.

Ung Chí Dinh tiếp tục báo cáo: " Vào 6h chiều ngày hôm Vũ Đan Đan mất tích cô ấy từng trò chuyện cùng gã lạ mặt ở quán cà phê 606 số 35/13 đường K cách căn hộ chung cư cô ấy cư trú 7km. Chủ quán cho biết cô ta và gã đó trò chuyện độ khoảng mười lăm phút trước khi hai người họ cùng nhau rời khỏi quán sau đó thì không thấy quay lại nữa. Chúng tôi có xem qua camera của quán thấy diện mạo, cách ăn mặc của tên này trùng khớp với kẻ tình nghi từng mở cửa vào nhà Mã Cảnh. Tôi đã copy vào USB chuẩn bị đến cục kiểm chứng lại chất lượng và nội dung trong camera. "

" Hay lắm! Về rồi tính tiếp! " Tiêu Dịch Kỳ có chút mừng thầm.

Tin tốt nối tiếp tin tốt, Tô Tiểu Liên chật vật lắm mới moi được tin từ người bạn học của nạn nhân. Cô ta bảo mấy hôm trước khi Vũ Đan Đan biệt tăm có giới thiệu cho bạn bè một trang web lạ. Nghe nói là có người trên Weibo giới thiệu website này cho cô ấy, có điều hơi lạ là những ai muốn đăng ký đều phải thông qua bài test của chủ trang mạng này. Độ tuổi từ mười sáu đến ba mươi, tình trạng sức khỏe cần phải đạt chuẩn. Họ dạy cách kiếm tiền qua việc hack các trang web của những nhà đầu tư lớn trong và ngoài nước. Tô Tiểu Liên điện báo cáo hoàn thành công tác điều tra thu nhập chứng cứ, cô đem mọi tin tức về giao cho phòng công nghệ cao làm việc.

Phần cô nữ sinh nọ, tìm chìa khóa mãi không thấy cô nhóc quay trở ra thì... Ông thầy kính yêu đã bốc hơi từ lúc nào chẳng hay. Cô dậm chân tức anh ách: " Ự...hự...Chuồn nhanh thật! "

Phòng công nghệ cao!

Xem qua ba lần camera giám sát, đội trưởng Tiêu tìm thấy đặc điểm nhận dạng của gã bí ẩn này. Sau ót hắn có hình xăm hình lưỡi hái, quan sát cho thấy hình xăm đậm nét thừa lên một nửa dù hắn mặc áo thun khoác thêm áo gió cổ trụ che nửa còn lại. Tiêu Dịch Kỳ bảo Cao Hiên Khánh thử tạo một tài khoản đăng ký vào website kia thử thả mồi câu. Anh gọi cô gái phóng viên cộng tác đến thẳng cục có vài chuyện cần nhờ vả. Âu Nhã Phi chẳng mấy chốc đã có mặt tại cục an ninh quốc gia, có sẵn người dẫn cô vào phòng công nghệ cao. Cô gõ cửa hai tiếng " Cốc cốc ".

" Vào đi! " Giọng nam vang lên âm vực như vang từ địa ngục lên.

Cô tự kéo cửa bước vào mỉm cười lịch sự: " Chào tất cả mọi người! "

" Qua đây ngồi! ". Tiêu Dịch Kỳ dịch thân ra kéo ghế bảo cô ngồi.

Âu Nhã Phi dù không hiểu chuyện gì nhưng cũng hết mực tuân thủ theo ý chỉ anh ta, nhân viên trong phòng tỏ ra niềm nở đón tiếp. Tiêu Dịch Kỳ chưa để mọi người làm quen với nhau mà vội ra lệnh bắt tay vào công việc.

" Cô nhìn cho kỹ đây! Hình xăm này Mã Cảnh có không? ". Anh tra hỏi.

Âu Nhã Phi ngẫm nghĩ ít lâu, cố gắng hồi tưởng lại từng đặc điểm trên người hắn. Cuối cùng cô cũng lắc đầu đáp: " Không thấy! Cơ mà hình xăm này cũng lạ thật ha! Sao là lưỡi hái màu đỏ mà không phải màu đen? "

" Nghĩ kỹ cũng lạ thật! " Cao Hiên Khánh chép miệng ra vẻ.

Tiêu Dịch Kỳ nét mặt trầm ngâm phát ngôn: " Cậu tạo tài khoản xong chưa? Đăng ký vào là biết trang web này có liên quan hay không liền à! "

Cậu ta sử đăng ký thành công, trang chủ hiện lên. Quả nhiên cực kỳ liên quan nữa là đằng khác, hình nền trang web đích thực là " Lưỡi hái đỏ ". Cao Hiên Khánh chờ đợi chủ trang web chủ động tiếp chuyện, mười giây có một nich nhảy lên inbox. Nick này tự xưng là quản trị viên của website, người này dùng nickname là " Black Red ". Chưa biết là nam hay nữ nick lạ này chào rất thân thiện: " Chào mừng bạn đến với " Lưỡi hái huyết nhân ", đây là tên website của trang mạng. Cao Hiên Khánh hỏi: " Tôi cần kiếm ¥ 14,557.0 Nhân dân tệ viết tắt là CNY ( Đổi ra tiền Việt Nam trị giá 50,000,000 VND), xin hỏi bạn có việc nào phù hợp với tôi không? "

Lập tức bên kia nhắn tin gợi ý công việc: " Đơn giản thôi! Bạn chỉ cần phá hũy hệ thống an ninh mạng cổng thông tin điện tử từ Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc. Chỉ cần bạn thành công số tiền sẽ được chuyển khoản ba phút sau khi chúng tôi xác nhận. "

Tiêu Dịch Kỳ lên tiếng gợi ý: " Nhắn lại hỏi xem làm ngay bây giờ hay là lúc nào? "

" Vâng! "

" Xin hỏi tôi có thể tiến hành ngay bây giờ hay lúc nào? ". Cao Hiên Khánh tập trung gõ phím.

Black Red lại trả lời: " 12h đêm nay, bạn đồng ý chứ? "

Cao Hiên Khánh nghe lệnh đội trưởng đáp ứng yêu cầu bên " Lưỡi hái huyết nhân ". Cậu ta gõ: " Ok! "

Cậu ta thở phù ra miệng lo lắng: " Đội trưởng anh có kế hoạch gì sao? "

" Đúng vậy! Cậu yên tâm, kế hoạch này vô cùng hoàn mỹ! ". Anh ngồi trên ghế xoay chân bắt chéo, mười ngón tay đan vào nhau cười gian xảo phán quyết.

Âu Nhã Phi thinh lặng từ nãy giờ, cô cất giọng thắc mắc: " Nè, còn tôi? "

Tiêu Dịch Kỳ ban hành mệnh lệnh: " Cô, ngày mai tiếp tục làm nội ứng. Tuy nhiên, tôi cần nhờ cô tìm hiểu về vấn đề hình xăm xem vị trí vết xăm trên người Mã Cảnh ở đâu? Có thể hắn dùng kem che hình xăm! Cô có cách nào làm lộ vết xăm không? "

" Ok! Chuyện này cứ giao cho tôi! ". Cô đáp chắc nịch.

" Thôi, bây giờ hơn 5h chiều rồi. Mọi người nghỉ ngơi ăn uống nghỉ ngơi lấy sức khỏe tối nay tăng ca trắng đêm đấy! " Tiêu Dịch Kỳ đứng dậy vỗ tay giải tán.

" Đi ăn đi ăn nào...! "

Hiện giờ bụng Âu Nhã Phi tựa như cái trống bị rỗng kêu rột rột biểu tình. Nhìn cô đói đến mệt lả người, dáng đi cũng rệu rã anh bật cười đẩy vai cô lên phía trước nói bâng quơ.

" Cô cũng ăn chung đi! Hôm nay tôi mời! ". Tiêu Dịch Kỳ vịn vai cô mở lời mời mọc.

Âu Nhã Phi mở to mắt kinh ngạc: " Chà! Sao hôm nay anh trở nên hào phóng thế? "

" Đừng hỏi nữa! Tới rồi biết! "

...........

Hết chương 20 _

Tác giả: Thiết Tử Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.