Yêu Phải Cô Người Hầu

Chương 4



Một lát sau, tại Phó Gia, anh dẫn cô bước vào cửa thì thấy có một dãy nữ nhân mặc đồ người hầu đứng cách hai bên cúi đầu lịch thiệp đồng thanh nói

"Chào mừng chủ nhân đã trở về ạ"

Cô nheo mắt lấp mấp

"Chủ...chủ nhân á?"

Rồi anh nhìn cô lên tiếng

"Cô sẽ giống họ, họ làm gì cô làm đó, giờ thì đi thay đồ đi"

Cô nheo mắt nói

"Khoan...khoan đã, anh mang sở thích bệnh hoạn sao? Sở hữu cả một dãy người hầu thế này còn tuyển thêm tôi làm gì?"

Anh nheo mày khó chịu

"Cô muốn trả nợ không?"

"Muốn"

Cô gục mặt nói thì có một cô người hầu đi đến đưa cho cô một bộ váy đồng phục người hầu. Cô cầm lấy rồi nhíp mắt nói:

"Này tôi không thể tự mặc đồ theo sở thích sao?"

Anh ngồi lên sofa, nheo mày khó chịu nói

"Muốn trả nợ không thì bảo"

Cô bĩu môi

"Mặc thì mặc, ai sợ anh chứ?"

Một lát sau, cô bước ra với bộ đồ nữ hầu như các cô gái khác, anh đứng dậy tiếp lời

"Cô biết làm gì?"

Cô ngẫm nghĩ

"Tôi biết nấu ăn, lau nhà, dọn dẹp,... nhiều thứ lắm"

Anh tiếp lời

"Tốt, đi dọn tất cả các nhà vệ sinh đi"

Cô nhăn mặt

"Này anh quá đáng thật, mới vào đã bắt tôi dọn nhà vệ sinh"

Anh tiến lại nhíu mày vẫn nói câu đã lặp lại nhiều lần

"Cô muốn trả nợ không?"

Cô đành gục mặt nhíp mắt

"Muốn"

Rồi anh nheo mày

"Quy tắc làm người hầu không được nói trống, đặc biệt phải gọi tôi là chủ nhân"

Cô ngẩn mặt lên ra biểu cảm ngớ ngẩn

"Cái gì mà chủ nhân? Tôi không muốn"

Anh nhếch môi rồi tiếp lời

"Cô không muốn, cũng tốt thôi, ngày mai sẽ có người đến nhà cô đòi nợ"

Cô lắc đầu, nét mặt đáng thương đành cố gọi

"Tôi biết rồi, thưa...chủ nhân"

Anh bật cười ác ma

"Làm việc đi, nếu dọn không sạch thì không được ăn cơm"

Cô nghoảnh mặt đi mất, chân tay vẫn ra vẻ khó chịu mà giẫm mạnh lên sàn. Anh nheo mày lên tiếng

"Không được giẫm mạnh chân lên sàn, nếu không bị phạt"

Ngay lúc ấy cô liền đi bình thường, cắn răng chịu đựng

(Hừ, nếu không phải tôi nợ anh thì tôi đã cho anh một trận)

Một lát sau bên trong nhà vệ sinh, Hiểu Nhiên đành lau thật mạnh bồn cầu thật sạch, cô cắn răng tức tối

"Sao mình lại phải đi làm công việc này chứ? Tên ác ma đáng ghét, chết bầm"

Buổi tối trên bàn ăn. Thuần Dương nhìn các thức ăn trên bàn rồi nheo mày

"Đổi thức ăn đi, tôi chán lắm rồi"

Mấy cô người hầu đứng gần đó cúi đầu lấp mấp

"Xin lỗi chủ nhân, bọn tôi chỉ biết nấu những món này thôi"

Anh nhíu mày đứng phắc dậy tức giận nói

"Tôi nói bỏ là bỏ, dọn bàn"

Anh định quay lưng bỏ đi thì Hiểu Nhiên đứng gần đó chạy ra nói

"A...khoan...khoan đã, số thức ăn này cho tôi đi, bỏ thì phí lắm"

Anh nheo mày hỏi

"Cô đã làm việc xong hết chưa?"

Cô mỉm cười

"Dọn hết rồi, cho tôi số thức ăn này nhé"

Anh vểnh mày

"Cô nói ai?"

"Tôi nói anh đấy, anh bị điếc à?"

Anh nâng cằm cô lên hằn giọng nói

"Cô mắng tôi? Cô tưởng cô là ai? Chú ý quy tắc quan hệ chủ-tớ đi"

Cô cắn răng

"Tôi biết...biết rồi, thưa chủ nhân"

Anh bật cười gian tà

"Cô vừa mắng tôi, vừa phạm quy tắc không gọi tôi là chủ nhân thì đêm nay cô không được ăn cơm"

Cô nhăn mặt không phục

"Tôi chỉ lỡ miệng, có cần quá đáng vậy không?"

Anh nghiêm mặt

"Tôi không quan tâm, nếu cô không tôn trọng quy tắc khi vào đây làm việc, tôi đành phải tăng nợ cô lên nhiều hơn"

Cô khuất phục mà cúi đầu

"Tôi biết lỗi rồi, tôi không dám vi phạm nữa"

Anh nghoảnh lưng đi mất, cô nhăn mặt đứng dậy lẩm bẩm:

"Tên khốn kiếp, quả nhiên anh ta là một người cao ngạo"

Mấy cô người hầu khác đứng gần đó thấy lạ bàn tán

"Này mấy cô nghĩ cô ta là ai? Sao lại dám lộng hành như vậy? Còn dám mắng cả chủ nhân"

"Chắc là mới vào làm việc nên không biết, chủ nhân tính tình vốn rất nóng giận, nếu như bị mắng chửi như vậy thì ngài ấy đã gọi người bắt nhốt dưới hầm rồi, lần trước có người chỉ làm vỡ có cái cốc liền bị chủ nhân bắt nhốt dưới cái hầm tối đen một tuần đấy, còn cô ta chỉ phạt không được ăn cơm"

"Đúng vậy, hay cô ta vừa vào làm nên chủ nhân bỏ qua cho chăng?"

Khuya hôm ấy, bên trong phòng Thuần Dương, anh nằm trên giường nhíp mắt nhăn mặt, mồ hôi từ trán chảy dọc xuống,cơn ác mộng lại tiến tới,trong cơn mơ anh mơ thấy người phụ nữ đó, một người phụ nữ treo cổ tự sát trước mặt anh, anh lấp mấp cuốn theo giấc mơ mà gọi

"Mẹ...ư..ưm"

Đúng lúc ấy Hiểu Nhiên đi trên dãy hành lang ôm bụng mình

"Thật là...lúc trưa tại sao mình lại không chịu ăn chứ, để bây giờ bị phạt nhịn đói còn số thức ăn kia lúc nãy thì bị bỏ đi đâu mất rồi, tên Phó Thuần Dương này đúng là lãng phí"

Bỗng cô đi ngang một căn phòng thì lại nghe thấy tiếng rên của ai đó. Cô áp tai vào cửa lắng nghe vì tính tò mò, rồi ngẫm nghĩ

( Giờ này ai còn rên thế kia? Không phải đang làm chuyện gì đó chứ)

"Ư...ưm..."

Tiếng rên vẫn không ngừng vang lên trong căn phòng trước mặt cô, cô ngẫm nghĩ

( Có nên mở cửa xem không? Mà nếu gặp trúng chuyện không nên thấy thì nguy lắm)

Rồi cô nghoảnh mặt đi thở dài

"Không được, đó là chuyện riêng của người khác, mình không thể tò mò được"

"Tò mò cái gì?"

Đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng cô, Thuần Dương đứng trước cửa hầm hực nói, cô giật mình quay lại cười gượng tiếp lời

"A...chủ...chủ nhân, tôi chỉ đi ngang qua đây thôi, tôi không biết đây là phòng anh a"

Anh nhíu mày hỏi

"Cô không phải rình trộm trước phòng tôi đấy chứ?"

Cô xua hai tay qua lại lắc đầu

"Không có, tôi chỉ đi dọn dẹp vô tình đi ngang qua đây thôi, không có gì thì tôi đi đây a"

Cô định quay định thật nhanh thì anh kéo tay cô lại hầm giọng nói

"Khoan đã, nếu vậy thì vào phòng tôi dọn dẹp chút đi"

Cô quay lại lấp mấp

"À...vâng ạ"

Cô bước vào bên trong phòng anh, liền nhìn ngó xung quanh ngẫm nghĩ

( Lúc nãy mình nghe thấy tiếng rên mà, không phải là tiếng anh ta chứ?)

Thuần Dương đứng khoanh tay dựa vào tường phía sau lưng cô, ra giọng nói

"Nhìn cái gì? Dọn lại giường ngủ của tôi đi"

Cô nhìn chiếc giường anh, liền thấy rất bừa bộn, cô tò mò hỏi

"Ưm...lúc nãy tôi có vô tình đi ngang nghe thấy tiếng gì đó rất kì lạ, không phải là..."

Anh nhíu mày tiến lại nắm lấy cổ tay cô một cách hung hăng hằn giọng tức giận hỏi

"Cô nghe được gì?"

Cô lấp mấp, ngón tay kia đặt lên môi mình

"À...tiếng ư...ưm của ai đó"

Anh vểnh mày đáp

"Tôi vừa mơ thấy ác mộng"

Cô ngạc nhiên

"Thật sao? Tôi còn tưởng anh và ai đó đang..."

Anh tức giận lớn tiếng nói

"Vậy ra cô rình trộm trước phòng tôi, cô có mục đích gì?"

Cô trả lời

"Tôi thì có mục đích gì chứ?"

Anh nghiếng răng rồi đẩy mạnh cô xuống giường một cách bất ngờ, cô lấp mấp hỏi

"A...anh...anh làm gì vậy?"

Anh vểnh mày, tay cởi từng chiếc cúc áo trên người, nhếch môi nói

"Cô không biết quy tắc làm người hầu sao? Đó là phải chiều theo mọi ý muốn của chủ nhân"

Cô nhăn mặt

"Này...anh đang đùa sao? Tôi chỉ nợ tiền anh chứ không cần tới mức phải bán thân chứ"

Anh cúi xuống nâng cằm cô cười gian tà

"Cô đã bước vào đây làm người hầu thì không có tư cách lên tiếng, ngoan ngoãn chiều theo ý tôi"

Cô đẩy anh ra bước xuống định chạy đi vừa phản kháng nói

"Tôi không muốn"

Anh liền kéo mạnh áo cô lại khiến nó bị rách một đường dài xuống dưới, anh nhíu mày lên tiếng

"Nếu cô dám chạy ra khỏi phòng, thì ngày mai bà nội cô sẽ không được yên đâu"

Cô quay lại nhìn nét mặt anh thật giận dữ, cũng không ngờ đến lúc sáng anh lại có bộ dạng rất nghiêm túc, dù có hơi khó chịu nhưng bây giờ cô lại thấy anh thật đáng sợ, cô lấp mấp

"Tôi...tôi biết lỗi rồi, anh tha cho tôi có được không?"

"Nằm xuống"

Anh lớn giọng thì cô ngoan ngoãn ngồi lên giường, người có hơi run thì anh đã kéo cô nằm xuống cạnh mình, ôm thật chặt rồi nói tiếp

"Hát đi, tôi bị ác mộng nên rất khó ngủ"

Cô ngạc nhiên nhìn cạnh mình, anh đang choàng tay ôm cô thật chặt, cơ thể hoàn mĩ của anh đã đập vào mắt cô một cách gần gũi. Cô nhíp mắt hỏi

"Không lẽ mọi người hầu ở nhà này đều bị anh bắt nằm như thế sao?"

Anh nheo mày

"Cô có hát không?"

Nghe thế cô gắng gượng, người vẫn đang run run về sự khó chịu không thoải mái này. Anh nhắm mắt lại dần,giọng hát cô bắt đầu cất lên lấp mấp:

- "Chong....chóng...tre làm thay...đổi thời gian, cánh diều làm...cho mọi...mối quan hệ xa...cách."🎵

Anh bắt đầu nhíu mày mở mắt ra hỏi

"Cô có biết hát không vậy?"

Cô lấp mấp

"Anh ôm chặt tôi thế này thì tôi nào hát được chứ?"

Anh liền thả lỏng cô ra nhăn mặt

"Hát tiếp đi"

Cô lấp mấp

"Tôi...tôi biết rồi"

Cô thở dài rồi cất giọng hát tiếp:

- "Mỗi hồi ức tốt đẹp giữa anh và em đều mắc cạn.

Chỉ là vì để đôi bên sống tốt hơn một chút.

Đến cuối cùng lại trở thành người xa lạ. Không cách nào tìm thấy lối ra."

Đến lúc tan cuộc thì ai nấy đi." 🎶

Hát đến đây, anh nhìn cô bên cạnh nheo mày

"Sao bài hát buồn vậy? Đổi bài"

Cô nhăn mặt cáo giận

"Anh không nghe thì thôi, tôi đã hát cho anh nghe rồi còn gì"

Anh khó chịu nói

"Vậy thì hát tiếp đi"

Cô đành cất giọng tiếp

- "Là ai vứt bỏ đối phương trước, xem đối phương như một công cụ mà vứt đi" 🎶

Anh bắt đầu chướng mày vì lời hát này liền nhớ đến Tư Diệp đã rời bỏ anh, anh định lên tiếng mắng cô thì cô đã nhắm mắt hát một cách say xưa bên cạnh, tiếng hát thật trong trẻo làm vang ra bên ngoài dãy hành lang, một giọng hát thật hay. Anh bắt đầu lắng nghe một cách trực thuộc, tiếng hát của cô bắt đầu dâng cao làm đắm chìm khắc sâu vào tâm trí của anh.

- "Cảm ơn anh đã ở bên em, không màn tất cả thành toàn cho em."

- "Cho dù em không nói ra bản thân rất nhớ anh."

- "Anh vẫn luôn đứng phía đối diện vẫy tay với em."

- "Giống như anh đang nói "không sao cả, anh vẫn luôn ở đây"🎵"

- "Rõ ràng là khóc đỏ cả mắt, luyến tiếc lần cuối cùng gặp nhau, anh đến sau cùng vẫn luôn bảo vệ em, là do em quá nhu nhược mà để anh rời đi"🎵

- "Tin nhắn em vẫn giữ lại không nói ra với anh."🎵

Giọng hát kết thúc lắng xuống dần,cô lên tiếng:

"Tôi hát xong...rồi"

Cô quay qua thì đã thấy anh nhắm mắt ngủ từ lúc nào thì mừng rỡ ngồi dậy lẩm bẩm

"May quá anh ta ngủ rồi, vậy bây giờ mình có thể ra ngoài"

Sau đó cô bước rón rén ra cửa phòng đóng nhẹ cửa lại mất.

Hiểu Nhiên vừa bước ra ngoài thì anh đã mở nhẹ mắt ra, đôi mắt buồn rũ rượi rồi ngồi dậy lật khung ảnh nhỏ đã bị nằm sấp trên bàn, trên khung ảnh là ảnh của anh và Tư Diệp chụp cùng nhau thật hạnh phúc, anh lẩm bẩm:

"Tư Diệp, sao em lại làm vậy với anh?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.