Đợi đến khi trên bàn đầy đủ hồng trà, kem, bánh ngọt, hoa quả, cô đã ra vào phòng bếp ít nhất bảy lần, mà anh thậm chí ngay cả chưa liếc mắt nhìn báo cáo kia một cái.
Nhìn đồ ăn đầy bàn, nhìn xong lại tự lấy khăn lau tóc, anh không thèm liếc đồ ăn một cái, Hoàng Nguyên Cần nội tâm khóc thét không thôi, kẻ có tiền luôn lãng phí như vậy sao?
“Tổng giám đốc…” Muốn xem không?
Anh quay đầu nói:
“Cho cô ăn hết đấy.” Rồi tiếp tục chà đi chà lại cái khăn mặt trên tóc, nước từ đầu bắn vào cả lòng bàn tay cô.
“A?” Anh để khăn mặt trên cổ, mắt đẹp đảo qua.
“Vừa rồi cô ở trên xe không phải oán giận là chưa ăn bữa tối sao? Cho nên mấy thứ này cho cô ăn hết, ăn xong chúng ta bàn tiếp.”
“Ách… Cám ơn.” Cô thấy kì quái vì đột nhiên anh tốt bụng, tục ngữ nói lễ nhiều tất phải trả, tuy rằng cô đói có thể nuốt hết một đầu trâu, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Khang Trọng Lâm thản nhiên ngồi ở sô pha nhìn cô, mắt đẹp lóe ra tia quỷ dị, phảng phất nhất định phải nhìn cô ăn hết mới thôi, cho đến lúc nhìn thấy cô nuốt một miếng bánh ngọt, mới đưa lực chú ý chuyển dời đến chỗ khác.
Cô thật cẩn thận dùng chiếc thìa nhỏ xúc từng miếng bánh, quả nhiên, bánh ngọt vừa mặn lại vừa cay, hắc… Phốc… Làm cho người ta muốn chết bởi hương vị tràn ngập trong khoang miệng, cô nhẫn nại lắm mới không phun ra.
“Đây là cái quái gì thế?” Cô nhịn không được oa oa kêu to.
“Khó ăn như vậy mà cô cũng ăn được?” Anh cười meo meo nói.
“A?” Là anh bảo tôi ăn nha!
“Đây là một đồng sự trong công ty tặng tôi vào ngày Cá tháng Tư năm trước, tặng thì tôi nhận thôi.” Anh đắc ý giơ lên khóe miệng. “Cô là thư kí của tôi, căn cứ vào nguyên tắc cộng hưởng, tôi rất hào phóng cho cô nếm thức ăn tươi mà!”
Tháng tư năm trước? Hiện tại là tháng một! Nói cách khác bánh ngọt này đã chín tháng… Cô trừng mắt nhìn khăn mặt trên cổ anh, bắt đầu ảo tưởng đó là một cái dây thừng, tốt nhất là có thể vặn gãy anh cổ càng tốt.
“Có kích thích không?” Anh nghiêng người hỏi.
Hừm. Dạ dày có chút đau, cô thiếu chút nữa nhổ bánh ngọt vừa mới nuốt vào, nhưng vẫn cố gắng đè nén loại xúc động này xuống.
“Hương vị thật kỳ quái.” Cô uống một hớp lớn hồng trà sau đó thành thực nói: “Tóm lại vẫn là vị bánh ngọt, chỉ hơi mặn và cay thôi.”
“Thì ra là thế.” Anh thở dài một hơi, làm như đã nắm rõ tình hình.
Cô đề phòng theo dõi anh, sợ anh lại lấy cái đó cho cô ăn.
Quả nhiên, không biết anh lấy từ đâu ra một hộp gì đó giống kẹo, đủ mọi màu sắc, thoạt nhìn giống loại mấy đứa bé hay thích ăn.
“Bằng không cô ăn thử loại kẹo này đi, nghe nói hương vị ngon lắm, cả đời cô không quên được luôn.” Âm điệu của anh có chút hưng phấn.
Cô nhăn mặt, cảnh giác lùi về phía sau. “Không cần.” Nghe anh miêu tả khiến cho cô cảm thấy có chút sợ hãi.
“Cô sợ tôi hãm hại cô sao?” Anh hai mắt híp lại, cười như không cười.
“Không có.” Cô lắc đầu thật mạnh.
“Nếu không tôi ăn một cái cho cô xem.” Anh mở nắp hộp ra, cầm một viên kẹo màu đỏ bỏ vào miệng, thần sắc tự nhiên. “Tôi ăn rồi, cô sợ gì nữa?”
“Thật sự rất đặc biệt sao?” Cô hồ nghi nhìn anh.
“Đương nhiên.” Anh gật đầu.
“Được rồi!” Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng đành phải khách theo chủ, tùy tiện cầm một viên kẹo màu rám nắng lên, thoạt nhìn như chocolate, hương vị sẽ không kỳ quái chứ.
Không nghĩ tới, sau khi cắn một miếng.
“Đây là cái quỷ gì thế!” Eo, thật muốn phun.
“Đây là đậu Reagan.” Anh đứng đắn nói. “Nghe nói cố tổng thống Ronald Reagan[1] của nước Mỹ rất thích ăn kẹo này.”
[1] Ronald Reagan: tổng thống thứ 40 của nước Mỹ.
“Nhưng… sao ăn vào cứ như bùn đất vậy?” Cô thè lưỡi, cảm thấy đầy bùn trong miệng. Anh nghe xong, cười ha ha, cười đến mức ngã vào sô pha.
“Ai bảo cô ăn kẹo màu rám nắng.” Anh cười meo meo đổ trách nhiệm lên đầu cô.
“Tôi làm sao biết anh sẽ biến thái… Ách, không phải, là tôi ngu ngốc, lại lấy phải loại có khẩu vị quái dị này.”
“Ai bảo cô không lấy màu đỏ, lại lấy màu rám nắng.” Anh liếc mắt nhìn cô một cái. “Đây, ha ha xem màu đỏ, đây là hương vị có vẻ bình thường nhất.” Anh một bên bắt cô ăn kẹo màu đỏ, một bên vụng trộm uống một ngụm nước lớn, làm bớt đi hương vị kì quái trong miệng.
Cô không dám cãi lại, có chút sợ hãi cầm một viên màu đỏ kẹo bỏ vào miệng, kết quả chỉ cảm thấy mằn mặn.
“Có hương vị gì?” Anh khẩn cấp hỏi.
“Mặn.” Cô đứng đắn nói. Trừ bỏ mặn, không có mùi lạ như anh nói.
Anh nghe xong, phốc một tiếng phun nước ra, còn cười to hơn cả lúc trước.
Cô nắm chặt tay, rất muốn thừa lúc anh không chú ý hung hăng đấm anh một cái, nhưng vẫn vận dụng sự chịu đựng kinh người nhẫn xuống.
“Anh đang cười cái gì?” Cô vẻ mặt vô tội.
Anh cười đến thở không ra hơi. “Đây là vị cứt mũi, ăn ngon không?”
“Hả?” Ánh mắt cô phun hỏa, đầu lâm vào hỗn loạn, chỉ cảm thấy rất muốn nôn. “Ừ…”
Anh bị phản ứng thẳng thắn của cô làm cho rất vui, liên tục cười ha ha. Cô ở bên cạnh vội vàng uống hết một chén nước đầy, mới miễn cưỡng nhịn xuống cảm giác ghê tởm kia.
Một lúc sau, anh vẫn cười không ngừng.
“Tổng giám đốc…” Cô muốn bảo anh không cần cười đến khoa trương như vậy.
“Cái gì?” Anh dừng lại, hai mắt mang ý cười hỏi cô. Cô yên lặng nghiến răng nghiến lợi. “Tổng giám đốc, ăn cũng ăn xong rồi, chúng ta có thể bắt đầu xem báo cáo được rồi đấy.”
“Đương nhiên có thể, nhưng…” Anh thật vất vả cố gắng ngừng cười, nhưng nói mới nói một nửa thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng, vì thế anh khụ một tiếng, liếc mắt báo cáo trên tay cô. “Tôi không muốn xem, cô đọc cho tôi nghe đi!”
“Nhưng…”
“Báo cáo trọng điểm là được.”
Cô rất muốn ném tư liệu lên đầu anh rồi hét lên: anh không biết chữ sao? Nhưng cô không dám, tục ngữ có câu: Ở dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu. Cô đành phải kéo dài hơi tàn báo cáo trọng điểm.
“Loại xe SUV này hợp với những gia đình muốn đi chơi, nên rất ấm áp và thân thiện, cho nên nếu thích thì có thể liên hệ với người ở gian tiêu thụ…”
“Cứ như vậy?” Anh cắt ngang cô, con ngươi sáng đen đảo qua, làm cho cô nhất thời đầu đầy mồ hôi lạnh.
Tuy rằng anh bình thường hay cùng cô cười đùa, lại còn tà ác trêu chọc cô, coi cô như người để vui cười tức giận mắng, nhưng trong công việc, anh có yêu cầu rất cao, mười phần mười nghiêm khắc, chỉ cần có người đục nước béo cò nhất định bị anh lấy đinh cắm đầy đầu, ngay cả cô cũng kinh sợ mặt này của anh, cho nên chỉ cần chuyện liên quan đến công việc, cô không dám tùy tiện làm loạn.
“Tôi còn chưa nói xong…” Ít nhất cũng cho cô nói hết chứ!
“Báo cáo vớ vẩn như vậy, lãng phí thời gian của tôi.”
“Ách… Sẽ không vớ vẩn đi?!” Đây là cô thức đêm ba ngày, mạo hiểm lao tử nguy hiểm vất vả để viết ra đó!
“Người phụ trách quảng cáo này là ai?”
“Là, là Trương tổ trưởng.” Cô vòng vo nói.
Tuy rằng ba tháng trước cô không hiểu tại sao lại bị khâm điêm trở thành thư kí của anh, chỉ cần an bài hành trình cùng phụ trách những văn kiện đã qua tay anh là được, nhưng gần đây anh lại quỷ dị bắt đầu yêu cầu cô rảnh rỗi tham gia hội nghị của tổ thiết kế quảng cáo, cũng tham dự công việc viết thiết kế, về sau có thể gánh giúp anh một chút trách nhiệm.
Vốn cô tính toán đục nước béo cò là được, ai biết anh tựa hồ nhìn thấu ý đồ của cô, thỉnh thoảng lại hỏi cô gần đây tham dự thiết kế nào, có tự mình tham dự hay không.
“Trương tổ trưởng xem qua thiết kế của cô chưa?”
“Anh ta nói tôi thử làm xem.” Cô thành thực nói.
Kỳ thật Trương tổ trưởng biến cô trở thành kẻ chết thay, bởi vì đề án của cô là cái có vẻ “khả thi” nhất trong tổ, nhưng Trương tổ trưởng cũng hiểu loại đề án này chắc chắn sẽ bị Khang Trọng Lâm gửi trả, cho nên mới để cô ra mặt báo cáo, lường trước đại ma vương sẽ không đến mức gây khó khăn cho thư kí của mình, cho nên trực tiếp đẩy cô lên con đường lửa.
Ánh mắt Khang Trọng Lâm vừa khinh miệt vừa tức giận liếc nhìn cô, lập tức tùy tay để khăn mặt xuống sô pha, hai chân dài đặt tại trên bàn trà đung đa đung đưa.
“Cô dựa vào cái gì cho rằng đề án của cô khả thi?”
“Ít nhất trong ấn tượng mọi người, xe du lịch là phương tiện có thể chở cả gia đình ra ngoài chơi, cho nên ấm áp, thân tình là chủ yếu, hơn nữa còn cho nên nếu có chủ ý và thích thì có thể liên hệ với người ở gian tiêu thụ.”
“Không có gì mới mẻ.” Anh lạnh lùng nói ra một câu, nhất thời làm cho Hoàng Nguyên Cần lạnh đến tận xương.
“Nhưng… ít nhất ý tưởng này sẽ không bị lỗi, cũng sẽ làm cho người xem hiểu được thông điệp của quảng cáo, cũng…” Cô giãy dụa cố gắng suy nghĩ để vớt vát.
Anh nhàm chán ngáp một cái, còn duỗi người, anh mặc áo bông bó sát người nên lồng ngực rắn chắc hoàn toàn phô bày trước mắt cô, hại cô nói được một nửa thì hai mắt nhất thời đăm đăm, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra.
Ác ma chết tiệt này thật đúng cái giá mặc quần áo! Dáng người tốt như vậy nhưng nội tâm đen tối, đáng tiếc cho dáng người mô đen hoàn hảo kia.
Cô nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục báo cáo. “Hơn nữa tôi cảm thấy…”
Anh cầm lấy di động trên bàn, bấm nút nói:
“Alo, Trương tổ trưởng sao… Thiết kế lần này của tổ anh không được chấp nhận, ba ngày sau giao đề án mới, thế đi.” Nói chuyện chấm dứt.
Hoàng Nguyên Cần vẻ mặt nổi giận ủ rũ, vất vả làm ra đề án chẳng những bị trả về, hơn nữa đại ma vương này cho cô không đến một phút đồng hồ để báo cáo, căn bản chính là đem kế hoạch của cô làm rác rưởi.
Ai! Nhưng ai bảo anh là người tiên phong cho giới quảng cáo, bá chủ giới quảng cáo, chỉ cần quảng cáo qua tay anh thì số lượng sản phẩm tiêu thụ không cần bàn cãi. Xem ra cô vẫn nên về nhà tiếp tục nghĩ án tử đi!
“Muốn dùng đầu óc nghĩ, thì đừng nghĩ ra ý tưởng không sáng sủa như vậy.” Anh mềm nhẹ nói.
Tiếng nói anh mềm nhẹ, nhưng cô lại cảm thấy cả người nổi da gà, đảm nhiệm làm thư kí của anh ba tháng, cô vô cùng rõ ràng, chỉ cần anh nói chuyện càng dịu dàng, liền tỏ vẻ anh tâm tình càng không tốt.
“Thế nào mới là sáng sủa?” Cô chà chà hai tay, khiêm tốn hỏi.
“Dùng đầu óc nghĩ.”
“…” Cô vẻ mặt hắc tuyến, nói cũng như không.
Reng reng reng reng reng reng.
Khang Trọng Lâm cầm di động lên, nhận điện thoại, vừa nói chuyện vừa cầm điều khiển từ xa trên bàn đổi tới đổi lui, tựa hồ quên mất sự tồn tại của cô.
“Cái gì mà mười câu quảng cáo hay nhất? Loại việc nhỏ này mà cũng cần tôi ra mặt bình chọn sao?” Anh hừ lạnh một tiếng, thực tế nói: “Được rồi! Như vậy cậu nói xem nào, ‘Kim cương bền rất lâu, một viên liền phá sản’… Câu này hơi thô tục, tôi cảm thấy… ‘Tiền không là vấn đề, vấn đề là không có tiền’ có vẻ có hài hước hơn… ‘Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể nấu cháo’, những lời này thiếu chiều sâu, dùng trong trò chơi thì được, không thú vị lắm…”
Nguyên bản Hoàng Nguyên Cần sau khi bị nghiêm khắc phủ quyết thiết kế muốn lén lút dẹp đường hồi phủ, nhưng lại không muốn cắt ngang anh nói chuyện, đành phải ngơ ngác ngồi ở một bên, thuận tiện nghe lén anh cùng đối phương nói chuyện.
Khi cô nghe thấy “Kim cương bền rất lâu, một viên liền phá sản” nhịn không được cười ra tiếng, khóe mắt liếc thấy tổng giám đốc bắn tới con dao lạnh, đành phải ngậm miệng lại, lại bắt đầu thiên mã hành không[2] miên man suy nghĩ.
[2] Thiên mã hành không: Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp.
Rốt cuộc thế nào mới tính là ý tưởng mới mẻ? Chẳng lẽ không nhằm vào gia đình mà là người độc thân? Như vậy có thể kích thích người độc thân mua xe nhiều một chút không?
Đầu cô thật hỗn loạn, không nghĩ ra được cái gì, hơn nữa dưới ánh sáng ngọn đèn chiếu rọi xuóng, mí mắt của cô bắt đầu chậm rãi díp lại, đều do vài ngày nay mỗi ngày đều chỉ ngủ ba giờ để làm đề án, làm cho cô mệt đến mức muốn nằm xuống đánh một giấc, nhưng không được đâu! Cô còn chưa về nhà tắm rửa, thay quần áo, nhẫn nại năm phút đồng hồ nữa là có thể về nhà …
Khang Trọng Lâm vừa nói chuyện điện thoại vừa đổi kênh truyền hình lung tung, liếc mắt nhìn thư kí buồn ngủ bên cạnh. Thân thể thẳng tắp của cô dần dần cúi xuống, hai phút sau, tự động dịch chiếc mông nhỏ dựa vào trong sô pha, ba phút sau bắt đầu ngáy, năm phút sau khóe miệng bắt đầu chảy nước miếng, hiển nhiên cô đã bất tỉnh nhân sự một đường ngủ thẳng lên mây trời.
“Là nha! Cá nhân tôi thích quảng cáo vừa hài hước lại vừa một châm thấy máu…” Khang Trọng Lâm khóe miệng tà ác giơ lên, lá gan thư kí này ghê gớm thật, dám ở trước mặt anh ngủ gà ngủ gật.