Yêu Phải Một Con Mèo

Chương 11



Hiệp Miêu ở MAI càng làm càng tốt, có thể bắt đầu tự phụ trách các dự án, cung có trợ lý riêng.

Lăng Hải Phong định chúc mừng Hiệp Miêu, anh trù tính vào kỳ nghỉ hè sẽ cùng Hiệp Miêu đi du lịch nhưng sau đó, Hiệp Miêu nhận được thông báo của công ty.

“Chuyển đi nơi khác?”

“Phải.” quản lý của Hiệp Miêu nói,”Cậu gia nhập và công ty, biểu hiện vô cùng xuất sắc, không chỉ có tôi, cấp trên cũng phi thường coi trọng cậu. Hiện tại chi nhánh ở New York còn thiếu một chức quản lý, phía trên hy vọng cậu có thể tiếp quản cái ghế này. Đây là cơ hội, cũng là sự tín nhiệm, nói thật tôi cũng không muốn buông cậu nhung công ty cần nhân tài, cá nhân tôi cũng hy vọng nhìn thấy cậu phát triển tốt, tôi đã đồng ý, hiện tại liền xem cậu thôi, cậu trở về suy nghĩ thật kỹ, tuần sau cho tôi một câu trả lời thuyết phục.”

Hiệp Miêu mang theo cảm giác choáng ngợp mà ra khỏi văn phòng của quản lý, vẫn chưa thể tỉnh lại từ hoảng hốt.

Cách cả Thái Bình Dương? Vậy Lăng Hải Phong làm sao bây giờ? Đây là đổi đi nơi khác chú không phải đi công tác, ai biết khi nào thì có thể trở về. Hiệp Miêu ôm lấy đầu rủa thầm một tiếng.

Làm sao bây giờ?

Chỉ có một tuần để suy nghĩ, Hiệp Miêu không dám giấu Lăng Hải Phong, về nhà liền nói cho anh mọi chuyện.

“Cái gì!” Lăng Hải Phong bị tin tức bất thình lình này làm cho phát hoảng, ngồi trên sô pha cả buổi cũng không nói được gì.

Hiệp Miêu gục đầu xuống, tựa vào người Lăng Hải Phong, cậu vẫn còn chưa tỉnh được, suy nghĩ rất loạn, không biết phải nói gì.

Một lát sau, Lăng Hải Phong hỏi: “Em định làm sao?”

“Em không biết.” Hiệp Miêu xác thực không biết nên chọn thế nào, sang chi nhánh New York, đương nhiên đây là cơ hội một bước lên mây, không phải lúc nào cũng có nhưng chuyển công tác không phải là đi công tác, đi công tác còn có ngày về, chuyển công tác, có lẽ tương lai vẫn sẽ ở New York, nhưng chuyện và người ở Hương Đảo này, cậu không thể bỏ lại.

“Đây là một cơ hội tốt, anh tin rằng em cũng đã chờ đợi thật lâu.” Lăng Hải Phong chậm rãi nói.

Hiệp Miêu không hé răng.

“Anh biết rồi, em cứ chậm rãi suy nghĩ đi, cân nhắc kỹ một chút. Chức vị mới,c ông việc mới, hoàn cảnh mới, em cần một khoảng thời gian để thích ứng nhưng anh tin em có thể làm tốt. Cơ hội khó có được, em nên nắm chắc.” Lăng Hải Phong ôm vai Hiệp Miêu nói với cậu.

“Anh không giữ em sao?” Hiệp Miêu quay sang hỏi.

Lăng Hải Phong cười cười: “Thứ nhất, em vẫn chưa quyết định, vả lại em cũng có lý tưởng riêng cần theo đuổi, anh ủng hộ lựa chọn của em.”

Hiệp Miêu không nói gì, chỉ gục đầu xuống.

Mấy ngày kế tiếp, Hiệp Miêu vẫn mặt co mày cáu, Lăng Hải Phong biết trong lòng cậu đang đấu tranh kịch liệt.

Hiệp Miêu còn muốn đi tiếp, Hiệp Miêu muốn truy đuổi sự thành công, cậu hy vọng có thể giống như Lăng Hải Phong nhưng cậu cũng lưu luyến Lăng Hải Phong, hai người đang trong lúc tình cảm sâu đậm nhất, bỏ lại người yêu đi xa, Hiệp Miêu cũng không tình nguyện.

Nhận ra bất an cùng bàng hoàng của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong không hy vọng nhìn thấy như vậy, anh cho rằng yêu một người thì phải vì người đó tạo dựng khoảng trời riêng chứ không phải trói buộc đôi cánh của họ, vì thế anh suy nghĩ hồi lâu, an bài một số chuyện, sau đó gửi một bức mail cho Lý Nhược Hàn ở New York.

Nhận được email, Lý Nhược Hàn đầu tiên liền gọi điện thoại về Hương Đảo.

“Hải Phong, cậu lại lên cơn gì đây!” điện thoại vừa bắt, Lý Nhược Hàn liền khoa trương kêu lên.

Thái độ của Lý Nhược Hàn làm Lăng Hải Phong giật mình, anh không ngwof y lại phản ứng mãnh liệt như vậy: “Anh làm sao vậy?”

“Cái gì mà tôi làm sao vậy, cậu muốn bỏ lại BASA, tôi có thể bình tĩnh được sao?”

Lăng Hải Phong mỉm cười nói: “Nhược Hàn, tôi không có muốn bỏ lại BASA.”

“Cậu muốn được điều đến New York đến công tác, không phải muốn vứt bỏ BASA thì là cái gì?”

Lăng Hải Phong nhu nhu thái dương: “Nhược Hàn, tôi là đang thương lượng với anh.”

Lý Nhược Hàn cực rõ ràng trả lời: “Không thương lượng.”

“Này. Này?”

Lý Nhược Hàn đối mặt với màn ảnh máy tính, bàn tay gõ gõ mặt bàn, nói: “Hải Phong, New York không phải không chứa cậu, nhân tài như cầu đi đến đâu cũng có đất dụng võ, bất kỳ công ty nào dưới tay Lý thị cũng đều hoan nghênh cậu. Vấn đề là nếu cậu đi rồi, tôi đem BASA giao cho ai đây? Cậu vì BASA cống hiến nhiều năm như vậy, các mối quan hệ từ trên xuống dưới đều thâm sâu, đột nhiên bất ngờ thế này muốn tôi đi đâu tìm người có thể thay thế cậu đây? Vụ này còn không phải là cậu ép tôi nhảy lầu hay sao?”

“Nhược Hàn, không khoa trương như vậy đâu.”

“Không được, không được, tôi tuyệt đối không thể cho cậu đi.”

“Nhược Hàn……”

Lý Nhược Hàn còn nói thêm: “Được rồi, được rồi, tự dưng nói không làm nữa khẳng định là có lý do, mau nói cho tôi nghe, thuyết phục không được tôi, cậu đừng nghĩ qua được cửa này.”

Lăng Hải Phong cười cười. Đem lý do của anh nói ra: “Người kia của tôi, cậu ấy……”

Lý Nhược Hàn kêu lên: “Lại là cậu ta! Con mèo nhỏ nhà cậu cũng không khỏi hơi quá đi!”

Lăng Hải Phong bất đắc dĩ cười: “Nhược Hàn, anh hãy nghe tôi nói.”

Lý Nhược Hàn không cam lòng nói: “Sau khi có cậu ta, cậu liền thay đổi.”

“Nhược Hàn, cậu ấy có được một cơ hội tốt để thăng chức, MAI muốn điều cậu ấy đến chi nhánh ở New York. Cậu ấy đạt được cơ hội phát triển tốt như vậy, tôi không hy vọng cậu ấy bỏ qua.”

Lý Nhược Hàn ở bên kia điện thoại làm cái mặt quỷ với Lăng Hải Phong: “Vậy cậu liền hy vọng tôi bỏ qua?”

“Không phải, Nhược Hàn, anh hãy nghe tôi nói, cậu ấy có được cơ hội này cũng là thành quả cố gắng của cậu ấy, cậu ấy cũng hy vọng có thể chứng minhd dc giá trị của bản thân, đối với suy nghĩ này tôi cực kì ủng hộ. Lần này là cậu ấy thuyên chuyển công tác, không biết khi nào mới có thể trở về, tôi không yên lòng cho cậu ấy, cũng không nỡ cùng cậu ấy tách ra, tôi muốn đi cùng cậu ấy, có tôi ở bên cạnh, về mặt công việc có lẽ sẽ không giúp được gì nhưng ít nhất trong cuộc sống có tôi, cậu ấy sẽ có được an ủi, giảm bớt rất nhiều áp lực, có thể dốc sức mà lo cho sự nghiệp.”

Lý Nhược Hàn cười hỏi: “Hải Phong, cậu không muốn dốc sức cho sự nghiệp sao? Cậu không coi trọng sự nghiệp sao? Muốn làm người đàn ông của gia đình à??”

Lăng Hải Phong bị Lý Nhược Hàn chọc nở nụ cười: “Anh cũng biết không phải như thế. Tôi muốn rời đi Hương Đảo cũng không đại biểu tôi muốn buông bỏ công việc, tôi thương lượng trước với anh ý là hy vọng có thể đạt được một chức vị mới ở tập đoàn phía New Yrok, tôi sẽ bắt đầu lại một lần nữa từ chức vị mới này.” nói xong, Lăng Hải Phong bát đầu cảm khái: “Gia nhập BASA đã hơn năm năm, tôi với công ty cùng nhau trưởng thành cùng nhau tiến bộ, bỏ ra rất nhiều tâm huyết, nói buông tay trong lòng không xót là giả, nhưng tôi cũng muốn phát triển, con người luôn muốn tiến về phía trước, ở cương vị mới tôi sẽ dùng tâm tình hoàn toàn mới để đối mặt, có lẽ đây chính là một bước ngoặc mới trên con đường sự nghiệp của tôi. Tin tưởng tôi, Nhược Hàn, tôi sẽ cố gắng làm việc để báo đáp cho công ty.”

Lý Nhược Hàn bị Lăng Hải Phong thuyết phục, y nghĩ nghĩ, đáp: “Tôi đương nhiên tin tưởng cậu, Hải Phong, cậu là người trọng tình cảm, tôi có thể hiểu tâm tình của cậu. Bất quá Hải Phong, cậu pahir hiểu được, buông bỏ thành quả mà cậu tích lũy trong nhiều năm qua ở BASA cần rất nhiều dũng khí, chuyển qua đây cũng tốt, tôi cũng hy vọng có thể cùng cậu sống chung một thành phố, tuy nhiên ‘lính nhảy dù’ cũng không dễ làm, cậu phải bỏ ra càng nhiều tâm lực để làm quen với công việc cũng như những con người hoàn toàn mới ở đây.”

Lăng Hải Phong gật đầu: “Những điều này tôi hiểu, tôi đã chuẩn bị tâm lý rất tốt rồi.”

Cảm giác được sự bình tĩnh cùng kiên nghị của Lăng Hải Phong, Lý Nhược Hàn biết anh đã quyết định rồi, trong lòng cảm thấy tiếc hận, nhưng vẫn là tôn trọng lựa chọn của Lăng Hải Phong: “Được rồi! Để tôi suy nghĩ thêm một chút nữa, tôi sẽ cùng với hội đồng công ty thương nghị, bất quá cũng không cách nào lập tức chấp thuận được đâu!”

“Cái này tôi cũng rõ, sau khi cậu ấy sang tôi qua đó cũng cậu ấy hội hợp cũng được.”

“Người nhà thì sao? Má Lăng cũng muốn cùng đi sao?” Lý Nhược Hàn lại hỏi.

“Tôi đã đề cập với bà, và không đi cùng bọn tôi, tôi đã có an bài khác, anh không cần lo lắng.”

Trò chuyện cùng Lý Nhược Hàn xong, tâm tình Lăng Hải Phong cũng thoải mái hơn một chút.

Buổi tối về nhà, Lăng Hải Phong phát hiện Hiệp Miêu vẫn đang mang khuôn mặt u sầu, anh thấy xót cho cậu, ôm cậu vào lòng, nhìn Hiệp Miêu cúi mặt, Lăng Hải Phong đưa tay vò vò lỗ tai cậu: “Sao lại không có tâm trạng thế rồi.”

“Không vực nổi tâm trạng.”

“Sợ hãi sau đi New York sẽ ứng phó không nỗi với hoàn cảnh cùng công tác mới sao?”

Hiệp Miêu giận, vứt tay Lăng Hải Phong ra: “Anh muốn em đi vậy sao? Có ý gì? Có phải em đi rồi anh dễ dàng tìm người khác không? “

Lăng Hải Phong vuốt tóc Hiệp Miêu, trấn an cậu: “Anh đương nhiên không phải.”

Hiệp Miêu đứng lên: “Ngay từ đầu lúc nói với anh chuyện này, anh cũng không hề nói một câu giữ em lại, còn không phải hy vọng em đi?”

“Nếu em muốn lưu lại, em sẽ lưu lại, em do dự như bây giờ, chẳng lẽ không phải là vì trong đầu em vẫn còn tồn tại suy nghĩ muốn đi hay sao?”

Bị Lăng Hải Phong nói trúng tâm sự, Hiệp Miêu cúi đầu.

“Anh hiểu em như vậy, sao lại không rõ chứ?”

Hiệp Miêu nhe răng cười với Lăng Hải Phong, mang theo chút ý đe dọa, nụ cười của cậu làm lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu, sau đó Hiệp Miêu liền cắn lên vai Lăng Hải Phong: “Nói, nói anh muốn em ở lại, nói a! Nói!”

Vuốt ve vai Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong mỉm cười nói: “Anh sao lại có thể không để em bay cao chứ, bởi vì anh mà trói chân em lại không cho em vùng vẩy trên bầu trời của anh, anh không muốn.”

Hiệp Miêu dúi đầu vào lòng Lăng Hải Phong, bắt đầu nức nở: “Em lưu luyến anh, em không muốn tách ra, một ngày không nhìn thấy anh, em sẽ chết, nhưng em lại không muốn buông tha cơ hội này, em không biết nên làm gì mới tốt, thật là khó chịu……”

“Anh có cách.”

“Cái gì?” Hiệp Miêu ngẩng mặt lên.

“Anh đi theo em.” Lăng Hải Phong bình tĩnh nói.

“Cái gì!” Hiệp Miêu mở to hai mắt nhìn.

“Anh cũng đi New York, như vậy chúng ta sẽ không phải tách ra.”

Hiệp Miêu lộ ra biểu tình khó có thể tin được: “Anh nói cái gì? Anh không cần BASA, đó là tập thể một tay anh gầy dựng, anh sao có thể buông!”

Lăng Hải Phong nở nụ cười: “Anh không phải không cần BASA, chuyển đến New York anh cũng sẽ chỉ huy một tập thể khác, tin tưởng anh, anh sẽ cố gắng khiến cho tập thể mới càng tốt hơn so với BASA. Anh cũng không có ý buông lỏng sự nghiệp của mình, chỉ là muốn đổi đến một thành phố mới, đổi một hoàn cảnh mới, chỉ như vậy thôi.”

“Anh đi theo em……” Hiệp Miêu run giọng hỏi, cậu đương nhiên hiểu được nếu Lăng Hải Phong theo cậu đi New York, những thứ mà Lăng Hải Phong phải buông tha nhiều đến cỡ nào, Lăng Hải Phong hy sinh vì cậu như vậy, Hiệp Miêu cơ hồ muốn khóc ra.

Lăng Hải Phong lộ ra nụ cười dịu dàng, ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú Hiệp Miêu: “Nhóc con này, anh đương nhiên đi theo em.”

Hít hít mũi, Hiệp Miêu lại hỏi: “Vậy mẹ anh thì sao? Anh đi rồi, mẹ làm sao bây giờ?”

Lăng Hải Phong nói: “Chuyện này anh cũng đã nói với mẹ, mẹ nói không muốn đi cùng chúng mình. Mẹ anh ở ngoại ô ở rất tốt, lại có cả hội bạn già, bà không muốn rời khỏi Hương Đảo. Nếu chúng ta thật muốn đi, anh an bài luật sư của anh chắm sóc bà, thuê người giúp việc chăm lo cuộc sống hàng ngày cho bà, mời bác sĩ tư nhân thật tốt chăm sóc sức khỏe cho bà, mặt khác anh cũng sẽ sắp xếp kế toán giúp bà về mặt kinh tế, chúng ta có thể định kỳ về thăm bà. Em yên tâm, bà sẽ hiểu cho chúng ta, bà biết anh thích em, không an tâm về em, hơn nữa bà biết chăm sóc bản thân hơn em, cũng không để người khác lo lắng như em.”

Đôi mắt to màu hổ phách của Hiệp Miêu ngập nước, cậu không ngờ Lăng Hải Phong lại chu đáo như thế, mọi chuyện đều đã lo liệu rất chỉnh chu rồi, mà cậu vẫn còn đang do dự, Lăng Hải Phong hạ quyết định so với cậu còn rõ ràng, quyết đoán hơn.

“Anh thật sự đi theo em……”

Xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong sủng ái nhìn cậu cười nói: “Anh sao bỏ em được chứ?”

Hiệp Miêu bổ nhào vào lòng Lăng Hải Phong, cọ tới cọ lui, lau hết nước mắt lên áo sơ mi của Lăng Hải Phong, cậu nói: “Em không đi, em không đi, không đi ……”

“Đứa ngốc này, nói cái gì vậy! Quyết định của em anh đều ủng hộ, em chỉ cần làm chuyện em thích là được.”

“Không, không đi, không đi!” trong một thoáng, Hiệp Miêu đã đưa ra được lựa chọn của mình, Lăng Hải Phong đã có thể vì cậu mà bỏ lại rất nhiều, Hiệp Miêu cảm thấy cậu không thể ích kỉ như vậy, làm cái gì cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình.

“Em không đi.” Hiệp Miêu từ trong lòng Lăng Hải Phong ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Cái gì?” phát hiện thái độ Hiệp Miêu rất trịnh trọng, Lăng Hải Phong có chút kinh ngạc: “A miêu, em phải suy nghĩ kỳ, đừng xúc động. Anh không phải hy sinh vì em, em không cần cảm thấy có gánh nặng.”

Hiệp Miêu lắc đầu: “Không, em không có, em nghĩ xong rồi, ở đây làm việc cũng sẽ có cơ hội phát triển, cơ hội này tuy rằng tốt nhưng thời cơ không thích hợp, em cứng rắn muốn đi rất miễn cưỡng, có lẽ sau này cũng còn có cơ hội. Tóm lại, em không đi.”

Dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt chảy ra nơi khóe mắt Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong chăm chú nhìn cậu: “Đứa ngốc này, em không cần như vậy, có cơ hội tốt phải biết nắm chắc, đừng hy sinh vì anh, anh hy vọng em có thể làm chuyện em thích, anh hy vọng em sống vui vẻ.”

Hiệp Miêu ” ô ” kêu một tiếng, nắm lấy tay Lăng Hải Phong, đặt lên miệng khẽ cắn một chút, nhếch mi nhìn Lăng Hải Phong: “Đừng có mà nói em, anh không phải cũng như vậy sao.”

Lăng Hải Phong nở nụ cười.

Hiệp Miêu trao đổi với cấp trên xong, cậu bỏ đi cơ hội thuyên chuyển này, tiếp tục ở lại Hương Đảo làm việc.

Lăng Hải Phong hiểu được, đây là lựa chọn thật lòng của Hiệp Miêu, anh cũng không nói thêm gì nữa.

Đầu thu, Lăng Hải Phong bắt đầu an bày ngày nghỉ cho mình, định mang Hiệp Miêu đi đảo Tahiti nghỉ phép.

“Rất lâu rồi anh không có xin nghỉ phép, lần này vừa đề cập, bên trên liền gọi điện đến hỏi, haizzz!! Không ngờ là nghĩ phép mà cũng lắm chuyện như vậy!” Lăng Hải Phong thở dài.

“Về sau hằng năm đều đi, bọn họ sẽ không hỏi nữa.”

“Anh sẽ tận lực thu xếp.” Lăng Hải Phong vuốt tóc Hiệp Miêu.

Sau khi quyết định không thuyên chuyển công tác, Hiệp Miêu nhân lúc rảnh đã chạy đến tiệm làm tóc nhuộm đầu tóc màu trà của cậu trở về màu đen, hơn nữa cũng sửa sang một chút, kiểu tóc hiện tại của cậu giống y như hồi trung học, hành động như vậy khiến Lăng Hải Phong gợi lại không ít kỉ niệm, hiện tại chỉ cần có cơ hội, Lăng Hải Phong sẽ nhịn không được mà sờ tóc Hiệp Miêu.

Mái tóc đen tuyền mềm mượt như tơ, cảm giác phi thường tốt.

“Vẫn là tóc đen xinh đẹp.”

“Hì hì, em biết anh thích.” hiện tại Hiệp Miêu rất thích làm Lăng Hải Phong vui, thường làm những chuyện Lăng Hải Phong thích, hay làm nũng với anh cũng thích được anh ôm hơn.

Tay Lăng Hải Phong chuyển xuống, lưu luyến ở eo Hiệp Miêu, sau đó đưa tay ôm lấy, đem Hiệp Miêu ôm vào lòng, như là bắt được một chú mèo.

Hiệp Miêu tựa vào ngực Lăng Hải Phong, tìm được một vị trí thoải mái, lật xem sổ gợi ý du lịch trong tay: “Đi Pháp quốc a!”

“Đảo Tahiti em biết mà, rất đẹp, là một nơi rất yên bình.”

“Trên đảo sẽ có cá không?”

“Cá rất nhiều.”

Hiệp Miêu ngẩng đầu về phias sau nhìn Lăng Hải Phong: “Thầy ơi, thầy phải nướng cá để ăn nha!”

“Không thành vấn đề.”

Như nghĩ tới chuyện gì, Hiệp Miêu nhíu mày nói: “Em không biết tiếng Pháp.”

“Có anh mà!”

“Nếu anh đem em đi bán thì làm sao bây giờ? Nói không chừng em còn giúp em đếm tiền lời nữa!”

Lăng Hải Phong nở nụ cười, ôm chặt Hiệp Miêu, nựng nựng hai má cậu, nhìn đôi mắt hổ phách to tròn cùng với nụ cười lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu của Hiệp Miêu, “Anh làm sao mà bỏ được, em là mèo con của anh, anh muốn giữ em ở bên cạnh anh cả đời.”

– Toàn văn hoàn –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.