Yêu Phải Một Mảnh Tuyết

Chương 33



"Nhạc tiên sinh, anh thật đúng là âm hồn không tan, ngay cả nơi này anh cũng có thể tiến vào, ngược lại là tôi đã coi thường anh rồi!"

Nghĩ đến chuyện ban ngày, anh vội vàng gọi điện thoại về nước, nhưng lại có được tin tức trả lời không thuyết phục về việc di dân của Hách Diêu Tuyết.

Lúc này gặp lại bộ dáng Nhạc Ân Trạch ôm lấy cô, kích thích lên ý chí chiến đấu dâng trào khi đàn ông gặp phải cường địch.

Nhạc Ân Trạch này quả thật có chút bản lãnh. Nghĩ vậy, Lục Minh Phong dời ánh mắt về phía Hách Diêu Tuyết.

Đây là cô gái làm anh nhất kiến chung tình, hiện tại càng trở thành một người phụ nữ thành thục quyến rũ, chỉ là trên mặt treo lên một chút ưu thương không gạt bỏ được, làm cho người ta nhịn không được muốn ôm cô vào lòng….

Đang lúc này, một người đàn ông, mỗi hành động giơ tay nhất chân đều lộ ra dán vẻ quý tộc đi đến phía trước yến tiệc, cầm microphone trong tay nói: “Buổi tối tốt lành các quý bà, quý ông.” Mọi người dừng nói chuyện, xoay người nhìn về phía người đàn ông. Nhìn thấy đã hấp dẫn được sự chú ý của mọi người, người đàn ông nói tiếp: “Hôm nay là Y Lâm phu nhân cố ý chuẩn bị yến tiệc này vì mọi người, hiện tại xin mời Y Lâm phu nhân xinh đẹp bước ra.”

Khách quý được mời tới hiển nhiên là biết rõ Y Lâm phu nhân là người nào, không hề keo kiệt mà vỗ tay. Trong tiếng vỗ tay “đôm đốp” nhiệt liệt, một dáng người cao gầy, thoạt nhìn là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi đi tới. Bà không có lắc eo lung tung, nhưng lại tự nhiên toát ra một tầng quyến rũ, không thể nghi ngờ mà phô bày sự quyến rũ của phụ nữ, làm cho người ta nhịn không được nhẹ nhàng chuyển tầm mắt về phía trên chiếc eo đong đưa kia.

Còn chưa nói chuyện, bà liền lộ ra một nụ cười mê người “Rất vui vì hôm nay có cơ hội ở cùng một chỗ cùng các quý bà, quý ông tinh anh, thành công đến từ các quốc gia, cũng cám ơn chủ nhà, Mike. Nhân viên camara hào phóng chuyển máy quay đến chỗ mọi người hội tụ. Buổi yến tiệc này thứ nhất là vì muốn gặp đám bạn cũ cùng một số người bạn tôi đã ngưỡng mộ từ lâu; thứ hai là muốn giới thiệu con trai tôi để mọi người biết mặt.”

Trong đám người lập tức truyền đến một trận tiếng xì xầm bàn tán. Mọi người thấp giọng thăm hỏi nhau về chuyện này. Phần đông khách quý tham gia yến tiệc đều biết Y Lâm phu nhân, số ít người còn chưa gặp qua cũng biết bà là một người phụ nữ Nga có bản lĩnh cao cường, nhưng lại chưa từng nghe nói bà đột nhiên lại xuất hiện một đứa con trai.

Tiếp theo, ánh mắt bà nhìn về phía nào đó trong đám người, nói: “Andrew, đến đây chào hỏi mọi người đi.”

Ánh mắt đám khách khứa theo bà cùng nhau di chuyển, quét về phía một người đàn ông trong đám người, mà đám người bên cạnh anh lại lui ra mấy bước, triệt để bày ra vị trí của anh trước mặt mọi người.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều trở nên phát sáng.

Đây là một người đàn ông cả dáng người hay khí chất đều rất xuất sắc, thật sự là nhìn thế nào cũng cực kỳ tuấn tú. Huống chi anh lại là con trai của Y Lâm phu nhân, liền đại biểu cho tương lai anh s~ thừa kế đế quốc buôn bán giàu có sung túc của mẹ anh.

Đứa con của trời, cũng chỉ có thể dùng từ ngữ như vậy để hình dung người đàn ông này.

Nhạc Ân Trạch vẫn là bộ mặt nhạt nhẽo, lạnh lùng ngàn năm không đổi gật đầu chào mọi người, sau đó nhẹ nhàng nắm tay Hách Diêu Tuyết, đi đến trước mặt Y Lâm phu nhân.

Y Lâm phu nhân cười ôm anh một cái, thấp giọng nói: “Con trai của mẹ, đây là vũ đài mẹ cố ý chuẩn bị cho con, tiếp theo con có thể tận tình phơi bày bản thân.”

Nhạc Ân Trạch lại hơi nhíu mày, sau đó liền giãn ra, xoay người nhìn về phía khách nhân, dùng tiếng Anh lưu loát nói: “Xin chào mọi người, tôi tên là Nhạc Ân Trạch, rất hân hạnh được gặp các vị tiền bối.” Lại là một trận tiếng vỗ tay, tiếng vỗ tay ngừng, anh lại tiếp tục nói: “Hôm nay bà xã của tôi, Hách Diêu Tuyết, cũng rất hân hạnh được gặp mọi người. Hy vọng về sau lúc các vị đến Trung Quốc, có thể liên lạc với tôi, tôi nhất định sẽ làm một chủ nhà hào phóng, tiếp đãi các vị khách quý.”

Lời ít mà ý nhiều, sau khi nói xong liền vươn tay nắm lấy cô gái bên cạnh, gật đầu chào mọi người một chút, liền chuẩn bị xuống đài.

Từ lúc ánh mắt tân khách bắt đầu chú mục vào Nhạc Ân Trạch cùng cô, Hách Diêu Tuyết cũng có chút sợ ngây người. Cô thật không ngờ anh đột nhiên lại biến thành tiêu điểm của mọi người, cũng đặt cô vào trong ánh hào quang, điều này làm cho cô rất không quen, chỉ có thể máy móc bị anh kéo đi, đến bây giờ còn chưa phản ứng kịp.

Nhưng mà, anh đã nói cái gì? Bà xã?..... Bà xã? Bản thân khi nào thì biến thành bà xã của anh. Hách Diêu Tuyết như người trong mộng mới tỉnh, vừa định há miệng nói chuyện, Nhạc Ân Trạch liền tăng thêm lực đạo nắm tay cô.

Lúc này, cô đột nhiên phát hiện anh họ đang đứng phía sau cùng trong đám tân khách, đang vẫy tay với cô, phía sau là hai người đàn ông vạm vỡ. Anh họ nhìn thấy cô phát hiện bản thân, giống như có chút hưng phấn, miệng đang nói gì đó, nhưng còn chưa nói xong, hai người đàn ông vạm vỡ đứng phía sau đã kẹp hai bên trái phải anh họ giống như đang kẹp một con gà con, xoay người bước nhanh tiến về một cái phòng nhỏ cách hội trường mười thước. Anh họ bị kè đi, một bên cố gắng quay đầu nhìn cô. Trong lòng Hách Diêu Tuyết chợt trầm xuống, cô biết đây là cảnh cáo của anh đối với cô. Cô há miệng thở dốc, cuống cùng cũng không lên tiếng nói thêm gì. Cô không chú ý Y Lâm phu nhân đứng bên cạnh khi nghe được hai chữ “bà xã” đã nhíu mày, liếc nhìn cô một cái.

Yến tiệc kiểu này bình thường không có chủ đề gì, đều là các khách nhân tự do nói chuyện với nhau. Y Lâm phu nhân hiển nhiên tuyệt đối là nhân vật chính trong yến tiệc, phút chốc đã bị mọi người vây xung quanh. Mà Nhạc Ân Trạch lộ ra thân phận trước mặt mọi người, cũng lễ phép chào hỏi, đã hoàn thành sứ mệnh của bản thân. Anh cũng vui vẻ thoải mái, mang theo Hách Diêu Tuyết lướt qua đám người, đi vào căn phòng nhỏ có anh họ của cô.

Trong đám người Lục Minh Phong hiện tại rất không tốt. Anh bị thân phận đột nhiên thay đổi của Nhạc Ân Trạch làm cho hôn mê rồi.

An không rõ, rõ ràng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, ngoài phá của cùng dòng máu lai tạp chủng, thế nào đột nhiên lòi ra một người mẹ có quyền có thế, trong nháy mắt biến thành một người đàn ông cao phú soái? 

Nhớ lại anh từng ở trước mặt người đàn ông kia bộc lộ ra một chút cảm giác về sự ưu việt, bây giờ đều biến thành giọng điệu cay độc phản kích.

Lục Minh Phong vẫn luô tin tưởng chỉ có tài năng cùng bản lãnh của bản thân mới có thể săn sóc cho Hách Diêu Tuyết, cũng chỉ có tài năng cùng bản lãnh của bản thân mới có thể cho cô hạnh phúc chân chính. Tuy Nhạc Ân Trạch chiếm được cơ hội đến trước, nhưng anh vẫn tin tưởng có thể đoạt lại cô. Nhưng mà, tình huống hiện tại làm cho anh không còn tin tưởng được nữa, chỉ có thể mất mát nhìn Nhạc Ân Trạch bá đạo kéo Hách Diêu Tuyết ra khỏi tầm mắt của anh.

Đi vào phòng nhỏ, Hách Diêu Tuyết liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh họ đang ở trước một cái bàn ăn rộng lớn bày đầy các loại đồ ăn tinh xảo, thỉnh thoảng lại cầm lấy một ít nhét vào trong miệng.

Cô cảm thấy mũi ê ẩm, mấy ngày nay anh họ đã chịu bao nhiêu đau khổ, nhìn tướng ăn chật vật này, giống như dân chạy nạn vừa được thả ra từ trong doanh trại.

“Anh….” Hách Diêu Tuyết kêu một tiếng, rốt cục không thể tiếp tục được nữa, kích động nhào qua vươn tay ôm lấy anh họ.

Lúc trước Hách Vĩ Ba bị đánh bị tím cả người, bây giờ đã biến mất không sai biệt lắm, chính là lúc đăng vui vẻ ăn uống lại bị em gái đột nhiên ôm chằm lấy, nhất thời nghẹt thở, trợn mắt vươn tay lấy ly nước trái cây há mồm to uống ực một ngụm, xém chút nữa là bị nghẹn.

“Aiz, bà cô, ôm ấp của mỹ nhân đúng là anh không thể tiêu thụ nổi. Lần này kém chút nữa em ôm chết anh rồi.” Hách Vĩ Ba trải qua trắc trở lần này thế nhưng cũng không có gì thay đổi, vẫn là đức hạnh cà lơ phất phơ như trước kia.

Hách Diêu Tuyết giận đến mức đưa tay đấm vào ngực Hách Vĩ Ba, sau đó nói: “Anh thật đúng là muốn làm cho người ta sợ chết. Lúc trước anh thế nào không mang theo não, như thế nào lại đảm đương nhiệm cụ gián điệp buôn bán? Này tính là cái gì…. Nếu anh có chuyện gì, bảo em….. còn có ba mẹ anh sống như thế nào đây?”

Hách Vĩ Ba lại chẳng hề để ý “Em gái, lại coi thường anh họ có phải không? Nói cho em nghe, chỉ còn kém một chút, chỉ một chút xíu nữa thôi anh liền có thể tra ra được toàn bộ chi tiết của đối phương. Dám ngáng chân chú anh, hại cho các người tan nhà nát cửa, anh sẽ cho tên tiểu nhân này chịu không nổi.”

Đoạn đối thoại của Hách Vĩ Ba giống như một chậu nước lạnh từ từ tưới lên người cô làm cho trái tim cô đóng băng. Cô nhớ lúc trước anh họ là đi nằm vùng trong công ty của Nhạc Ân Trạch, mà hiện tại lời lên án xác thực của anh họ không phải nói đầu sỏ hại chết ba mẹ Hách là Nhạc Ân Trạch hay sao?

Đúng lúc này, Nhạc Ân Trạch đã đi tới, vươn tay theo thói quen định đặt lên bờ vai Hách Diêu Tuyết. Hách Diêu Tuyết liền xoay mạnh người, giáng một bạt tay lên trên mặt anh, trong lúc nhất thời căn phòng nhỏ cực kỳ yên tĩnh. Hách Vĩ Ba chuẩn bị tiến công một phần sữa đặc, kết quả bị một bạt tay của cô làm cho sợ tới mức đánh rơi sữa đặc lên giày. Anh không thể tin được Hách Diêu Tuyết luôn luôn là một tiểu thư khuê các lại sẽ ra tay đánh người, mà đối tượng bị bạt tay lại là Nhạc Ân Trạch?

Sắc mặt Nhạc Ân Trạch trước sau như một rất bình tĩnh, một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ thẹn quá thành giận sau khi bị đánh. Nếu không phải trên mặt còn có dấu bạt tay, gần như làm cho người khác nhìn vào liền nghĩ chuyện bạt tay vừa rồi chỉ là ảo giác. Anh còn chậm rãi buông cánh tay vừa đưa về phía cô, lẳng lặng nhìn cô, trong ánh mắt toát lên hương vị nói không nên lời.

Hách Vĩ Ba cẩn thận dè dặt nói: “Em gái, tuy rằng tên nhóc Ân Trạch này có chút chuyện không nói ra, anh bị bắt trói đánh cả nửa ngày, cậu ấy mới tiến vào cứu anh ra, nhưng mà cũng không đến mức phải ăn bạt tay chứ?”

"Cái gì?" Hách Diêu Tuyết quay lại nhìn anh họ của mình “Không phải anh ấy bắt anh đi sao?” 

Hách Vĩ Ba bị cô hỏi có chút ngốc “Làm sao có thể? Anh cùng Ân Trạch từ thời trung học đã là anh em chí cốt. Lúc trước anh đi Vanda nằm vùng, Ân Trạch cũng không biết, sau khi biết liền kêu anh rút lui, đáng tiếc lão tử tham lớn, kết quả bị lộ tẩy, bị bắt, vẫn là Ân Trạch cứu anh. Nhưng mà tên nhóc này vẫn nên bị đánh, sau khi cứu anh, cậu ấy không lập tức thả anh xuống, thế nhưng còn lấy điện thoại ra chụp hình. Mẹ nó, chuẩn bị dựng thành phim ngắn tham gia giải Oscar sao?”

Hách Diêu Tuyết nghe anh họ nói xong, mới biết bản thân đã hiểu lầm Nhạc Ân Trạch, trong lòng có chút áy náy. Nhưng mà nghe anh họ nói anh còn chụp hình anh họ, cô bỗng nhiên phản ứng kịp…. Đây không phải là hình ảnh lúc trước anh mang ra uy hiếp cô phải mặc trang phục người hầu cho anh xem à?

Thì ra anh vốn đang lừa gạt cô!

Nghĩ đến bản thân bị khuất nhục lúc đó, lửa giận của Hách Diêu Tuyết liền bùng lên, giương tay chuẩn bị cho Nhạc Ân Trạch thêm một cái tát. Đáng tiếc lúc này, cổ tay trắng mịn của cô bị anh chặt chẽ nắm giữ.

Người đàn ông lạnh như băng nói: “Nếu em cảm thấy chịu thiệt, anh có thể cho người treo anh họ em lên, thật sự đánh một trận, cũng không uổng cái tát này của em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.