Yêu Phải Một Mảnh Tuyết

Chương 40



Lục Minh Phong cũng không ở lại Cát Long quá lâu. Anh rời khỏi khoảng chừng một tuần lễ. Trong một tuần lễ này chỉ có người làm da đen còn có một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi người Trung Quốc chăm sóc cô.

Hách Diêu Tuyết bị nhốt ở trong phòng, cửa sổ cũng bị khóa chặt, căn bản không có cách nào liên lạc cùng với người bên ngoài.

Mỗi ngày cô chỉ có thể ngồi trên ghế sô pha, suy nghĩ không biết lúc này Nhạc Ân Trạch có phát hiện hành tung của cô hay chưa?

………

Gương mặt Nhạc Ân Trạch lạnh lùng nhìn văn kiện bưu điện vừa chuyển phát đến, từ bên trong đổ ra là mấy tấm ảnh Hách Diêu Tuyết xinh đẹp bất lực bị trói trên giường. Không thể không thừa nhận, người chụp hình cùng hình ảnh được chụp ra đều có kỹ thuật rất tốt, không có chỗ nào là không đẹp.

Nhạc Ân Trạch nắm chặt hai tay, phản xạ có điều kiện vò nát mấy tấm ảnh, hít sâu một hơi, chại chậm rãi thả mấy tấm ảnh ra. Phân phó người lấy kính lúp, cẩn thận nhìn hoa văn đặc thù trên ga giường Hách Diêu Tuyết nằm, sau đó lấy hoa văn kia lên mạng tra xét.

Mẹ của anh có quan hệ tốt với một quản lý tình báo một nước lớn, thường xuyên qua lại với nhau, rất nhanh chóng liền có được kết quả. Đây là một loại ký hiệu cầu phúc ở Cát Long, dân bản xứ thường hay thêu hoa văn này ở trên chăn gối để cầu xin an khang.

Loại vu thuật này có rất ít người, tuy rằng không loại trừ khả năng người bản xứ mang người rời bến, nhưng xác suất Hách Diêu Tuyết đang ở Cát Long là rất lớn.

Ngày đó sau khi Hách Diêu Tuyết mất tích, Nhạc Ân Trạch gần như lật ngược Bắc Kinh lên mấy lần, nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng Hách Diêu Tuyết. Về sau, Đổng Khải rốt cục vượt qua kỳ nguy hiểm.

Trời sanh trí nhớ siêu quần, Đổng Khải có thể thuận lợi sao chép lại một tờ trong số tài liệu kia. Tuy rằng không đủ chứng cớ để tố giác, nhưng toàn bộ chứng cớ đều chỉ hướng một người, đó chính là chú của Lục Minh Phong, thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Là nhân viên quan kế toán quan trọng nắm giữ kinh tế, cũng là mệt nhân vật có nền tảng thâm hậu. Chỉ là không nghĩ tới lòng tham rắn nuốt voi, ông ta thế nhưng vói bàn tay xa như vậy. Nếu sổ sách là thật, như vậy tài sản ông ta trộm chuyển ra nước ngoài dù có bắn chết mười lần cũng không đủ.

Nhạc Ân Trạch lần nữa cầm theo ảnh chụp, mặt sau có một dòng chữ: Dừng tay lại, bằng không tự gánh lấy hậu quả!

Người này xem ra thật sự hiểu anh rất rõ, lời nói uy hiếo lại viết trên ảnh chụp Hách Diêu Tuyết bị nhục nhã, anh tự nhiên sẽ không đồng ý cầm nó đi báo cảnh sát.

Thật ra thì Lục Minh Phong không cần phải làm như vậy. Bởi vì anh không tính toán báo cảnh sát. Làm như vậy chẳng phải rất tiện nghi cho bọn họ rồi sao?

Bởi vì Nhạc Ân Trạch mệnh lệnh cho thủ hạ trong công ty tiếp tục hành động. Trong lòng Lục Minh Phong nóng nảy chỉ huy “dập lửa”. Hiện tại bản thân ở tổng công ty bên Thượng Hải, bày ra bộ dáng không liên quan đến mình, nhưng Nhạc Ân Trạch mười phần khẳng định, Hách Diêu Tuyết hiện tại đang ở ngay trong tay hắn ta.

Anh liều mạng kiềm chế bản thân, không thèm nghĩ thời gian này cô đã gặp phải những gì. Dù sao tranh thủ thời gian là việc làm trước tiên, anh phải nhanh chóng cứu được cô.

Ngựa không ngừng gió bí mật chạy tới một khách sạn vùng ngoại ô ở Cát Long, Nhạc Ân Trạch chấp hai tay sau lưng đứng trước cửa sổ nhìn đồng ruộng xa xa, miệng nhếch lên cũng không biết đang nghĩ cái gì. “Cốc cốc” trên cửa truyền đến tiếng gõ, cửa vừa mở, một người đàn ông trung niên người Mã Lai đi vào, đi thẳng tới sau lưng Nhạc Ân Trạch. Anh xoay người trở lại, nói: “Chú Hồng, có tin tức gì không?”

“Tìm được. Lục Phong có một căn biệt thự trên sườn núi ở phía Tây Nam vùng ngoại ô ở Cát Long, cách nơi đây hơn 100km.

Biệt thự này bình thường chỉ có người làm, rất vắng vẻ, thời gian gần đây thường xuyên có người mua đồ ăn đưa vào, hẳn là có người vào ở.

Lục Minh Phong ở trong nước vẫn là bộ dáng khiêm tốn, bất quá ở đây hoàn toàn phô bày ra. Hắn ta chẳng những hối lộ quan lớn, còn có liên hệ với phản quân của nước láng giềng. Gần biệt thự có nuôi dưỡng lực lượng vũ trang của bản thân, nghiễm nhiên ra dáng một vị hoàng đế một cõi.”

“Biết bọn họ có bao nhiêu người không?”

“Tôi điều tra được bình thường trong biệt thự có mười mấy người, đều là những tên hung ác có tiếng ở Cát Long. Lục Minh Phong mỗi lần đến đều sẽ triệu tập một nhóm người đi lại bảo vệ, phỏng chừng có hai mươi đến ba mươi người. Chung quanh biệt thự đều có thiết bị dò xét tự động cùng bảo vệ công kích an toàn. Bên người bọn họ cũng có thiết bị, một khi người ngoài tiến vào khi vực cảnh giới sẽ phát ra cảnh báo chuẩn bị công kích.”

Mặt Nhạc Ân Trạch không đổi lắng nghe, nói thẳng “Phương diện người tôi sẽ chuẩn bị, chú đánh tiếng với đám người cục cảnh sát trước. Không cần nói rõ địa điểm, chỉ cần nói buổi tối có tiếng bắn nhau thì trong vòng một tiếng đồng hồ phải đến. Phương diện tiền bạc phóng khoáng một chút, tốt nhất là nhét cho bọn họ nuốt không trôi là tốt nhất. Đêm nay chúng ta phải đi san bằng hang ổ của Lục Minh Phong.”

Rạng 4 giờ sáng, chính là khoảng thời gian tối tăm trước bình minh, đường nhỏ đi lên núi đột nhiên truyền đến một trận chấn động, chỉ chốc lát một chiếc xe việt dã, một chiếc GMC cùng mấy chiếc xe tải cấp tốc chạy qua.

Vì để tránh cho bị phát hiện, xe không mở đèn, tài xế xe đều mang kính nhìn ban đêm, dưới ánh trăng mờ tối nhìn rất rõ ràng con đường phía trước. Vì giảm nhỏ âm thanh, động cơ xe đều bị a-mi-ăng thật dày bao lại, ngoài ba thước gần như không nghe được tiếng động. Im hơi lặng tiếng, mấy chiếc xe đã đến gần biệt thự.

Cửa xe mở ra, Nhạc Ân Trạch cùng chú Hồng bước xuống, tiếp theo là mười mấy lính đánh thuê da trắng cường tráng. Không giang bên trong xe cũng không lớn lập tức có vẻ trống trải, chỉ có hai người da đen vừa ốm vừa cao ngồi ở chỗ kia, trong tay mỗi người nâng một cái máy tính xách tay loại nhỏ.

Nhạc Ân Trạch gật đầu về phía chiếc xe việt dã bên kia. Một thiếu niên bản địa tóc dài, khuôn mặt có chút lạnh lùng, bước xuống xe việt dã, từ trong lồng ngực lấy ra một cái mắt kính cẩn thận mang vào, lại điều chỉnh nút áo, sau khi chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa liề giống như một con mèo cúi đầu nhẹ nhàng tiến về phía biệt thự.

Lộ tuyến của người thiếu niên tóc dài rất quái dị, một hồi đi thẳng, một hồi rẽ ngoặc, một hồi đi vòng vèo, di chuyển không theo quy tắc chung quanh biệt thự, giống như một đứa bé tùy tay vẽ chơi trên tờ giấy, Đông vòng Tây vòng. Mười phút sau, thiếu niên tóc dài trở về, dùng tiếng Trung không quá lưu loát nói với Nhạc Ân Trạch “Tổng cộng có trang bị mười hai thiết bị cảnh giới, tôi đều phủ thứ anh đã cho tôi lên bên trên rồi.”

Nhạc Ân Trạch gật đầu, không nói gì.

Trong buồng xe, hai người da đen lập tức tiến hành công việc, mười đầu ngón tay linh hoạt tung bay trên bàn phím cao cấp, chỉ nghe thấy tiếng gõ “tạch tạch” cùng tiếng bàn phím vang lên. Năm phút sau, một người da đen hung hăng vung nắm tay xuống, Nhạc Ân Trạch lập tức ngẩng đầu nh`in chăm chú hắn. Chú Hồng tiến vào trong xe nói vài câu tiếng Mã Lai với hắn, sau đó xuống xe nhẹ giọng nói với Nhạc Ân Trạch “Hacker đã thu phục, cảnh báo cùng công kích tự động đã bị tê liệt rồi.”

Nhạc Ân Trạch không nói gì, nhìn chú Hồng, đi đầu vọt về phía biệt thự, vài lính đánh thuê theo sát phía sau.

Lúc chú Hồng vọt tới trước cửa biệt thự, đột nhiên tăng tốc, “ầm” một tiếng, thân thể đánh mạnh vào cửa gỗ nặng nề, cửa gỗ chấn động một chút. Ông lắc mình một cái tránh ra vị trí, tiếp theo vài lính đánh thuê cũng đập mạnh vào cửa.

Cửa gỗ mặc dù dầy cộm nặng nề, nhưng cũng chịu không được va chạm như vậy. Lúc Nhạc Ân Trạch lại đập vào “ầm” một tiếng bị khai phá. Nhạc Ân Trạch dẫn đầu đi trước vọt vào trong.

Lục Minh Phong mời đến đám bảo vệ Mã Lai, bởi vì nhiều năm không có việc gì làm nên có phần buông lỏng, phần đông đều đã đi ngủ, chỉ còn năm người ở lại trực đêm. Nhưng mà khi Nhạc Ân Trạch phá cửa bọn họ đều đã bừng tỉnh. Đám người này đều là tội phạm chạy trốn chân chính, mấy năm nay được Lục Minh Phong cung phụng, lần này gặp xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, một đám ngay cả quần áo cũng chưa mặc, cầm lấy vũ khí, thân thể trần truồng liền vọt ra ngoài.

Chú Hồng vừa mới xông lên bậc thang thứ năm, liền gặp được một tên bảo vệ theo dõi chạy đến. Bảo vệ vung côn, từ trên cao sử dụng lực bổ mạnh xuống trán của đối phương.

Tốc độ của chú Hồng vốn đã rất nhanh, lúc này lại đột nhiên tăng tốc, nhảy vào trong lòng bảo vệ, tay trái chặn lại côn trong tay bảo vệ, tay phải bổ vào hầu kết của đối phương. Bảo vệ lập tức toàn thân vô lực, té lăn trên mặt đất. Ông đoạt lấy cây côn, vượt qua bảo vệ, một hơi vọt tới lầu hai.

Lúc này bốn người bảo vệ theo dõi khác cũng chạy tới, ở lầu hai triển khai một hồi kịch chiến.

Nhạc Ân Trạch dưới sự bảo vệ của mấy lính đánh thuê, đá văng mấy người bảo vệ chặn đường, đi theo phía sau chú Hồng. Chú Hồng mang theo hai người vứt bỏ triền đấu cùng đám bảo vệ, chạy về phía trên lầu. Nhưng thời điểm chạy tới trước cửa, đã từng là cộng sự cùng ba Nhạc Ân Trạch ở nước ngoài, ông liền lập tức cảm thấy không đúng.

Ông tay mắt nhanh lẹ ngăn lại cánh tay chuẩn bị đẩy cửa của lính đánh thuê, dán lỗ tai vào nghe động tĩnh phía sau cửa “tích tắc” âm thanh xuyên thấu vào cánh cửa đánh thẳng vào màng tai.

Con ngươi chú Hồng lập tức co rút lại, trong không khí tỏa ra khí nitrat nhàn nhạt, hơn nữa âm thanh “tích tắc” càng chứng minh suy đoán chợt hiện ra của ông vừa rồi.

“Không được! Ân Trạch đi mau! Nơi này có bẫy!”

. . . . . .

Lúc này trên biển ánh sao tán lạc, có vẻ cực kỳ lành lạnh, một chiếc du thuyền theo gió biển cùng tiếng sóng lơ lửng trôi nổi trên biển, cũng không có khởi động động cơ thuyền chạy đi, giống như đang cố chờ đợi cái gì đó.

Vốn nên tại Thượng Hải xử lý công việc, Lục Minh Phong một thân quần áo màu trắng hàng ngày tao nhã, ngồi trên ghế dựa ở boong tàu. Bên cạnh hắn là Hách Diêu Tuyết bị dây trói chặt, lúc này cô bị ép buộc thay bộ bikini màu trắng, dây thừng màu đỏ trói buộc tràn ngập ý tứ chiếm đoạt, phô bày đường cong cùng bộ ngực no đủ của cô càng rõ ràng.

Lục Minh Phong ngửa đầu uống một ngụm rượu, sau đó vươn tay kéo Hách Diêu Tuyết qua, nắm cằm cô, mớm rượu vào trong miệng cô.

Hách Diêu Tuyết bị nồng độ cồn cao trong rượu làm cho ho khan, khuôn mặt đỏ ửng.

Mà Lục Minh Phong lại mỉm cười xoay đầu cô nhìn về phía bọn họ vừa rời khỏi.

“Biết lúc này, Nhạc Ân Trạch đang làm cái gì không? Hắn giống như con chó đói ngửi được mùi thức ăn, tự cho rằng đã tìm được anh, còn cố ý ngáng chân anh ở Thượng Hải, lại chẳng biết đã lọt vào cái lồng bắt chó của anh. Muốn theo anh đoạt?

Vì một ngày này, anh đã nhẫn nhịn rất lâu, vì muốn cho hắn ta ngay cả hài cốt cũng không còn.” Nói xong, cầm lấy điều khiển từ xa, nhẹ nhàng mà ấn vào cái nút màu vàng bên trên.

Trong khoảnh khắc, tại phương hướng căn biệt thự bọn họ vừa rời khỏi, đột nhiên truyền đến một tiếng nổ thật lớn, lửa bốc lên tận trời trong màn đêm hết sức chói mắt.

Trái tim Hách Diêu Tuyết trong khoảnh khắc tiếng nổ truyền ra liền thắt lại. Bởi vì trước đó cô nghe được Lục Minh Phong nói điện thoại. Trong điện thoại người đàn ông bên đầu dây kia nói với Lục Minh Phong, Nhạc Ân Trạch đã rơi vào bẫy, đã vọt vào trong biệt thự trang bị thuốc nổ.

Vốn là cô còn tồn tại một tia may mắn, hy vọng thời điểm bomb nổ mạnh Nhạc Ân Trạch có thể rời khỏi. Nhưng sau khi nghe Lục Minh Phong nhận điện thoại, lập tức khởi động thiết bị điều khiển, không hề lưu lại bất kỳ cơ hội chạy trốn nào cho người bên trong.

“Không ——!” Hách Diêu Tuyết bi phẫn hét lên. Cô vốn nghĩ rằng sau khi ba mẹ qua đời, bản thân liền không còn có cảm xúc bi thương như vậy.

Nhưng mà nghĩ đến người đàn ông cao ngạo kia lúc này bị tạc tan xương nát thịt, Hách Diêu Tuyết chỉ cảm thấy có một bàn tay to hung hăng bóp lấy trái tim của cô, có cảm giác hít thở không thông.

Cô vốn tưởng rằng bản thân cực kỳ hận người đàn ông bá đạo lãnh khốc kia, nhưng từ khi bản thân bị bắt cóc, không lúc nào không nghĩ đến Nhạc Ân Trạch khi nào có thể xuất hiện….. Thì ra, người đàn ông này bất tri bất giác đã mang lại cho cô cảm giác an toàn mười phần. Thậm chí, cô vừa hiểu ra, vì sau lúc trước nghe được lời em gái nuôi của anh nói, bản thân sẽ tức giận như vậy. Thì ra, sớm trong lúc bất tri bất giác, bản thân đã động tâm với người đàn ông này.

Năm đó, lúc bị anh đuổi khỏi bệnh viện thì khóc đến thương tâm muốn chết như vậy, có phải khi đó bản thân đã thích người anh trai ôn nhu săn sóc kia hay không?

Nhưng mà, hiện tại nghĩ lại tất cả, đã không còn ý nghĩa gì nữa. Người đàn ông đã vì cô mà tán thân trong biển lửa, đã không cách nào xuất hiện trước mắt cô nữa rồi.

Hách Diêu Tuyết rốt cuộc không thể khống chế được nữa, nghẹn ngào khóc lớn lên.

Lục Minh Phong vươn tay nắm lấy cô, nhẹ nhàng mà nâng cằm cô lên, vuốt ve môi cô, nói: “Thế nào? Khóc rồi hả? Xem ra em thật sự động tâm đối với cái đồ tạp chủng kia. Chỉ là không sao, không cần lo lắng không có đàn ông thương tiếc em. Tuy rằng anh nghiêm túc tuân thủ lễ nghi của người Trung Quốc, không chạm vào phụ nữ có chồng, nhưng em hiện tại đã trở thành quả phụ trẻ tuổi, tịch mịch khó nhịn. Anh cũng không để ý em đã bị tên Nhạc Ân Trạch tạp chủng kia làm bẩn, chỉ cần em ngoan ngoãn, về sau mỗi buổi tối, anh đều sẽ dùng tình dịch của anh rót đầy cơ thể của em, rửa sạch dơ bẩn trên người em….. Đến lúc đó, anh sẽ cho phép em sinh một hai đứa nhỏ cho anh, để cho em có thể triệt để ghi nhớ, chồng của em là ai.”

Lời nói tà ác của Lục Minh Phong làm Hách Diêu Tuyết ghê tởm. Cô liền há miệng cắn ngón tay đang duỗi ra của hắn.

Đáng tiếc còn chưa sử dụng lực, Lục Minh Phong đã tay mắt nhanh nhẹn kìm cằm của cô lại, nặng nề ném cô lên trên ghế dựa.

Không biết vì sao, một cảm giác khô nóng ức chế chậm rãi xâm nhập vào thân thể Hách Diêu Tuyết, rung động khôn kể làm cho cô liều mạng kẹp chặt hai chân trắng nõn.

Lục Minh Phong hả hê đứng dậy, nhìn không chuyển mắt hai gò má đỏ ửng, phấn nộn như đào mật, cùng thân thể hơi vặn vẹo của Hách Diêu Tuyết. Cảm giác thoải mái khi đánh bại kẻ thù lâu năm, có thể so với thuốc tráng dương. Hiện tại phối hợp với “pháo hoa” tráng lệ cách đó không xa, một cuộc hoan ái vui vẻ nhiệt tình càng là phương thức ăn mừng tuyệt hảo.

Mà hắn sẽ thay Nhạc Ân Trạch yêu thương vưu vật trước mắt này thật tốt. Nghĩ vậy, Lục Minh Phong mỉm cười ôm lấy Hách Diêu Tuyết đang vặn vẹo, đi về phía phòng ngủ xa hoa trên thuyền.

Tài sản Lục Minh Phong sở hữa cơ bản đã bí mật chuyển ra nước ngoài, trên đại dương màu lam, thậm chí hắn còn mua một hòa đảo. Tuy rằng chú mấy ngày gần đây không được tốt, nhưng cây đổ thì bầy khỉ tan rã, cũng không ngã trên thân hắn, dù sao ngay cả quốc tịch hắn cũng đã sửa đổi rồi.

Vì cô gái trước mắt này, Lục Minh Phong thật là không từ thủ đoạn. Hách Diêu Tuyết chính là có một loại ma lực khó diễn tả bằng lời, ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy cô, liền khát vọng biến cô thành của riêng mình.

Hối hận duy nhất của Lục Minh Phong là chọn con đường làm một anh trai ôn nhu, không bằng giống như Nhạc Ân Trạch cứng rắn nuốt vào như vậy mới tốt.

“Đáng giận, anh….. Anh cho tôi uống cái gì?” Lúc này dây thừng trên người Hách Diêu Tuyết đã được cởi bỏ, nhưng sắc mặt ửng hồng nằm sấp trên giường hoàn toàn không có chút sức lực. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Minh Phong chậm rãi cởi bỏ quần áo, lộ ra khuôn ngực cường tráng.

Lục Minh Phong tháo mắt kính xuống. Ngày thường lịch sự tao nhã, phút chốc trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị “Đây chính là thuốc hoàng thất Trung Đông chuyên dùng để điều giáo nô lệ, có phải rất chờ mong hay không?”

“Không. . . . . . Khốn kiếp.”

Hách Diêu Tuyết từ torng ánh mắt đầy tơ máu của Lục Minh Phong, đoán được chuyện sắp xảy ra, liều mạng vặn vẹo thân mình trốn về phía mép giường. Nhưng bất đắc dĩ cả người vô lực, mặc cho cô giãy giụa đến mức đai an toàn của bikini tuột ra, cũng không thể thoát khỏi phạm vi chiếc giường lớn, lại làm cho hai bầu ngực phô bày càng thêm sinh động.

Có lẽ là kịch liệt vận động làm tăng tốc độ phát huy của thuốc, Hách Diêu Tuyết dần dần cảm thấy sức lực tay chân càng nhỏ, gần như là dựa vào bản năng mà động đậy thân thể. Tệ hơn chính là, bộ phận trong cơ thể dấy lên ngọn lửa khô nóng khó nhịn, cảm giác kỳ quái vừa thẹn vừa sỉ nhục bắt đầu dâng lên từ bụng, hơn nữa theo mỗi lần vặn vẹo ma sát, thế nhưng lại truyền tới cảm giác thoải mái khó diễn tả bằng lời. Cô muốn cắn đứt đầu lưỡi, lấy cái chết trốn tránh chuyện xảy ra sắp tới, nhưng mà lại phát hiện, ngay cả sức cắn lưỡi tự sát cô cũng không có.

“Nhạc Ân Trạch…. Cứu em!” Miệng Hách Diêu Tuyết không tự giác hét lên cái tên đã không còn tồn tại kia, hai mắt dần dần mê ly, nhưng lại vì cái tên vừa kêu ra mà rơi lệ.

Thế nhưng âm thanh nhỏ vụn kia, rất nhanh đã bị dòng điện đột nhiên lan tràn trong cơ thể kích động sạch sẽ, hơi động một chút đều sẽ làm cho cô nhịn không được phát ra tiếng rên khẽ. Hách Diêu Tuyết lúc này chợt phát hiện lý trí vẫn như cũ rõ ràng, nhưng thân thể cô lại bị cảm giác thống khổ mãnh liệt khống chế, khó có thể tự chủ.

Lục Minh Phong đã lột sạch quần áo, lộ ra hung khí dữ tợn, nhanh chóng bước về phía giường lớn, vươn tay sờ về phía bộ ngực mềm mại của Hách Diêu Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.