Yêu Phải Một Mảnh Tuyết

Chương 5



Người đàn ông đi từng bước một đến gần giường, chậm rãi cúi đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn cô gái đang thở hổn hển lại liều mạng kiềm chế nước mắt.

Anh từ từ cúi người, dán vài vành tai cô nhẹ nhàng hỏi: “Đây là người bạn trai em muốn khoe với tôi? Đây là loại tình yêu cao quý của em? Em không đồng ý cởi quần áo trên người sao? Tin hay không chỉ cần tôi nói một câu, hắn sẽ không chút do dự thoát hết quần áo trên người em dâng đến trước mặt tôi?”

Hơi thở nóng hổi của người đàn ông chiếm cứ lỗ tai cô, quanh quẩn không tan. Lời nói buồn nôn lại chân thật tàn nhẫn như kim châm thấy máu bao phủ linh hồn Hách Diêu Tuyết.

Hách Diêu Tuyết chỉ cảm thấy một trận uất ức chắn ở cổ họng làm cho cô không thở nổi lại không thể phát ra âm thanh gì, lồng ngực chậm rãi căng ra dường như sắp nổ tung. Cô giãy dụa, cuối cùng liều mạng hô lên, trong cổ họng lại chỉ phát ra vài tiếng khàn khàn phân tán chứa âm điệu mơ hồ tuyệt vọng “Ba, mẹ........các người đang ở đâu.....”

Giờ khắc này, cô thật không hy vọng ngày đó bởi vì muốn ôn tập bài học mà ở lại trong nhà, mà là ngồi trên chiếc xe lúc ba mẹ gặp chuyện không may kia. Bất luận là rớt xuống vực sâu làm cho không thể nhận ra hình dáng, lửa đốt nổ mạnh đến độ nào đi nữa cũng còn hơn sống trên cái thế giới người lừa ta gạt này. Có hai người thật lòng yêu thương cô bên người cho dù có chết thì cũng đâu có gì đáng sợ.

Nhưng mà hiện tại thì sao? Chỉ còn mình cô sống sót, không hề đề phòng bị người bạn trai tưởng chừng yêu cô thật lòng tự tay đưa đến trên giường một người đàn ông khác, không hề ngăn cản để mặc người vùi dập.

Cái chết so sánh với sự sỉ nhục này thật sự không tính là cái gì......

Nghe được tiếng tên rỉ giống như tiếng con thiên nga sắp chết của cô gái, người đàn ông hơi ngẩng đầu lên. Nhìn biểu tình bất lực tuyệt vọng của cô, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại ẩm ướt, dần dần trượt xuống đè lại món đồ trang sức trên cổ, cảm nhận nhịp đập như có như không.

"Bọn họ đã mất, muốn sống sót, em phải học buông bỏ cái bộ dáng tiểu thư ngày xưa. Phải biết rằng, người muốn sống lâu phải biết học cách cúi đầu thỏa hiệp....em còn có....”

Có lẽ là nước mắt bất lực của Hách Diêu Tuyết đả động đến trái tim lạnh như băng của Nhạc Ân Trạch, anh thế nhưng lại ôm lấy cô, giống như dỗ dành con nít, áp sát ở trong ngực hơi hơi đong đưa.

Đáng tiếc, tia ôn nhu lộ ra ngoài này của anh lại bị một động tác nhỏ của cô đánh tan…..

Có lẽ là phần thuốc kia dần dần biến mất, trên người chậm rãi khôi phục một chút. Hách Diêu Tuyết thật vất vả tích góp sức lực cố gắng lắc lắc đầu, cố gắng không để cho gò má mình tựa vào khuôn ngực rộng rãi của người đàn ông này.

Động tác nhỏ này đương nhiên chạy không thoát khỏi ánh mắt Nhạc Ân Trạch. Anh chậm rãi nhếch miệng, cười thoải mái “Thế nào? Có sức lực lại rồi hả? Cũng tốt.....”

Anh đột nhiên đứng lên, buông Hách Diêu Tuyết ra, mặc cho thân hình mềm mại của cô chảy xuống đến tấm thảm lông lạc đà thật dài.

"Nếu như không học được cũng không sao, tôi sẽ từ từ dạy em....."

Nói xong, anh cầm mấy bộ quần áo nữ giúp việc trên ghế lên. Trên cái tạp dề trắng như tuyết rõ ràng còn dấu giày Hách Diêu Tuyết hung hăn giẫm lên không lâu.

Quần áo giống như ‘thiên nữ tán hoa’ hung hăng ném trên mặt Hách Diêu Tuyết.

"Hiện tại, mặc bộ quần áo này vào! Bằng không lục phủ ngũ tạng của anh họ em cũng sẽ giống như linh kiện bị tháo gỡ, sau đó đóng gói tinh xảo đưa đến chợ đen của Thái Lan.” Lúc nói lời này, trong mắt người đàn ông đều là những mảnh vụn băng trôi nổi.

Hách Diêu Tuyết không dám tin mở to hai mắt nhìn người đàn ông đứng trước mặt cô. Người đàn ông cao lớn đẹp trai như vậy, lại có thể nói ra những lời ác độc đáng sợ thế kia.

Nhưng mà hiện tại, cô biết, mỗi một câu anh nói đều có thể trở thành sự thật, bởi vì —— anh có năng lực này!

Lại thở hổn hển mấy ngụm không khí, Hách Diêu Tuyết cố gắng đứng dậy, tay phải nắm chặt lại mở ra vài lần mới miễn cưỡng nhặt lên quần áo phân tán dưới đất di chuyển đến một bên nhà tắm trong phòng.

"Đứng lại, ai cho em đi vào đó? Ở tại đây thay ra!” Giọng nói Nhạc Ân Trạch giống như chuông tang đâm vào trong tai cô.

"Anh.....” Hách Diêu Tuyết dựa vào cạnh tường, môi phát run nhìn anh, hận bản thân không có lưỡi dao sắc bén xả tên ác ma này ra.

Nhìn Hách Diêu Tuyết không có ý hành động, anh chậm rãi vươn một tay ra, cởi vài nút áo trên người, lười biếng nói: “Hách Vĩ Ba còn sống không.....Còn sống là tốt rồi, nếu nội tạng không tươi thì bán không được giá.....”

Anh không có tiếp tục nói thêm gì bởi vì anh nhìn thấy cô chậm rãi giơ tay lên, khéo xuống khóa kéo sau lưng mình.....

Tuổi 18 thật là tốt!

Da thịt non mịn bóng loáng có thể ấn ra nước, xương quai xanh khiêu gợi, đôi vú mềm mại được áo ngực viền tơ màu hồng nhạt bao lấy tạo nên đường cong xinh đẹp hoàn mỹ. Theo quần áo chảy xuống, càng nhiều đường cong xinh đẹp lộ ra. Cái bụng bằng phẳng, cặp mông hoàn mỹ cùng đôi chân thon dài quyến rũ.

Mặc dù Hách Diêu Tuyết cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận ánh mắt giống như sói của người đàn ông đang nhìn chằm chằm thân thể lõa lồ của cô. Đôi mắt kia đang tuần ra trên da thịt bị lộ ra ngoài. Cô xấu hổ thầm nghĩ nhanh chóng thay xong đồ.

Nhưng vừa muốn mặc vào bộ quần áo người hầu kia thì lời nói lạnh như băng của người đàn ông lại vang lên: “Cởi luôn nội y ra, quần áo người hầu là bên ngoài, mặc bra cùng quần lót, khó coi......”

Tay cầm quần áo run rẩy kịch liệt. Giờ khắc này cô thật muốn liều lĩnh cầm quần áo ném vào mặt người đàn ông này, bước ra khỏi phòng.

Nhưng gương mặt anh họ lay động ngay trước mắt, mạng của anh họ nằm trong tay người đàn ông đang dựa vào đệm mềm trên giường với gương mặt hài lòng.

Nếu như cởi hết quần áo xuống có thể cứu được mạng người anh họ yêu thương mình, như vậy cô không có lựa chọn nào khác......

Chậm rãi đưa tay đến sau lưng, cởi bỏ khóa áo ngực. Trước ngực, hai khối tròn tròn được thoát khỏi trói buộc.

Ánh mắt của Nhạc Ân Trạch từ từ tích tụ ánh sáng, thẳng tấp nhìn đôi nhũ hoa màu hồng non mềm đang nở rộ, miệng lại không nhanh không chậm nói: “Còn có ở phía dưới, cởi!”

Hách Diêu Tuyết tái mặt, nhắm mắt lại, chậm rãi vươn tay cởi chiếc quần lót viền tơ màu hồng nhạt ra, mặc cho nó một đường khoan khoái chảy xuống mắt cá chân trắng mịn.

Khu rừng u ám giữa hai chân cô không hề giữ lại hiện ra trước mắt anh.

Hầu kết anh lên xuống, ánh mắt đáng sợ giống như muốn ăn thịt người. Tuy rằng Hách Diêu Tuyết đã nhắm mắt lại, nhưng vẫn có cảm giác ngay sau đó anh sẽ bổ nhào vào người cô....

Cô chỉ có thể nhanh chóng mặc xong quần áo, dùng mấy miếng vải dệt níu kéo lại chút tôn nghiêm còn thừa.

Nhưng nút áo sau lưng dường như đang đối nghịch với cô, làm thế nào cũng kéo không lên.

Nhạc Ân Trạch nhìn cô đang rối rắm, lên tiếng: “Xoay người lại!”

Hách Diêu Tuyết cắn môi, chậm rãi xoay người lại. Cô cảm giác được anh giống như con báo yên lặng không tiến động đi đến phía sau cô. Mùi đàn ông trên người anh tỏa ra nhiệt khí giống như đang nướng mảnh da thịt lõa lồ sau lưng cô.....

Mà đầu ngón tay của anh cũng lạnh lẽo, trước tiên tới gần bắt đầu từ cút áo ở khe mông, như có như không di chuyển trên da thịt của cô, một chút cài lên, từng cút áo một, chậm rãi lên trên.

Thật vất vả mới cài xong cút áo. Nhạc Ân Trạch giống như đang đùa nghịch búp bê yêu thương, dùng dây buột tóc cho cô, còn cài lên tạp dề nhỏ.

Sau đó anh túm lấy cô đi đến trước gương lớn “Nhìn, đây là em hoàn toàn mới, không còn là hòn ngọc quý trên tay nha họ Hách, mà là nữ nô....của tôi.”

Trong gương, cô bị anh gắt gao kìm trụ, quần áo bó sát người, vải dệt đơn bạc bày ra gợi cảm như ám thị, làn váy ngắn ngủn, khó khăn che đậy cái mông. Nhất là trước ngực bởi vì vải dệt ma sát đã bị lồi ra, cô gái không biết hổ thẹn trong gương chính là cô? Nếu đó không phải là cô, thì là ai.......

Mấy ngày bị khích thích liên tiếp, làm cho cô không có ngày nào là ngủ ngon rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa.

Ngay tại lúc anh thân mật phun ra hai chữ ‘nữ nô’ bên tai cô thì cô cảm thấy nhịp tim đang đập nhanh trở nên thong thả mà tinh thần thì sa sút, thuốc dần dần có tác dụng. Cuối cùng cô hoàn toàn ngã vào trong ngực anh, đôi mắt chậm rãi khép lại, chìm vào bóng tối ác mộng.....

Thân thể không được trầm xuống, trạng thái ngủ mà không ngủ lại nằm mơ trở nên cực kỳ rõ ràng.

Thậm chí ngay cả chi tiết nhỏ tưởng chừng bị lãng quên cũng giống như thủy triều xuống sau bờ đá, từng chút một hiện ra.

Tiệc sinh nhật 14 tuổi kia có thể nói là xa hoa.

Lúc đó ba Hách đặt bao toàn bộ khách sạn, cầu thang hình tròn bên cạnh thác nước làm thành hội trường, các món ăn cùng bài trí trong bữa tiệc đều cực kỳ tinh xảo.

Trên hội trường chủ yếu là khách khứa, là mấy người bạn học quý tộc trong trường của Hách Diêu Tuyết, đương nhiên cũng có mấy bạn làm ăn cùng con cái của họ tham gia. Mấy người sớm đi đến quán bar được tạo nên bên trong hội trường, một bên là rượu Bồ Đào nhập khẩu, một bên đàm chuyện làm ăn.

Mà đám choai choai bọn họ thì ở lại bên cạnh bể bơi chơi đùa.

Trong hội trường không thiếu những bé trai anh tuấn. Vừa mấy tuổi đầu không thiếu được khoe khoang mấy khối cơ bắp vừa tập được sau khi đi phòng tập thể hình. Ở trước mặt những bé gái cùng tuổi, giống như lông chim Khổng Tước dài ra, bắt đầu khoe khoang.

Nhưng mà phần lớn mấy bé gái đều bị hấp dẫn bởi một thiếu niên ngồi trầm mặt ở một góc.

Anh ăn mặc hợp thời, lại không giống những bé trai cả người hàng hiệu. Chỉ là một bộ quần áo thể thao sạch sẽ, nhìn đường cong rộng rãi cũng không giống là người có tiếng tăm.

Nhưng dù ăn mặc mộc mạc như thế cũng không thể che lấp anh khí xuất chúng của anh. Dù chỉ mười mấy tuổi cũng đã có dáng người kiện mỹ như người mẫu.

Bởi vì ngũ quan cứng rắn, vừa nhìn liền biết là con lai. Điều này làm cho đám bé gái nóng lòng muốn thử, ào ào hỏi thăm Hách Diêu Tuyết, người thiếu niên này là thiếu gia nhà ai.

Hách Diêu Tuyết theo lời mấy bạn nữ nhìn qua, vọng vào là đôi mắt màu hổ phách sâu như đáy hồ......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.