Yêu Phải Một Tên "Công" (Ái Thượng Lánh Nhất Cá Công)

Chương 21



Edit: Mèo Không Mông

Beta: An Ju

Thời điểm nhận được điện thoại của Ngụy Quốc Niên mặc dù đã là đêm khuya, nhưng Lâm Vũ vẫn chưa ngủ. Hắn chẳng những không ngủ, mà còn đang trong trạng thái cực high, không, là không  high cũng không được.

“Isabella tiểu thư.” Lâm Vũ cảm giác mình đã rất nhiều năm không có sử dụng thanh âm lớn như vậy để nói chuyện.

Thế nhưng tại sàn nhảy ầm ỹ trong PUB, tiếng nói của hắn hiển nhiên còn chưa đủ rõ ràng để truyền đạt đến tai Isabella.

Hắn không thể làm gì khác hơn là ra sức gạt đám người đang nhảy loạn bên người Isabella ra.

“Tôi, đi ra ngoài nhận điện thoại.” Hắn vừa hướng tai Isabella hô to vừa chỉ chỉ điện thoại, lại chỉ chỉ ngoài cửa. “Cô, đừng có đi lung tung!”

Cũng không biết Isabella có nghe rõ hay không, nói chung thấy nàng gật đầu, Lâm Vũ liền thở phào nhẹ nhõm rồi chen ra cửa, không khí bên ngoài quả nhiên dễ chịu hơn rất nhiều.

Lâm Vũ nhận nghe điện thoại.

“A Thanh hôm nay nói với ta, hắn thích một người đàn ông.” Âm thanh Ngụy Quốc Niên thể hiện ra sự gấp gáp chưa bao giờ có.

“A, cậu ta nói với ngài rồi.”

“Cậu đã biết?”

Lâm Vũ cười ra nước mắt: “Tôi vẫn đi theo bên cạnh hắn, làm sao sẽ không biết.”

Ngụy Quốc Niên một hơi suýt chút nữa không thở được. “Cậu đã biết còn để việc này xảy ra?”

Lâm Vũ đi về phía trước mấy bước, quay người tiến vào hẻm nhỏ bên cạnh, rời xa cái nơi ầm ỹ kia. “Đây là sự lựa chọn của A Thanh, Ngụy tiên sinh, A Thanh đã 28 tuổi, đừng bảo vệ cậu ấy quá tốt, điều đó sẽ chỉ làm cậu ta càng thêm yếu ớt không chịu nổi một đòn.”

Ngụy Quốc Niên cũng bình tĩnh lại. Xác thực, cho tới nay, bọn họ đã bảo vệ Ngụy Thanh quá tốt, từ đó về sau, con đường của hắn đều vô cùng suôn sẻ, lại chưa chịu bất kỳ ngăn trở, tâm chí của hắn vẫn luôn thanh khiết như thời niên thiếu. “Đối phương là ai?”

“Một diễn viên.” Lâm Vũ cân nhắc một chút, vẫn là không đem chuyện Liên đóng GV nói ra.

“Tôi muốn gặp hắn.”

” Nhân phẩm Liên không tệ, điểm này, tôi có thể bảo đảm.”

“Nhân phẩm là một chuyện, nhưng cậu có thể xác định cậu ta là thật sự thích A Thanh chứ?” Không phải là vì mục đích khác, chỉ chân chính đơn thuần thích sao? Thế giới này cám dỗ quá nhiều, thứ A Thanh có đươc cũng không ít.

Lâm Vũ há miệng, nửa ngày không nói nên lời, hắn không thể. “Cho dù bị thương tổn, cũng là sự lựa chọn của chính bản thân mình, ngài nên tin tưởng cậu ấy.”

“Lâm Vũ!” Lần này Ngụy Quốc Niên trực tiếp kêu đầy đủ tên Lâm Vũ. “Chúng ta mỗi người đều là suy nghĩ cho A Thanh, thế nhưng cậu có nghĩ tới hay không? Là tôi đem nó từ trong gia tộc dẫn ra ngoài, nó như vậy, cùng nam nhân, bảo tôi giải thích thế nào với anh và chị dâu đây? Cậu có thể thuyết phục được tôi, tôi làm thế nào để thuyết phục bọn họ? Lâm Vũ, nói cho cùng, cậu chẳng qua cũng là một người ngoài, đối với thân tình, cậu vĩnh viễn sẽ không cách nào cảm nhận được.”

Lâm Vũ hít một hơi thật sâu. “Ngài nói đúng, là tôi cân nhắc không chu toàn, tôi chẳng qua là cảm thấy, A Thanh không thể mãi sống trong sự bảo vệ của chúng ta.”

“Cậu nói phải.” Giọng nói của Ngụy Quốc Niên cũng dịu đi: “Thế nhưng, e rằng có thể đổi phương thức, mà không phải…”

Nhưng chuyện đã đến nước này, có thể làm sao? Thuận theo tự nhiên, chỉ có như vậy.

Cúp điện thoại, Lâm Vũ cười khổ một tiếng, A Thanh ơi A Thanh, cậu có biết có bao nhiêu người đang vì cậu mà bận tâm không.

Lâm Vũ phờ phạc ủ rũ trở lại PUB, sau khi phát hiện ra thực tế tàn khốc, tinh thần lại không có cách nào phấn chấn lên nổi.

Hắn mạnh mẽ kéo nhân viên tạp vụ vừa đi ngang qua, chỉ vào sàn nhảy rống to: “Vừa nãy, có cô gái tóc dài màu vàng nhảy ở bên kia, mặc quần short đỏ ấy? Thấy không?”

“Có, có, vừa nãy từ cửa sau đi ra ngoài.” Nhân viên tạp vụ bị khí thế của Lâm Vũ dọa cho sợ hết hồn, theo bản năng trả lời.

“Chết tiệt.” Lâm Vũ cấp tốc chạy về phía cửa sau, tối nay nhất định không được an bình…

Đoạn phim tuyên truyền cho “Thiển Thiển” được công chiếu, bắt đầu từ tối nay chính thức phát sóng, nhất thời nhận được phản ứng rất tích cực. Trương Vân Long đặc biệt cho người đưa Liên vài bản sao, vì vậy Liên liền đưa một bản cho Đông Điều Ngô.

“Lại nói, cậu thật sự thích anh chàng kia sao?” Đông Điều Ngô cầm đĩa video ở trong tay thưởng thức. Bìa ngoài chiếc đĩa chính là cảnh cuối cùng của bộ phim, Ngụy Thanh từ phía sau ôm Liên, hai người ngồi ở tầng cao nhất của tòa nhà, phía dưới là khung cảnh thành thị nửa đêm đèn đuốc thưa thớt.

“Thích.”

Đông Điều Ngô khóe miệng không nhịn được giật hai cái. “Cậu trả lời nhanh như vậy mới là có vấn đề.”

“Ý anh là gì?”

“Thích không phải là…” Đông Điều Ngô dừng một chút, ngón tay trên không trung vẽ một hình trái tim. “Yêu.”

Liên đặt chén trà trong tay xuống, hắn thích cảm giác khi ở bên Ngụy Thanh, cả trái tim đều có thể trầm tĩnh lại, không phải là yêu sao? “Ghen?”

“Nói trắng ra là, cậu không yêu bất luận người nào, cả Lam Phi kia cũng vậy, chẳng qua chỉ là mượn cớ để rời khỏi nhà thôi.”

Liên nheo mắt lại. “Thế nào? Hôm nay đột nhiên muốn thuyết giáo tôi?”

“Bởi vì, chúng ta là cùng một loại người.” Đông Điều Ngô nhếch miệng, vừa vươn tay đã nắm lấy tóc Liên, đem sợi tóc ở trên ngón tay chơi đùa, đột nhiên dùng sức kéo Liên lại gần chính mình. Liên đau đến nhíu mày.

Đông Điều Ngô lại cười, hắn vừa chậm rãi tiến gần bạc môi của Liên, vừa nói từng chữ: “Nói chuyện yêu đương không thích hợp với cậu, không bằng quay lại với tôi… Ô!”

Một tấm nhựa không biết ở đâu bay tới, thay cho bạc môi, không nhẹ không nặng nện lên khuôn mặt đẹp đẽ của Đông Điều Ngô, thứ đầu tiên gặp xui xẻo chính là chiếc mũi cao thẳng của hắn.

Đông Điều Ngô nhanh chóng lui đầu lại, một tay che mũi. “Xin nhờ, tôi còn muốn dựa vào nó kiếm miếng cơm đấy.”

Liên thờ ơ* cầm lại khay “hung khí”, trả lại cho nữ phục vụ vừa đi ngang qua, đang kinh sợ đến mức không biết làm sao. “Cảm tạ, mang về nhớ lau sạch lại dùng.”

*Gốc “mạn bất kinh tâm”:  không để ý, không đếm xỉa tới. (Nguồn: http:///viewtopic.php?f=27&t=382284&start=25)

“Mẹ kiếp, lau cái gì chứ.”

“Xin hỏi.”

Hai người quay đầu nhìn về phía nữ phục vụ đang lên tiếng, vị tiểu thư kia lúc đầu vốn da mặt mỏng nên mặt nhất thời đỏ lên, úp úp mở mở nửa ngày mới nói: “Kia, hai người là Liên tiên sinh cùng Đông Điều tiên sinh sao?”

Liên không mang kính râm, bởi bọn họ là đang ở trong phòng riêng dùng trà. “Ừm.”

Đông Điều Ngô hiểu rõ, hắn kéo tay vị tiểu thư kia đặt ở bên miệng. “Tiểu thư xinh đẹp, cô biết tôi?”

Vị tiểu thư kia kích động cả người đều run rẩy, khiến Liên bắt đầu hoài nghi cô nàng có thể trụ vững nổi hay không, đột ngột bỏ tay Đông Điều Ngô ra, hướng về hai người sâu sắc cúi một cái. “Hãy cố lên!”

“Hả?”

“Còn có Ngụy Thanh tiên sinh nữa…chúng tôi ủng hộ 3P.” Nói xong liền quay người chạy, tốc độ kia sợ tên lửa phóng ra cũng không kịp.

“Này, cái gì với cái gì? 3P?” Đông Điều Ngô ngẩn ra, đợi đến khi tỉnh ngộ, mới gục xuống bàn cười đến không dậy nổi.

Liên bất đắc dĩ liếc hắn một cái.

Đông Điều Ngô cười một trận, lúc này mới chậm rãi đứng lên. “Đề nghị của cô ấy cũng không tồi, Liên, suy nghĩ thử một chút.”

Lần này trực tiếp nhận được ánh mắt khinh bỉ. Liên cầm lấy áo khoác cùng kính râm đứng dậy. “Đi đây.”

“Hả? Không phải chứ, mới mấy giờ.” Đông Điều Ngô cúi đầu xem đồng hồ đeo tay, trong lúc này Liên đã đi tới cửa, hắn cũng không quay đầu lại về phía sau phất phất tay.

“Tôi đột nhiên nhớ tới còn có việc, chào ~ ”

Liên đi ra khỏi quán trà, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số. “Giúp tôi đặt vé máy bay tới LOS ANGELES.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.