Yêu Phải Một Tên "Công" (Ái Thượng Lánh Nhất Cá Công)

Chương 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mèo không mông

Beta: Eri-chi

Tuy rằng còn chưa tới mùa đông, thế nhưng dùng nước lạnh tắm vẫn rất lạnh. Lúc Ngụy Thanh từ nhà tắm đi ra liền hắt hơi một cái, sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là tự tạo nghiệt không thể sống. Hắn lập tức đem mấy chiếc đĩa trên ghế salon nhét hết vào trong ngăn kéo, cũng không xem tiếp nữa…

Trong phòng ngủ, Liên còn đang say giấc, gò má xinh đẹp vùi trong gối, đường nét dị thường nhu hòa, mất đi toàn bộ nét quyến rũ hiển lộ trong GV.

Ngụy Thanh đưa tay vén lên một lọn tóc đen giữ ở giữa ngón tay thưởng thức, hắn ngược lại có chút lý giải vì sao GV lại được hoan nghênh như vậy, so với những nữ diễn viên AV tóc tím tóc đỏ (nguyên văn ‘hồng đích phát tử’ t không biết chuyển như thế nào nên phang luôn mặt chữ TvT) cùng với thanh âm trên giường cao vút chói tai, thì thanh tuyến của Liên trầm thấp uyển chuyển, mị mà không nhàm, vô cùng mê hoặc.

Hắn nhìn chăm chú khuôn mặt đang say giấc của Liên một hồi, càng xem càng cảm thấy tâm tình hết sức không yên, chính mình bị hắn làm cho một thân chật vật, vậy mà hắn lại ở chỗ này ngủ ngon. Đột nhiên nổi lên ý xấu đùa giỡn, hắn cúi người xuống, kề sát đôi môi xinh đẹp của Liên. Đầu tiên là chạm nhẹ một chút, không phản ứng, vì vậy trực tiếp sát lại cắn, dùng răng tinh tế ma sát, lần này rốt cục có phản ứng; Liên nhíu nhíu mày, khó chịu mà há miệng, Ngụy Thanh liền nhân cơ hội đem đầu lưỡi tiến vào, thực hiện nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt. Liên dưới tình huống sắp hít thở không thông rốt cục tỉnh táo lại, nghi hoặc mà nhìn Ngụy Thanh vẫn còn đang hôn hăng say. Ngụy Thanh thấy hắn tỉnh, liền hôn một hồi mới thỏa mãn buông hắn ra, nhanh chóng nhảy sang bên kia giường kéo chăn lên, từ phía sau ôm Liên vào trong lòng, vẻ mặt vô tội nói:

“Thời gian còn sớm mà, ngủ tiếp đi. ”

Liên dở khóc dở cười nghiêng đầu liếc mắt nhìn cái tên đầu sỏ đem mình từ trong mộng lay tỉnh, quên đi, ngủ thôi, ở trong lồng ngực hắn, thực ấm áp.

Ngụy Thanh vốn chỉ muốn trêu chọc Liên một chút, kết quả, nằm xuống rồi lại cảm thấy vô cùng thoải mái; nhất là vừa mới tắm nước lạnh xong vùi ở trên giường mềm mại, trong ngực còn ôm một cái lò sưởi ‘cỡ bự’ có hương thơm mát tự nhiên, khiến cho hắn ngoài ý muốn lâm vào mộng đẹp, chờ lúc hắn tỉnh lại thì trời đã tối đen. Đưa tay hướng bên cạnh sờ qua, lò sưởi ‘bự’ không thấy đâu. Hắn đứng lên mở cửa phòng ngủ, đèn phòng khách sáng, có chút chói mắt, lúc này Liên từ phòng tắm đi ra, tựa hồ mới vừa thay xong quần áo.

“Muốn ra ngoài à?”

“Ừ, trong tủ lạnh gì cũng không có, phải đến siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, có muốn cùng đi không?”

“Nguyên liệu nấu ăn?”

“Để làm bữa tối, thuận tiện mua luôn bữa sáng cho ngày mai.”

“Cậu biết nấu cơm?” Bản thân Ngụy Thanh tuyệt đối là loại người không bao giờ bước chân vào nhà bếp, hắn bình thường đều là ăn cơm ngoài, thỉnh thoảng có thời điểm Lâm Vũ rỗi rãi giúp hắn chuẩn bị cơm nước, thế nhưng tay nghề của Lâm Vũ, nói như thế nào đây… Không đến mức như vậy… Cho nên đối với những thành phần ‘giống đực’ biết nấu ăn, đều cảm thấy vô cùng khó tin.

Liên cười, nhướng nhướng mày.

“Tôi muốn đi, chờ tôi thay quần áo.” Ngụy Thanh từ trong tủ rút ra một bộ quần áo. Suy nghĩ một chút, liền đội thêm cái mũ, hắn không hi vọng bị vây kín tại siêu thị. Lúc từ phòng ngủ đi ra phát hiện Liên cũng đội mũ cùng kính râm, đem khuôn mặt xinh đẹp che đi hơn phân nửa. “Được rồi, đi thôi.”

Hai người lái con Lotus Elise* của Liên đến siêu thị phụ cận, bởi vì không phải cuối tuần, cũng không có nhiều người.

“Muốn ăn cái gì?” Liên chọn sữa cùng bánh mì cho bữa sáng xong, hỏi.

“Tôi không kén ăn, rất dễ nuôi.” Ngụy Thanh dí dỏm nói, ‘dễ nuôi’ là Lâm Vũ nói, đương nhiên, chính hắn cũng cho là như thế.

Liên gật gật đầu, liền tiếp tục chọn nguyên liệu nấu ăn, Ngụy Thanh thì lại tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây, hắn rất ít khi đến siêu thị. Tới quầy thực phẩm gia cầm, vừa vặn chứng kiến một nhân viên đang giơ cao tay chặt xuống, mổ một con gà, Ngụy Thanh thấy hắn chặt hăng say, sắc mặt trắng bệch lui về sau; tìm được Liên đang lựa hoa quả tựa như thấy cứu tinh mà chạy đến, ba bước cũng thành hai bước đi đến bên cạnh Liên, cũng không dám chạy loạn nữa.

Liên chọn xong hoa quả quay lại, phát hiện Ngụy Thanh sắc mặt không bình thường. “Làm sao vậy?”

Sắc mặt Ngụy Thanh đang trắng biến hồng, hắn xấu hổ không dám nói chính mình bị cảnh mổ gà dọa sợ. “Không có chuyện gì, chọn xong chưa?”

“Được rồi, hoa quả thì mua bưởi cùng táo tây, được chứ?”

“Ừ.” Ngụy Thanh gật đầu liên tục, thầm nghĩ nhanh một chút rời khỏi nơi này.

Liên ngược lại rất hợp tác kết thúc cuộc chiến mua sắm, hai người đẩy xe ra quầy thanh toán, trên đường có mấy nữ sinh lớn mật đi tới hỏi Ngụy Thanh có phải diễn viên Ngụy Thanh hay không, liền bị nụ cười của hắn làm sao nhãng.

Sau khi trở về Ngụy Thanh gục ở trên ghế salon không thể động đậy, hắn nghĩ tới con gà vừa nãy kia liền chán ghét buồn nôn, không phải hắn khoa trương, suốt 28 năm cuộc đời, hắn cho tới bây giờ đều chưa bao giờ kiến thức qua loại chuyện như vậy, từ lúc sinh ra tới nay chỉ thấy gà có hai loại, hoặc sống hoặc chín… Thảo nào cái tên Lâm Vũ chết tiệt luôn cười nhạo hắn là ‘tên ngố’ trong sinh hoạt.

Trong phòng bếp, Liên đang bận rộn. Trương Vân Long chuẩn bị cho bọn họ căn phòng này. Tuy nhỏ nhưng nội thất toàn bộ đầy đủ, thiết bị nhà bếp mọi thứ đều có; Ngụy Thanh nghĩ, Trương Vân Long ước chừng là biết Liên có thể nấu cơm đi, bằng không chuẩn bị đầy đủ như thế làm cái gì, nam diễn viên GV cùng đạo diễn lớn, rốt cuộc là quen biết nhau kiểu gì.

“Ăn cơm.” Liên lấy ngón tay chọc chọc Ngụy Thanh, Ngụy Thanh lúc này mới phát hiện chính mình bất giác liền ngủ, chẳng lẽ bản thân đột nhiên biến heo à??!!

Ngụy Thanh dụi mắt đứng lên ngồi vào trước bàn ăn, thật sự có chút đói bụng. Trên bàn ba món ăn, một món canh, đơn giản vừa đẹp, hắn lại dụi dụi mắt.

“Thật thần kỳ!” Vừa nãy từ siêu thị mua về khoai tây mềm nhũn cư nhiên biến thành những miếng vàng rụm, còn có cái đĩa màu vàng kia là làm thế nào mà được như vậy chứ.

“Cà ri gà.” Liên nhìn hắn không ngừng nhìn chằm chằm vào đĩa đồ ăn, tốt bụng mà giúp hắn giải thích.

Gà… Ngụy Thanh đưa đũa đến lưng chừng liền run một cái, tươi cười không thay đổi mà chuyển hướng sang phía đĩa khoai tây… (=)))) há há há…đọc đến đoạn này bỗng nhiên buồn cười)

Ăn một miếng xong, trầm mặc, đột nhiên lăn ra bàn mãnh liệt ho không ngừng, Liên bị hắn dọa sợ hết hồn, vội vàng từ bên cạnh tìm lấy giấy, một tay vỗ vỗ lưng hắn vừa cầm giấy đưa tới. Ngụy Thanh ho khan một lúc lâu rốt cục cũng ngừng; ngẩng đầu lên tựa lưng vào ghế ngồi thở dốc, mặt hắn đỏ lên, lông mi vừa dài lại dày bên trong bao lấy thủy châu bán che ở khóe mắt, khuôn mặt vẫn còn hơi run rẩy; mỹ sắc trước mắt, làm sao có thể bỏ qua, Liên nhếch khóe miệng, vươn đầu ra tựa như dỗ dành mà ở trên lông mi Ngụy Thanh hạ xuống một nụ hôn. Ngụy Thanh mở mắt ra, chớp mắt một cái, lại chớp một cái, lần này cả hai mang tai đều hồng.

“Cậu sàm sỡ tôi.” Ngụy Thanh lên án.

“Vậy xế chiều hôm nay là ai sàm sỡ ai?”

Nguyên lai cậu ta còn nhớ…”Đó là cậu dụ dỗ tôi phạm tội.”

“Vậy bây giờ chính là anh dụ tôi phạm tội. ”

“…” Ngụy Thanh không nói, một người đàn ông thân 192CM cuộn tròn ở trên ghế bày ra dáng vẻ ủy khuất. Liên cũng không đùa giỡn hắn nữa.

“Sao lại bị sặc?”

“Tôi, không ăn cay được.” Trên thực tế là một chút cũng không thể ăn, là một đàn ông, chút cay đều không thể ăn thật sự là… Hắn cũng cảm thấy rất mất mặt, thế nhưng, không có cách nào…”Vừa nãy không phát hiện trong thức ăn có ớt, cho nên không cẩn thận bị sặc…”

“Đúng vậy không có ớt, tôi chỉ cho thêm một chút hạt tiêu mà thôi.” Liên nghiêm túc nói.

“…”

“Được rồi, anh ăn cái này đi.” Liên thở dài, đem trứng tráng vàng rụm đẩy tới trước mặt Ngụy Thanh. Ngụy Thanh cúi đầu ăn, ngày hôm nay thực sự là quá mất mặt… Song, món trứng tráng này, ăn thật ngon…

Hết chương 4

*Lotus Elise: một dòng xe hơi nổi tiếng của Anh

2165

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.