Yêu Phải Một Tên "Công" (Ái Thượng Lánh Nhất Cá Công)

Chương 8



Edit: Mèo Không Mông

Beta: Meo kun

Bởi cân nhắc đến chuyện đi đường mệt mỏi, tối hôm nay không có nhiệm vụ quay phim, đạo diễn Trương đề cử mọi người buổi tối đi ngâm suối nước nóng thư giãn một chút, lập tức được hưởng ứng mãnh liệt.

“Ai? Liên đâu?”

Liên Linh nhìn thấy Ngụy Thanh một mình ngồi bên uống rượu trái cây, vì vậy đi tới hỏi

“Trở về phòng.” Ngụy Thanh chỉ trên lầu.

“Mọi người lát nữa muốn đi tắm suối nước nóng, ngươi kêu Liên xuống đây cùng đi.”

“Được.” Ngụy Thanh đáp ứng, một tay chống đỡ mặt đất đứng dậy.

Ngụy Thanh đi tới cửa phòng, mơ hồ nghe được thanh âm Liên đang nói chuyện, phòng ở khách sạn này hiệu quả cách âm bình thường không đến nỗi kém như vậy a. Hắn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, Liên đang ngồi trên giường gọi điện thoại, nhìn thấy hắn tiến vào khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi.

Ngụy Thanh thấy hắn không ngại, vì vậy ngồi xếp bằng tại chỗ khác trên giường chờ hắn.

Liên nói chuyện biểu tình vô cùng nhu hòa “Bảo bảo có khỏe không?”

“…”

“Đại khái còn muốn nửa tháng đi, đã làm phiền ngươi.”

“…”

“Được rồi, không thành vấn đề, ngươi muốn ăn cái gì đều được.”

“…”

“Ngụy Thanh tiên sinh đã trở lại, lần sau ta sẽ gọi cho ngươi.”

Đối phương không biết nói gì, Liên đáp lại câu “Được rồi” liền tắt điện thoại.

“Bằng hữu?” Không biết tại sao, Ngụy Thanh cảm giác trong lòng không thoải mái, đúng, không thoải mái. Hắn đột nhiên phát hiện chính mình căn bản đối Liên hiểu biết không được bao nhiêu. Nhận thức đột nhiên này ở trong tâm trí hắn dường như đủ để hóa thành một cái móng vuốt mèo gãi gãi, khiến hắn đứng ngồi không yên.

“Ừ, Ngụy Thanh tiên sinh tìm tôi có việc sao?”

Ngụy Thanh cưỡng chế khó chịu trong lòng “A, Liên Linh tiền bối kêu tôi hỏi xem cậu có muốn cùng đi tắm suối nước nóng hay không.”

“Không được, tôi vừa nãy nghe phục vụ khách sạn nói đằng sau có một chỗ, có thể nhìn ngắm sao trời rất đẹp, tôi nghĩ đi xem xem.”

“Muốn tôi cùng cậu đi không?” Ngụy Thanh bật thốt lên. Sau đó mới phát hiện không đúng, hắn ngẩng đầu lên, Liên mỉm cười nhìn mình.

“Ngụy Thanh tiên sinh quả thật rất dịu dàng.”

“Không phải, tôi…” Ngụy Thanh cũng không biết nên nói như thế nào.

Liên lúc này đã đứng lên “Cách nơi này cũng không xa, không sao, tôi chỉ đi một lát sẽ trở về.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Nếu đối phương đã nói như vậy, đại khái là thật sự không muốn bị quấy rầy, Ngụy Thanh cũng không tiện mặt dày mà theo tới, vì vậy cầm áo tắm đi tới suối nước nóng ở sân trước, hắn cũng cần một chút thời gian để làm dịutâm tư hỗn loạn.

Điện thoại di động còn vẫn vang lên không ngừng, Cố Khải Triết dứt khoát trực tiếp đem điện thoại di động tắt đi. Thật phiền phức!

Nói cái gì mà những chuyện kia để diễn viên đóng thế đi làm, cậu chỉ phải bảo vệ hình tượng của mình là được.

Bọn họ cho là điện ảnh là cái gì, chỉ dựa vào mặt của mình để chiếm doanh thu phòng vé sao? Đó là lí do mà mình vẫn luôn cố gắng trở thành thần tượng minh tinh. Mình là tốt nghiệp từ học viện điện ảnh cơ mà, so với cái tên Ngụy Thanh từ đài T tới kia không biết tốt hơn bao nhiêu, vì cái gì lại không chịu nhìn vào năng lực của mình chứ?

“Cậu khóc sao?”

Âm thanh đột ngột vang lên dọa cho Cố Khải Triết nhảy một cái, hắn xoay người, nhưng nhìn đến mỹ cảnh trước mắt lại khiến hắn suốt đời khó quên.

Liên lẳng lặng đứng ở giữa rừng trúc, ánh sao sáng rọi qua khe hở rừng trúc rơi xuống trên mái tóc so với đêm đen còn thâm trầm của Liên, dường như khoác lên cho nó một tấm lụa bạc mỏng. Hắn ngũ quan tinh xảo, bất phân nam nữ, nhưng vóc người thon dài, kia khung xương hiển lộ lại như một lời nhắc nhở với người khác, rằng người này thực sự là nam, chỉ có thể dùng một chữ ‘xinh đẹp’ để hình dung thanh niên trước mắt này. Hắn chỉ đơn giản mặc áo T-shirt cùng quần bò, trong núi, gió nhẹ thổi qua ở trên quần áo tạo ra từng gợn sóng, tất cả, đều có vẻ gì đó không chân thực.

Nếu như đổi thành người khác, lúc này đại khái đã bị hắn quyến rũ. Đáng tiếc người đượcthưởng thức tấm mỹ cảnh này lại là Cố Khải Triết, một người đối với Liên không có bất kỳ hảo cảm nào, thậm chí còn mang theo địch ý không rõ. Cho nên, Cố Khải Triết chỉ là giật mình một chút, rất nhanh liền khôi phục lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.