Trầm Chính Dương và Âu Dương Thông gặp lại nhau tại tiệc rượu chúc mừng Lý Phương Nặc trúng cử chức nghị viên, là một tình huống ngoài ý muốn.
Tiệc rượu được tổ chức ở một thành phố ven biển xinh đẹp, tại tòa cao ốc Tụ Long, cao 36 tầng, vào ban đêm đứng từ tầng cao nhất nhìn xuống, thành phố bên dưới giống như những viên ngọc sáng lấp lánh, mà nếu nhìn lên trên, thì sẽ thấy một con rồng lớn đứng sừng sững trên đỉnh, đó chẳng phải được làm từ đá quý à? Thật sự vô cùng chói mắt.
Tòa cao ốc này tựa như Lý Phương Nặc, liều lĩnh, hào hứng, bá đạo, làm chuyện gì cũng yêu cầu sự hoàn mỹ, tại buổi tiệc rượu này, trong đó có chừng 2/3 nhân vật nổi tiếng quyền quý, nếu có việc bận không tới được cũng sẽ thông qua các phương thức khác nhau để chúc mừng, ví dụ như lúc nãy vừa chấm dứt cuộc trò chuyện qua màn hình, nhưng mà ở một chỗ khác trên thế giới đang có một nghị viên nào đó gọi tới cho hắn, vẻ mặt Lý Phương Nặc tươi cười, hòa hòa khí khí, so với hình tượng trấn tĩnh khi làm việc hoàn toàn bất đồng.
Đúng vậy, Trầm Chính Dương trong lòng cười lạnh, Lý Phương Nặc này đang cùng nghị viên kia tiến hành cuộc giao dịch tiền đen, chỉ sợ cũng đã làm năm sáu năm rồi, hắn kiếm tiền rất dễ, càng ngày càng nhiều hơn, sau đó dùng tiền đi hối lộ, chưa tới mười năm, hắn bắt đầu xuất hiện trong hồ sơ bí mật của cảnh sát với cái tên Lý gia thiếu chủ, chẳng những là một tên nhà giàu nổi tiếng, gần đây còn trở thành nghị viên được bảo hộ, càng lúc càng khó khăn cho cảnh sát.
Hắn chuyển ánh mắt khỏi Lý Phương Nặc, ‘nhân vật nổi tiếng’ đang được vây quanh, thật sự hắn không thích ứng được với bầu không khí a dua nịnh hót này, hơn nữa người được khen tặng lại là nhân vật xuất hiện trong hồ sơ của cảnh sát, treo mười năm nay rồi.
Nhưng mà, nếu muốn lôi Lý Phương Nặc vào tù, hắn không thể không tham dự, Trầm Chính Dương dùng mắt cẩn thận quan sát từng người ở đây, nhất nhất phải nhớ kỹ.
Lý Phương Nặc, người đứng đầu băng xã hội đen ‘Tứ Hải’ thực hiện các cuộc giao dịch buôn lậu thuốc phiện, nương theo khu giải trí làm ăn dưới lòng đất mà cha hắn đã làm, tiếp tục kế thừa và phát huy, e rằng tới thế hệ của hắn, chỉ còn duy nhất một từ ‘độc (*)’ mà thôi.
(*) Độc là độc hại chứ không phải độc nhất vô nhị.
Trầm Chính Dương liếc mắt nhìn những người trong phòng, ngoại trừ mấy quý phu nhân liếc mắt đưa tình với hắn ra, thì chẳng có gì khả nghi, ngẫm lại cũng đúng, Lý Phương Nặc đâu có ngu, ở chính tiệc rượu của mình làm cuộc giao dịch.
Là một điều tra viên đặc biệt của cục cảnh sát, hắn được mời tới tiệc rượu lần này, không biết Lý Phương Nặc đang cố ý điều tra hay tỏ vẻ khiêu khích, dù sao ở thành phố này, bên trong cục cảnh sát cũng đã có tình báo của hắn rồi, cảnh sát muốn vào trong này chắc chỉ có thể nhảy dù xuống thôi, mà ngay tại lúc Trầm Chính Dương đang suy nghĩ làm sao để vào trong điều tra, thì trên bàn xuất hiện một tấm thiệp mời, phía dưới còn có chữ ký của Lý Phương Nặc do chính tay hắn viết.
Cửa ra vào đột nhiên truyền đến một trận cười đùa, một đám thanh niên vẻ mặt phấn chấn bước vào, một chút cũng không câu nệ đây là tiệc rượu sang trọng, trực tiếp cầm đại một ly rượu bổ nhào vào vây quanh Lý Phương Nặc, đẩy đám người đang nịnh hót ra ngoài, mà cái tên kia lúc nãy còn đang ngạo mạn ra vẻ khinh thường giờ phút này cũng chỉ cười cười tiếp khách cho có lệ, lộ ra hai chiếc ranh năng trắng toát, vừa cười vừa chạm cốc, thỉnh thoảng đấm vào vai mấy tên thanh niên hoặc xoa tóc đối phương, “Văn Tuấn không tới sao? Hèn chi cả đám như khỉ xuống núi quậy phá.”
“Anh Văn tới sau.” Một thanh niên cướp lời, “Rượu của ông chủ đúng là không giống rượu thường, hôm nay để cho tụi em uống sảng khoái một bữa nha.”
“Thằng nhóc này.” Lý Phương Nặc đánh một cái không nặng không nhẹ vào đầu tên kia, cười mắng, “Bình thường không được uống rượu hả? Muốn tới đây khóc than với anh sao, được rồi, anh biết Văn Tuấn quản mấy đứa rất nghiêm, hôm nay cho uống thoải mái, ngày mai được nghỉ!”
Trầm Chính Dương nhanh chóng sơ lược thông tin trong đầu, Văn Tuấn là con trai của quản gia Lý gia, mười mấy tuổi đã đi làm xã hội đen vô cùng có tiếng, sau đó không biết thế nào được cho đi du học, lúc trở về biến thành một tên bảnh bao, tóc vàng, đeo kính mắt, mặc tây trang, miệng bắn tiếng Anh, nghiễm nhiên trở thành một kẻ học thức uyên bác.
Bốn năm trước Lý Phương Nặc có mua một công ty chế thuốc, để Văn Tuấn phụ trách, trong tay có rất nhiều phòng thí nghiệm lớn, mang theo tiếng đã từng đi du học viết ra loại thuốc mới khai phá ngành nghề, tiền lãi tính theo tiền tỉ, nhưng mà bốn năm sau, ngoại trừ mấy loại thuốc giải nhiệt giảm đau pha nước uống, thì loại thuốc mới kia hình như không có tác dụng, quả thực chỉ là một ngôi sao đã tắt.
Chính là lúc này, thuốc phiện không ngừng được buôn bán sang nước ngoài, kéo tới nửa vùng Đông Nam Á, vô cùng bảo mật, làm cho thành quả phá tan Tam Giác Vàng (*) của cảnh sát quốc tế cũng dần dần bị quên đi, vô hình tạo ra một đường dây buôn thuốc phiện mới.
(*) là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới ba nước Lào, Thái Lan, Myanma, nổi tiếng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới, nhưng ngày nay không còn trồng thuốc phiện nữa mà trở thành khu du lịch sinh thái lý tưởng. (Theo Wiki)
Văn Tuấn làm việc rất cẩn thận, chưa bao giờ dễ dàng xuất đầu lộ diện. Tư liệu của hắn cũng chỉ có một tấm ảnh mờ ảo, còn là ở rất xa, Trầm Chính Dương cảm thấy lần này tới đây rất đúng, ít nhất có thể nhìn thấy mấy tên được Lý Phương Nặc giấu kỹ, từ từ kéo lên mặt nước.
Một đám thanh niên ở bên này hihi haha với Lý Phương Nặc, bỗng nhiên có một người lên tiếng, “Ồ, anh Văn tới rồi kìa.”
Trầm Chính Dương nhíu mày lại, bất động thanh sắc giả bộ uống rượu che đi ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa.
Có hai người đang đi với nhau, thấp giọng trò chuyện gì đó, bên trái là Văn Tuấn, đang nở nụ cười bí hiểm, cước bộ nhẹ nhàng, nhìn thấy Lý Phương Nặc ở xa xa liền lộ ra tươi cười, còn nói với người bên cạnh vài câu gì đó, sau đó thả nhanh cước bộ, cười ha ha ôm lấy Lý Phương Nặc.
Còn người bên phải… người bên phải…
Trầm Chính Dương bỗng nhiên cảm thấy có phải ở đây có rất nhiều người không, hay máy lạnh đột nhiên ngừng hoạt động, vẫn biết là thức đêm vài đêm rồi nên rất mệt mỏi, nhưng sao hắn lại cảm thấy khó thở thế này…
Người kia, người nam nhân kia, thoạt nhìn so với không gian xung quanh không hợp nhau, tuổi trẻ anh tuấn, bộ dáng nhã nhặn không giống như tới tham gia một bữa tiệc náo nhiệt, mà giống như một sinh viên vừa tan trường, vẻ mặt thả lỏng chuẩn bị tới thư viện, hoặc là tới một nơi nào đó nghỉ ngơi nhàn hạ.
Âu phục màu sẫm bao lấy thân thể gầy yếu, con ngươi màu đen nhìn vào đại sảnh xa hoa, toát ra chút thần thái tò mò, nhưng mà vẫn tồn tại một vẻ xa cách rõ ràng, giống như vẫn không quen với không khí náo nhiệt ở đây. Chiếc cổ áo trắng không dính một hạt bụi làm tăng thêm làn da trắng như ngọc của hắn, hắn cúi đầu, hơi hoang mang dùng ngón tay sờ cằm, cảnh tượng có chút xấu hổ đã bị đám thanh niên phá vỡ, vui đùa vây lấy hắn kéo tới trước mặt Lý Phương Nặc, vì thế hắn nhanh chóng lộ ra tươi cười, lễ phép chào hỏi, cùng Lý Phương Nặc bắt tay.
Âu Dương Thông! Là Âu Dương Thông! Thân thể Trầm Chính Dương hơi hơi run lên, hắn nắm chặt bàn tay, rượu trong ly tạo ra gợn sóng rõ ràng, giống như tâm tình phức tạp của hắn bây giờ.
Sao lại là em được… Sao em lại ở đây…. Sao lại ở cùng đám thuộc hạ của Lý Phương Nặc, hơn nữa còn rất thân! Đúng rồi… Em là tiến sĩ hóa học còn có bằng thạc sĩ chế tạo y dược mà, không sai chứ! Chuyên môn của em vừa lúc là thứ hắn cần!
Trầm Chính Dương thở dồn dập, muốn làm bản thân bình tĩnh trở lại, không phải đâu, Âu Dương Thông không nên xuất hiện ở đây, Âu Dương Thông là một tiến sĩ trẻ tuổi cực kì vĩ đại, 24 tuổi lấy được bằng thạc sĩ, còn nhận được giải Nobel, Âu Dương Thông hẳn là nên học tiếp ở một trường đại học nào đó, hoặc tiếp tục ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu, chui đầu trong đống công thức hóa học, đối với người khác đó là một cuộc sống buồn tẻ nhưng đối với hắn thì vô cùng thú vị, nếu như hắn phát triển được ngành hóa học, nói không chừng hắn sẽ được lên báo, được đưa những tin tức về thành quả mới của hắn…
Em không nên ở đây! Không nên ở một buổi tiệc của một nhân vật mà cảnh sát hoài nghi có dính tới đường dây buôn bán thuốc phiện được! Còn mỉm cười bắt tay nữa chứ!
Bốn năm… Chia tay bốn năm rồi, hắn không thể nghĩ tới sẽ gặp lại nhau dưới tình huống này, hắn chỉ nghĩ tới hai người sẽ gặp lại nhau trong cuộc sống như bao người khác, có lẽ sẽ giới thiệu bạn trai mới với hắn, hoặc là gặp được một cô gái mà mình thích, thậm chí còn nghĩ tới người kia đã kết hôn, mỗi ngày tan học trở về, người vợ còn tặng nụ hôn chào đón, sau đó hai người cùng nhau ăn tối dưới ánh đèn, sau đó người kia sẽ ngồi trước lo sưởi đọc sách, hứng lên liền chơi game tới hơn một giờ sáng, sau đó ngẩng đầu mỉm cười…
“Tiến sĩ, tôi nhất định phải uống một ly với cậu.” Thanh âm của Lý Phương Nặc to đến chói tai, hắn giống như rất thân thiết nắm lấy bả vai Âu Dương Thông, một tay cầm ly rượu, bên cạnh đã có người đưa cho Âu Dương Thông một ly, hắn khó xử cười lắc lắc đầu, “Lý tiên sinh, xin lỗi, tôi không biết uống rượu.”
Văn Tuấn ở bên cạnh, nở nụ cười bí hiểm, “Không sao, hôm nay mọi người đều rất vui, uống một chút đi, cậu say thì tôi đưa cậu về.”
“Không không không, hôm nay ai cũng không được đi, say thì đi nghỉ là được, Ha ha, uống đi!” Lý Phương Nặc chạm cốc vào ly Âu Dương Thông, “Cụng ly!”
Hắn ngửa đầu uống cạn, màu rượu đỏ như máu, dưới chùm đèn thủy tinh lóng lánh càng thêm chói mắt, Âu Dương Thông nhíu mày, cũng nâng cốc đưa đến bên miệng, một hơi uống cạn, làm mọi người xung quanh trầm trồ khen ngợi, Lý Phương Nặc vỗ vai hắn, “Hảo, vui vẻ nào!”
Quậy đủ rồi, Văn Tuấn dẫn đám thanh niên rời khỏi, để Lý Phương Nặc tiếp khách đến chúc mừng, mấy tên thuộc hạ của hắn mấy năm nay đều là một đám có ăn học, không phải du học sinh về nước thì cũng là tốt nghiệp từ một trường danh tiếng, trong nhà đều có quan hệ gần xa với Lý gia, không phải cái loại mọt sách không rành thế sự, ở trong công ty tạo hình tạo kiểu, sau khi bước ra miệng lưỡi đều trở nên ngọt ngào gian xảo. Cả đám không có việc gì làm cho nên định kế đi cua gái, tốp năm tốp ba chia nhau ra, chỉ có Âu Dương Thông nói vài câu gì đó với Văn Tuấn rồi một mình chậm rãi bước tới bàn ăn, chọn chọn lựa lựa, nghiêng đầu tìm kiếm nước chấm.
Múc cơm lên dĩa, rồi gắp để lên đó vài món ăn mỹ vị, xung quanh bàn không có ai, dù sao mọi người tới đây cũng không phải để ăn, hắn có thể thong dong chọn lựa, bộ dáng chậm rãi giống như đang chơi đùa với ống thí nghiệm.
Lúc hắn còn đang theo học lấy bằng tiến sĩ, Trầm Chính Dương có đứng bên ngoài phòng thí nghiệm nhìn hắn qua cửa sổ, phòng thí nghiệm cấm tuyệt những người không liên quan bước vào, hơn nữa mùi thuốc sát trùng cũng làm Trầm Chính Dương nhức đầu, Âu Dương Thông luôn canh đúng thời gian chưa bao giờ tới trễ, nhưng có vài lần Trầm Chính Dương không nhịn được vẫn chạy tới trước phòng thí nghiệm chờ hắn, chờ hắn làm xong rồi cùng nhau về nhà.
Hắn chính là như vậy, thong dong, trấn định, giống như không có bất cứ điều gì có thể làm hắn bối rối, thuần thục làm thí nghiệm, động tác linh hoạt làm người ta hoa mắt, ổn định chưa bao giờ mắc sai lầm, cái cổ trắng nõn đôi khi lại lộ ra dưới chiếc áo, làm Trầm Chính Dương đôi khi không kiềm lòng được vươn tay vuốt ve. Trầm Chính Dương khi đó rất kiêu ngạo… Nhìn đi, ta có biết bao nhiêu ưu tú, tên tiến sĩ trẻ tuổi kia, tên nam nhân thiên tài đó, chính là tình nhân của ta, hắn yêu ta, hắn chỉ thuộc về một mình ta…
“Âu Dương.” Hắn thấp giọng gọi, cái tên mà hắn nghĩ sẽ không bao giờ được gọi thêm lần nữa.
Nghe tiếng gọi, Âu Dương Thông cảnh giác xoay đầu lại, biểu tình trên mặt vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc, phải hít một hơi mới có thể mở miệng, “Trầm Chính Dương?”
“Thật là, anh không nghĩ sau khi tốt nghiệp, em lại đến đây làm việc.” Trầm Chính Dương miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng thân là một cảnh sát, theo bản năng vẫn suy nghĩ không ngừng, có gì đó không đúng.
Nhìn thế nào cũng không nhìn ra được, biểu tình của Âu Dương Thông, động tác, thần thái, thậm chí là những chi tiết nhỏ nhất như không tự giác lui về sau cũng không có gì để bắt bẻ, hoàn toàn phù hợp với biểu tình gặp lại người yêu cũ, nhưng trực giác nói cho hắn biết, Âu Dương Thông đang che dấu điều gì đó, biểu hiện của hắn bây giờ là cố ý!
“Tôi cũng không biết anh làm việc ở đây.” Âu Dương Thông rất nhanh bình tĩnh trở lại, đương nhiên ở trong mắt Trầm Chính Dương, đây là đang diễn xuất, người kia không nên có loại vẻ mặt này… Đúng vậy, phản ứng của Âu Dương Thông vốn không phải như thế, em đang che dấu điều gì?
Trầm Chính Dương hoài nghi trong lòng, nhưng đồng thời lại có một thanh âm khác vang lên: Không, Âu Dương Thông không có khả năng diễn xuất, có lẽ người kia thật sư muốn che dấu điều gì đó, ví dụ như… Quan hệ với mình? Dù sao trong trường hợp này, gặp lại người yêu cũ từng cùng giường cộng chẩm vẫn là một chuyện rất xấu hổ, nhất là, bốn năm qua, người kia không có khả năng vẫn luôn độc thân, cho nên mới không muốn nói chuyện với mình, phải làm ra bộ dáng chỉ gặp lại bạn cũ bình thường mà thôi.
Vừa lúc, Trầm Chính Dương cũng không muốn nhắc tới chuyện đã qua, vẫn là tiếp tục cuộc nói chuyện.
“Đúng vậy, em khỏe không? Anh tới tham gia yến tiệc của Lý nghị viên, em cũng quen hắn sao?” Trầm Chính Dương nghiêng đầu nhìn Lý Phương Nặc đang là trung tâm của sự chú ý.
“Hắn đầu tư xây dựng một phòng thí nghiệm tư nhân, tôi làm việc cho hắn.” Cách nói chuyện của Âu Dương Thông mang ý tứ khách sáo, muốn cách xa người kia cả ngàn dặm, tay cầm dĩa thức ăn, bộ dáng do dự không biết phải nói gì với người yêu cũ, nhưng mà theo bản năng của Trầm Chính Dương, hắn vẫn cảm thấy người kia đang giả vờ.
Tình thế của hai người lúc này bị rơi vào một trận quẫn bách kì quái không biết phải nói gì, may mắn có người thứ ba chen vào phá vỡ trầm mặc, “Ai nha, tiến sĩ, xin lỗi, lúc nãy nhiều người quá bây giờ mới có thể từ từ tiếp đãi cậu.”
Không cần xoay người lại Trầm Chính Dương cũng biết đó là ai, là Lý Phương Nặc, hắn bất động thanh sắc xoay người lại, nhìn người nam nhân này ở khoảng cách gần, tây trang giày da, ra vẻ đạo mạo, dáng người tiêu chuẩn, ngũ quan tinh xảo, chính là cái loại mỹ nam sẽ làm con gái thét chói tai, con ngươi đen láy lé lên ánh ngoan độc, cho dù đang tươi cười thì vẫn lộ ra vẻ lãnh khốc.
Hắn bước tới, thuận tay cầm một ly cocktail, ra vẻ không chút để ý khoác tay lên vai Âu Dương Thông, nghiêng mặt nhìn Trầm Chính Dương, dùng thanh âm không lớn không nhỏ hỏi, “Tiến sĩ, là bạn của cậu à?”
Đặt dĩa thức ăn lên bàn, thuận tiện thoát khỏi cái khoác vai, Âu Dương Thông ôn hòa cười, “Lý tiên sinh, hôm nay anh mới là chủ nhân.”
“Nga, ý cậu là tôi hẳn phải quen mặt các vị khách sao? Cái này thật sự có chút khó khăn. Tôi không giống tiến sĩ cậu, gặp một lần liền nhớ.” Lý Phương Nặc trêu chọc hắn một câu sau đó quay đầu nhìn Trầm Chính Dương, “Xin lỗi, ngài là…”
Ngữ khí ngạo mạn của Lý Phương Nặc chả ảnh hưởng gì tới Trầm Chính Dương, sau khi nói ra tên mình, hắn xoay người rời đi, suy nghĩ tựa hồ có chút lung tung vì sự xuất hiện của Âu Dương Thông, hắn phải để bản thân bình tĩnh lại một chút.
Nhìn bóng lưng của hắn rời khỏi, Lý Phương Nặc khinh thường cười, “Tên kia là đội trưởng đội điều tra đặc biệt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhiều lần phá được án tồn đọng, ngay cả hoàng thất cũng không dám động tới hắn… Đại nhân vật a, hắn nói gì với cậu?”
“Chào hỏi thôi.” Âu Dương Thông đáp cho có lệ, Lý Phương Nặc xoay đầu, nheo mắt tinh tế đánh giá hắn, giống như phải tìm ra chút gì đó để chứng minh cho sự nghi ngờ của mình, “Chỉ đơn giản vậy thôi?”
Đôi mắt trong suốt của Âu Dương Thông nhìn thẳng vào con ngươi ngoan độc kia, “Chứ nói gì bây giờ?”
Lý Phương Nặc nghiêng đầu, bỗng nhiên nở nụ cười trẻ con, dùng sức vỗ lưng hắn, “Được rồi tiến sĩ, tôi chỉ đùa chút thôi. Tôi biết cậu không thích ứng được với không khí ở đây, vầy đi, để đám nhỏ ở trong này chơi, tôi bảo Tử Ngôn lái xe chở cậu về biệt thự, đợi lát nữa chúng tôi tới rồi vui vẻ sau.”
Âu Dương Thông nhíu mày, tâm tình chán ghét nói, “Xin lỗi Lý tiên sinh, cái đó tôi càng không thể thích ứng, tôi không muốn làm hỏng bầu không khí, để tôi về phòng thí nghiệm là được rồi, còn có chút tài liệu chưa xử lý xong.”
“Tiến sĩ, tiến sĩ ~” Tâm tình Lý Phương Nặc hiển nhiên rất tốt, thanh âm kéo dài vô cùng thân thiết, “Tôi biết cậu muốn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc, nào dám tìm mấy hạng con gái rẻ tiền đến làm cậu mất hứng? Mà để một mình cậu về phòng thí nghiệm thì cũng làm gì đâu, công việc thôi mà, từ từ làm cũng được, mọi người đều là anh em, tìm cơ hội tụ họp, uống chút rượu, không quá phận chứ?”
Âu Dương Thông còn muốn từ chối, Lý Phương Nặc đã cười cười cúi xuống, thấp giọng nói, “Có chính sự.”
Đôi mắt trong trẻo đột nhiên ủ dột, yên lặng gật gật đầu, Âu Dương Thông bước ra vài bước tạo khoảng cách an toàn, sau đó lên tiếng, “Vậy tôi đi trước.”
“Ngô.” Lý Phương Nặc nhìn theo thân ảnh của hắn dần biến mất mới phát ra một tiếng, sau đó hào sảng cười nói với khách nhân, “Đến đến đến, cụng ly, rượu đâu? Lấy rượu mới tới đây!”
Tiệc rượu vừa mới bắt đầu, ở bãi đỗ giống như triễn lãm xe, mọi người vẫn đang ở bên trong dự tiệc, cho nên lúc Âu Dương Thông ra ngoài cũng không thấy người nào, hắn bước ra khỏi thang máy, dọc theo đường đi tìm xe của Lý Phương Nặc, tiếng bước chân nhẹ nhàng quanh quẩn.
Bỗng nhiên, hắn dừng lại, Trầm Chính Dướng đang đứng sau cây cột cách hắn không xa, cái bóng che hết nửa người, nhìn không rõ biểu tình.
Âu Dương Thông chỉ dừng lại vài giây, sau đó lập tức bước đi coi như không có chuyện gì, giống như căn bản không hề thấy Trầm Chính Dương.
Lúc bước qua Trầm Chính Dương, cánh tay của hắn lập tức bị giữ chặt, theo quán tính Âu Dương Thông hơi ngả người về trước, hắn nhíu mày nhìn bàn tay to đang giữ cánh tay mình, hạ giọng nói, “Buông ra.”
“Không thể nói vài câu sao?” Khuôn mặt của Trầm Chính Dương vẫn khuất trong cái bóng, thanh âm trầm thấp, mang theo do dự chưa quyết, tựa hồ vươn tay giữ chặt Âu Dương Thông chỉ là hành động nhất thời, hắn căn bản cũng không biết mình định làm gì.
“Chúng ta có cái gì để nói?” Âu Dương Thông cười lạnh, “Bốn năm trước anh đã nói rất rõ ràng, chia tay! Sợ tôi nghe không rõ anh còn cẩn thận giải thích: chia tay, chính là chấm dứt mọi quan hệ, chúng ta sẽ thành người xa lạ, cả đời không qua lại với nhau nữa, gà gáy chó sủa gì cũng không nghe thấy.”
Trầm Chính Dương im lặng, một lát sau mới buông tay ra đồng thời nói một câu, “Em mau rời khỏi Lý Phương Nặc đi, hắn không phải người tốt.”
Chỉnh sửa lại âu phục hơi nhăn, Âu Dương Thông không cần nghĩ ngợi đáp lại, “Đây là chuyện của tôi.”
“Âu Dương! Anh không nói đùa đâu!” Trầm Chính Dương hoàn toàn mất đi bình tĩnh, trong lòng tràn đầy nôn nóng, hắn bây giờ muốn ôm lấy người này cuốn theo lốc xoáy mang đi, coi như chưa từng xảy ra chuyện chia tay 4 năm qua, “Hắn là một tên trùm xã hội đen, không có ích lợi gì cho em đâu!”
Âu Dương Thông xoay nửa mặt lại, che dấu đôi mắt có chút dao động, hung hăng đáp, “Đây là chuyện của tôi!”
“Âu Dương!” Trầm Chính Dương lo lắng bất đắc dĩ gọi tên hắn.
Chiếc Cadillac ở xa xa đột nhiên sáng đèn lên, ngắn ngủi tin tin hai tiếng, Âu Dương Thông không thèm liếc nhìn Trầm Chính Dương một cái, chạy về phía chiếc xe, mở cửa ra, bước vào đóng cửa lại, dựa vào ghế dựa thở ra một hơi, mồ hôi đổ ra nơi lòng bàn tay, lạnh lẽo đến nỗi không dám tin là thật.
Lái xe mặc một thân hắc y dựa theo kính chiếu hậu nhìn hắn một cái, sau đó vững vàng lái xe rời khỏi.
Tứ Hải chính thức hoạt động cũng không quá mấy chục năm, biệt thự của Lý gia quy mô không lớn, cũng rất khuôn phép, bây giờ thì để đó cho ông bà dưỡng lão, Lý Phương Nặc rất ít khi về nhà, hắn có vài biệt thự ở vùng ngoại ô, ngay cả người hầu quản gia cũng tự mình tuyển chọn, vô cùng dụng tâm, so với các biệt thự hữu danh vô thực càng thêm xa xỉ.
Lúc Âu Dương Thông đến nơi, Bạch Phong đã ở phòng khách uống hết hơn nửa chai rượu đỏ, vừa thấy hắn liền cười hì hì giơ cái ly lên, “Tiến sĩ, mau tới đây! Chúng ta hôm nay uống sạch rượu của boss đi, dù sao hôm nay cũng là ngày vui của hắn, hắn sẽ không giận đâu.”
Khuôn mặt búp bê, đôi mắt to tròn, Bạch Phong lớn lên giống như một học sinh ngoan ngoãn, cũng là một trong ba nhân vật quan trọng của Lý Phương Nặc, bụng dạ nham hiểm không ai không biết, cha hắn là người phụ trách ‘hành động’ của Lý gia, từ nhỏ Bạch Phong đã được hưởng dòng máu cáu gắt của cha hắn, có thể xuống tay rất thâm độc mà trên mặt vẫn nở nụ cười thuần khiết, người nào không biết, còn tưởng hắn vẫn chưa tốt nghiệp đại học, vẫn là một sinh viên tốt.
Âu Dương Thông đứng tại chỗ, dùng ánh mắt quét một vòng, Bạch Phong trước đây đi đâu đều mang theo một đống nhân thủ, hôm nay sao trong vườn im ắng quá, giống như một người cũng không có?
“Hôm nay boss kêu có việc muốn nói, cho nên tôi bảo bọn họ về trước rồi.” Bạch Phong nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười giải thích, “Lại nói, trong biệt thự này cũng đã được bố trí người canh gác rồi, cần gì phải lo?”
Âu Dương Thông hiểu rõ ý hắn, Lý Phương Nặc đã bảo một mình tới, nếu dám mang theo người khác sẽ bị xử tội chết, Bạch Phong từ nhỏ đã đi theo Lý Phương Nặc, tất nhiên rất rõ đạo lý này, nói như thế, chuyện hôm nay, rất quan trọng sao?
“Đứng đó làm gì, tiến sĩ, lại đây uống một ly, anh nhìn đi, bình thường chúng ta đều vội vội vàng vàng ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có, anh lại có học vấn, chúng tôi không thể trèo tới, chơi mấy trò bạo lực đồi trụy thì không dám mời anh, hôm nay coi như anh em mời anh một ly nha?” Bạch Phong vẫn luôn hay nói đùa, đổ rượu ra ly đưa cho hắn.
“Tôi không uống rượu.” Âu Dương Thông ôn hòa từ chối, Bạch Phong cứng đờ, phẫn nộ lùi ra sau, “Không nể tình sao? Tiến sĩ, anh cái gì cũng tốt, nhưng mà không hòa đồng, anh nhìn đi, con gái, anh không thích, thuốc lá, anh không hút, rượu, anh không uống, ngay cả mọi người nổi hứng bảo ra ngoài ăn hải sản, anh lại kêu không hợp vệ sinh, làm ơn đi, anh sống chán quá rồi đó.”
Âu Dương Thông mỉm cười, Bạch Phong không có cách giơ ly lên, “Kệ anh vậy, anh không uống vậy tự tôi cụng rồi tự xử luôn.”
“Cậu tùy ý đi, tôi đi bơi một lát, hôm nay đột nhiên bị Văn Tuấn lôi đi, buổi chiều còn chưa được vận động.” Âu Dương Thông nói xong liền lên lầu, Bạch Phong ở đằng sau lộ ra biểu tình không thể tin nổi, la to, “Một ngày không vận động bộ anh sẽ chết sao? Anh là đồng hồ hay người máy vậy hả?”
Thay quần bơi màu lam, Âu Dương Thông theo cầu thang khác xuống dưới, hồ bơi vừa được thay nước, màu ngọc bích dập dờn, ngọn đèn dưới bể sáng lóa, xanh xanh làm cho lòng người nhu hòa.
Hắn vươn hai tay, bắt đầu khởi động, lắc lắc thân người, sau đó nhẹ nhàng cúi người xuống, bàn tay hoàn toàn chạm đất, lần thứ hai vươn thẳng người, hai chân dùng sức bật lên, cả người phóng xuống nước, bọt nước bắt tung tóe.
Lý Phương Nặc đang bước tới bỗng nhiên dừng lại tại chỗ, vì hắn vừa thấy nhất cử nhất động của Âu Dương Thông, không nghĩ tới thoạt nhìn người kia rất gầy yếu lại khỏe mạnh tới vậy, còn có dáng người rất được, xương cốt đều đều, dáng người thon gầy tương đối hoàn mỹ, eo nhỏ đã bị quần bơi ôm sát kéo dài xuống hai bắp đùi, làn da hơi nhàn nhạt màu nâu, cũng không giống như ‘bạch kê’ mà hắn tường tưởng tượng.
Lần đầu tiên, hắm cảm thấy hứng thú với thân thể của một nam nhân.
Dòng nước từ từ chảy dọc thân người Âu Dương Thông, tóc đen ướt đẫm, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, dưới bóng đêm làm tim người ta đập thình thịch.
Lấy tay lau lau mặt, trước mặt Âu Dương Thông đột nhiên xuất hiện một thân ảnh mặc âu phục trắng như tuyết, hắn nhấc mi, dọc theo âu phục nhìn lên khuôn mặt người kia, Lý Phương Nặc từ trên cao nhìn xuống, có chút thích thú hỏi, “Hăng hái vậy sao? Buổi tối rất lạnh, coi chừng bị cảm.”
“Chỉ là mỗi ngày đều vận động, sớm đã trở thành thói quen.” Âu Dương Thông gật đầu với Văn Tuấn ở phía sau, “Văn tổng cũng biết.”
“Được rồi, tiến sĩ, tôi cũng đâu nói là không thể.” Lý Phương Nặc ngồi xổm xuống bên bể bơi, cười nói, “Cậu cao hứng bơi vài vòng cũng không có vấn đề gì, dù sao mọi người cũng chưa tới đủ, nga, bơi xong thì lên ăn khuya, đầu bếp có làm canh nấm hạt sen.”
Âu Dương Thông gật đầu, sau đó lại bơi vào trong nước, tự do tự tại hụp lên hụp xuống, đại khái nửa giờ sau, hắn đã bơi xong, xoay người leo lên cầu thang bên vách hồ, hai chân thon dài làm cho Lý Phương Nặc đứng bên cửa sổ cảm thấy thấp thỏm không yên.
Editor: Chương này siêng nên cắt thành Thượng – Hạ thôi =]]
Dự là anh Nặc sẽ thành kẻ thứ ba 8} dộ ôi ~~ ai đó mần ơn hốt ảnh giùm em =___= Mà công nhận tay sai của anh này toàn thứ dữ + thứ đẹp:3