Đào Gia Vũ chỉ có thể mơ màng cảm thấy sự mềm mại của người bên cạnh, y chẳng phải tay mơ trong chuyện ăn chơi nên không hề ngại ngùng, chỉ cần không làm bậy thì muốn làm sao cũng được. Y híp mắt ngửi thấy một mùi hương rất nhạt, mùi nước hoa căn bản không nhạt như vậy, chắc người ấy không thích không khí quá nồng nặc, mùi hương thoang thoảng như thấm vào ruột gan. Đào Gia Vũ ôm người bên cạnh, nói nhỏ bên tai cô: “Đừng lộn xộn, ngoan nào.”
Đầu A Thủy đang căng như dây đàn, đợi mãi không thấy Đào thiếu làm gì mới ngẩng đầu lên. Ấy thế mà tên này đang mơ mơ màng màng ngủ, uống nhiều rượu thế cơ mà, do rượu quá mạnh hay là y tự chủ quá tốt đây?
Người đàn ông này, mặt mày cân đối, nụ cười tự tin phóng khoáng, tuổi không lớn hơn mấy người kia nhưng rất chín chắn. Ở nơi này, họ đã gặp nhiều loại người trong ngoài không đồng nhất, ngoài mặt là một người chồng thật thà, chung thủy, nhưng tới nơi này đều biến thành những kẻ háo sắc, ngồi không được mấy phút đã động tay động chân sờ mó lung tung. A Thủy giơ tay vẽ theo viền môi y, nhớ tới sự việc lúc trước, anh sờ trái sờ phải tìm thấy bóp tiền của y, lôi danh thiếp ra soi dưới đèn xem thật kỹ.
“Đào Gia Vũ.” Nhìn thấy tên công ty và chức vị in ở mặt sau, A Thủy im lặng mất một lúc, lâu đến mức anh muốn ngủ luôn. Đột nhiên di động trong túi rung lên khiến anh tỉnh táo lại, anh rất sợ nhận được tin nhắn, càng sợ nội dung tin nhắn hơn, nhưng không thể không mở ra.
“Anh, cho em mượn ít tiền đi. Lần này em thực sự sửa đổi mà, anh tin em lần cuối đi.”
Nội dung tin nhắn tới giờ vẫn không thay đổi, mỗi lần đều lấy lý do này thoái thác, lần nào cũng khăng khăng là thật, nhưng anh đã quá mệt mỏi rồi.
“Đào thiếu.” Anh ghé vào vai y gọi nhỏ, mấy giây sau thấy Đào Gia Vũ từ từ mở mắt ra, mơ mơ màng màng.
“Sao vậy?” Đầu óc Đào Gia Vũ rất choáng váng, sau khi uống rượu thì cả người đều nóng lên, thấy bên cạnh mát mẻ thì xích qua, tất cả hành động đều xuất phát từ bản tính của đàn ông, tay kéo cà vạt, vuốt mặt A Thủy, y khen một câu – da thật đẹp. A Thủy hơi kháng cự kẹp chặt chân lại nhưng không chống đối, đáy mắt vừa như vùng vẫy vừa như nín nhịn. Môi y từng chút từng chút hôn lên hai má và cổ anh, không ngừng khiến cậu kinh hãi; môi anh run run, tay cởi cúc áo sơ mi của Đào Gia Vũ, miệng nỉ non: “Đào thiếu. Đào thiếu.”
Đào Gia Vũ cười một tiếng, ngà ngà say giơ ngón tay chặn miệng anh lại. “Thiếu chó má gì chứ, đừng gọi vậy.” Nói xong cúi đầu ngửi ngửi A Thủy, cười nói: “Thơm quá! Thật thoải mái!” Ngẩng đầu hôn nhẹ anh như an ủi, hành động cũng không được nhẹ nhàng cho lắm.
A Thủy bị đau bèn cắn môi, anh hít sâu một hơi nói: “Em không lên đài.” Anh luôn nghĩ cuộc sống sẽ dần dần tốt lên, nhưng mỗi lần anh gom góp được lòng tin thì lại có vô số núi lớn núi nhỏ đè lên anh, đè tới mức anh thở không ra hơi.
Anh cũng từng biết thế nào là dè dặt và tự ái, nhưng cuối cùng khi phát hiện ra sự thật phơi bày trước mặt thì chẳng đáng là gì nữa, tất cả những thứ đó đều trở thành ‘trước kia’ mất rồi, thật sự chẳng có gì là không thể buông bỏ được.
Có lẽ lần này ông trời đang giúp anh.
A Thủy đột nhiên xoay người ngồi trên người Đào Gia Vũ, nhìn đôi mắt nhuốm đẫm tình dục của y, bắt đầu cởi khóa kéo sau lưng, cố ý làm động tác ấy thật thong thả. A Thủy thấy sự mất kiên nhẫn trong mắt Đào Gia Vũ, đồ đã dâng lên tới miệng, là đàn ông thì ai cũng mất bình tĩnh cả thôi.
A Thủy cầm tay Đào Gia Vũ áp lên má mình, giọng nói cầu xin: “Đào thiếu, để em được không? Anh cứ nằm đi.”
Đêm nay gió Bấc gào thét, tuyết lại trút xuống, gió rét căm căm thốc vào mặt như những lưỡi dao sắc lạnh, Đỗ Trạch mò mẫm mở thiết bị sưởi ấm, sau đó mang tất cả mấy chậu sen đá ở ngoài vào phòng ngủ, trong lúc kéo rèm cửa vô tình nhìn thấy ánh sáng phía trên bên phải, anh ngẩng đầu nhìn lên, là thư phòng nhà Trương Trác.
Nửa đêm bị gió lạnh rít gào ngoài trời làm tỉnh giấc rồi không thể ngủ tiếp nữa, Đỗ Trạch nằm trên giường đếm mấy trăm ngôi sao rồi mà vẫn không thể tự ru ngủ, rốt cuộc anh đứng dậy mò vào bếp nấu đồ ăn khuya. 3:34 phút sáng, nói sớm cũng không hẳn là sớm, anh mang canh gà còn dư tối hôm qua ra hâm lại, nhìn lại dự báo thời tiết hôm qua, tiện tay gửi tin nhắn cho Trương Trác: “Cậu đói không?”
Trương Trác trả lời rất đơn giản: “Không đói.”
“Ờm, tớ hâm lại canh gà rồi, mang lên cho cậu nha.”
Trương Trác nhìn di động thật chăm chú, tin nhắn hắn vừa trả lời không nói rõ là ý gì sao?
Từ lầu dưới lên lầu trên không quá hai phút, lúc hắn mở cửa đã thấy Đỗ Trạch lạnh run bọc cả người lại như quả bóng rồi. “Giờ là lúc nào rồi còn nấu ăn?”
“Tỉnh dậy không ngủ được nữa, đúng lúc muốn ăn thứ gì đó nóng nóng, sau đó thấy cậu còn chưa đi ngủ…”
Lúc Đỗ Trạch tới còn mang theo máy tính và giấy vẽ, Trương Trác tự biết mục đích của anh không hề đơn giản, hỏi luôn: “Tóm lại là sao đây?”
“Cái đó…” Đỗ Trạch cúi đầu nhìn đôi dép bông, rụt cổ nói: “Gió máy bên ngoài thổi dữ quá, tớ nằm mơ thấy ác mộng.”
Tâm tình Trương Trác không được tốt cho lắm. “Vậy nếu tôi không sống trên lầu thì sao?”
“Vậy thì bật đèn là được, nhưng… nhưng bây giờ không phải là không có ‘nếu như’ sao?”
“Không thể trông mong gì ở cậu mà, lớn tướng rồi còn sợ vớ sợ vẩn.”
Đỗ Trạch không nói gì, tự mang đồ lết vào thư phòng, sau đó đột nhiên ló đầu ra: “Trời sẽ sáng ngay thôi, tớ chỉ ngồi một lúc thôi.”
‘Một lúc’ đó cũng thật dài.
“Trước kia cậu đối xử rất tốt với tớ, bây giờ tớ cũng muốn đối xử thật tốt với cậu.”
Trương Trác mau chóng bị logic của tên nhóc Đỗ Trạch nhà người ta chọc cười, cười cho tới lúc cơn tức kia cũng biến mất tăm mất tích, hắn nhìn vài lần. “Đang vẽ gì vậy?”
Đỗ Trạch nói: “Dựng hình nhân vật game, chưa nói nhân vật thế nào mà chỉ nói yêu cầu.”
“Lúc trước vì cậu nhận thiết kế dựng hình nên mới được Phong Đạt tuyển dụng phải không?”
“Ừ, là nhân vật trong một game rất lớn, trước đó thì tớ không biết chút gì cả.”
Chính là như thế, những người cần kiếm sống không biết nhân vật là thế nào, dù sao có thể kiếm thêm thu nhập là được rồi. Khi nhân vật do mình thiết kế xuất hiện trên phiên bản chính thức, thứ nó đại diện không chỉ là một nhân vật game mà còn là một câu đánh giá trên sơ yếu lý lịch của người thiết kế: Nhà thiết kế nhân vật XX game XX, game càng hot thì sơ yếu lý lịch càng có giá trị.
“Tôi nhớ hồi đại học cậu thích nghệ thuật thuần túy thôi mà.” Chính là vẽ một bức tranh đơn thuần, làm một họa sĩ nổi tiếng như ông nội, mà không phải là xin vào một công ty rồi ngày ngày ảo não xem hôm nay có phải tăng ca hay không, có cần phải thức đêm mò hôm để thăng chức hay không.
Đỗ Trạch uống một muỗng canh nóng hổi, hít mũi nói: “Làm nghệ thuật chân chính rất khổ cực, ông ngoại không cho tớ đi theo con đường này.”
Đợi hơn mười giây vẫn không nghe thấy Trương Trác đáp lại, Đỗ Trạch ngẩng đầu, ngón tay Trương Trác liền đặt lên khóe miệng anh, cảm giác môi bị miết không được tự nhiên cho lắm, có vẻ như Trương Trác cố ý muốn sờ thì phải.
“Mép dính nước.” Lạnh nhạt rút tay lại, Trương Trác coi như không thấy bờ môi Đỗ Trạch đã bị mình miết đỏ ửng kia, làm như không chịu nổi anh mà nói: “Vẫn y như trẻ con vậy.”
Đỗ Trạch không kịp nghĩ nhiều, lau miệng cười he he. “Cám ơn.” Sau đó nói: “Lúc trước công việc thiết kế dựng hình mà Đào Gia Vũ giới thiệu í, còn không?”
“Lại muốn làm hả?”
Đỗ Trạch cười rất vô tư: “Cũng sắp nghỉ lễ rồi, ngồi không chán lắm.”
Trương Trác liếc anh một cái: “Đợi trời sáng, cậu hỏi Đào Gia Vũ thử xem.”
Nhưng tới khi trời sáng, Đỗ Trạch lại nằm ườn ra sofa không dậy nổi. Trương Trác hiếm khi vào bếp lại đang ở trong bếp nấu bữa sáng, nhớ ra Đỗ Trạch thích ăn trứng chiên nên tự nhiên đập thêm hai quả trứng, vỏ trứng ‘bụp’ một tiếng vỡ ra, Trương Trác nhìn trứng gà không ngừng nổi bong bóng, im lặng suy nghĩ.
“Trương Trác, tớ muốn ăn trứng gà.”
“Chảo này không chiên được nhiều.”
Người kia kéo áo hắn. “Vậy sáng mai nhớ gọi tớ dậy sớm chút nha, chúng ta ra quán ăn.”
Trương Trác cảm thấy cổ họng khô khốc, bèn mở tủ lạnh khui một lon bia, di động đổ chuông.
“Trương Trác, cho tôi nghỉ phép hai ngày nha.”
“Nghỉ sẽ cắt thưởng cuối năm.”
“Tôi có việc thật mà.” Đào Gia Vũ dựa vào tường nhìn cô… chàng thanh niên trần truồng nằm trên giường? Ngực y đập thình thịch, đầu đau muốn nứt ra.
“Tôi không nói nhiều nữa đâu, cậu xin nghỉ gúp tôi hai ngày nha.”
A Thủy lạnh run người, mái tóc dài che khuất nửa gương mặt tái nhợt, anh cố gắng chống một tay dựa vào thành giường, tay kia che trước ngực, chẳng còn chút sức lực nào, nhìn Đào Gia Vũ, không nói câu gì.
Cuối cùng Đào Gia Vũ không nhịn nổi nữa. “Cậu là con trai!”
Con mẹ nó chứ, sáng sớm thức dậy thấy mình trần truồng nằm cạnh một người phụ nữ đã hốt hoảng lắm rồi, vậy mà vừa quơ tay đã đụng phải… Hôm đó chắc là bị kích thích quá độ rồi!!!
—
Tác giả bày tỏ suy nghĩ:
A Thủy không phải người song tính, thật ra có thể xem như từng là một tài xế có nội tâm dữ dội đi, tôi rất thích loại này í, nhưng tôi viết không giỏi lắm ha ha ha ha. A Thủy là nam, không phải song tính, là một cậu chàng giả gái, moah moah!!!