Hôm nay ngày 23 tháng 6, Đỗ Trạch dậy sớm chạy đi mua bữa sáng cho ba Đỗ, sau đó bí mật gặp gỡ Trương Trác, cuối cùng ba chân bốn cẳng chạy đi làm, lòng vui phơi phới.
Ba Đỗ ăn sáng xong bèn đọc báo, trong nhà rất im ắng. Mắt ông nhìn về phía ban công, đứng ở ban công nhìn lên phía trên, suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cuối cùng quyết định lên lầu trên một lần.
“Reng reng—” Ấn chuông hai cái, cửa đã mở ra. Trương Trác ăn mặc gọn gàng xuất hiện trước mặt ông. “Bác Đỗ, bác tới rồi.” Nghe có vẻ như không ngạc nhiên chút nào khi thấy ba Đỗ tới.
“Con biết bác sẽ đến nhỉ.” Vừa vào nhà, ba Đỗ bèn nhìn xung quanh, quả nhiên thấy được rất nhiều đồ thuộc về Đỗ Trạch. Bức tranh trên tường và đồ trang trí trên bàn, lại tới gối ôm trên sofa, đều là loại Đỗ Trạch thích. “Thường ngày Đỗ Trạch ở đâu?”
“Cậu ấy ở cùng con.” Trương Trác dẫn ba Đỗ vào phòng ngủ, thật ra chẳng có gì để xem cả, hai người đều thích sạch sẽ, trên giường trừ việc có thêm đồ của Đỗ Trạch thì không còn gì khác.
Ánh mắt ba Đỗ dừng lại trên khung ảnh đặt trên tủ đầu giường, đó là ảnh chụp của Đỗ Trạch thời đại học. Lúc trước, ba Đỗ đến New York bàn chuyện làm ăn tiện thể đi thăm con trai, bức ảnh này được chụp khi đó, ông chụp cho Đỗ Trạch.
“Thanh niên các con hiện đại hơn bọn bác nhiều.”
Trương Trác cười nói: “Bác Đỗ nhìn còn rất trẻ ạ.”
Ba Đỗ ngồi trên giường sờ drap giường, bùi ngùi nói: “Đỗ Trạch nhà bác gây thêm phiền phức cho con rồi.”
“Không phiền!”
“Đỗ Trạch rất kém trong việc giao du bạn bè, miệng lưỡi không lưu loát là nguyên nhân. Trước kia, bác thấy rất vui khi nó có thể có bạn tốt ở trường. Thẩm Thục Vân dạy bảo nó rất nghiêm khắc, nhưng bác thừa nhận, nhìn thấy Đỗ Trạch hiểu chuyện thì trong lòng bác rất vui sướng.” Không thể nghi ngờ gì, ba Đỗ rất sợ sự vượt trội về hoàn cảnh gia đình sẽ khiến Đỗ Trạch biến thành đứa hư đốn trong giai đoạn trưởng thành. Trong trường học luôn có mấy đứa không đứng đắn, trong đó chủ yếu là mấy đứa cảm thấy nhà có tí điều kiện bèn trời không sợ, đất cũng không sợ.
Ba Đỗ từng thấy một người hợp tác làm ăn với mình chỉ vì đứa con hư hỏng mà tức giận chửi bậy ngay trên bàn ăn, cũng từng thấy có người nhọc lòng thu dọn hậu quả tơi bời của ông trời con nhà mình. Người như vậy sẽ không làm nên cơm cháo gì, cho nên lúc đó dù bận mải cỡ nào ông cũng vẫn về nhà thăm con.
“Nhưng có một lần, lúc bác vừa về đến nhà, Tiểu Trạch nhào vào lòng bác, nhìn dáng vẻ như muốn khóc nhưng vẫn kiên cường của nó. Nó nói bạn cùng lớp đều chế nhạo nó nói lắp, không chơi với nó.” Ba Đỗ nhìn Trương Trác. “Con trai bác thiếu kinh nghiệm trong giao tiếp, lúc nó học đại học, khi biết được hai đứa chơi với nhau, bác rất vui mừng, với lại mỗi lần Đỗ Trạch về nhà đều thường xuyên nhắc về con với bác. Nhưng mà…”
Trương Trác đứng cạnh giường chờ nghe câu tiếp theo.
“Nhưng sau sự việc kia của con, mẹ của Tiểu Trạch đã cắt đứt hết mọi thứ như vậy. Người Trung Quốc có một lối suy nghĩ rất khó thay đổi, đó là khi tôi và anh cắt đứt quan hệ thì chuyện này cũng sẽ liên quan đến già trẻ lớn bé nhà tôi, mọi người cũng phải cắt đứt quan hệ với anh. Bây giờ con còn có thể chơi đùa cùng Tiểu Trạch, lúc ấy bác rất bất ngờ, nhưng lại nghĩ rằng bình thường mấy đứa cũng hay gặp gỡ, nói chuyện, chuyện đã phát triển đến mức bây giờ đã thành người yêu. Trương Trác, tư tưởng của con quá lớn, hình như vẫn có ý đồ khác.”
“Bác Đỗ.”
“Bác sẽ không cho rằng con có âm mưu với tài sản nhà bác, bởi vì điều này không thực tế, con cũng không thiếu tiền. Trương Trác, con trai bác không xấu, hơn nữa kinh nghiệm tình cảm bằng 0, vì hôn nhân của nó mà bác đau đầu không ngủ nổi. Nếu con thật tình, bác có thể yên tâm; nhưng nếu trong lòng vẫn còn hận thù, bác phải cầu xin con đại nhân đại lượng. Bác không muốn thấy sau này Tiểu Trạch khóc lóc trước mặt bác vì chuyện tình cảm, bác chỉ có một đứa con bảo bối như vậy thôi.” Bởi vì vô cùng yêu thương, cho nên hôm nay dù tức giận như vậy cũng không chọn lựa đánh mắng. “Con có thể suy nghĩ kỹ càng rồi trả lời bác. Tiểu Trạch còn nhỏ, có nhiều chuyện còn không hiểu, nhưng bác không dễ bị lừa gạt như nó.”
Tất nhiên không dễ lừa gạt rồi. Nụ cười nhạt bên môi Trương Trác dần cứng lại, hắn ngồi xuống cạnh giường. “Không sai, trong lòng con có tức giận.”
Đỗ Kiến Bình không ngạc nhiên.
“Ngày hôm qua con đã nói sai rồi, thật ra nếu nói đến ý đồ khác thì từ thời đại học con đã có ý đồ với Đỗ Trạch rồi, nhưng cậu ấy không biết, con cũng chưa bao giờ bày tỏ. Chuyện sau đó bác Đỗ cũng biết. Lúc gặp lại nhau ở Bắc Kinh vẫn còn tức giận, cậu ấy là nhân viên trong công ty con, nhưng có thể do tình yêu say đắm thời thanh xuân luôn khiến người ta khó quên. Con thích đàn ông, nói một cách khách quan thì cậu ấy bị con bẻ cong. Nhưng từ đầu tới cuối, con không hề có ý lừa gạt cậu ấy.”
Ba Đỗ khó đối phó, lúc trước Trương Trác không hề lo lắng, cho nên đối với câu hỏi của ông chẳng thà nói thật hết mọi thứ, như vậy còn có thể để lại một ấn tượng tốt đẹp.
Đỗ Kiến Bình nhìn Trương Trác, vấn đề trên dưới của hắn và Đỗ Trạch không cần nói nhiều làm gì, trong hai người đàn ông sẽ có một người thỏa hiệp, người này chắc chắn là con trai mình, không thể nghi ngờ thêm. “Thật vui khi nghe được câu này. Chuyện tương lai không ai có thể chắc chắn, nhưng mặc dù là như thế, bác cũng muốn nói rằng bác sẽ nhớ kỹ lời hứa hẹn của con. Ngày hôm qua lúc về nhà, Đỗ Trạch đã quỳ xuống cạnh chân bác nói muốn sống cả đời với con, đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên nó quỳ xuống trước mặt bác.”
“Cám ơn bác Đỗ.” Trương Trác biết, cửa ải này qua được rồi.
Đỗ Kiến Bình nhìn một lượt từ trong ra ngoài căn nhà của hai người, nhìn đồ đạc của Đỗ Trạch chiếm đa số thì trái tim đang ngột ngạt mới thoáng thả lỏng.
“Lúc đổi mùa, Đỗ Trạch rất dễ bệnh. Lúc nó sống chết không chịu ăn cơm thì cứ chuẩn bị cháo bỏ thêm chà bông, từ nhỏ nó đã không thể kháng cự lại món này rồi.” Bây giờ, con trai đã thuộc về một người khác, trong lòng ba Đỗ thật hiu quạnh, chắc rằng gả con gái cho người ta cũng là cảm giác này.
“Đều chuẩn bị cả rồi.” Trương Trác mở tủ lạnh ra, ngăn trên cùng đặt mấy hộp chà bông liền.
“Giọng đài Loan khá nhẹ nhàng, cho nên lúc hai đứa cãi nhau, có thể nhường nó thì nhường một chút, nếu không nó lại nói năng không lưu loát, chắc chắn không thắng được con.”
Trương Trác cười nói: “Bọn con rất ít khi cãi nhau, cho dù có thì con cũng luôn nhường cậu ấy. Hiện tại như vậy, sau này cũng vậy.”
Đỗ Kiến Bình bắt đầu hối hận vì lúc trước mình thúc giục con nhanh quá, bây giờ con trai là của người khác rồi, loại cảm giác này thật khó chịu, còn không bằng để ông biết muộn một chút cho xong.
Đỗ Kiến Bình về nhà ngồi nửa ngày, cách giờ Đỗ Trạch tan làm còn hai tiếng. Đồng hồ trong TV nhích từng giây một, ông cầm lấy di động chần chờ hồi lâu mới bấm một dãy số.
“Ba.”
“Ừm. Nói đi, sao hôm nay nghiêm túc vậy?”
“Con muốn nói với ba chuyện này.”
…
Đỗ Trạch mua đồ ăn về nhà chuẩn bị khao bản thân, thế mà lại thấy bữa tối đã được chuẩn bị xong xuôi, hơn nữa còn rất thịnh soạn. Không chỉ như vậy, Trương Trác cũng đang bận bịu trong bếp, còn ba Đỗ đang ngồi trước bàn ăn nhấp chút rượu, tâm trạng có vẻ không tệ. Lòng Đỗ Trạch xao động: “Ba à, có việc gì vui sao?”
“Không có việc gì thì không thể ăn ngon sao?” Ba Đỗ bảo con trai ngồi xuống. “Đợi hôm nào mọi người đều rảnh thì cùng tới nhà ông nội.”
“A, dạ?”
“Trời sập đã có ba che chở, yên tâm.”
Vậy thì Đỗ Trạch yên tâm rồi. Anh rửa tay qua loa định giúp Trương Trác nấu cơm, ai dè lại bị ba Đỗ gọi quay lại.
“Vào bếp làm gì? Quay lại đây, ba với con nói chuyện.”
Đỗ Trạch nuốt nước miếng nhìn Trương Trác, ỉu xìu ngồi lại chỗ cũ: “Nói chuyện gì ạ?”
Trương Trác quay lưng về phía hai ba con, khóe miệng không thể nhịn nổi mà nhếch lên.
Ba Đỗ ở lại Bắc Kinh đủ một tuần mới đi. Đỗ Trạch buồn rầu mất mấy ngày, công sức suốt một tuần giống như nằm mơ, tưởng như nói không có là không có thật. Anh ôm Trương Trác giả vờ khóc lóc: “Ba em tốt quá đi mất.”
“Ừm, rất tốt.” Trương Trác còn tưởng rằng anh sẽ nói mấy lời như luyến tiếc hay linh tinh này nọ cơ. “Buổi chiều có đi làm không?”
Đỗ Trạch khịt mũi. “Có chứ, không thể xin nghỉ phép nữa. Tối nay em không về, anh Tuân vừa nhận một buổi chụp ảnh vào buổi tối, em phải đi theo chuẩn bị.”
“Không phải anh ấy còn có Đào Gia Vũ sao?”
Đỗ Trạch nói: “Đào Gia Vũ đi Nam Kinh rồi mà, không có ở nhà.”
“Ba em ở đây bảy ngày, chúng ta chưa được ở cạnh nhau, em không nhớ anh sao?” Trương Trác nhéo eo của Đỗ Trạch, tay trượt xuống chỗ gần eo ám chỉ.
“Ừm, nhớ mà…” Mặt Đỗ Trạch đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Vậy tối nay tắm rửa sạch sẽ chờ em, em sẽ về sớm một chút.”
Trương Trác ngẩng đầu nhìn trời, sao giống như phi tử được sủng hạnh chốn thâm cung vậy nhỉ. Nhưng Đỗ Trạch muốn đi, hắn không thể ngăn cản.
Đơn hàng Diệp Tuân nhận là quảng cáo cho một game, trước mắt thì đơn hàng này có thể nói là hạng mục lớn nhất mà anh từng ký; nhưng yêu cầu hơi nhiều, quần áo cũng là mấy loại lộ vai hở ngực. Buổi tối, Đỗ Trạch vội vã chạy tới địa điểm quay chụp, nhìn thấy chân dài và ngực giả bèn “Oa” một tiếng rồi lập tức chọt chọt: “Giống thật ghê!”
“Em có thể nghiêm túc chút không hả?” Diệp Tuân giơ tay chọt Đỗ Trạch. “Gặp phụ huynh thuận lợi không?”
“Tất nhiên thuận lợi rồi. Em nói rồi mà, ba em tốt lắm.” Lúc trước anh lo lắng vô ích rồi.
“Anh còn tưởng rằng sẽ thấy mặt mũi em bầm dập chứ.”
“Không đâu. Ba không nỡ đánh em đâu.” Đỗ Trạch đi quanh Diệp Tuân nhìn mấy vòng, không nhịn được nữa. “Anh chụp bộ này, Đào Gia Vũ biết không?”
Diệp Tuân dửng dưng: “Cậu ấy biết để làm gì?”
Đỗ Trạch không nói nhiều, làm động tác mô phỏng bộ ngực: “Này.” Sau đó chìa chân ra khoa tay múa chân. “Còn có này.”
“Anh không phải phụ nữ, sợ gì chứ.”
Vậy Đỗ Trạch yên tâm rồi, lúc Diệp Tuân chụp ảnh còn quay một đoạn video ngắn, nhân cơ hội chụp chung một tấm, rất mong mỏi lúc Diệp Tuân đăng ảnh sẽ share để lôi kéo thêm fans cho mình.
Trương Trác thấy đoạn video bèn tiện tay share cho Đào Gia Vũ, chỗ y chắc bận quá nên không nhắn lại ngay, đợi tới lúc y nhắn lại thì đã là mấy tiếng sau.
“Đây, mẹ nó, không phải là game tu tiên cứt chó kia sao? Đậu mợ!”
Trương Trác gửi một tin nhắn thoại: “Mau về quản lý đi. Người ta đã bắt nạt tới trên đầu chúng ta rồi đây này.”
“Mai tôi về liền!” Không được, tức quá đi mất, thôi tối nay về luôn.
Vì thế Đào Gia Vũ vừa nói đậu mợ xong bèn thu dọn hành lý suốt đêm, mông không chạm ghế, đáp chuyến bay vào rạng sáng.
Đỗ Trạch chụp ké cùng đội ngũ chụp hình, còn ăn một bữa đồ nướng rất thịnh soạn, không ai ghét bỏ cách anh nói chuyện. Anh còn uống trộm một ít rượu đế, tác dụng chậm khiến cho não hơi choáng. Về đến nhà, anh cố gắng hát hò tắm rửa xong xuôi, Trương Trác thì đang dựa trên ghế đọc sách: “Em còn có thể uống rượu nữa hả?”
Kết quả, Đỗ Trạch trèo lên cởi quần hắn.
“Ây ây ây, em làm gì đó?” Trương Trác chưa kịp quăng sách đi, nắm chặt lấy bàn tay xấu xa kia, lại nhìn thấy một đôi mắt rất đáng thương.
Mặt Đỗ Trạch như đưa đám cởi quần ra, hai cẳng chân thon gọn trắng trẻo lọt vào mắt người ta, anh ‘loạt soạt’ cởi áo ra, tiện thể nấc cụt một cái.