Đỗ Trạch bám lên người Trương Trác không chịu đứng dậy, Trương Trác ôm anh đi vào phòng tắm: “Cả người hôi quá!”
“Gì chứ?” Đỗ Trạch xụ mặt ra. “Rõ ràng là mùi rượu mà.”
“Sắp tới mùng Một tháng Sáu rồi, lần này muốn gì nào?”
Đỗ Trạch nhìn gạch hoa trên tường suy nghĩ: “Bọn mình đi chơi đi, đi leo núi.”
“Mùa Hè mà em đi leo núi?” Trương Trác ngỡ ngàng.
“Mấy hôm trước trong công ty tám về chuyện này, em tò mò muốn đi thử.”
“Có thể là anh không xin nghỉ phép được. Hay là đợi thời tiết mát mẻ nha, sau này còn có kỳ nghỉ lễ Quốc khánh nữa mà, lúc đó đi nha.”
Nhưng Đỗ Trạch giận dỗi nói: “Đợi đến Quốc khánh em lười lắm, không muốn đi nữa.” Nhưng không phải không có Trương Trác đi cùng thì không được, anh nói: “Một mình em đi cũng được mà, em chưa từng đi chơi, mong chờ lắm đó.”
“Nhưng em ngốc nghếch như vậy, chẳng may bị người ta bắt cóc thì phải làm sao?”
“Hừ.” Đỗ Trạch vẩy nước lên khắp mặt Trương Trác, vẫn không chịu thua: “Em cứ muốn đi đấy.”
Trương Trác hỏi Đỗ Trạch muốn đi đâu, sau khi biết được là Hoàng Sơn thì im lặng một lúc lâu: “Vậy đến lúc đó anh đi tìm em là được rồi.”
Hành trình leo lên Hoàng Sơn ước tính tầm tám tiếng, thể lực tốt thì tầm bảy tiếng là đủ. Trương Trác cảm thấy mình khá lo lắng cho Đỗ Trạch, sau khi Đỗ Trạch hớn hở nói cho ba Đỗ biết thì suy nghĩ của ba Đỗ rất là giống với người con dâu nam này.
Vì thế, ngày hôm sau, ba Đỗ gọi điện cho Trương Trác, chân thành khuyên nhủ(*): “Con để mắt đến nó một chút nha, nó muốn làm gì là làm thật đó.”
(*) 语重心长 /yǔ zhòng xīn cháng /: đây là một thành ngữ, ý chỉ một người đưa ra lời khuyên chân thành cho người khác. – Theo Baidu
“Vâng, con hiểu rồi.”
Đỗ Trạch vốn định gọi Đào Gia Vũ và Diệp Tuân đi cùng, nhưng Diệp Tuân bận mải việc trong tiệm, còn Đào Gia Vũ thì bận vì người yêu mình, cho nên anh đành từ bỏ ý định này đi.
Đỗ Trạch và Trương Trác đã hẹn sẽ gặp nhau vào ngày kia, thời gian xuất phát của hai người không giống nhau, anh đến đó trước, càn quét hết đồ ăn ngon ở xung quanh. Thời tiết nóng nực, cả người khó chịu, Đỗ Trạch trở về khách sạn bèn cởi quần áo rồi nhìn cổ mình, màu sắc chỗ cổ lộ ra ngoài áo không như cũ nữa.
“Trương Trác, em cảm thấy em đen đi rồi.” Anh vừa gọi điện thoại vừa xem dự báo thời tiết trên máy tính, ánh nắng ngày mai còn gay gắt hơn cả hôm nay. “Hôm nay em đi ra ngoài ăn cơm, cảm thấy nóng muốn ngất luôn.”
“Vậy thì anh hi vọng em có thể kiên trì tới ngày mai.”
Lần này, giọng nói của Đỗ Trạch không to như lúc trước nữa, ấp úng nói: “Em nói được là làm được.”
Kết quả, giữa trưa hôm sau anh bị cảm nắng. Trương Trác thấy anh khó chịu vì nắng nóng mới đi mua nước cho anh, Đỗ Trạch ngã bịch xuống đất không đứng dậy nổi, đôi môi trắng bệch thở hổn hển, dáng vẻ muốn chết quách cho xong.
“Hối hận rồi.” Đỗ Trạch vừa tỉnh lại bèn khóc lóc nói ba chữ này. Trương Trác nhịn cười, nói với mọi người: “Xin lỗi, em trai tôi thấy không thoải mái trong người cho lắm.”
Trên đường về, Trương Trác cõng Đỗ Trạch, sau lưng ướt đẫm một mảng lớn; Đỗ Trạch nằm ở phía trên, ngay cả đầu cũng nóng bốc khói, anh vẫn còn kiên trì duy trì sự quật cường nhưng không thể không khuất phục trước hiện tại, khóc nói: “Em muốn về nhà.” Anh nóng muốn chết rồi.
“Lanh cha lanh chanh nữa đi, bây giờ còn bị các cụ già chê cười kìa, thân thể của thanh niên mà còn không bằng người ta.”
“Em nào ngờ rằng trời sẽ nóng như vậy chứ…”
Đỗ Trạch thật sự rất xấu hổ, nhưng mà anh một mực cam đoan rằng nhất định có thể thành công, vậy mà bây giờ vừa mới bắt đầu mà anh đã đánh trống lui quân rồi. “Đúng là chẳng còn mặt mũi nào gặp ai nữa rồi.”
“Anh không bất ngờ gì về điều này đâu.” Trương Trác ngồi cạnh giường gọt lê cho anh, gọt xong còn cắt thành miếng đưa cho Đỗ Trạch. “Ngày mai chúng ta về Bắc Kinh.”
“Không đâu, đã tới tận đây rồi…”
Trương Trác nhắc nhở rất đúng lúc: “Trời sẽ không mưa.”
“… Thôi được rồi.” Đỗ Trách há miệng ý bảo phải đút cho mình, Trương Trác giơ tay nhấc anh ngồi lên đùi mình, trong phòng mở điều hòa cho nên dù ôm cũng không thấy nóng. Hắn vén áo Đỗ Trạch lên nhìn, màu da quả nhiên không ổn, chỉ phơi nắng có nửa ngày đã biến thành thế này, có thể thấy ánh mặt trời gay gắt đến thế nào.
“Em đúng là số cậu ấm, không chịu khổ được.”
“Làm gì có.” Đỗ Trạch nằm trong lòng hắn, gân cổ lên giải thích, đầu dựa vào cổ hắn rồi há miệng cắn một phát. “Lần này là do em sơ xuất thôi.”
Một tay Trương Trác đỡ Đỗ Trạch, tay kia thì nâng chân anh lên xem xét. Còn nói không có số cậu ấm sao, chân nổi đầy mụn nước lên rồi. Đỗ Trạch chỉ về phía đầu sỏ gây ra mụn nước là đôi giày, nói giày không vừa chân nên mới bị như vậy. Trương Trác quay đầu lại nhìn gương mặt đen sạm ấy rồi im lặng không nói gì, Đỗ Trạch thông minh mở lời trước: “Em đâu có yếu ớt.” Hoàn toàn là do ham vui quá mức mà thôi.
Thực ra thì Đỗ Trạch hiểu rất rõ về sức khỏe của mình, xảy ra mấy việc thế này xem như là một lời nhắc nhở. Mỗi ngày ở văn phòng, ngồi xuống là ngồi nguyên một ngày, về nhà cũng không chạy bộ rèn luyện sức khỏe, có thể kiên trì dưới ánh mặt trời chói chang lâu như vậy coi như sức khỏe đã nể mặt anh lắm rồi.
“Muốn ‘Kiên trì ắt giành thắng lợi’ sao?” Trương Trác vỗ mông Đỗ Trạch. “Trước tiên phải bỏ tính lười biếng đi đã.”
Đỗ Trạch có khổ mà không thể nói thành lời: “Mọi người sẽ cười nhạo em mất.”
“Không cười mới là lạ đó.” Lúc chưa đi cứ rêu rao muốn đi leo lúi, một ngày trước khi xuất phát còn hưng phấn như con nít lần đầu được ra khỏi nhà, chạy Đông chạy Tây thu dọn hành lý, ấy vậy mà bị thời tiết đánh bại thật dễ dàng. “Trời nóng quá.”
Đỗ Trạch nói không ra hơi, Trương Trác nhéo mặt anh, mãi tới khi mặt Đỗ Trạch ửng hồng mới thôi. Hắn nói: “Cười thì cười, em cũng chẳng mất lạng thịt nào đâu.”
Nhưng mà xấu hổ lắm đó.
Đào Gia Vũ vừa nghe về hành động vĩ đại của Đỗ Trạch thì cười bò cả ra, câu đầu tiên khi về nhà gặp nhau là: “Cà lăm, nào, bọn mình đi leo núi.” Đỗ Trạch tức giận, lúc bước đi cũng giậm chân bình bịch.
Ba Đỗ và ông nội sống cùng nhau, cách màn hình còn có thể nghe thấy tiếng cười của ông cụ: “Ông đã nói gì ấy nhỉ, mặt trời mọc đằng Tây rồi.”
“Ông nội…” Đỗ Trạch liếm đôi môi nứt nẻ do bị phơi nắng, mặt đỏ như sắp rớm máu.
“Thôi bỏ đi, bỏ đi. Đường xa mà trời lại nóng như vậy, cũng khó khăn cho con rồi, mấy hôm nay ở nhà ăn thêm đồ bổ đi.”
“Vâng vâng.” Đỗ Trạch cúp máy rồi vội vã che mặt lại, nhìn thấy Trương Trác đang đọc sách bên cạnh bèn chui tọt vào lòng hắn rồi than thở: “Ai cũng cười em!” Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu vang lên vài tiếng cười không kìm nén được.
Trương Trác xin lỗi ngay: “Không nhịn được.”
“Vậy anh cứ cười tiếp đi.” Đỗ Trạch xỏ dép lê chạy đi chỗ khác. Trương Trác ở phía sau nói: “Ngủ sớm đi, em đi chơi cũng chưa được ngủ ngon. Ngày kia hai gia đình phải cùng ăn cơm rồi.”
Trương Trác mà không nói việc này thì Đỗ Trạch cũng quên luôn, chuyện lớn như vậy mà cũng có thể quên cho được. Đỗ Trạch nhìn bản thân đen nhẻm trong gương rồi vò đầu, tự nói một mình: “Mình đen đi nhiều lắm phải không?”
Thời gian hai nhà hẹn gặp nhau là cuối tuần, đếm trên đầu ngón tay cũng chỉ có sáu người. Đỗ Trạch đặt một bàn không quá lớn ở khách sạn, thấp thỏm nửa ngày rốt cuộc cũng đợi được ba mẹ Trương Trác đến; trước kia anh đã từng gặp họ, nhưng lúc đó anh chỉ là bạn cùng ký túc xá với Trương Trác mà thôi. “Con chào bác trai, bác gái.”
Ba mẹ Trương Trác đã biết được suy nghĩ của con trai từ lâu rồi, bỏ qua chuyện xảy ra năm đó, ấn tượng của bọn họ về Đỗ Trạch rất tốt, anh dường như là tấm gương con ngoan trò giỏi điển hình. Thời đại học, Trương Trác nói đã có người mình thích, nhiều năm trôi qua vẫn không thay đổi xem như có lòng. Lần này, hai người tới là để tiến hành trình tự giao tiếp thông thường với ba mẹ Đỗ Trạch, xem như đồng ý chuyện của hai thằng con trai nhà mình; hai người không thể lấy được giấy chứng nhận kết hôn nhưng ba mẹ có thể làm chứng cho.
Trùng hợp là hôm nay Đỗ Trạch mặc áo ngắn tay màu trắng, đối lập hoàn toàn với gương mặt. Ba Trương Trác ngồi xuống xong bèn nở nụ cười: “Bác nhớ hồi đại học, Đỗ Trạch trắng lắm mà.”
Mẹ Trương nói: “Con trai đen một chút cũng tốt mà, vậy mới khỏe mạnh.”
Ông nội chêm thêm một câu: “Do nó chạy tới An Huy phơi nắng đó, nói là muốn leo núi, rốt cuộc chưa được vài ngày đã bị cảm nắng rồi. Mà thôi, dù sao cũng về rồi.”
Trương Trác cười, quay đầu nhìn Đỗ Trạch thì lại thấy đầu của anh đã gần chui tọt xuống dưới bàn rồi, vì thế nhéo tay anh rồi nói: “Đợi trời lạnh rồi đi nữa.”
“Em không.. đi nữa đâu.”
“Hai đứa đi được tới hôm nay cũng chẳng dễ dàng gì. Trương Trác à, thường ngày con phải nhường nhịn người ta nhiều một chút đấy.” Mẹ Trương từng học đại học, lại là người làm công tác giáo dục nên khí chất tất nhiên là tốt rồi, Đỗ Trạch cứ ngồi thẳng lưng mà nghe bà nói. Nghe thấy câu Trương Trác phải nhường mình, Đỗ Trạch cảm thấy mọi người đã nghĩ anh quá yếu ớt rồi.
Nhưng muốn mở miệng lại thôi ngay lập tức, ai bảo khí chất của anh và Trương Trác khác xa nhau vậy chứ.
Mẹ Trương nắm chiếc hộp trong túi xách một lúc lâu, bà và ba Trương liếc nhìn nhau, rốt cuộc gọi Đỗ Trạch một tiếng: “Bác muốn tặng cho con một món quà.” Một chiếc hộp nhỏ màu đỏ bị đẩy từ từ đến trước mặt Đỗ Trạch.
Đỗ Trạch nín thở, được Trương Trác cổ vũ mới mở ra, nhận ra đó là một miếng ngọc bội, nhưng miếng ngọc đó có thể tách ra.
“Không nghĩ được nên tặng con cái gì. Đây là mảnh ngọc tốt mà năm đó ba Trương Trác có được, hai bác không dùng được cho nên làm thành ngọc bội cho hai đứa.” Con trai không dễ như con gái, đưa cho con trai còn phải suy xét về địa vị của nó trong mối quan hệ của hai đứa.
Đỗ Trạch không am hiểu về ngọc, nhưng nắm miếng ngọc này trong tay có cảm giác rất ấm áp, cầm lên xem thì thấy trong suốt và nhẵn bóng, ngọc bội tuy là một miếng tách thành hai nhưng hoa văn trên bề mặt lại là hai thể độc lập, có khắc hoa văn Thụy Thú ngụ ý may mắn. Đỗ Trạch đeo miếng ngọc lên cổ, cười nói: “Con rất thích ạ.”
Ba mẹ làm thế này mà Trương Trác lại chẳng có một chút chuẩn bị nào, trên cổ có thêm một vật không quen cho lắm, hắn không xúc động giống như Đỗ Trạch: “Cám ơn ba mẹ.”
“Hai đứa sống tốt thì ba mẹ mới vui vẻ. Nếu hai đứa có xảy ra mâu thuẫn gì, thì ba mẹ sẽ rất luống cuống, căn bản không biết nên xử lý thế nào cả.”
Trương Trác: “Ba mẹ yên tâm, bọn con chưa từng cãi nhau.”
Đỗ Trạch nghe vậy bèn mím miệng, Trương Trác không thèm cãi nhau với mình thì có, bởi vì giọng Đài Loan cãi nhau nghe cũng như không cãi, cho dù là lần trước tức giận trên công ty cũng đều bị chị Phương nói giống như là trẻ con đang giận dỗi, thật sự giống như đang mè nheo thôi.
“Giọng của người Giang Nam chẳng phải càng không cãi nhau với người ta được hay sao?”
Trương Trác sờ vành tai của Đỗ Trạch: “Bé ngoan, đừng đem những thứ không thể so sánh ra so sánh với nhau.”
Đỗ Trạch nhìn ngắm ngọc bội trước ngực, càng nhìn càng thích: “Thôi được rồi, không so nữa.”
Khả năng tự hồi phục của Đỗ Trạch cao vô cùng, chẳng mấy chốc đã quên hết mọi phiền não lúc trước giống như một người không có vấn đề gì to tát. Trương Trác cầu còn chẳng được nữa là, người yêu nhỏ dễ dỗ dành, bớt cho hắn không ít việc.
Buổi tối, người của hai nhà được sắp xếp ở tại căn nhà số 509 của Đỗ Trạch là vừa ổn, phòng có đủ, đóng cửa nhà lại, mọi người ngồi trong phòng khách có thể nói chuyện phiếm với nhau. Đỗ Trạch muốn nghe nhưng nghe không nổi, anh lăn qua lăn lại trên giường, từ từ dựa vào ngực Trương Trác: “Đói rồi.”
“Anh thấy lúc ngồi trên bàn ăn em nói là ăn no rồi mà, bây giờ mới mấy giờ chứ?”
Đỗ Trạch gục đầu nói lí nhí: “Còn không phải… Còn không phải có mặt người lớn sao? Ăn nhiều ngại lắm.”